Editor: Thảo VõBeta: Linh NhiTrong khi Đông Thu Luyện đang tắm thì Tiêu Hàn đã thay quần áo xong và nằm trên giường đọc sách. Tiêu đề của cuốn sách này là: "Giải đáp một trăm câu hỏi của người bệnh!". Này là loại sách gì vậy! Tiêu Hàn nhìn thấy Đông Thu Luyện từ phòng tắm bước ra, anh lập tức chạy tới mà không đi giày, trực tiếp đỡ cánh tay của Đông Thu Luyện.
"Cái kia..., em bị thương ở cổ chứ không phải ở cánh tay, cũng không phải là ở chân. Em có thể tự mình đi được.....".
Nhưng Tiêu Hàn vẫn đỡ Đông Thu Luyện ngồi xuống trước bàn trang điểm. Đông Thu Luyện cầm lấy chiếc lược mới phát hiện bản thân cô thật sự không thể chải đầu được. Tiêu Hàn trực tiếp nhận lấy chiếc lược từ trong tay Đông Thu Luyện, từ từ chải xuống. Đông Thu Luyện cảm thấy toàn bộ da đầu đều có chút tê dại
"Đau.... Nhẹ một chút!".
Tiêu Hàn như là một cô gái mới lớn lần đầu bước lên kiệu hoa. Anh nào biết nên bắt đầu từ chỗ nào để xuống tay đâu, chỉ đành cố gắng hết sức cẩn thận giúp Đông Thu Luyện chải đầu. Từ sau khi mẹ cô qua đời, đây là lần đầu tiên có người giúp cô chải đầu, cho dù anh sơ ý làm rụng vài sợi tóc của cô nhưng trong lòng Đông Thu Luyện vẫn cảm thấy ấm áp.
"Về sau anh sẽ ngày càng thuận tay hơn. Sẽ không làm rụng tóc của em nữa."
"Anh còn nghĩ sẽ có lần sau sao? Đầu tóc của em sắp bị anh làm rụng hết rồi!"
Đông Thu Luyện định xoay người lại đoạt lấy cây lược từ trong tay Tiêu Hàn nhưng cổ cô đã bị băng bó thành ra như thế này, thật sự rất khó động đậy. Tiêu Hàn tỏ vẻ thích thú nghiêng đầu mỉm cười. Vì thế mà miệng Đông Thu Luyện trực tiếp đυ.ng phải sườn mặt của Tiêu Hàn.
"Anh......!".
"Nếu như mỗi lần em đều có thể chủ động như vậy thì anh sẽ rất vui."
Đông Thu Luyện cảm thấy nếu cô thực sự nói cổ của mình không tốt, thì có thể càng làm Tiêu Hàn thêm thuận tiện rồi. Bởi vì hiện tại Tiêu Hàn đang thừa cơ hội cổ Đông Thu Luyện bị thương không tiện dùng sức mà trực tiếp dùng một bàn tay bao phủ lên cổ của cô, cả người thuận thế đè lên người cô.
"Đừng nhúc nhích, bằng không người đau sẽ là em."
Nếu anh cầm thú như vậy thì em làm sao còn có thể phản kháng! Đông Thu Luyện chỉ đành mặc kệ Tiêu Hàn tùy ý chặn môi cô, trực tiếp tiến quân thần tốc thành công đoạt đất. Tiêu Hàn cũng biết cái gì gọi là điểm dừng.
"Anh vừa mới dặn chú An hầm canh. Em uống xong rồi ngủ tiếp đi." Tiêu Hàn nói xong liền đi xuống lầu.
Đông Thu Luyện tò mò nhặt lấy cuốn sách mà Tiêu Hàn đặt ở bên kia. Cái gì mà "Giải đáp một trăm câu hỏi của người bệnh!!"
Bệnh nhân: Xin hỏi, ở trong tình yêu tôi luôn không khống chế được tính tình của mình. Trong lúc yêu tôi có đôi khi tức giận lung tung. Tôi nên làm cái gì bây giờ? Bạn gái đã không muốn cùng tôi yêu nữa." Vấn đề là gì, mấu chốt chính là câu trả lời ở phía dưới!
Bác sĩ: Căn cứ vào cách nói của anh, có lẽ năng lực trên giường của anh không đủ nên bạn gái mới kháng cự lại anh. Nâng cao năng lực của bản thân mới là điều quan trọng nhất!"
"Phốc!" Nếu không phải là cổ Đông Thu Luyện không tiện cử động mạnh thì cô nhất định sẽ đem cuốn sách đó ném đi! Anh nha, Tiêu Hàn! Em vốn tưởng anh đang xem một cuốn sách bách khoa toàn thư để tu tâm dưỡng trí bản thân. Ai ngờ kết quả đây là cái gì?! Rốt cuộc tên của cuốn sách này là như thế nào! Người bệnh? Bác sĩ? Thật sự là quá đủ rồi!
Tiêu Hàn bưng chén canh lên phòng, nói: "Độ ấm vừa phải. Em uống xong vừa lúc đi ngủ luôn."
Tiêu Hàn đem quyển sách trong tay Đông Thu Luyện rút về, hỏi: "Em thích loại sách như vậy sao?"
"Có quỷ mới thích! Còn giải đáp một trăm câu hỏi của người bệnh? Nhàm chán!"
Đông Thu Luyện tiếp nhận chén canh, cô thoáng nhìn Tiêu Hàn tùy tay lật một trang ra đọc: "Người bệnh: Xin hỏi bác sĩ, khi bạn gái nói với tôi rằng cô ấy đã không còn yêu tôi nữa, tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Mấu chốt là cô ta thực sự đã tìm tới một người đàn ông lớn tuổi hơn tôi! Điều này tuyệt đối không thể chịu đựng được!"
"Em đoán xem bác sĩ nói gì?"
Tiêu Hàn nhướng mày nhìn Đông Thu Luyện thấy cô lắc đầu. Căn cứ vào câu trả lời không đâu vào đâu của quyển sách này, cùng loại vấn đề ấu trĩ nhàm chán này, Đông Thu Luyện thật sự lười để suy nghĩ. Cô chỉ thản nhiên cầm lấy cái muỗng canh múc cho lên miệng.
"Bác sĩ nói: Điều này chứng tỏ năng lực của anh còn không bằng một ông già. Anh nên tự tìm kiếm nguyên nhân đi."
"Phốc!" Tiêu Hàn vừa nói lời này xong thì Đông Thu Luyện trực tiếp phun ra một ngụm canh chưa kịp nuốt xuống "Khụ khụ ... ô ô ...", làm cho bản thân Đông Thu Luyện nghẹn tới ho sặc. Tiêu Hàn duỗi tay vỗ phía sau lưng của Đông Thu Luyện, bởi vì cổ của Đông Thu Luyện vừa mới giật mình nên có chút đau.
