Chương 101: Anh hùng Đại Nhân cứu người đẹp ra khỏi người phụ nữ điên.

Editor: Thảo Võ

Beta: Jenny Thảo

"Đông tiên sinh, chúng tôi đã sắp xếp rà xét và chụp phần đầu cho Đông tiểu thư, mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, đợi chút nữa chúng tôi sẽ đưa Đông tiểu thư đi vào bên trong kiểm tra!" Y tá đến đây gõ cửa thông báo, Đông Tu gật đầu duỗi tay sờ sườn mặt Đông Thanh Tư, cô ta đã nhiều ngày đều dựa vào truyền dịch dinh dưỡng để duy trì thể lực của mình.

Đông Tu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, buổi tối ngày đó giống như một giấc mơ, không phải nói là cùng nhau diễn một vở kịch sao? Đến lúc đó ông ta chỉ cần đem Đông Thanh Tư đến một nơi rất xa chỗ này, bọn họ vẫn có thể cứ theo sinh hoạt bình thường, nhưng vì cái gì mà con bé liền biến thành bộ dạng này, chẳng lẽ buổi tối ngày đó chính là bản thân ông ta nằm mơ thôi sao?

Kỳ thật từ ngày Đông Thanh Tư biết được tất cả mọi chuyện bất hạnh đổ lên đầu cô ta là do một ly trà đến từ chính người cha mà cô ta yêu thương nhất pha, tự tay đẩy mình về hướng địa ngục, cho dù Đông Thanh Tư biết Đông Tu không phải cố ý nhưng rào cản trong lòng vẫn không vượt qua được.

Một y tá đẩy giường mà Đông Thanh Tư đang ngồi vào thang máy chuẩn bị đi xuống phòng kiểm tra ở dưới lầu, cô y tá nhỏ vừa mới ấn xuống công tắc đóng cửa thang máy liền cảm giác được một trận đau đớn ở cổ, cô ấy còn chưa kịp quay đầu lại, liền trực tiếp té xỉu bên trong không gian nhỏ hẹp của thang máy, Đông Thanh Tư nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người y tá xuống rồi mặc vào trên người cô ta!

Thời điểm Đông Thanh Tư vừa mới xuống giường có thể cảm giác được sự bủn rủn ở hai chân cô ta, hơn nữa cả người không còn chút sức lực, lúc vỗ xuống cổ người y tá ban nãy cô ta đã dùng hết sức lực, cô ta dựa vào giường, hít sâu vào một hơi "Đinh—" Thang máy mở ra, Đông Thanh Tư mang khẩu trang sửa sang quần áo lại một chút, liền đẩy giường đi ra ngoài, trên giường chính là y tá nữ vừa mới bị cô ta làm ngất đi, chăn che khuất nửa khuôn mặt cho nên khó nhận ra là ai.

"Là Đông Thanh Tư!" Bên ngoài thang máy có hai y tá đang đợi sẵn, bọn họ nhìn vào bảng tên treo ở phía dưới giường, Đông Thanh Tư đẩy khẩu trang hướng lên trên mũi, mang theo một tiếng ừ xoang mũi: "Được rồi, cô vội đi trước đi, đợi chút kiểm tra kết thúc, chúng tôi sẽ đem cô ấy đưa lên, cô có thể quay trở lại làm việc được rồi!"

Đông Thanh Tư căn bản không có đi ra ngoài, sau khi chiếc giường bị đẩy ra, cô ta trực tiếp ấn thang máy xuống đại sảnh tầng một của bệnh viện!

Đông Tu đang dặn dò nhân viên y tá vệ sinh phòng bệnh kỹ càng thì liền nhận được điện thoại báo rằng Đông Thanh Tư đánh y tá bất tỉnh xong chạy trốn, người cảnh sát trông coi cũng bị dọa sợ, chạy trốn rồi: "Đội trưởng, Đông Thanh Tư đã trốn khỏi bệnh viện, trước mắt chúng tôi còn không biết cô ta ở nơi nào, đang kiểm tra máy giám sát!"

"Nếu tìm không thấy người, các anh liền cút xéo cho tôi, lần lượt xảy ra chuyện!" Triệu Minh thiếu chút nữa đã lật cái bàn lên, những kẻ ngu xuẩn này phạm lỗi hết lần này đến lần khác!

Chỉ chốc lát sau, có một phần video được gửi đến hộp thư của Triệu Minh, Đông Thanh Tư ở bên trong thang máy nhanh chóng đánh y tá bất tỉnh, cô ta thay quần áo rồi đặt người y tá đó lên giường, một loạt hành động hoàn toàn không nhìn ra cô ta có vấn đề tâm thần, ngược lại nó còn rất thành thạo lưu loát, chính là bình tĩnh hơn so với một số người bình thường.

"Đội trưởng, chúng tôi đã lần theo video theo dõi, sau khi Đông Thanh Tư đi ra ngoài đã đón một chiếc xe, hiện tại chúng tôi đang điều tra và theo dõi ở các ngã tư gần đây, hiện vẫn chưa xác định rõ cô ta chuẩn bị đi hướng nào!" Triệu Minh cũng nghi hoặc Đông Thanh Tư chuẩn bị đi tới nơi nào, trên người cô ta không có thứ gì, không có khả năng lẩn trốn đi ra ngoài, hơn nữa Đông Tu đã sắp xếp tất cả mọi chuyện cho cô ta rồi, vì cái gì còn muốn chạy trốn...

Chẳng lẽ nói.... Không tốt! Triệu Minh đột nhiên vỗ cái bàn một tiếng: "Lập tức đi điều tra, Đông Thanh Tử bình thường căm hận loại người gì, hoặc là bất mãn!" Lý Nại cùng một số cảnh sát cấp dưới lập tức bắt đầu sàng lọc điều tra.

Khi Đông Thanh Lưu nhận được tin nhắn từ Đông Tu yêu cầu anh ta kiểm tra phương hướng của Đông Thanh Tư, anh ta liền nghĩ tới Đông Thu Luyện trước tiên, lập tức nhấn máy gọi Đông Thu Luyện, mà giờ phút này Đông Thu Luyện đang tản bộ ở bên ngoài, hôm nay hiếm khi cô có thể ra ngoài dạo chơi cho nên căn bản không có mang theo điện thoại di động, Đông Thanh Lưu không biết nên liên hệ với ai ngoại trừ gọi điện cho Đông Thu Luyện, vì vậy anh ta chỉ có thể trực tiếp lái xe chạy đến Tiêu gia!

