Chương 100: Tín vật đính hôn và con dâu nuôi từ bé

Editor: Thao Vo

Beta: Jenny Thảo

Sau khi thu dọn hết đồ đạc ở hiện trường, trời đã hửng sáng, nhưng ở ngoài cửa hình như ngày càng có nhiều người tụ tập, cảnh sát vội vàng sơ tán đám đông, Đông Thu Luyện nhịn không được liền ngáp một cái ngay khi vừa mới ngồi lên xe, lúc cô quay trở lại cục cảnh sát liền thấy Đại Nhân đang ngồi ở cửa, Đông Thu Luyện vừa mới đi qua, Đại Nhân liền rải chân chạy vào bên trong, Tiêu Hàn không có trở về nhà sao?

Ngay khi Đông Thu Luyện vừa mới bước chân vào, liền thấy Tiêu Hàn đang ngồi khoanh chân ở phòng tiếp khách của cục cảnh sát, trước mặt của anh còn có một ly cà phê: "Tại sao anh không quay về nhà?"

"Anh đã trở về nhà rồi, còn mang theo bữa ăn sáng lại đây cho em, còn có cái này....." Tiêu Hàn cầm quần áo trong tay bước tới liền vòng tay ôm lấy Đông Thu Luyện, hiện tại Đông Thu Luyện thật sự rất mệt mỏi, cô liền dựa đầu vào bả vai của Tiêu Hàn: "Em mệt mỏi lắm phải không? Ngủ một lát đi, lúc này mới hơn sáu giờ, bảy giờ anh sẽ gọi em dậy!" Đông Thu Luyện gật đầu, mi mắt của cô đã bắt đầu run lên.

Thời điểm Đông Thu Luyện mơ mơ màng màng liền cảm thấy có thứ gì đó đang cắn trên môi cô, Đông Thu Luyện choáng váng mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện đột nhiên trợn mắt, Tiêu Hàn mỉm cười hung hăng hôn vào môi Đông Thu Luyện một cái: "Rốt cuộc em cũng tỉnh rồi? Em có muốn đi ăn chút gì không? Tiểu Bạch đã gọi cho em hai lần rồi!"

Đông Thu Luyện theo bản năng duỗi tay sờ miệng cô, sao lại có cảm giác hơi đau, Đông Thu Luyện lấy điện thoại ra nhìn màn hình một chút: "Rốt cuộc anh đã hôn em trong bao lâu vậy....."

"Cũng không có lâu, chỉ khoảng nửa tiếng..... Nhưng mà ....." Tiêu Hàn duỗi tay ra nháy mắt cả thân thể Đông Thu Luyện chặt chẽ dán sát vào Tiêu Hàn, anh mở miệng cắn nhẹ vào tai Đông Thu Luyện: "Vẫn là rất ngọt ..." Đầu óc của Đông Thu Luyện ong ong một tiếng, cô trực tiếp rời khỏi đùi của Tiêu Hàn sửa sang quần áo lại một chút, cô cầm lấy sữa đậu nành trên bàn đưa lên miệng uống: "Em phải đi vào phòng giải phẫu một lúc, có lẽ tới buổi chiều em mới ra khỏi, anh ......"

"Em đừng có lo lắng, Đại Nhân còn chưa có ăn cơm đâu, anh sẽ về nhà ngay thôi!" Tiêu Hàn đứng dậy đi đến trước mặt Đông Thu Luyện, hiện tại Đông Thu Luyện vẫn còn cảm giác tê dại ở miệng nên bất giác lùi lại phía sau một bước, Tiêu Hàn lại tiến tới ôm lấy eo của Đông Thu Luyện thêm lần nữa cản không cho cô lùi về phía sau, những ngón tay của anh trực tiếp xoa vào môi Đông Thu Luyện, có chút sưng, nhưng tại sao anh cảm thấy vui vẻ như vậy!