"Anh còn có thể bình tĩnh sao?! Còn không phải là do cái chuyện hài thô tục kia sao!" Đồng Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái rồi sau đó đưa mắt nhìn vào chén canh trong tay.
"Hình như nước miếng văng vào canh rồi. Không uống được!"
"Thật lãng phí!" Tiêu Hàn tiếp nhận chén canh, anh trực tiếp uống cạn sạch một hơi. Đông Thu Luyện mở miệng thật lâu mà vẫn chưa thốt ra được một câu.
"Như thế nào? Em chê cười rồi còn muốn tiếp tục nghe sao?".
"Không cần, chúng ta ngủ đi! Loại đùa giỡn này không có lợi cho việc hồi phục vết thương của em!"
"Vậy đợi vết thương của em lành lại, chúng ta nghiên cứu một chút về nó nhé." Tiêu Hàn cười nói, nghiên cứu một chút? Loại chuyện hài thô tục này có cái gì tốt để nghiên cứu?! Thật sự là đủ rồi! Tại sao lúc trước cô không phát hiện ra tam quan của người đàn ông này rất bất chính nhỉ!
Nhưng bầu không khí lúc này ở Đông gia không hề hài hòa như vậy. Đông Thanh Lưu vừa mới bước chân về đến nhà liền phát hiện không khí trong nhà có chút quỷ dị. Anh ta vừa mới đi đến phòng khách thì nhìn thấy Đông Tu ngồi sẵn ở trên ghế sô pha với vẻ mặt thâm trầm.
"Con đã trở về rồi à?" Đông Tu hạ giọng tới mức thấp nhất, thậm chí còn mang theo một ít nghẹn ngào. Nhưng Đông Thanh Lưu chỉ dạ một tiếng rồi nhanh chóng xoay người chuẩn bị đi lên lầu.
"Đứng lại!" Đông Thanh Lưu quay đầu lại nhìn thoáng qua Đông Tu.
Đông Tu nhanh chóng bước qua, kéo lấy quần áo của Đông Thanh Lưu.
"Con cũng giúp đỡ người ngoài bắt nạt chị gái mình sao?" Đông Thanh Lưu căn bản lười tới mức không muốn trả lời. Miệng vết thương trên cánh tay anh ta phải khâu lại tới bảy tám mũi. Hiện tại là thời điểm thuốc tê dần hết, toàn bộ cánh tay bắt đầu đau nhói. Đông Thanh Lưu căn bản không muốn nhắc tới chuyện của Đông Thanh Tư.
Đông Tu nhìn thấy thái độ hoàn toàn không muốn nói chuyện của Đông Thanh Lưu thì ông ta càng giận sôi máu.
"Chị gái của con điên rồi, con có biết hay không? Con ngang nhiên kết hợp với người ngoài bức điên chị mình! Đông Thanh Lưu, đó là chị ruột của con..."
"Không có một người chị ruột nào mà muốn đem em trai mình gϊếŧ chết cả!" Đông Thanh Lưu trực tiếp thoát khỏi trói buộc của Đông Tu. Anh ta duỗi tay sửa sang quần áo lại một chút, Đông Tu khϊếp sợ nhìn vẻ mặt của Đông Thanh Lưu, anh ta cười lạnh một tiếng: "Không phải ba luôn tò mò tại sao con lại có mối quan hệ không tốt với các chị sao? Con sẽ nói cho ba biết ngay bây giờ! Lúc con vừa mới đến ngôi nhà này, lần đầu tiên con rơi xuống nước, chính là bể bơi phía trước của nhà cũ, là chị ta tự tay đẩy con xuống. Chị ta cho rằng con sẽ không nhớ rõ nhưng kỳ thực con nhớ rất rõ ràng. Còn có chị cả đứng bên cạnh hồ bơi mắng con là đồ con hoang!"
Đông Tu biết Đông Thanh Tư rất tùy hứng, nhưng ông ta cũng không biết Đông Thanh Tư thực sự đã làm ra chuyện như vậy.
"Chuyện lớn nhỏ sau đó cũng nhiều. Con cũng không muốn nhắc tới nữa. Con không phải là thánh nhân, không tha thứ được cho chị ta. Con đây trốn tránh chị ta còn không được sao? Hơn nữa, chị ta vốn dĩ không phải đã điên rồi sao?"
Khi Đông Thanh Lưu nói ra những lời này, biểu tình trên khuôn mặt Đông Tu trở nên mất tự nhiên. Đông Thanh Lưu cũng không phải là kẻ ngu dốt, đương nhiên anh ta cũng hiểu rõ ý tứ ẩn chứa sâu bên trong biểu tình của Đông Tu. Ngay từ đầu anh ta đã biết rõ Đông Thanh Tư giả làm kẻ điên.
Đông Thanh Lưu lắc đầu.
"Hiện tại con bé thật sự phát điên rồi...." Đông Tu thở dài. Trong một tiếng thở dài này, Đông Thanh Lưu cảm thấy Đông Tu dường như già đi trong nháy mắt. Ông ta lập tức mất đi hai người con gái, có thể không già đi sao?
Đông Thanh Lưu chưa kịp nghe hiểu nhưng không gian trầm mặc giữa hai cha con càng làm cho tiếng cười từ trên lầu truyền đến thêm rõ ràng. Căn biệt thự này của Đông gia cũng rất lớn, tuy nhiên hiện tại người hầu đều không có ở trong nhà. Toàn bộ tòa nhà có vẻ trống rỗng, tiếng cười đặc biệt quỷ dị này dường như vẫn vang trong phòng. Đông Tu nhìn trên lầu nói: "Lúc ba mang con bé từ bệnh viện tâm thần trở về thì đã thật sự điên rồi. Hiện tại con bé đã bị ba trói trong nhà. Ba không rõ tại sao con bé lại mạo hiểm đi đến Tiêu gia..."
"Bởi vì ly trà kia." Đông Thanh Lưu nói xong, Đông Tu giật mình. Trà? Đông Thanh Lưu nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Đông Tu, nói: "Chính là ly trà trộn lẫn thuốc ngủ kia. Là chị ta uống nó. Sau khi chị ta bị hôn mê mới xảy ra chuyện!"
Toàn bộ thân thể của Đông Tu đều cứng lại. Đầu óc ông ta lúc này hoàn toàn trống rỗng. Cái ly trà kia là do ông ta nhất thời nổi hứng lên thôi. Lúc ấy những nhân vật chính trị gia nổi tiếng đều ở bên ngoài, Đông Thu Luyện lại không phải một thân một mình tới tham dự. Đông Tu chỉ nghĩ cách làm cho cô ngủ một lát là được. Nhưng Đông Thu Luyện không uống, Đông Tu cũng thực sự không để ý. Ông ta có nghĩ như thế nào cũng không ngờ tới rằng tất cả mọi chuyện bi kịch đổ trên đầu con gái đều liên quan đến ông ta. Làm thế nào ông ta có thể tha thứ cho bản thân mình đây.....