"Mẹ, nếu sau này mẹ có thể cùng chúng con ra ngoài đi dạo, thì thật là tốt!" Tiêu Dịch vừa nói vừa trêu đùa với Trà Trà, Đông Thu Luyện duỗi tay sờ đầu tóc Tiểu Dịch: "Con đi theo ba cùng với chú đi, con xem gần đây có phải con béo lên một chút rồi không? Khuôn mặt nhỏ này có thêm chút thịt rồi..."

"Đừng nói vậy, con đây là đang phát triển nên con ăn nhiều một chút, Trà Trà, chúng ta qua chạy với ba đi ..." Tiêu Dịch kéo Trà Trà chạy về phía trước, còn Đông Thu Luyện đi tới một chiếc ghế ngồi xuống, Đại Nhân phe phẩy cái đuôi đi tới bên người Đông Thu Luyện, nó lay ghế tựa rồi nhảy lên, này là luôn ăn ngủ ngủ ăn, Đại Nhân rõ ràng béo hơn Trà Trà một chút, Đông Thu Luyện mỉm cười ôm lấy Đại Nhân đem tới bên cạnh chính mình!

Đột nhiên Đại Nhân kêu một tiếng, Đông Thu Luyện vốn dĩ híp lại đôi mắt, cô thoáng mở ra nhìn, có rất nhiều người giàu có, cao quý sống ở nơi này, hoạt động ngày thường không tính nhiều người, Đông Thu Luyện mở mắt không thấy có ai, Tiêu Hàn và những người khác cũng không có trở về, Đông Thu Luyện liền chuẩn bị nhắm mắt lại, Đại Nhân lại kêu một tiếng, nó còn há miệng cắn vạt áo của Đông Thu Luyện.

"Làm sao vậy? Đói bụng?" Đông Thu Luyện chỉ có thể suy đoán rằng con chó lười biếng này đang đói bụng, Đông Thu Luyện vừa mới bế Đại Nhân lên liền cảm giác được một trận lạnh lẽo ở cổ, Đông Thu Luyện cảm thấy có đồ vật gì hơi mỏng đè lên cổ mình, lạnh lẽo, trong lòng của cô tức khắc dâng lên một linh cảm không tốt.

"Đứng lên đi!" Giọng nói khàn khàn mang theo sự lạnh băng, nhưng Đông Thu Luyện vẫn lập tức nghe ra giọng nói của Đông Thanh Tư: "Không ngờ tới là tôi đúng không? Có phải cô thất vọng vì không đẩy tôi vào bệnh viện tâm thần đúng không? Cô khiến hai chị em chúng tôi, một người chết, một người bị thương, Đông Thu Luyện, cô rất có bản lĩnh đấy? "

"Tôi có làm chuyện đó sao?" Đông Thu Luyện thực sự cảm thấy buồn cười nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, Đại Nhân bị Đông Thu Luyện ném lên ghế, Đại Nhân vẫn luôn kêu to hướng về phía Đông Thanh Tư, cô ta trực tiếp dùng một tay kia xách Đại Nhân lên, Đại nhân chỉ là một con chó con, hàm răng còn chưa mọc đầy, nó chỉ có thể múa may móng vuốt nhỏ: "Chó chết ..." Đông Thanh Tư trực tiếp ném Đại Nhân xuống bãi cỏ!

"Ngao ô----" Đại Nhân phát ra một tiếng kêu rên thống khổ, Đông Thu Luyện muốn quay đầu lại nhìn xem một cái, Đông Thanh Tư gắt gao đặt lưỡi dao trên cổ của Đông Thu Luyện: "Đừng nhúc nhích----"

"Cô quả nhiên là giả điên!" Đông Thu Luyện chỉ có thể kỳ vọng rằng Đại Nhân không có bị thương, Đại Nhân căn bản là một con chó sống trong nhung lụa, khi tới Tiêu gia, nó chưa bao giờ phải chịu khổ, chính là thiếu gia ngu ngốc như Tiêu Thần cũng chưa bao giờ chọc đến Đại Nhân, một cái quăng ngã này khẳng định là nó bị thương rồi.

"Đông Thu Luyện, cô thất vọng vì tôi không bị điên đúng không? Nếu tôi thực sự điên rồi, có phải thật giống với ý nguyện của cô?.... Tôi nói cho cô biết, cho dù tôi có điên, tôi cũng muốn kéo cô theo, chính là tôi có chết thì cũng muốn kéo cô đi cùng!" Tuy rằng trong lòng của Đông Thu Luyện phập phồng gợn sóng, nhưng biểu hiện ngoài mặt lại là bình tĩnh không một gợn sóng, cái dáng vẻ không màng hơn thua này càng làm Đông Thanh Tư tức điên trong lòng.

Cô ta chính là muốn nhìn xem bộ dạng kinh hoàng thất thố của Đông Thu Luyện, nhưng vì cái gì cô vẫn luôn giữ bộ dạng này? Tại sao cô luôn như thế này? Vẻ mặt như người chết đó (mặt không cảm xúc ấy) rõ ràng khiến người khác chán ghét tột cùng nhưng tại sao lại có nhiều người bảo vệ cô như vậy: "Các người thật đúng là ích kỷ! Khi tôi còn nhỏ được ông nội yêu thích, các người liền trong sáng ngoài tối hãm hại tôi, về sau nhà chúng tôi xảy ra chuyện thì càng độc ác hơn, trực tiếp đuổi tôi ra khỏi Đông gia, khiến tôi không kịp tham gia lễ tang của ông nội và ba mẹ!"

"Đó là những điều cô xứng đáng nhận lấy, cô chính là khắc tinh không nên được sinh ra, cô đã khắc chết ông nội khắc chết ba mẹ mình, không phải lúc ấy thầy bói đã nói mệnh của cô xấu sao? Ông nội chính vì không tin lời ông thầy bói kia, đem cô về giữ lại bên cạnh người nên mới bị khắc chết!"