"Có sữa đậu nành!" Đông Thu Luyện nghi hoặc nhìn ngón tay của Tiêu Hàn đang chạm qua môi mình, cô ngơ ngác gật đầu, Tiêu Hàn nhìn bộ dạng choáng váng này của Đông Thu Luyện liền trực tiếp nghiêng người về phía trước, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng mơ ước kia thật lâu, cảm giác tê dại lần thứ hai lại ập đến: "Phanh---Lão sư..."

Bạch Thiếu Ngôn vừa mới đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Đông Thu Luyện bị Tiêu Hàn ôm vào trong lòng: "E hèm ... Tôi đi ra ngoài trước, các người cứ tiếp tục!"

"Đứng lại!" Lời nói của Tiêu Hàn còn chưa dứt, Bạch Thiếu Ngôn vừa mới xoay người liền dừng bước chân lại, Tiêu Hàn buông lỏng vòng tay đang trói buộc trên người Đông Thu Luyện: "Chút nữa cậu hãy chăm sóc tốt cho Tiểu Luyện!" Bạch Thiếu Ngôn đưa lưng về phía bọn họ, cậu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, đại ca Tiêu không khỏi quá cầm thú đi? Lúc lão sư ngủ anh đã cầm thú lâu như vậy, bây giờ lại cầm thú tiếp.

Đông Thu Luyện vừa mới đi ra khỏi phòng tiếp khách lập tức đã bị bao vây bởi những tiếng bàn tán xung quanh, tất cả đều là thảo luận về mối quan hệ giữa Tiêu Hàn và cô, nhưng Đông Thu Luyện vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ đi tới phòng giải phẫu.

Bên trong phòng giải phẫu, thi thể Bùi Xương Thịnh nằm an tĩnh trên bàn mổ, vóc dáng của Bùi Xương Thịnh vốn dĩ không cao, sau lần giảm cân này, đặc biệt là thời điểm khi ông ta nằm ở chỗ này quả thực gầy trơ cả xương, Đông Thu Luyện bước tới cẩn thận kiểm tra thi thể của Bùi Xương Thịnh, có một số vết sẹo nhỏ trên đó, tất cả đều không lớn, nó đã kết vảy khép lại!

"Những vết thương này được phát hiện trên người Bùi Xương Thịnh vào thời điểm tử vong, giống như bị người khác ngược đãi, nhưng miệng vết thương không quá thâm còn có khả năng khép lại!" Bạch Thiếu Ngôn ở một bên giải thích: "Mẫu máu trong cơ thể ông ta đã được đưa đi kiểm tra đo lường, đoán chừng buổi chiều sẽ có kết quả báo cáo!"

Bởi vì Bùi Xương Thịnh truyền dịch trong một thời gian dài nên toàn bộ mu bàn tay ông ta đều xuất hiện tình trạng bầm tím ngay chỗ mặt kim châm, nhưng lỗ kim trên cánh tay ông ta có chỗ còn thâm tím hơn: "Người này hẳn là tay mới vào nghề, người này đưa mũi tiêm thẳng vào động mạch, nhưng thời điểm tiêm thuốc chích đều không ổn định khiến chất lỏng bị đẩy ra ngoài, nguyên nhân không phải là do người này muốn đẩy nhanh tốc độ mà ngược lại là có chút nóng nảy, hiện tại toàn bộ cánh tay đều bị bầm tím một nửa."

Đông Thu Luyện kiểm tra khuôn mặt Bùi Xương Thịnh một chút, đồng tử đã sớm giãn ra, Đông Thu Luyện cẩn thận chạm vào cơ thể của Bùi Xương Thịnh vài lần: "Nhiệt độ thi thể hạ xuống tương đối chậm!" Đông Thu Luyện kiểm tra khoang miệng của Bùi Xương Thịnh: "Khoang miệng giữa có tình trạng răng dính máu, có lẽ lúc ông ta còn sống đã bị người khác bịt mũi miệng gây ra hiện tượng lợi (nú) chảy máu, xuất hiện tình trạng tử vong do bị ngạt thở!"