"Con gạt ba! Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không, không có khả năng.....!"
Đông Tu lắc đầu, lui về phía sau mấy bước, trực tiếp ngã ngồi ở trên ghế sô pha. Ông ta vẫn không tin như cũ. Tuyệt đối không có khả năng! Sao có thể vừa khéo như vậy?
Cả đời con gái ông ta lại bị chính ông ta tự tay hủy hoại! Đông Tu có như thế nào cũng không thể chấp nhận nổi sự thật này.
Đông Thanh Lưu trực tiếp đi lên lầu. Nhưng lúc anh ta đi ngang qua phòng của Đông Thanh Tư, cửa phòng không có đóng lại. Anh ta lén đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở đó. Đông Thanh Lưu thấy Đông Thanh Tư mặc một bộ quần áo bệnh nhân màu lam, hai tay hai chân của Đông Thanh Tư đều bị trói trên giường. Trên khuôn mặt của cô ta có treo một loại mỉm cười làm cho anh ta sởn gai ốc trong lòng, quỷ dị khó nói thành lời. Trong miệng lẩm bẩm, hơn nữa tóc tai của cô ta hỗn độn, lộ ra một ít miệng vết thương ở tay cùng với chỗ mắt cá chân.
Đông Thanh Lưu trực tiếp đóng cửa lại, quay về phòng mình tự thu dọn đồ đạc. Anh ta thực sự không muốn sống trong ngôi nhà này nữa. Vốn dĩ tâm lý của Đông Thanh Lưu có chút vấn đề, không khí hiện tại trong ngôi nhà này càng làm cho cả người anh ta cảm thấy không được tự nhiên.
Mà bầu không khí lúc này tại cục cảnh sát cũng có vẻ đặc biệt nặng nề. Triệu Minh vẫn luôn hút thuốc, tất cả mọi người đang ngồi chung quanh ở một cái bàn, mà trên mặt bàn chính là tư liệu cùng ảnh chụp của vụ án gϊếŧ người gần đây.
"Đội trưởng, hung thủ độc ác đứng ở đằng sau vụ án sát hại Vương Hỉ sẽ không thật sự là do Bùi Tử Đồng làm đấy chứ? Kỳ thật muốn nói động cơ gây án của cô ta không phải là không có. Vương Hỉ đã chết, ông ta ra đi lúc trung niên để lại một người vợ, không có con cái. Một mình ông ta dốc sức tích cóp phân nửa tài sản cả đời cũng rất là phong phú!"
"Nhưng làm sao Bùi Tử Đồng lại có thể khiến Đông Thanh Tư gϊếŧ chết Vương Hỉ, lại còn đem chính chồng cô ta đưa đến trên giường của người phụ nữ khác được? Cái này cũng không thể nói nổi được. Khẳng định là tinh thần Vương Hỉ rất tỉnh táo. Nếu không ông ta đã không thực hiện hành vi xâm phạm kia. Tại sao Đông Thanh Tư lại hôn mê hoặc là mất đi ý thức để bị người khác thao túng?" Trọng điểm là ở đây. Một tầng chồng chất quan hệ này, có nghĩ như thế nào cũng vẫn không nghĩ ra.
"Tạm gác chuyện này qua một bên. Sự nghi ngờ về Bùi Tử Đồng vẫn là rất lớn. Đúng rồi! Kết quả của việc điều tra sơn móng tay màu đỏ cùng với bệnh viện chỉnh hình thế nào rồi?" Triệu Minh cũng thật là vội đến hồ đồ. Gần đây anh ta vì vụ việc của Đông Thanh Tư cùng với cái chết của Bùi Xương Thịnh làm cho đầu óc rối bời như muốn nổ tung, liền quên đi chuyện này!
"Có một vị bác sĩ của bệnh viện thừa nhận là anh ta đã lén tiếp nhận vụ việc, bệnh viện cũng không hề hay biết, anh ta cũng không có ký hợp đồng gì với người chủ mưu, hay là ký tên đóng dấu gì để chứng minh anh ta hợp tác với người nào. Vì đối phương trả tiền tương đối nhiều cho nên anh ta căn bản không quan tâm đến thân phận địa vị của đối phương. Ngoại trừ Tôn Học Sơ, anh ta nói rằng tất cả những người mà anh ta tiếp xúc đều thông qua liên lạc điện thoại, số tiền được gửi cất trong ngăn tủ ở siêu thị, anh ta sẽ trực tiếp đến lấy. Điện thoại cũng là trải qua xử lý biến đổi âm thanh. Dãy số đã xác nhận là giả mạo dùng chứng minh thư của người khác mà đăng ký."
"Máy giám sát của siêu thị thì thế nào?" Triệu Minh hút một điếu thuốc, thần sắc có chút mệt mỏi. Anh ta đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi. Vụ án mạng của Vương Hỉ bởi vì có rất nhiều người ở đây cho nên ảnh hưởng rất lớn tới vụ việc. Mấu chốt là Đông Thanh Tư hiện tại thật sự bị điên rồi!
Có ai lại dùng cồn lau người mà vẫn treo nụ cười trên mặt không? Dây thần kinh hoàn toàn không có cảm giác đau nào sao? Khi cồn đυ.ng tới miệng vết thương, nhìn thôi cũng cảm thấy đau.
"Máy theo dõi của siêu thị cho thấy đó là một người phụ nữ, nhưng cô ta ăn mặc kín mít. Tạm thời chỉ phát hiện ra như vậy. Đây là ảnh chụp màn hình từ máy theo dõi của siêu thị." Triệu Minh tiếp nhận ảnh chụp. Người trên ảnh rõ ràng là một người phụ nữ nhưng mũ che nắng quá to, khẩu trang, mắt kính, mặc quần áo che kín mít không có kẽ hở. Hơn nữa nó lại to rộng, khiến thân hình khó mà nhìn ra được.
"Tình hình điều tra loại sơn móng tay ở bên kia có chút phức tạp. Loại màu sơn móng tay này được rất nhiều người ưa chuộng. Dự định số lượng người mua rất nhiều. Vì thế ở danh sách lễ tang có không ít phụ nữ đã dùng cái loại sơn móng tay này." Triệu Minh đem tàn thuốc bóp tắt. Anh ta ra hiệu cho Lý Nại mở cửa sổ ra. Lý Nại vội chạy nhanh tới mở cửa sổ. Mùi trong phòng thực sự có chút khó chịu. Rốt cuộc hiện tại mọi người ở chỗ này dường như không còn khả năng phân biệt rõ ngày và đêm.