Đông Thu Luyện tựa như nghe thấy được câu chuyện nực cười, tuy cô không nhìn thấy mặt Đông Thanh Tư nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của cô ta phun lên cổ mình, cho thấy tinh thần Đông Thanh Tư có bao nhiêu kích động: "Cô cười cái gì? Cô câm miệng, không được cười, câm miệng..... "

Đông Thanh Tư kích động, lưỡi dao ở chỗ bả vai của Đông Thu Luyên đâm ra một lỗ hổng, nó không sâu nhưng lại xuất hiện ra những giọt máu, Đông Thu Luyện cảm thấy một trận đau đớn ở vai, Đông Thanh Tư đem lưỡi dao đặt trên cổ của Đông Thu Luyện, nhìn máu tươi kia cùng làn da trắng nõn nà, trong lòng hiện lên một tia khoái chí, không biết như thế nào, khi Đông Thanh Tư nhìn thấy máu tươi, trong lòng cô ta không hề khẩn trương sợ hãi mà ngược lại mang theo một tia hưng phấn!

"Tôi có mệnh khắc người? Cô thực sự không biết tại sao ông nội lại đem tôi giữ ở bên cạnh? Tại sao ông nội tình nguyện giao lại công ty cho ba tôi hoặc là tôi, nhưng lại không muốn để lại cho nhà các người? Để lại cho một nhà đáng khinh như các người sao?"

"Vì cái gì!" Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến chị em Đông gia không vừa mắt với Đông Thu Luyện từ trước tới nay.

"Bởi vì ông nội đã sớm biết lòng dạ lang sói của chú, thầy bói, thầy phong thủy gì đó đều là toàn bộ người mà ba cô tìm tới, ông nội không ngốc đâu, ông có thể oai phong ở thương trường lâu như vậy, cô cho rằng bọn người đó có thể dễ dàng lừa gạt ông sao, kỳ thật ba tôi không có quan tâm tới tài sản trong gia đình, nhưng các người lại coi chúng tôi như kẻ thù, chẳng lẽ ông nội không nhìn thấy sao? Ông nội sẽ để lại tài sản cho các người sao?"

Đông Thanh Tư sớm biết tất cả những điều mà Đông Thu Luyện vừa nói, cô ta chỉ cười lạnh một tiếng: "Được rồi, đừng nói nữa, ông nội đã để lại 30% cổ phần cho cô, hiện tại cô nói cái gì cũng đúng, nhưng mà nhà chúng tôi lại không được tốt như vậy, chị tôi đã chết, mà tôi... Nếu tôi bị bắt thì chỉ có thể ở trong tù cả đời! Có phải cô rất vui khi thấy gia đình chúng tôi trở nên sa sút như hiện tại đúng không, chị em chúng tôi bởi vì cô mà biến thành như vậy!"

Đông Thu Luyện cảm thấy tình huống hiện tại của Đông Thanh Tư đã có chút không bình thường, hơn nữa nó là cái loại trạng thái tinh thần không minh mẫn, Đông Thu Luyện chỉ mong rằng đám người Tiêu Hàn có thể mau chóng lại đây, nhưng chưa kịp chờ đám người Tiêu Hàn tới, Đông Thanh Lưu đã xuất hiện: "Cô làm gì vậy, mau buông Tiểu Luyện ra!"

"Quả nhiên là tình cảm sâu đậm! Haha ..." Đông Thanh Tư càn rỡ cười to, tóc tai hỗn độn, nhìn qua đã biết rất lâu cô ta không có tắm rửa, thậm chí toàn bộ khuôn mặt đều vàng vọt, mấy ngày nay Đông Thanh Lưu không có đi tới bệnh viện, nhưng anh ta không hiểu sao Đông Thanh Tư có thể gầy ốm tới mức như vậy: "Đông Thu Luyện, cô có nhìn thấy loại si tình này chưa, đã thấy chưa? Cái hồ ly tinh này, cô thật sự đem Thanh Lưu mê hoặc đến xoay quanh..."

"Đông Thanh Tư, cô mau buông Tiểu Luyện ra, cô đã gϊếŧ một người rồi, cô muốn như thế nào nữa?" Đông Thanh Lưu nhìn máu chảy trên vai Đông Thu Luyện, trong lòng anh ta như muốn phát điên lên, mẹ nó người phụ nữ này chính là người điên, làm sao cô ta có thể chạy ra khỏi bệnh viện, nhưng căn cứ theo lời ba nói, chẳng lẽ là.... "Cô không có bị điên, ngày đó cô nghe thấy được lời tôi nói với ba sao?"

"Haha.... Tôi phải cảm ơn cậu vì tất cả những điều này, nói thật, nếu không bởi vì cậu , làm sao tôi có thể biết rằng tôi hoàn toàn là người bị hại trong vụ việc đó, Đông Thu Luyện, cô hãy nghe cho kĩ, nếu ngày đó không phải là tôi thì người nằm ở giường bệnh hôm nay chính là cô, cô thực sự nghĩ mình có thể thong thả đi ra ngoài tản bộ như vậy sao? Đừng có mơ...." Lúc Đông Thanh Tư nói chuyện thực sự rất kích động, lưỡi dao bất giác cứa vào cổ Đông Thu Luyện.

"Đau....." Đông Thu Luyện cắn răng, thể chất của cô có tính hàn, tay chân hầu hết lạnh lẽo ở các thời điểm trong năm, cô có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp chảy ra từ cổ mình, cũng có thể cảm giác được sự đau đớn khi lưỡi dao cứa vào bên trong da thịt mình.

"Đau không? Cô không biết tôi đã cảm thấy như thế nào khi bị người đàn ông kia đè lên giường lúc ấy, tôi chỉ có thể nằm im chịu đựng sự nhục nhã mà ông ta chà đạp lên tôi, tôi không cách nào động đậy được cơ thể của mình, rõ ràng người nằm ở trên giường ngày hôm đó phải là cô — " Đông Thanh Tư hét lớn một tiếng, Đông Thu Luyện cảm thấy màng nhĩ giữa bên trong lỗ tai bị chấn động mà run lên.