"Không phải đã tiêm thuốc vào người ông ta sao? Còn bịt lại miệng mũi, chết cũng không được yên! Người này thật đúng là phiền toái!" Bạch Thiếu Ngôn nhìn thấy khuôn mặt Bùi Xương Thịnh đã xuất hiện hiện tượng tím tái.

"Mặt mũi có hiện tượng tím tái là bởi vì trước khi chết cơ thể của ông ta vốn đã rất suy nhược rồi, các chức năng cung cấp máu và tạo máu trong cơ thể đều đã suy kiệt, những vết thương này muốn lành lại sẽ tốn nhiều thời gian hơn so với người bình thường, máu chảy ra trên người cũng không quá rõ ràng." Đông Thu Luyện cầm lấy con dao nhỏ trong tay trực tiếp thực hiện bước giải phẫu tiếp theo trên thi thể của Bùi Xương Thịnh.

"Các công trình nghiên cứu hiện đại của pháp y học quốc tế không hề đem các hiện tượng: mặt mũi tím tái, máu bầm tụ tại nội tạng khí quản, tình trạng ứ máu cùng với máu đỏ sẫm lưu thông không đều, liệt kê vào bốn loại thay đổi của triệu chứng người tử vong ngạt thở do máy móc, bởi vì những thay đổi tương tự này có thể được nhìn thấy trong các thi thể tử vong vì bệnh tật, hơn nữa đặc thù tử vong ngạt thở của ông ta cũng không rõ ràng, nội tạng ông ta đã hoàn toàn thuộc trạng thái suy kiệt!" Đông Thu Luyện kiểm tra các cơ quan nội tạng của Bùi Xương Thịnh.

"Hiện tượng máu ứ xuất hiện bên trong khí quan của thi thể, khí quản bị bao phủ bởi một lớp màng mỏng, niêm mạc xuất hiện tình trạng ứ máu, hiện tượng phổi có nước xuất hiện rõ ràng, máu đỏ tươi lưu thông không đều!" Đông Thu Luyện vừa nói xong, Bạch Thiếu Ngôn cũng nhìn kỹ vào thi thể.

"Lão sư, đây rõ ràng là đặc thù của hiện tượng tử vong do ngạt thở, không phải chị vừa mới nói nó không phải là tử vong do ngạt thở sao?" Nhưng toàn bộ thi thể của Bùi Xương Thịnh đều xuất hiện ra cùng một trạng thái tương xứng với các đặc thù tử vong do ngạt thở, tại sao lại thế này.

"Tôi không có nói suy đoán đó là sai, hẳn là ông ta bị trúng độc xyanua, khi tôi vừa mới ở phòng bệnh lấy vảy máu còn sót lại từ lỗ kim trên cánh tay của người quá cố thì liền ngửi thấy được mùi hạnh nhân đắng, nhưng phản ứng đầu tiên trong đầu chị chính là trúng độc xyanua! Cũng nhờ không khí tương đối ẩm ướt mấy ngày nay mới có thể làm cho tôi ngửi thấy mùi này, Kali xyanua và natri xyanua trong xyanua đều là những tinh thể không màu được tạo ra bằng cách thủy phân trong không khí ẩm, hidro xyanua có vị đắng hương hạnh nhân!"

"Tại sao em không có ngửi được mùi đó! Lúc ấy em cũng có ngửi qua!" Bạch Thiếu Ngôn rõ ràng cảm thấy không có ngửi được mùi vị đó, nhiều nhất cũng chính là mùi của vảy máu.

"Tôi có nghe nói rằng bốn người trưởng thành trong mười người sẽ không thể ngửi thấy mùi này, nguyên nhân là do cơ thể thiếu mất loại gen này, đây không phải là thứ mà cậu có thể thay đổi!" Gen? Bạch Thiếu Ngôn im lặng, ngửi thấy mùi gì đó cũng dính líu đến vấn đề di truyền sao.