Bạch Thiếu Ngôn chính là người duy nhất có mặt ở trong phòng thí nghiệm vào lúc này. Cậu ấy chán muốn chết với công việc tiến hành so sánh DNA. Đôi mắt có chút đau, cậu liền lấy chai thuốc nhỏ mắt bên cạnh nhỏ mấy giọt. Bạch Thiếu Ngôn tùy tay cầm lấy một đoạn trình tự DNA ở trong bảng danh sách, cậu chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua, đôi mắt chẳng mấy chốc sáng ngời. Đây là từ nơi nào tới? Bạch Thiếu Ngôn vội vàng chạy nhanh sửa sang tài liệu thu nhập lại một chút, cái này là mẫu máu DNA trên đôi giày cao gót kia.
Trình tự danh sách này rất quen thuộc. Bạch Thiếu Ngôn đem bản báo cáo DNA mà cậu ấy đã thực hiện gần đây tiến hành so sánh, phát hiện DNA từ móng tay bị gãy ở trên xác chết cháy đen kia hoàn toàn trùng khớp với DNA nước bọt trong mẫu tàn thuốc ở hiện trường vụ án Vương Hỉ. Cái này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Bạch Thiếu Ngôn. Nói như vậy đôi giày cao gót màu đen mà Đông Thanh Tư nhìn thấy hôm đó rất có năng chính là đôi giày này.
Bạch Thiếu Ngôn lập tức cầm bản báo cáo đi tới chỗ Triệu Minh, vừa mới đẩy cửa đi vào, cậu ấy liền cảm nhận không khí bốn phía trầm ngâm.
"Pháp y Đông bị thương, công việc pháp y bên kia gần đây đều nhờ vào cậu, vất vả rồi!" Triệu Minh nói chuyện có chút yếu ớt, Bạch Thiếu Ngôn cầm bản báo cáo đi qua, cậu ấy liếc mắt một cái liền thấy ảnh chụp màn hình từ máy theo dõi siêu thị trong tay của Triệu Minh.
Thứ mà Bạch Thiếu Ngôn để ý không phải là người phụ nữ ăn mặc kín mít bị giám sát mà là đôi giày người phụ nữ đó mang. Bạch Thiếu Ngôn đem bản báo cáo đặt ở trước mặt Triệu Minh: "Đội trưởng Triệu, đôi giày này, anh có ấn tượng không?"
Triệu Minh cầm lấy ảnh chụp, đôi giày này được chụp tại sở pháp y bao gồm cả chiều dài lẫn kích cỡ, chính là phần gót giày được đánh dấu mười centimet. Triệu Minh chỉ cảm thấy quen mắt, một cảnh sát bảo vệ Đông Thanh Tư trong bệnh viện liếc mắt một cái liền nhận ngay nó.
"Chính là ở lễ tang ngày hôm đó Bùi Tử Đồng đã rượt đuổi theo đánh Đông Thanh Tư, rồi vô tình đánh rơi nó. Đông Thanh Tư ôm chiếc giày này tới bệnh viện, chúng tôi cho rằng đây là vật chứng, nên đã mang nó về!"
"Đây là giày của Bùi Tử Đồng?" Triệu Minh dường như cũng nhớ tới màn hỗn loạn lúc ấy. Đông Thanh Tư ôm lấy một chiếc giày, điên điên khùng khùng lên xe, chỉ là tình hình lúc ấy thực sự rất hỗn loạn, Bùi Tử Đồng kia không muốn sống mà muốn chết. Đông Thanh Tư này lại điên điên khùng khùng, hơn nữa có nhiều người vây quanh hóng chuyện như vậy, Triệu Minh đâu có tâm trí nhớ rõ một đôi giày!
Bạch Thiếu Ngôn chỉ vào đôi giày trong ảnh chụp từ màn hình video theo dõi trên bàn, cùng ảnh chụp đôi giày trong tay của cậu ấy......
Triệu Minh cùng một nhóm cảnh sát nháy mắt đã đi qua vây lại xem. Ảnh chụp video là màu sắc rực rỡ, có thể thấy rõ đôi giày là loại cao gót màu đen, hơn nữa bên ngoài sườn giày được khảm kim cương. Chỉ là đôi giày này của Bùi Tử Đồng, có thêm nhiều kim cương ở bên ngoài một chút, nhưng tổng quát nhìn qua đều giống nhau như đúc!
"Đôi giày này gần đây đã được sửa đổi, bởi vì một vòng kim cương vụn này rõ ràng xuất hiện sau khi được khảm, khác biệt với chất liệu lúc trước. Có một vết cắt qua đường khâu ở phía dưới, hẳn là bị dụng cụ sắc bén cắt trúng, dùng kim cương vụn chỉ để che dấu mà thôi. Mặt trên của viên kim cương vụn này gần như đã bị đánh tráo làm giả đi, khẳng định giá trị đôi giày này rất xa xỉ." Hơn nữa, đáy giày còn có logo thương hiệu của doanh nghiệp. Triệu Minh lập tức gọi điện tới người cố vấn.
"Đội trưởng, bọn họ nói rằng đôi giày này thuộc phiên bản giới hạn, tổng cộng chỉ có ba đôi. Vừa lúc Bùi Tử Đồng có một đôi ở đó, đây là ảnh chụp nguyên bản của đôi giày." Một người cảnh sát đem notebook tới trước mặt Triệu Minh, trên ảnh chụp chính là đôi giày quảng cáo trong buổi tuyên truyền, cùng với đôi giày ở siêu thị giống nhau như đúc, cơ hồ cũng giống với đôi giày này của Bùi Tử Đồng, ngoại trừ một vòng tròn kim cương vụn đính thêm thì tất cả chúng đều giống nhau như đúc.
"Các người lập tức mang Bùi Tử Đồng về đây, nhanh lên!" Triệu Minh lập tức đập bàn, rống lên một tiếng. Nếu Bùi Tử Đồng thực sự là hung thủ trong vụ án thiêu xác chết, như vậy cô ta cũng có liên quan tới vụ án mạng của Vương Hỉ cùng với vụ án mạng của Bùi Xương Thịnh có phải hay không? Cái quan hệ trung gian này thật đáng để người khác suy ngẫm.
"Tôi đi kiểm tra lại chiếc giày này một lần nữa, lúc ấy chưa kịp kiểm tra kỹ càng, tôi chỉ kiểm tra sơ qua, lấy chỗ da tiết ở phía sau của gót giày, cùng DNA ở tàn thuốc trong vụ án thiêu xác, hoàn toàn trùng khớp!" Bạch Thiếu Ngôn vừa nói ra lời này, giống như một tấm màn màu đen trong một lớp mây được đẩy ra, toàn bộ các vụ án nháy mắt đã có một bước ngoặt lớn. Đây là cái gọi là quanh co, hiện tại Bùi Tử Đồng có hiềm nghi lớn nhất.