Lúc này đám người Tiêu Hàn cũng lại đây, vừa thấy cái tư thế này, tất cả mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, Tiểu Dịch đặc biệt kích động: "Cái người phụ nữ xấu xa này, cô muốn làm gì, mau buông mẹ của tôi ra!" Tiểu Dịch muốn bước đi qua nhưng lại bị Tiêu Hàn bế lên, ôm vào trong lòng mình: "Ba, ba mau cứu mẹ... "

"Đông Thanh Tư, cô muốn làm gì, cô hẳn là biết, nếu cô tổn thương một sợi tóc của cô ấy, thì tôi sẽ không bỏ qua cho cô!" Tiêu Hàn gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ Đông Thu Luyện, máu tươi đã chảy theo từ cổ xuống tới xương quai xanh, Đông Thu Luyện rất gầy, máu tươi liền tụ tập lại ở chỗ xương quai xanh, nó được làn da trắng nõn của Đông Thu Luyện nổi bật lên nhìn có vẻ chút ghê người!

"Đông Thu Luyện, cô thật hạnh phúc khi có một người chồng cùng đứa con như vậy!" Đông Thanh Tư nói xong, cô ta nở một nụ cười quỷ dị hướng về phía Tiêu Hàn và Tiểu Dịch.

Tiêu Thần ghé vào bên tai Tiêu Hàn: "Anh hai, người của chúng ta đã chuẩn bị xong, có thể trực tiếp đánh gục Đông Thanh Tư bất cứ lúc nào!"

"Ừ!" Tầm mắt sắc bén của Tiêu Hàn thẳng tắp khóa chặt trên người Đông Thanh Tư, thật đúng là chán sống mà, cô ta ngang nhiên tìm tới địa bàn của Tiêu gia, thật là một quyết định sai lầm, anh vốn cho rằng ở nhà rất an toàn cho nên không nghĩ tới sẽ có người không sợ chết mà mò đến đây.

Nhưng khi tất cả mọi người đều dồn ánh mắt tập trung vào hai người đang giằng co đối diện, không một ai chú ý tới cái bóng đen đang nhấp nháy ở đằng sau lưng Đông Thanh Tư, các người không có đoán sai, đó là Đại Nhân của chúng ta, Đông Thanh Tư muốn mở miệng nói chuyện: "Uông----"

Đại Nhân lập tức cắn vào cẳng chân Đông Thanh Tư: "A----" Đông Thanh Tư lập tức buông lỏng sự kìm kẹp trên người Đông Thu Luyện, cô ta trực tiếp đá vào người Đại Nhân, nhưng Đại Nhân lại gắt gao cắn chặt cẳng chân Đông Thanh Tư, cô ta cũng sống và lớn lên trong nhung lụa, giờ lại bị Đại Nhân cắn một miếng, Đông Thanh Tư đau tới mức nước mắt cũng sắp rơi xuống!

Tuy rằng hàm răng của Đại Nhân chưa mọc hết, nhưng răng nanh đã dài ra, nó lại còn sắc nhọn, trực tiếp đâm thẳng vào cẳng chân của Đông Thanh Tư, nhưng dù sao Đại Nhân cũng là chó con, một lần nữa Đông Thanh Tử đá văng Đại Nhân vài cái: "A ô!" Một tiếng kêu lên, cô ta liền ném nó xuống bãi cỏ.

Động tác của Tiêu Thần nhanh chóng, cậu trực tiếp đi qua đỡ lấy Đông Thu Luyện, còn Đông Thanh Lưu thì chạy tới, anh ta trực tiếp muốn khống chế Đông Thanh Tư, nhưng trong tay của Đông Thanh Tư có lưỡi dao, cô ta trực tiếp đâm vào cánh tay của Đông Thanh Lưu tạo ra một vết thương lớn!

Chờ đến lúc cảnh sát đến, Đông Thanh Tư đã bị Tiêu Hàn đưa đi: "Tiêu công tử, hiện tại người phụ nữ bị tình nghi kia đang ở đâu?"

Tiêu Hàn đang chuyên tâm nhìn bác sĩ xử lý miệng vết thương cho Đông Thu Luyện, tuy rằng vết thương không sâu nhưng thiếu chút nữa là cô đã bị cắt trúng phần động mạch chủ ở cổ, trên vai cũng có vết thương do bị xây xát, Tiêu Hàn liếc thoáng qua Triệu Minh. Triệu Minh nào có biết Đông Thanh Tư thật sự là người không muốn sống như vậy, cô ta trực tiếp chạy tới Tiêu gia gây rối!

Lúc mới tiến vào, anh ta đã thấy có rất nhiều vệ sĩ cầm súng đứng xung quanh, Tiêu công tử này vẫn luôn là người có lai lịch thần bí, Đông gia lần này xem như đá đổ ván sắt(*). Nhưng mà Tiêu công tử lần này lại phái những tên vệ sĩ cầm súng đứng bên ngoài giống như đánh trống khua chiêng, không biết lá gan phải to đến mức nào mới dám làm vậy.

(*) đá đổ ván sắt: như trứng chọi đá, được dùng để chỉ những cuộc đấu chọn không cân sức, báo trước cái kết thảm bại chắc chắn.

"Nếu như cô ta đã được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, thì giờ phút này chắc phải ở bệnh viện tâm thần chứ! Cô ta còn có thể đi nơi nào, các anh hiện tại mới qua đây, không chừng còn chưa bị gϊếŧ chết!" Tiêu Hàn cũng không thèm liếc nhìn Triệu Minh một cái.

Tiểu Dịch đang ngồi trên ghế sofa nhìn Đông Thu Luyện, ánh mắt cậu tràn ngập sự lo lắng, Triệu Minh bước tới: "Đông pháp y, miệng vết thương của cô không sao chứ? Là chúng tôi thất trách không nghiêm ngặt canh chừng Đông Thanh Tư, chúng tôi cũng không ngờ cô ta sẽ trực tiếp đến đây tìm cô cho nên không có biện pháp bảo vệ tốt!"

"Một câu không có biện pháp bảo vệ tốt liền tính cho qua sao? Vậy các người cũng tính không chịu trách nhiệm về thương tích của chị dâu tôi!" Tiêu Thần trực tiếp nhảy dựng lên, nếu không phải do Đại Nhân nấp phía sau nhảy vồ lên, chị dâu cậu ta đã sớm mất mạng rồi.