"Xyanua thường được sử dụng cho các mục đích công nghiệp, nhưng ở xã hội phương Tây có lưu hành một loại phương pháp tử vong không đau, đó chính là tiêm xyanua vào người, tôi cũng có nghe nói về việc đó nhưng chưa gặp qua sự kiện thật nào!"

"Nhưng hiện tượng tử vong của thi thể hoàn toàn ăn khớp với hiện tượng ngạt thở, như thế nào nó lại liên quan đến việc tiêm xyanua, có phải chị đã nghĩ sai rồi hay không?" Bạch Thiếu Ngôn chưa bao giờ nghe nói về nó trước đây, rốt cuộc cái loại chết không đau này vẫn còn rất xa lạ với cậu, ngày thường đọc qua nó tương đối ít.

"Bởi vì sự hình thành của xyanua trong máu nên các mảng cơ và máu đều có màu đỏ tươi, những người chết nhanh thường sẽ có dấu hiệu rõ ràng là ngạt thở ở tất cả các cơ quan của cơ thể! Nếu uống hoặc hít phải, người chết sẽ có những dấu hiệu tử vong khác nhau, tuy nhiên chúng ta phải chờ báo cáo kết quả xét nghiệm máu đưa ra thì mới có thể biết đáp án chính xác, chúng ta vẫn có thể kiểm tra đo lường lượng xyanua trong cơ thể!" Bạch Thiếu Ngôn gật đầu, kỳ thật Bạch Thiếu Ngôn đối với những lời nói của Đông Thu Luyện không phải là không tin, cậu ta chính là không thoải mái tại sao bọn họ cũng có mũi như nhau mà cô có thể ngửi thấy hương vị kia, còn cậu ta thì không thể.

Sau khi giải phẫu thi thể xong, bản báo cáo kiểm tra đo lường máu cũng đã được đưa đến, kết quả là bên trong thi thể có một lượng lớn xyanua!

Sau khi Bùi Tử Đồng đi ra khỏi phòng bệnh của Bùi Xương Thịnh vào đêm hôm đó, cô ta liền dọc theo lối cầu thang không có máy giám sát mà đi xuống, khi cô ta đi ngang qua tầng lầu nơi Đông Thanh Tư đang ở liền phát hiện có nơi nào đó lộn xộn, hình như lại nổi điên nữa rồi, Bùi Tử Đồng nhìn thấy nhiều người như vậy, nếu cô ta còn ngán lại thì chốc nữa sẽ đi không được nên liền trực tiếp đi về nhà, cái bộ đồng phục y tá đã bị cô ta cởi ra ném vào ngầm bãi đậu xe.

"Tình trạng chiếc xe bị truy lùng như thế nào!" Trong đầu Triệu Minh bây giờ xuất hiện hai dấu chấm hỏi to, rõ ràng hôm qua anh ta mới nhìn thấy người kia vẫn còn tốt thế mà nửa đêm liền đã chết, người đầu tiên lóe lên trong đầu Triệu Minh chính là Bùi Tử Đồng, Triệu Minh lắc đầu, ai ... Có phải gần đây anh ta mệt mỏi quá hay không, người phụ nữ này có thể ra tay tàn nhẫn như vậy sao, cô ta có thể trực tiếp gϊếŧ chết chính ba ruột của mình sao? Đây thực sự là chuyện thương thiên hại lý, đại nghịch bất đạo.

"Xe đã được tìm thấy ở một vùng dã ngoại hoang vu, trong xe không có người, hơn nữa...." Sắc mặt của Lý Nại cũng không được tốt lắm, đây đều là do anh ta bị gọi dậy vào lúc nửa đêm, làm sao người có sắc mặt tốt đẹp được: "Xe đã bị thiêu và không còn một chút manh mối nào sót lại!"

Triệu Minh hất ngã chiếc cốc trong tay xuống đất, tất cả mọi người đều bị dọa tới giật mình, sắc mặt hiện tại của Triệu Minh tựa như một vị thần mặt đen.