Giờ phút này, Bùi Tử Đồng hoàn toàn không biết chính bản thân của cô ta đã trở thành đối tượng mà cảnh sát chặt chẽ chú ý tới. Bùi Tử Đồng vừa mới ra khỏi công ty, vẻ mặt của cô ta càng là xuân phong đắc ý, tưởng tượng tới vẻ mặt của tất cả các cổ đông của công ty giống như bị táo bón, trong lòng của Bùi Tử Đồng chính là một trận khoái ý.
Bùi Tử Đồng đang ở bên trong khu trung tâm thương mại tùy ý quẹt thẻ tiêu xài. Tôn Học Sơ, kẻ thấp hèn này! Hắn thực sự đã làm hỏng rất nhiều đôi giày của cô ta, lúc ấy không kịp đâm cho anh ta thêm mấy nhát nữa, cũng thật là tiện nghi cho anh ta! Giày của cô ta đều là phiên bản giới hạn, một đôi cũng đủ để cho kẻ thấp hèn đó ăn cả đời. Còn đằng này anh ta đã làm hỏng rất nhiều đôi giày của cô ta, một trong số đó cô ta thậm chí còn chưa đi thử. Nghĩ tới đôi giày của mình, Bùi Tử Đồng liền hận không thể kéo Tôn Học Sơ ra để cô ta hung hăng đâm vài nhát dao.
"Bùi tiểu thư, xin lỗi vì đã làm phiền tới cô. Chúng tôi muốn cô quay trở lại hỗ trợ điều tra vụ án của ba cô." Bùi Tử Đồng đang đi mua sắm, cảnh sát đột nhiên từ trên trời rớt xuống. Bùi Tử Đồng hoàn toàn không có
chú ý tới mấy ánh mắt khác thường của những người cảnh sát này đang nhìn cô ta. Bùi Tử Đồng duỗi tay chỉ một loạt giày nói: "Ba đôi màu đỏ, màu xanh lục, màu vàng kia... Không cần, kiểu dáng khác lấy cho tôi số 38, cùng một kiểu mẫu. Các người đưa đến theo địa chỉ này....." Bùi Tử Đồng nói và viết một địa chỉ đưa cho nhân viên bán hàng, người nhân viên bán hàng tự nhiên lấy làm vui vẻ tiếp nhận tờ giấy đó.
Một người cảnh sát nữ chỉ nhìn lướt qua giá cả của đôi giày, ngay cả mức chiết khấu thấp nhất vẫn là sáu con số. Bùi Tử Đồng đem thẻ vàng nhét vào bên trong túi nói: "Đừng nhìn nữa, tiền lương cả đời của cô cũng không đủ mua nổi một đôi giày đâu." Bùi Tử Đồng nhìn đôi giày da màu đen của người cảnh sát nữ kia: "Đôi giày này của cô là hàng vỉa hè, làm cảnh sát cũng thật là vất vả. Đúng rồi, cặp màu đen kia, quấn lại cho người cảnh sát này. Cỡ chân của cô là 36 phải không?"
"Bùi tiểu thư, không cần. Tốt hơn hết là cô nên quay về với chúng tôi đi." Sắc mặt nữ cảnh sát xanh trắng một trận. Cô ấy đã gặp qua người có quyền thế, nhưng cô ấy chưa từng thấy loại người cao ngạo như vậy.
"Cô bán hàng, cô không cần vội. Tôi không cần nó. Bùi tiểu thư, vẫn là nên nhanh đi thôi!"
"Quỷ nghèo khó! Cô không cần tính toán như vậy. Dù sao cũng chỉ là một đôi giày. Cô không cần có thể ném nó đi." Bùi Tử Đồng nói rồi lắc mông đi về phía trước, mà một nhóm cảnh sát ở phía sau nhìn thấy bóng dáng đó của Bùi Tử Đồng đều tức giận tới ngứa răng. Cái người này vài hôm trước ở cục cảnh sát đã khóc thành một tiểu bạch hoa đó sao? Quả nhiên diễn viên vẫn là diễn viên. Bản tính tiện nhân không thể thay đổi.
Trong phòng thí nghiệm, Bạch Thiếu Ngôn đang cắt phần bị hỏng bên trong của chiếc giày. Mặt trên của kim cương vụn không có bất cứ manh mối đáng giá nào, nhưng cậu ấy đã tìm thấy manh mối tại chỗ vết nứt. Bời vì đôi này có hai lớp da, tuy rằng mặt ngoài bị cắt ra nhưng bên trong vẫn còn nguyên vẹn, không bị hư tổn gì. Mà ở chỗ vết cắt xuyên qua dưới mặt kính lúp, Bạch Thiếu Ngôn đã tìm thấy một chút vết máu ở khe hở. Cậu ấy không biết làm như thế nào để lấy nó lên. Nó rất nhỏ, không biết là của ai, hoặc là mẫu da nhỏ từ giày, vẫn là kiểm tra đo lường trước một chút.
Mà lúc này Bùi Tử Đồng đang ngồi ở trong phòng thẩm vấn, trước khi cô ta bị đưa tới nơi này, trong lòng của Bùi Tử Đồng liền dâng lên một dự cảm chẳng lành. Mỗi lần cô ta tới đều là ở trong phòng tiếp khách, thậm chí có đôi khi là ở trong văn phòng của Triệu Minh, nhưng hiện tại sao cô ta phải ở chỗ này?
Phòng thẩm vấn rất tối, chỉ kê có một cái bàn cùng với một chiếc đèn bàn mờ nhạt, toàn bộ bốn góc trong phòng thẩm vấn đều có camera theo dõi, hơn nữa chung quanh là những vách tường màu trắng, tới một cái ô cửa sổ cũng không có. Bùi Tử Đồng lập tức cảm thấy có một trận ớn lạnh ập vào trong lòng. Cô ta nhìn thấy một ly nước trước mặt liền duỗi tay đem ly nước cầm ở lòng bàn tay. Nước thật ấm. Bùi Tử Đồng chậm rãi điều chỉnh lại hơi , cố gắng tận lực làm cho bản thân cô ta bình tĩnh trở lại.
Khẳng định bọn họ chưa nắm giữ bất cứ chứng cứ nào trong tay, nếu không bọn họ sẽ không đem bản thân của cô ta mang lại đây thẩm vấn mà là trực tiếp bắt giữ cô ta. Điều này cho thấy bọn họ hiện tại chỉ đang xem cô ta như một kẻ bị tình nghi thôi. Cần phải bình tình, chính bản thân của mình nhất định phải bình tĩnh. Ngàn vạn lần không thể tự làm bản thân của mình rối loạn trước trận đầu chí tuyến được.