"Nhị thiếu gia, mời ngài uống miếng nước!" Bác An suy nghĩ một hồi lâu mới, đi tới đưa cốc nước cho mấy người cảnh sát: "Các anh cũng vất vả rồi, uống chút nước đi!" Đông Thu Luyện muốn xoay cổ, bỗng cô phát hiện cổ mình đã bị băng bó bằng vải, có chút khó chịu!

"Tiêu Hàn, em chỉ là bị rạch một đường nhỏ, cũng không có quá sâu, băng bó quá kín mít khiến em xoay cổ không được!" Tiêu Hàn trực tiếp trừng mắt nhìn vị bác sĩ gia đình kia, ông ta xoa cái trán hói của mình, kỳ thật cái này dùng băng gạc bao một chút, ngày mai đổi cái băng dán dính khác là được rồi, Tiêu công tử một hai đòi phải băng bó như thế này, bây giờ ông ta có thể làm gì?

"Phu nhân, kỳ thật miệng vết thương của cô bớt hoạt động lại thì tốt hơn, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là được, ngày mai tôi sẽ đổi băng gạc và thuốc cho cô, tôi băng bó như thế này sẽ an toàn hơn!" Bác sĩ gia đình lau mồ hôi.

"Tôi là pháp y, tuy rằng tôi giải phẫu rất nhiều nhưng vẫn có học qua cách băng bó, nó an toàn sao? Hiện tại tôi chỉ muốn xoay đầu lại mà phải trực tiếp xoay cả người...." Bác sĩ gia đình hướng về phía Đông Thu Luyện mỉm cười, ông ta duỗi tay lau mồ hôi: "Đội trưởng Triệu, tôi không có chuyện gì, các anh vẫn nên đưa Đông Thanh Tư trở lại bệnh viện tâm thần, nếu không đi ngay bây giờ thì sẽ muộn, tôi sợ cô ta thực sự bị điên rồi!"

"Chị dâu, người phụ nữ này muốn gϊếŧ chết chị, chị che chở cho cô ta làm cái gì? Thật là!" Tiêu Thần khoanh tay trước ngực, mọi người lúc này dường như mới hiểu ra, người đã từng cùng Đông Thu Luyện đi tới hiện trường tai nạn xe cộ của Đông Thanh Nhiên chính là nhị thiếu gia họ Tiêu, tại sao hai anh em lớn lên không có một chút giống nhau vậy? Ngược lại, hai người có hai thái cực khác nhau, tuy rằng anh em nhà họ Bạch không giống nhau như đúc nhưng vẫn có thể nhận ra là anh em, cũng không khiến người khác hoài nghi, hai anh em nhà họ Tiêu có chắc khi sinh ra đã không bị đánh tráo chứ?

Sau khi cảnh sát rời đi, Đông Thanh Lưu cũng được đưa đến bệnh viện để xử lý vết thương, lúc này một người bác sĩ ôm Đại Nhân trở lại.

Lúc này mọi người mới chú ý tới lưng của Đại Nhân thực sự bị buộc vào một ván nẹp: "Con chó này đã bị ném ngã hai lần, chó còn nhỏ bị thương tới tim phổi, phải dưỡng thương tốt trong một thời gian, còn cái chân này bị gãy rồi, tôi đã buộc một ván nẹp, nhưng nếu con chó nhỏ này ăn uống tốt thì sẽ mau chóng hồi phục!" Bác sĩ thú y ôm Đại Nhân, nó đang thu nhỏ người chui rúc trong lòng bác sĩ, ánh mắt đen láy kia dường như vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.

Tiểu Dịch chạy tới tiếp nhận Đại Nhân trong lòng lòng của bác sĩ thú y: "Bác sĩ, Đại Nhân đây là khóc sao? Có phải đặc biệt đau lắm không..."

"Uh---" Bác sĩ dừng nửa giây, sờ đầu của Tiểu Dịch: "Vẫn còn thuốc tê, không

chừng nó quá mệt nhọc đi! Vừa rồi nó vẫn luôn đánh hà hơi! Con chó này rất dũng cảm, chích đều không có kêu ...... "

Mọi người im lặng, có phải là dũng cảm hay không, Đại Nhân này kiêu ngạo lợi hại mà cũng lười tới lợi hại, hiện tại Tiểu Dịch đã trực tiếp coi Đại Nhân như ân nhân cứu mạng của Đông Thu Luyện, cậu đã dọn sẵn một chỗ ngủ tốt cho Đại Nhân rồi, còn cẩn thận đem Đại Nhân vào trong ổ, bên cạnh có sữa bò cùng một ít thức ăn cho chó, Trà Trà đi tới, liếʍ mặt của Đại Nhân.

Đại Nhân mở mắt ra nhìn Trà Trà, kêu lên một tiếng, rồi nó chuyển đầu qua tiếp tục híp mắt ngủ lại, những đãi ngộ lúc sau của Đại Nhân chính là đãi ngộ dành cho "Đại Nhân".....

Thời điểm mọi người đang dùng bữa tối liền nhìn thấy Đại Nhân bị gãy chân chậm rì di chuyển tới bên chân Tiêu Hàn, nó đáng thương nhìn Tiêu Hàn, anh cũng không giữ thái độ xa cách giống như trước liền trực tiếp ném một khúc xương cho nó, Đại Nhân ngậm xương trong miệng, nó lại kéo một chân, chậm rì chui vào trong tổ, sau đó nó mau chóng chui ra chạy đến trước mặt Tiêu Hàn, anh lại ném thêm một khúc xương cho nó, tuần hoàn cứ lặp đi lặp lại như thế.

"Đủ rồi, hôm nay mày đã ăn quá nhiều, không cho ăn nữa!" Tiêu Hàn nghiêm khắc nói với Đại Nhân, nó lập tức xoay người phe phẩy cái đuôi chui vào chính cái ổ của mình, nó chỉ kéo một cái chân, rõ ràng Đại Nhân chật vật, nhưng dù như thế nào nó vẫn là bộ dáng ngạo kiều đó....

"Ăn cơm đi!" Tiêu Hàn cầm lấy một cái muỗng múc một chén cháo đặt trước mặt Đông Thu Luyện: "Bác sĩ nói hiện tại miệng vết thương của em có chút sưng, sẽ khó nuốt, cho nên em thích hợp ăn chút thức ăn lỏng!"