Khi Đông Thu Luyện chuẩn bị về nhà thì trời đã sầm tối, Bạch Thiếu Ngôn vừa mới đưa Đông Thu Luyện về nhà, khi xe chạy vào căn biệt thự lớn của Tiêu gia liền nhìn thấy một người đàn ông và một con chó đang giằng co với nhau, một thân quần áo màu vàng cùng với nhan sắc của người kia không phải là Cố Nam Sênh thì là ai: "Uy--- cái con chó ngu ngốc này, mày đừng tới đây, mày đừng tới đây!"

"Gâu Gâu....." Đại Nhân phe phẩy cái đuôi, nó vẫn luôn như hổ rình mồi đuổi theo Cố Nam Sênh, trong tay Cố Nam Sênh có cầm một cái cỏ đuổi chó chỉ vào Đại Nhân liền kêu lên: "Mày đừng tới đây, cái con chó ngu ngốc này!"

"Gâu gâu....." Đông Thu Luyện có chút kinh ngạc trước một màn này, Đại Nhân thường ngày lười nhác vô cùng, có đôi khi một ngày nó không sủa không hừ hừ một tiếng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào! Khi Cố Nam Sênh vừa thấy Đông Thu Luyện đi đến giống như đã gặp được một vị cứu tinh, lập tức né tránh trốn ở phía sau Đông Thu Luyện, Đại Nhân nhìn thoáng qua Đông Thu Luyện liền lắc cái đuôi xoay người rời đi!

"Con chó ngu ngốc này của nhà cô là từ nơi nào? Còn không thể trêu một chút!" Cố Nam Sênh nói, anh ta trực tiếp ném cây cỏ đuôi chó trong tay xuống!

"Ai bảo anh trêu nó, mau tiến vào đi!" Đông Thu Luyện dẫn Cố Nam Sênh đi vào, cô vừa bước vào liền nhìn thấy Cố San Nhiên đang ngồi ở trên ghế sofa trêu chọc khuôn mặt nhỏ của Tiêu Dịch, nhưng trên chỗ ghế sofa còn lại có một người phụ nữ một thân lửa đỏ lộ nửa vai trần, một tay chống cằm, cô ấy vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện liền cười đứng dậy mở hai tay ra: "Thân ái, em không ôm chị một cái sao?"

"Tây Tử, chị đến đây từ khi nào!" Đông Thu Luyện vội vàng đi qua, Thi Thi duỗi tay ôm lấy Đông Thu Luyện: "Thân ái, sao em tiều tụy như thế này? Em nhìn xem nếp nhăn trên khóe mắt của em đi, ngấn lệ.... em mới bao lớn mà như thế nào lại có nếp nhăn? Còn có quầng thâm mắt của em sao lại như thế này? Chẳng lẽ do buổi tối Tiêu Hàn quá sức sao? Vì như vậy mà buổi tối em đều không có ngủ ngon....."

"Khụ khụ ..." Tiêu Hàn hơi ho khan một chút, anh cũng muốn ra sức lắm, nhưng mỗi lần hai người muốn làm chuyện gì đó thì luôn có người quấy rầy!

Tiêu Thần trực tiếp chạy xuống dưới lầu cầm một chồng ảnh chụp trên tay: "Chị Thi Thi, chị có thể ký tên cho em được không?" Tiêu Thần vẫn còn trong trạng thái khϊếp sợ, thời điểm Cố San Nhiên cùng với Thi Thi xuất hiện, cậu ta hoàn toàn há hốc mồm, Thi Thi mặc một chiếc váy đỏ, làn da của chị ấy còn sáng hơn so với trên TV, Tiêu Thần thích minh tinh không nhiều lắm, Thi Thi xem như là một trong số đó bởi vì tác phẩm đầu tiên ra mắt của cô ấy chính là một sát thủ biếи ŧɦái! Tiêu Thần rất thích loại nhân vật này!