Kỳ thật thứ đối diện với Bùi Tử Đồng trong phòng thẩm vấn không phải là một vách tường mà là một tấm chắn được xử lý đặc biệt. Người bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống xảy ra bên trong nhưng người bên trong lại không thể nhìn thấy bên ngoài.
"Đội trưởng, khẳng định Bùi Tử Đồng này có vấn đề. Anh xem thời điểm khi cô ta vừa mới tiến vào thì đã khẩn trương như vậy rồi."
"Ai bị nhốt ở nơi này đều sẽ khẩn trương như vậy, không thể lấy cái này làm chứng cứ buộc tội cô ta được. Cậu dẫn người đi vào thẩm vấn đi. Không cần phải khách khí. Cho dù cô ta khóc sướt mướt cậu cũng cũng không cần để ý. Chỉ cần tra hỏi. Nhưng thật ra tôi muốn nhìn phản ứng của cô ta một chút. Dù sao tôi đã xin lệnh giam giữ rồi. Không có việc gì hết. Cậu cứ đi thẩm vấn trước đi."
Lúc cánh cửa bị đẩy ra, Lý Nại lập tức đi vào. Cả người Bùi Tử Đồng dường như cứng một chút, nhưng sau đó rất mau liền nhìn Lý Nại cười: "Cảnh sát Lý, các người làm gì vậy? Đem tôi trở thành phạm nhân sao? Các người thẩm vấn tôi như vậy có hợp pháp không? Tôi không phải là loại kẻ bình dân áo vải, cũng sẽ không chịu ngồi yên để các người tùy ý sắp xếp đâu. Các người không có lý do gì để thẩm vấn tôi như vậy. Tôi sẽ không nói cái gì hết!"
Lý Nại đi tới trước mặt Bùi Tử Đồng, trực tiếp đem một bàn tay của cô ta còng ở trên ghế, nói: "Lúc này mới gọi là thẩm vấn. Yên tâm đi, chúng tôi biết Bùi tiểu thư không phải là người bình thường. Không có lệnh chính thức bắt giữ chúng tôi sẽ không tùy tiện mang cô đến đây đâu." Người cảnh sát phụ trách hồ sơ ngồi xuống bên cạnh Lý Nại, hai người cùng nhau nhìn Bùi Tử Đồng.
Lúc này, trong lòng Bùi Tử Đồng mới cảm thấy có chút hoảng loạn. Đặc biệt là sự hiện diện của chiếc còng tay lạnh lẽo nằm trên cổ tay cô ta, làm cho Bùi Tử Đồng cảm thấy toàn bộ phòng thẩm vấn hiện tại có chút ớn lạnh bức người. Nhất là lúc này Lý Nại giống như một vị thần mặt đen, sắc mặt hai người ngồi đối diện hoàn toàn không có biểu tình gì. Lý Nại dùng bút gõ bàn, nói: "Bùi tiểu thư, hôm ngày 23 tháng 5 năm nay, cô đã ở nơi nào, làm cái gì, gặp những ai?"
"Ngày 23 tháng 5?" Bùi Tử Đồng sao có thể không nhớ rõ nó chứ! Đó chính là cái ngày mà cả đời Bùi Tử Đồng chuyển sang một bước ngoặt lớn. Trước một ngày không có liên lạc với Tôn Học Sơ, mà sau đó viện dưỡng lão thông báo cha cô ta mất tích. Cô ta đã vội vã về nhà, cùng Tôn Học Sơ xảy ra xung đột. Ngày này sao có thể quên được!
Một tay khác của Bùi Tử Đồng nắm lấy ly nước, cô ta dựa vào ghế, nghiêng mắt nhìn Lý Nại nói: "Trước khi luật sư của tôi tới đây, tôi sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào mà các người hỏi. Còn nữa tôi đói bụng rồi. Các người mau đóng gói một phần thức ăn ngon đem tới cho tôi. Phải là đồ ăn của Thiên Hương Các, nếu không tôi sẽ không ăn."
Lý Nại và một người cảnh sát khác nhất thời không nói nên lời. Cô ta cho rằng bản thân tới đây làm khách sao?
"Bùi tiểu thư, yên tâm đi. Chúng tôi sẽ không ngược đãi cô, sẽ không để cô bị đói. Cô cứ yên tâm đi."
Bùi Tử Đồng không hề nói bất cứ điều gì mà chậm rãi uống miếng nước. Một nụ cười quỷ dị treo lủng lẳng trên gương mặt cô ta. Cái dáng vẻ tôi sẽ không nói gì kia, Lý Nại vừa đấm vừa xoa nửa ngày, cô ta cũng không mở miệng nói ra nửa chữ. Anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.
"Đội trưởng, người đàn bà này so với Đông Thanh Nhiên còn khó chơi hơn. Trừ khi chúng ta trực tiếp lấy bằng chứng ra."
"Chứng cứ tạm thời không được lấy ra. Cứ thử hỏi cô ta một lúc nữa xem. Tôi không tin cô ta có thể cầm cự được."
Nửa ngày trôi qua.....
"Đội trưởng, không hay rồi! Bùi Tử Đồng đột nhiên té xỉu. Cô ta còn chảy máu..." Một người cảnh sát vẫn đang theo dõi giám sát cô ta vội vàng chạy nhanh tới báo cho Triệu Minh.
"Té xỉu? Chảy máu? Chuyện sao lại ra thế này!" Triệu Minh vội vàng chạy tới, một số cảnh sát nữ đã bế Bùi Tử Đồng đặt lên trên giường bên trong văn phòng trực ban.
"Hình như là dáng vẻ của sảy thai. Cái này được tìm thấy ở trên mặt đất của phòng thẩm vấn."
Triệu Minh cầm lấy bao bì đóng gói. Nó chỉ là một cái bao bì chế bằng nhôm, đều là tiếng Anh. Anh ta vốn không giỏi tiếng Anh, đã sớm trả chữ lại cho giáo viên từ lâu. Nữ cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Triệu Minh liền nói: "Đây là thuốc phá thai. Nhưng phải uống hai viên. Cô ta chỉ mới uống một viên cho nên mới tạo ra tình trạng sinh non."
"Mau đưa cô ta đến bệnh viện đi. Mẹ nó! Sớm không có thai, muộn không có thai, lại cố tình mang thai lúc này!" Triệu Minh trực tiếp đổ phần thuốc phá thai còn lại xuống mặt đất.
"Đội trưởng, chúng ta bên này đã nắm giữ rất nhiều bằng chứng của cô ta, chẳng lẽ hiện tại cô ta giống như Đông Thanh Tư tìm người bảo lãnh? Cái này không phải là chuẩn bị xảy ra chuyện xấu sao?" Lý Nại nhớ tới thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Đông Thanh Tư ở bệnh viện tâm thần kia, còn ở đó la lối khóc lóc, trong lòng của anh ta nổi lên một trận lạnh lẽo.