"Cái này em biết, chính là...." Đông Thu Luyện di chuyển chiếc muỗng, ý bảo Tiêu Hàn rằng cô hoàn toàn có thể tự làm được, nhưng Tiêu Hàn đã đưa chiếc muỗng trực tiếp vào miệng Đông Thu Luyện, cô chỉ có thể đem thức ăn nuốt xuống, sau đó trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái!

Tới lúc tắm rửa, trình độ vô sỉ của Tiêu Hàn thực sự đã đổi mới tam quan của Đông Thu Luyện!

Đông Thu Luyện vừa mới chuẩn bị đổi cái áo ngủ, cô hoàn toàn phát hiện Tiêu Hàn không một chút tự giác, Đông Thu Luyện chỉ ra cửa, Tiêu Hàn nhìn về phía cửa rồi quay lại nhìn Đông Thu Luyện: "Anh không đi ra ngoài sao? Em chuẩn bị thay quần áo?"

"Không phải là anh đang lo cho em bất tiện sao? Anh giúp em?" Vừa lúc anh luyện tập cách cởi cúc áo nội y, Đông Thu Luyện trực tiếp cầm quần áo đi vào phòng rửa mặt, Tiêu Hàn lo lắng bởi vì Đông Thu Luyện bị thương ở vai, cô không thể dùng quá nhiều sức ở một tay, vì vậy anh trực tiếp đi vào, Đông Thu Luyện hết chỗ nói trước hành vi vô lại của Tiêu Hàn.

"Anh đây là chuẩn bị cùng em tắm rửa chung sao?" Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn, còn Tiêu Hàn chậm rãi tới gần Đông Thu Luyện, anh thẳng tay đẩy Đông Thu Luyện tới đài lưu ly bên cạnh, Đông Thu Luyện duỗi tay đặt trên ngực của Tiêu Hàn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì, em bị thương, anh không thấy sao?"

"Anh biết, anh cũng không có tính toán cùng em tắm rửa, nếu em thật sự có thể tự tắm, anh sẽ buông tha cho em..." Tuy những lời cuối cùng của Tiêu Hàn là lẩm bẩm trong miệng nhưng Đông Thu Luyện vẫn nghe thấy, tên vô lại này, Đông Thu Luyện duỗi tay đẩy Tiêu Hàn: "Đi ra ngoài, em thay quần áo!"

"Anh giúp em lau người, chẳng lẽ không cần sao? Cổ em thật sự có thể động?" Cuối cùng bây giờ Đông Thu Luyện cũng biết tại sao Tiêu Hàn lại yêu cầu bác sĩ băng bó cổ cô giống như bọc bánh chưng, làm cho cô vặn vẹo cổ mình giống như cương thi.

"Anh có thể cút đi..." Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái, còn Tiêu Hàn thì nhún vai: "Anh chỉ chọc em thôi, có chuyện kêu anh một tiếng..."

Lúc sau, Đông Thu Luyện phát hiện bản thân mình thật sự rất khó cầm quần áo cởi ra bởi vì đây là quần áo tròng đầu, mà một cánh tay của cô không thể nâng lên được, chỉ có thể chậm rì cởϊ qυầи áo ra, lúc này Đông Thu Luyện mới nhìn thấy rõ nơi cô bị thương thông qua hình ảnh phản chiếu của gương, Đông Thanh Tư cũng thật điên rồ!

Mà giờ phút này ở bệnh viện tâm thần, Đông Thanh Tư thực sự điên rồi, cô ta vừa mới đi vào, đã bị hai người phụ nữ trực tiếp đẩy vào một căn phòng, hai tay, hai chân và toàn bộ thân thể của Đông Thanh Tư đều bị trói chặt vào giường, cô ta cố gắng muốn thoát ra, nhưng thứ trói cô ta là một chiếc thắt lưng và cánh tay bị cắt đau.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đeo khẩu trang, tay cầm lưỡi dao, cô ta chậm rì lung lay lưỡi dao một vòng trước mắt Đông Thanh Tư: "A----không, không.... Các người muốn làm gì, các người đây là phạm pháp?"

"Chúng tôi chỉ đang giáo huấn những bệnh nhân không nghe lời mà thôi, tại sao lại phạm pháp, hơn nữa tôi cũng không có cầm lưỡi dao đặt trên cổ cô, cô nói có phải hay không....." Người phụ nữ đưa lưỡi dao khoa tay múa chân đặt lên cổ Đông Thanh Tư hai lần: "A----a ... không cần, không cần, ba cứu con, cứu con ... a----" Đông Thanh Tư nhắm mắt lại, không dám nhìn lưỡi dao lạnh lẽo kia.

"Kêu thật khó nghe, bịt kín miệng cô ta lại!" Một người phụ nữ khác cầm lấy một mảnh vải bông nhúng rượu trên bàn trực tiếp nhét vào miệng Đông Thanh Tư, hương vị cay nồng của loại rượu này trực tiếp kí©h thí©ɧ vị giác của Đông Thanh Tư, lúc này Đông Thanh Tư chỉ cảm thấy mọi giác quan khó chịu như bị lửa thiêu đốt, nước mắt không tự giác đều chảy xuống, nhưng cảm giác trong miệng lại chỉ tăng không giảm, Đông Thanh Tư dùng sức lắc đầu.

"Thế nào? Bắt đầu từ nơi nào? Làn da cũng không tệ lắm!" Người phụ nữ cầm lưỡi dao bắt đầu dọc theo cổ áo của Đông Thanh Tư mà cắt quần áo ra, Đông Thanh Tư chỉ có thể cảm giác ngực của chính mình trở nên mát lạnh, cô ta hoảng sợ mở to hai mắt, các người đây muốn làm cái gì.....

Sau đó Đông Thanh Tư cảm nhận được lưỡi dao lạnh băng kia từ chỗ xương quai xanh, bộ ngực.... chậm rãi di chuyển xuống bụng cô ta, sau đó: "Rách--" một tiếng xé rách vang lên, là âm thanh của quần bị cắt!