Thi Thi thướt tha đi tới, duỗi tay nâng cằm của Tiêu Thần lên: "Lau nước bọt của em trước đi......" Sau đó chính là một nụ cười quyến rũ, Tiêu Thần theo bản năng nuốt nước bọt xuống!

"Không phải có thêm một vụ án vào lúc ba giờ sao? Chị vừa mới trở về, như thế nào lại đến Hoa Hạ!" Đông Thu Luyện kéo Thi Thi ngồi xuống, Đông Thu Luyện đã mệt tới mức trụ không được nữa rồi liền tùy ý ngồi trên ghế sô pha, nhưng Thi Thi vẫn cầm giá sách hướng về phía Tiêu Thần vẫy tay, cậu ta lập tức bước tới như một con chó săn, Thi Thi cầm lấy bút ký tên lên tất cả ảnh chụp trong tay của Tiêu Thần.

"Thân ái, em cũng không cố gắng quan tâm hình tượng, em cứ như thế sẽ mau già đấy, em nhìn chị xem..." Thi Thi vừa nói vừa đem bàn tay ra tới trước mặt Đông Thu Luyện, cô hờ hững duỗi tay sờ: "Còn rất trơn mượt!".

"Lấy ra!" Thi Thi nhẹ nhàng vỗ vào đôi tay tɧác ɭoạи của Đông Thu Luyện: "Chị đã nói với em rồi bàn tay là khuôn mặt thứ hai của phụ nữ, em nhìn xem tay mình vàng nhiều như thế, em cũng không biết chăm sóc nó tốt một chút, trước đây không có người đàn ông nào chị liền dễ chịu không nói, em nhìn xem em kìa, chị không muốn nói là chị biết em!"

Đông Thu Luyện nhìn vào đôi bàn tay của chính mình, vẫn khá tốt mà! "Mà này, các người tới nhà em là chuẩn bị làm cái gì!"

"Cái này...." Thi Thi duỗi một lóng tay chỉ, Đông Thu Luyện nhìn vào hai cái hộp bên trong nhà, Tiêu Hàn ngồi bên cạnh Đông Thu Luyện: "Là que thử thai.... hai hộp!"

"Thi Thi, chẳng lẽ nhà chị hiện tại có sản xuất thứ này sao!" Sau khi Đông Thu Luyện nói xong, Thi Thi lập tức che mặt, thật sự là thiếu dạy dỗ!

"Đây là chồng nuôi từ bé mua cho San Nhiên, mua bốn hộp đủ dùng mấy năm, hai hộp này không ngại cho em, hì hì... Chị còn chờ em sinh một cô con dâu nuôi từ bé cho chị!" Con dâu nuôi từ bé! Cố San Nhiên vừa nghe thấy tiếng con dâu nuôi từ bé, đôi mắt cô ấy lập tức tỏa sáng, liền buông Tiểu Dịch ra trực tiếp nhảy tới trước mặt Thi Thi!

"Tiểu Luyện, cậu mau nắm chặt thời gian đi, tớ đã định cô dâu nuôi từ bé này trước rồi, bụng của Thi Thi vẫn chưa đâu vào đâu cả, tớ cùng Cố Nam Sênh đang nỗ lực, cậu xem thế nào!" Cố San Nhiên vừa nói vừa kéo vòng cổ cô ấy xuống rồi nhét vào tay Đông Thu Luyện: "Đây là tín vật đính ước ... Hihi hi ... Nó là vật đính hôn!"

"Ngạch ..." Đông Thu Luyện nhìn vòng cổ truyền thuyết, nhưng cô còn chưa thấy rõ kiểu dáng của vòng cổ là gì, Thi Thi đã với tay lấy chiếc vòng cổ hoa lan đó ra đặt trước mắt mình cẩn thận đánh giá một chút: "Chậc....Thật là tầm thường, đây là thứ gì vậy? Em nhìn xem chất liệu đi, viên kim cương trên mặt nó chỉ có một carat thôi, nhỏ như vậy, em cũng không biết xấu hổ mà lấy nó ra!"