"Bằng không, chúng ta còn có thể làm gì bây giờ? Nếu đứa bé thật sự không còn, cậu có thể gánh nổi trách nhiệm không? Mau đưa cô ta đến bệnh viện!"
Lúc Bùi Tử Đồng được nâng lên đưa vào xe cứu thương 120, đôi mắt của Bùi Tử Đồng mở ra trong chốc lát, thực sự bọn họ đã nắm vững chứng cứ sao? Nhóm cảnh sát này tốc độ cũng thật nhanh. Đứa nhỏ này cũng coi như kịp thời đến. Nếu nó có thể giữ được thì thật đúng là có thể trở thành lá bùa hộ mệnh của bản thân cô ta.
Kỳ thật trước ngày hôm nay Bùi Tử Đồng đã phát hiện phía dưới của cô ta có đổ chút máu. Cô ta biết rằng bản thân đã không thể giữ đứa nhỏ này. Khi cô ta đi khám ở bệnh viện, bác sĩ cũng dặn cô ta rằng nếu muốn giữ đứa nhỏ này thì nhất định phải bảo đảm đúng giờ châm cứu, bằng không cô ta có thể sảy thai bất cứ lúc nào, thậm chí đôi khi máu chảy nhiều rất nguy hiểm. Phá thai hay giữ thai nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định.
Mà hiện tại Bùi Tử Đồng đã là một người cô độc. Người thân thờ ơ, người yêu thì lợi dụng lẫn nhau. Bùi Tử Đồng hoàn toàn không nghĩ tới bản thân cô ta sẽ giữ đứa nhỏ này. Cô ta chỉ muốn dùng đứa nhỏ thu lợi ích lớn hơn. Sau đó đứa bé sẽ tự nhiên bị sảy mất. Bùi Tử Đồng đã sớm mất đi niềm tin giữa người với người. Giữ đứa nhỏ này lại không chừng là một tai họa.
Nhưng chủ yếu nhất là các mũi châm giữ thai đã tiêm nhiều lần kia, có lẽ là mười mấy mũi châm, cũng có khả năng nhiều hơn. Bùi Tử Đồng vừa mới đạt được tài sản kếch xù, làm sao cô ta có thể cam tâm bị đứa con làm vây khốn chứ. Cô ta vừa mới chuẩn bị phá thai ở bệnh viện thì không nghĩ tới nó lại xảy ra ở cục cảnh sát.
Nhưng chuyện như vậy cũng tốt. Dù sao cũng không có lệnh bắt giữ trực tiếp, chi bằng nhân cơ hội này chạy trốn ra nước ngoài cũng không tồi. Dù sao toàn bộ tài sản của Vương Hỉ đã chuyển hết ra ngoài rồi.
"Thiếu gia, Bùi Tử Đồng đã bị cảnh sát mang đến cục cảnh sát. Sau đó lại nghe nói là cô ta bị sảy thai nên đã khẩn cấp đưa tới bệnh viện. Đây là ảnh chụp." Bùi Tử Đồng đang mặc một chiếc váy liền áo màu xanh lá, vạt váy đã bị nhuộm thành màu sắc xanh đen. Tiêu Hàn ném ảnh chụp sang một bên.
"Đem ảnh chụp trong tay chúng ta cung cấp cho người phía bên cảnh sát. Tôi thấy cô ta nhảy nhót đã đủ lâu rồi."
"Đúng vậy." Quý Viễn vẫn luôn cúi đầu nghẹn cười. Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng: "Như thế nào? Anh muốn cười thì cười ra đi. Đừng nghẹn tới nội thương."
"Phốc! Thiếu gia, tôi đi xuống trước." Quý Viễn vội vàng che miệng chạy ra ngoài, suýt chút nữa là đυ.ng phải Đông Thu Luyện. Hiện tại cô đang xin nghỉ phép ở nhà.
"Phu nhân, tôi đi trước. Cô nhớ chú ý tới sức khỏe." Đông Thu Luyện gật đầu. Quý Viễn ngày thường cũng là một người rất tốt, nhưng bây giờ anh ta làm sao vậy?
Đông Thu Luyện đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Tiêu Hàn đang đi tới đi lui trong phòng làm việc, mà Đại Nhân ở phía sau anh, nó đang kéo lê một chân còn kẹp tấm ván, tung ta tung tăng một hai phải đi theo sau Tiêu Hàn.
"Khụ, Khụ.... Em mang ly trà tới cho anh."
Đại Nhân nhìn thấy Đông Thu Luyện liền phe phẩy cái đuôi đi qua. Cổ của Đông Thu Luyện đã thay bằng băng gạc dán đơn giản. Cô duỗi tay ôm lấy Đại Nhân đặt lên trên đùi mình rồi kiểm tra miệng vết thương của nó một chút.
"Tiểu đáng thương, sao mày lại đáng thương như vậy?" Đại Nhân chỉ vươn đầu lưỡi liếʍ ngón tay Đông Thu Luyện một chút. Nó lười biếng vùi mặt vào trong lòng cô.
"Cái tiểu súc sinh này, mày thật đúng là biết tìm chỗ nghỉ ngơi!" Tiêu Hàn trừng mắt lườm Đại Nhân một cái. Đông Thu Luyện cười duỗi tay vuốt nhẹ bộ lông của Đại Nhân nói: "Đại Nhân tuy rằng ngày thường không sủa nhưng nó vẫn bảo vệ chủ. Rất thông minh."
"Đúng vậy, chó cắn người sẽ không sủa." Đông Thu Luyện cảm thấy lời nói lúc này của Tiêu Hàn có ý gì đó. Ngữ điệu quái lạ, nghe như thế nào cũng không thoải mái.
"Qua một thời gian nữa là lễ kỉ niệm đầy năm năm khánh thành công ty. Anh muốn đưa em tới đó."
Đông Thu Luyện ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Hàn, trong mắt cô có chút chần chờ. Đối với lời đề nghị của Tiêu Hàn, trong lòng của Đông Thu Luyện nửa kinh nửa hỉ.
"Không phải tất cả mọi người đều đã biết chúng ta kết hôn rồi sao?"
"Thân ái, em ngày thường không xem báo sao?" Tiêu Hàn bước tới, ngồi vào bên cạnh Đông Thu Luyện, đem tờ báo đặt ở trên bàn. Mặt trên của nó đều là ảnh chụp Đông Thu Luyện cùng Tiêu Hàn. Tiêu Hàn chiếm đa số, thậm chí còn có những người lớn khác của Tiêu gia xuất hiện trong ảnh chụp. Đông Thu Luyện xác nhận ngày thường bản thân cô ít chú ý tới những điều này.