"Hừ ... Hừ ..." Đông Thanh Tư lắc đầu, cô ta cảm thấy chính mình cũng giống như những cô gái bán hoa, đem chính mình bại lộ hoàn toàn trước mặt mọi người, cái loại hổ thẹn từ đáy lòng này làm cho Đông Thanh Tư không nhịn được mà rơi nước mắt, hơn nữa nó cũng gợi Đông Thanh Tư nhớ lại chuyện đã hủy hoại cuộc đời cô ta vào ngày tang lễ đó, hiện tại cô ta chỉ cảm thấy chính mình thật bẩn, đặc biệt bẩn ...

"Làn da thật không tồi nhưng đáng tiếc là....." Người phụ nữ vừa nói vừa lập tức cắt một đường tại ngực Đông Thanh Tư: "Ai da, thật là ngượng ngùng, tôi không cẩn thận làm xước nó rồi, rất đau đi! Thất thần làm gì, không cần phải khử trùng sao?" Khi người phụ nữ kia vừa nói, một người phụ nữ khác đã bất đắc dĩ lấy tăm bông tiệt trùng lau vài cái, Đông Thanh Tư đau đớn không ngăn được nước mắt rơi xuống!

"Làm sao bây giờ, cảm giác thật sâu, tôi thật sự ngượng ngùng quá! Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn một chút....." Sau đó trên người Đông Thanh Tư đều không còn mảnh vải che thân, chỉ là những chỗ mà người phụ nữ này xuống tay đều không có chảy nhiều máu, Đông Thanh Tư chết lặng, trong miệng đều tràn ngập mùi cồn, Đông Thanh Tư có thể cảm giác rõ ràng được toàn thân của chính mình trần trụi phơi bày ở trước mặt mọi người, thời điểm lưỡi dao lạnh lẽo tự do ở bụng của Đông Thanh Tư.

"Tích táp." Hai người phụ nữ đều sửng sốt khi nhìn thấy tấm ga trải giường trắng tinh khôi lại xuất hiện một ấn ký màu vàng, hai người nhìn thoáng mặt nhau, người phụ nữ cầm dao liền nhún vai: "Buông ra đi, cái này còn chưa bắt đầu chơi, cô ta liền chịu không nổi? Không muốn chơi nữa!" Hai người vừa nói liền đem dây trói buộc trên người Đông Thanh Tư cởi ra.

Hai người nhanh chóng rời khỏi phòng, mà giờ phút này những người trong bệnh viện tâm thần đều tìm kiếm Đông Thanh Tư. Rõ ràng người vừa mới đưa đến đây, làm sao lại không thấy đâu, Đông Tu với Triệu Minh cũng đã hội họp, Đông Tu nơi nào còn lo lắng cho Đông Thanh Tư sẽ làm gì và đi nơi nào, hiện tại ông ta chỉ muốn lập tức nhìn thấy con gái mình.

"Tôi tìm thấy cô ta rồi, bên trong căn phòng tận cùng trên tầng bốn!" Một người chạy tới, mọi người như một tổ ong đều lập tức vọt tới lầu bốn, bệnh viện là một tòa nhà sáu tầng độc lập không có thang máy, cho nên đều là dựa vào thang bộ, nhưng khi mọi người tới phòng bệnh, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!

"Thật bẩn, thật bẩn...." Ở giữa căn phòng có một người phụ nữ khỏa thân đang cầm lấy một chai cồn y tế bôi khắp trên người mình: "Thật bẩn...." Nhưng trên cơ thể của người phụ nữ đều là những vết thương lớn nhỏ, toàn bộ mùi trong phòng đều rất khó ngửi, nhưng mùi cồn gay mũi vẫn nồng nàn hơn.

"Thanh Tư!" Đông Tu lập tức chạy tới, ông ta trực tiếp cầm quần áo cởi ra, khoác ở trên người Đông Thanh Tư!

"Ba làm gì vậy, con chưa có tắm xong.... Đừng quấy rầy con, rửa sạch sẽ mới được, hehe...." Đông Thanh Tư nói xong trực tiếp ném quần áo trên người cô ta ra, sau đó cầm lấy cồn lau trên cơ thể, cô ta vẫn luôn cười, Đông Tu có thể cảm giác được sự đau đớn như bị cháy bỏng của làn da bởi cồn!

"Thanh Tư, con có đau hay không? Ba mang con về nhà, được không!" Đông Tu hoàn toàn không rõ đây là có chuyện gì, tại sao mới nửa ngày ngắn ngủi không gặp, con gái ông ta lại biến thành như thế này?

Mỗi lần Đông Thanh Tư đều sẽ mang cho Đông Tu một chấn động cực lớn, cái loại cảm giác tâm can bị người xé nát này, làm cho Đông Tu cảm giác tim ông ta giống như bị người khác bóp nát thành mảnh vụn: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào!" Đông Tu rống lên một tiếng, tất cả mọi người bị hoảng sợ, Triệu Minh vội vàng cho những người khác đi ra ngoài, một người bác sĩ đi tới!

"Lúc mới được đưa vào đây, cô ấy vẫn còn tốt mà, không biết tại sao bây giờ lại như vậy!"

"Các người không có máy theo dõi sao? Lập tức đem máy giám sát tới chẳng phải sẽ biết sao!" Đông Tu chỉ có thể tan nát cõi lòng nhìn Đông Thanh Tư một bên cười một bên cầm cồn lau mình, cồn dùng xong rồi, Đông Thanh Tư đột nhiên thấy dưới giường có bãi chất lỏng màu vàng liền bò đến nó: "Này, có nước...."

"Bên trong bệnh viện của chúng tôi không có máy theo dõi!" Những bệnh nhân ở đây đều là những người có bệnh thần kinh, đôi khi bọn họ sẽ thực hiện một số biện pháp bất thường, thu lại những hình ảnh đó không phải là muốn bọn họ đi tìm chết sao?

"Các người đã làm gì con gái tôi? Lúc được đưa đến đây, người vẫn còn rất tốt, lúc này mới bao lâu, các người liền đem người biến thành bộ dạng như vậy!" Sau khi Đông Tu nói xong lời này, cái đó bác sĩ không làm, người bác sĩ hừ lạnh một tiếng!

"Vị tiên sinh này, không có người bình thường nào có thể đưa tới đây, nếu ông muốn mang cô ấy rời đi, chúng tôi cũng không có phản đối, dù sao giường ngủ của bệnh viện chúng tôi đều chật, cũng không có dư cái nào!" Đông Tu vừa mới lại đây đã thấy rõ nơi này, cho dù không phải bệnh tâm thần, người đưa tới nơi này cũng sẽ biến thành bệnh tâm thần!