"Chị có bản lĩnh thì lấy ra!" Cố San Nhiên nổi giận, tuy rằng viên kim cương trên chiếc vòng cổ này chỉ có một carat, nhưng đây là Cố Nam Sênh tự chính mình cắt cho cô.

Thi Thi lấy từ trong túi ra một cái hộp màu đỏ, mở ra là một viên kim cương màu xanh lam tỏa tinh khiết chưa có cắt, lập tức chói mắt tất cả mọi người: "Đây mới là tín vật đính hôn?"

"Thi Thi, chị làm gì vậy!" Đông Thu Luyện tức khắc có chút nóng nảy, cô cùng Tiêu Hàn đã sinh con rồi, chuyện này vẫn chưa đâu vào đâu sao? Viên kim cương sáng lan toả này là chuyện gì? Con dâu nuôi từ bé? Chẳng lẽ hai nhà thật sự muốn cô phải sinh một đứa con gái làm con dâu nuôi từ bé của bọn họ sao, tuyệt đối không được!

"Chị chỉ mới thuận miệng nói thôi, xem ra đã làm em sợ tới mức như vậy, đây là quà của chị cùng Bắc Thần tặng cho em, xem như là món quà bù đắp cho sự vắng mặt của bọn chị tại hôn lễ của em, nếu em không cần, chị sẽ vứt nó đi, dù sao chị cũng không đau lòng về nó!" Thi Thi nói xong liền nhét chiếc hộp vào tay Đông Thu Luyện: "Về sau nếu có thực sự sẽ sinh ra một cô công chúa nhỏ, thì hãy lấy viên kim cương này làm một bộ trang sức cho con bé, nếu Bắc Thần đã nhận Tiểu Dịch là con nuôi, chị đương nhiên là mẹ nuôi của nó rồi, em sẽ không từ chối đi chứ, huống chi hai người chúng ta là bạn học đại học lâu như vậy!"

"Bạn đại học, chẳng lẽ chị cũng học....." Tiêu Thần hồi tưởng lại ngành chuyên môn mà Đông Thu Luyện theo đuổi ở đại học chính là giải phẫu pháp y, cậu cũng không thể nào tưởng tượng được nữ thần của mình sẽ cầm dao mổ!

"Đúng vậy, chẳng lẽ Tiểu Luyện không có nói qua sao? Chị học cao hơn cô ấy một bậc, nhưng bọn chị đều học chung một giáo sư cho nên quen biết nhau, chẳng qua lúc sau cô ấy vẫn tiếp tục học tiếp lên pháp y, còn chị thì trở thành minh tinh!" Hai người kia nhìn như thế nào đều không trông giống như bạn học!

Vẻ ngoài của Thi Thi chỉ có thể hình dung là yêu mị, nhưng là mị không tầm thường, yêu mà không diễm, cả người của cô ấy khiến cho người khác cảm giác giống như yêu tinh, mặt mày đều là phong tình, mọi cử chỉ đều là loại mê hoặc, một người phụ nữ gợi cảm như vậy chính là bảo vật mà đàn ông nào cũng muốn sở hữu.

Ngược lại, tuy rằng vẻ ngoài của Đông Thu Luyện cũng tuyệt diễm, nhưng bởi vì khí chất thanh lãnh vây quanh cả người, so sánh cô cùng Thi Thi với nhau, một người giống như hoa sen tuyết Thiên Sơn, một người giống hoa hồng hương diễm, các cụ phong tình rất khó tưởng tượng hai người kia sẽ là bạn học, Đông Thu Luyện liền nghĩ, nó cũng khó có thể tưởng tượng được rằng Thi Thi này lại có liên quan đến nghề pháp y!