"Tất cả mọi người đều biết quan hệ của chúng ta rồi. Hiện tại em chỉ cần cùng anh đi ra ngoài là được."
Đôi mắt màu lam trầm của Tiêu Hàn giống như bầu trời quang xanh thẳm khiến Đông Thu Luyện thất thần trong giây lát. Nhìn thấy bộ dạng si ngốc của Đông Thu Luyện, Tiêu Hàn duỗi tay sờ vào tóc cô. Anh cầm lấy một bàn tay của cô đặt lên miệng hôn một cái. Đông Thu Luyện nhìn thấy cánh môi Tiêu Hàn chậm rãi tiến tới gần mu bàn tay của cô, cảm xúc ấm áp lúng túng bèn lướt qua. Đông Thu Luyện cảm thấy trong lòng giống như có mười mấy cây pháo hoa nở rộ bắn lên, ngay lập tức đầy đủ màu sắc.
"Yên tâm đi, anh sẽ bảo vệ em." Tiêu Hàn nói rồi hôn lên ngón tay của Đông Thu Luyện. Đôi mắt Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào cô, nhưng đột nhiên sự ngượng ngùng trong ánh mắt Đông Thu Luyện lại biến thành một loại trạng thái rất kỳ dị.
"Làm sao vậy?"
"Đại Nhân vừa mới liếʍ qua ngón tay của em... Em chưa lau cũng chưa rửa." Nụ cười vốn dĩ ấm áp tà mị của Tiêu Hàn liền trở nên cứng đờ ở khóe miệng. Tiêu Hàn trực tiếp cúi người ngăn chặn đôi môi đỏ hồng của Đông Thu Luyện.
"Nơi này nó chưa liếʍ qua đúng không?" Đông Thu Luyện bất đắc dĩ lắc đầu.
Tiêu công tử của chúng ta hiện tại thật là sa đọa, lại muốn cùng một con chó tranh sủng!
Bùi Tử Đồng vừa mới được đưa đến kiểm tra. Sau khi kết quả kiểm tra từ máy tính bên này của Bạch Thiếu Ngôn công bố kết quả, cơ sở dữ liệu bên trong sẽ tự động tiến hành so sánh để xem hình dáng của người chủ sở hữu này đã được đăng ký trong hệ thống cảnh sát hay chưa. Bạch Thiếu Ngôn vừa mới xoay người đã thấy bản so sánh mẫu máu trên máy tính thành công.
Thành công? Chẳng lẽ chính là Bùi Tử Đồng? Bạch Thiếu Ngôn bấm vào mẫu thử so sánh, quả nhiên là của cô ta... Bạch Thiếu Ngôn lập tức đem bản kết quả vừa mới được đóng dấu, cầm lấy nó chạy nhanh tới văn phòng của Triệu Minh. Nhưng mà vừa mới ban nãy còn có rất nhiều người ở trong văn phòng thế mà tại sao bây giờ lại thưa thớt như vậy?
"Tiểu Bạch, đội trưởng đã đến bệnh viện rồi. Trong lúc Bùi Tử Đồng bị thẩm vấn, cô ta đã lén dùng thuốc trợ sản nên vừa rồi mới bị chảy máu, đã đưa đến bệnh viện rồi. Đội trưởng cũng đã đi theo đến đó."
"Mang thai?" Toàn bộ sắc mặt của Bạch Thiếu Ngôn giống như bị ai đó bổ ra. Bọn họ muốn nói giỡn với cậu ấy đây sao?
"Không có khả năng! Cô ta làm sao có thể mang thai được?"
"Tiểu Bạch, cô ta xác thật là mang thai. Nếu không tại sao cô ta lại chảy máu? Cậu không phải là người đàn ông của cô ta, làm sao có thể biết cô ta có mang thai hay không?" Người cảnh sát kia còn nổi hứng muốn đùa giỡn với Bạch Thiếu Ngôn. Đứa nhỏ Bạch Thiếu Ngôn này thoạt nhìn chính là có dáng vẻ của một tiểu thụ. Bọn họ cũng học theo Đông Thu Luyện gọi Bạch Thiếu Ngôn là Tiểu Bạch. Tiếp xúc với nhau trong một khoảng thời gian dài, bọn họ cũng nổi hứng thích trêu chọc cậu ta. Hơn nữa tuy Bạch Thiếu Ngôn sinh ra trong phú quý nhưng trên người cậu ấy không hề nhiễm thói hư tật xấu nào.
"Tôi biết cô ta không mang thai." Bạch Thiếu Ngôn trực tiếp cầm lấy tài liệu, chuẩn bị lái xe đi đến bệnh viện.
Trên đường đi, cậu ấy gọi điện thoại cho Đông Thu Luyện, đem mọi chuyện kể ra hết một lần.
"Lão sư, chị nói xem, sao cô ta có thể mang thai được chứ? Tỷ lệ tϊиɧ ŧяùиɠ sống sót của Vương Hỉ thấp như vậy mà!"
"Tỷ lệ sống sót thấp nhưng không có nghĩa là không thể mang thai." Đông Thu Luyện đang uống trà. Cô cũng không nghĩ tới trong một đêm quanh co, tất cả mũi nhọn đều chĩa thẳng nhắm vào Bùi Tử Đồng. Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy dáng vẻ của Bùi Tử Đồng, cô ta vênh váo tự đắc. Khi đó cô ta vẫn là minh tinh được hàng triệu người săn đón, là tiểu thư con nhà giàu.
Mà hiện tại không quá lời khi nói rằng cô ta lâm vào cảnh nhà tan cửa nát, lại còn chưa kịp kết hôn thì chồng của cô ta mất. Nhưng lại nói cuộc sống mấy tháng qua của cô ta so với người khác còn thoải mái hơn nhiều.
"Cậu nói đứa nhỏ này có phải là của Vương Hỉ hay không? Vương Hỉ đã lớn tuổi như vậy, hơn nữa chức năng sinh lý đã gần như mất sạch. Tôi cảm thấy một trăm phần trăm đứa nhỏ này không phải là của Vương Hỉ. Bùi Tử Đồng cũng không phải là loại trinh tiết liệt phụ(*)." Đông Thu Luyện nhớ tới sự cố chụp ảnh, lá gan của Bùi Tử Đồng thực sự lớn như vậy sao? Cô ta cùng với Vương Hỉ kết hôn, còn có thể ra ngoài ăn vụng?
(*) trinh tiết liệt phụ: phụ nữ thủ tiết vì chồng đã mất.
Đáp án là câu khẳng định bởi vì đôi vợ chồng không trong sáng này kết hợp cùng nhau đi ăn vụng bên ngoài. Lại nói tiếp, nếu hai người bọn họ thực sự kết hôn, thật ra nó cũng là một điều tốt. Tránh đi gây tai họa cho người khác.