"Thanh Tư lại đây, ba mang con về nhà, lại đây, cái kia không thể đυ.ng vào...." Đông Tu muốn kéo Đông Thanh Tư ra khỏi gầm giường, nhưng Đông Thanh Tư một phen kéo lại cánh tay của Đông Tu, trong lòng của Đông Tu vui mừng, chẳng lẽ con gái đã nhớ rõ mình sao? Thời điểm mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đông Tu đã bị Đông Thanh Tư tát mạnh vào mặt, mang theo mùi nướ© ŧıểυ gay mũi cùng với mùi nước khử trùng cay nồng.

Người bác sĩ kia nhìn dáng vẻ này của Đông Thanh Tư: "Bệnh viện của chúng tôi không phải loại người nào cũng thu nhận, tiên sinh có thể đem cô ấy mang về!"

"Tôi nhất định mang con bé về nhà!" Đông Tu nhìn Triệu Minh, lần này Triệu Minh đã nhìn thấy Đông Thanh Tư thật sự điên rồi, dù sao thì anh ta cũng không thể đưa cô ta đi: "Tôi sẽ nhờ hai cảnh sát đưa các người về!"

Sau khi xe của bọn họ rời khỏi, ở chỗ rẽ ngã tư có một chiếc xe chậm rãi đi ra, hai người phụ nữ ngồi ở phía sau, chậm rãi cởi bỏ bộ đồng phục y tá trên người: "Thật nhàm chán! Cô ta bị bọn tôi dọa liền tiểu ra nước, tôi vẫn chưa bắt đầu!" Người phụ nữ vừa nói vừa cầm lấy gương trong túi lên, liên tục nhìn mặt mình trong gương: "Không phải chỉ dọa cô ta thôi sao?"

"Đây là dọa cô ta, người đẹp Tây Tử, chị đây là định hóa thân cô gái lưỡi dao sao? Định làm vụ án gϊếŧ người hàng loạt sao, em nhìn thấy miệng vết thương trên người của cô ta cũng thấy đau!" Cố San Nhiên sửa sang quần áo lại một chút, cô ấy nhanh nhẹn đem tóc buộc lên sạch sẽ.

"Cái gì là phụ nữ lưỡi dao, chị đây đang chuẩn bị hóa thân thành người phụ nữ cưa điện được không? Chỉ là cái bệnh viện này không có cưa điện, nếu có kéo, hoá thân thành một người đàn ông cầm kéo cũng không tồi! Haha ..." Thi Thi nói xong, trong lòng Cố San Nhiên cùng người đàn ông toàn thân mặc đồ đen ở phía trước đều là một trận ớn lạnh, quả nhiên người phụ nữ này nói chuyện, bạn vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng câu tiếp theo của cô ấy là gì!

"Điên rồi càng tốt, không chừng sau này cô ta không thể tìm Tiểu Luyện gây phiền toái, lá gan cũng thật là lớn!" Cố San Nhiên bĩu môi, bởi vì dưới tình xe chạy dằn mà người phụ nữ bên cạnh vẫn có thể bình tĩnh kẻ mắt khi xe đang di chuyển, công phu này luyện thành như thế nào: "Đừng nhìn chị nữa, chị biết mị lực của bản thân mình rất lớn. Còn em thì đang trong quá trình tạo người, không nên sử dụng đồ trang điểm...." Cố San Nhiên không nói chuyện nữa!

"Thiếu gia, tôi nghe nói Đông Thanh Tư ở bệnh viện...." Quý Viễn đem hết sự tình kể cho Tiêu Hàn nghe một lần, Tiêu Hàn cười duỗi tay sờ cằm.

"Đông Thanh Tư đã bị Đông Tu đưa về nhà, chúng ta phải làm sao đây!"

"Hừ---- Nếu nói cô ta thực sự bị điên rồi, vậy thì càng tốt, nghe nói kẻ điên thường cực đoan, nếu nói lời kí©h thí©ɧ một chút thì......" Trong đầu của Tiêu Hàn hiển nhiên đang ấp ủ một thứ gì đó tàn bạo đẫm máu: "Đúng rồi, khoảng thời gian trước công ty có mua tới mấy viên kim cương Nam Phi, anh hãy chọn hai viên tốt gửi tới biệt thự Cố Thị, nói rằng chúng là dành cho Cố San Nhiên và Thi Thi!"

"Vâng!" Tuy trong lòng Quý Viễn nghi hoặc nhưng anh ấy vẫn tuân lệnh làm theo!

Mà hai người nhận được viên kim cương, biểu hiện của bọn họ rất bất đồng, Thi Thi cầm viên kim cương chụp ảnh ở dưới ánh đèn: "Tỉ lệ không tồi, hôm nào làm nhẫn kim cương, có nặng quá không? Hoặc là vòng cổ cũng không tồi, quá lóe. Em rất khiêm tốn nha! Thật là đau đầu!"

Cố Bắc Thần chỉ liếc mắt nhìn viên kim cương một cái, hôm nào anh nhất định sẽ đưa cho cô cái lớn hơn nữa.

"Oa---- viên kim cương này thật lớn, Tiêu Hàn ra tay thật đúng là hào phóng, tấm tắc ... Tỉ lệ này, tuyệt đối không phải là vật tầm thường, thật là đẹp mắt! Anh ta rất là thức thời!" Bọn họ vừa mới vì anh mà thu phục Đông Thanh Tư, lễ vật đã đưa tới bên này, thật là khí phách!

"Nhìn nó có đẹp bằng anh không?" Cố Nam Sênh chỉ vào mình, Cố San Nhiên trực tiếp lấy một chân đạp anh một cái!

"Đừng cản ánh sáng!" Cố Nam Sênh ủy khuất rúc qua một bên, nhưng trong lòng của anh lại mắng Tiêu Hàn mười ngàn lần! Nó không phải chỉ là một cái viên kim cương thôi sao? Hum ... Ai mua chả được!

------Lời nói ngoài lề ------

Tác giả: Tôi cảm thấy khẩu vị của chính mình thật là nặng.... tha thứ cho khẩu vị năng này của tôi!