Nhìn thấy vẻ mặt ảo não của Tiêu Thần, Thi Thi đi qua, cô ấy ghé vào bên tai của Tiêu Thần, mùi hương như không như có kia liền thẳng tắp hướng vào khoang mũi Tiêu Thần: "Đừng mê luyến chị!" Cô ấy vừa nói vừa chạm vào cơ bắp trên người của Tiêu Thần: "Nó thật là rắn chắc, chính là có điểm đẹp nhưng không xài được!" Mặt Tiêu Thần tức khắc đỏ bừng lên, đây chính là nữ thần mà cậu đã yy trước khi đi ngủ mà mà giờ phút cô ấy đang đứng cách cậu không tới mấy cm!

Tiêu Thần chỉ cảm thấy trái tim của cậu giống như muốn nhảy ra ngoài, đặc biệt là khi cậu có thể cảm nhận được sức nóng từ Thi Thi ngay trước mặt mình, có lẽ cái này được gọi là nhuyễn ngọc ôn hương, chính là như vậy!

"Được rồi, chị Thi Thi, chị cũng đừng câu dẫn chú em chồng của Tiểu Luyện, cái mao đầu tiểu tử này, chị nhìn xem, máu mũi của cậu ấy đều chảy ra......" Thi Thi mỉm cười, duỗi tay lấy ra một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau giúp máu ở phía dưới mũi Tiêu Thần.

"Thật tốt quá, người trẻ tuổi đều nhiệt huyết tràn trề, nhưng thật ra làm chị nhớ tới Bắc Thần!" Thi Thi nói xong, đem khăn giấy nhét vào trong tay Tiêu Thần: "Được rồi, em mau vào phòng tắm, ngẩng đầu lên rửa sạch đi, chảy nhiều như thế này không tốt đâu ..." Tiêu Thần đã hoàn toàn ở trạng thái ngây ngốc, cậu ta chỉ có thể đờ đẫn quay

người đi vào phòng tắm!

"Vẻ mặt cấm dục kia của cậu ấy có lẽ khi cậu ấy ra tới, nhìn thấy chị còn có thể chảy máu mũi tiếp..." Cố Nam Sênh hừ lạnh một tiếng, nhưng nếu thật sự là như vậy, ngẫm nghĩ lại thật buồn cười!

Kỳ thật Cố Bắc Thần đã từng xảy ra sự kiện chảy máu mũi như thế này ...

Lúc ấy Cố Bắc Thần về đến nhà, còn Thi Thi thì mới từ phim trường trở về, cô ấy vừa mới tắm xong bỗng chợt nhớ tới cành quay bơi lội hồi sáng, như thế nào cô ấy lại cảm thấy bản thân mình mặc áo bơi có chút chật? Chẳng lẽ gần đây cô thật sự béo lên? Kết quả là trên đường trở về, Thi Thi đã đến một cửa hàng chuyên về đồ bơi để mua hơn hai mươi mấy loại đồ bơi, rồi liền bắt đầu thử trước gương!

"Cái màu đen cũng không tệ lắm, thoạt nhìn có vẻ cao gầy!" Thi Thi nhìn đồ bơi trên người, cô từ từ nhìn bộ đồ bơi màu đỏ ở một bên rồi duỗi tay kéo nó lên, những mảnh vải này xác định để có thể che được sao?

Nhưng khi Thi Thi đem bộ đồ bơi màu đỏ mặc vào, cô đã chụp vài tấm trước gương nhưng vẫn là không hài lòng, liền đem những đồ bơi tiếp theo thử hết một lần, Cố Bắc Thần đứng ở ngoài cửa xem trộm, quả thật là phun hết cả máu mũi!

Cố Bắc Thần trực tiếp đẩy cửa đi vào, cái tầng lầu này chỉ có hai người bọn họ mới có thể lên, Thi Thi xoay người, duỗi tay buộc lại thắt lưng ở sau: "Hôm nay anh trở về sớm thế...." Cô không hề để ý ánh mắt đủ phát hỏa của Cố Bắc Thần đang nhìn chính mình.

"Em mặc cái này là chuẩn bị cho ai xem!" Cố Bắc Thần nhìn đồ bơi đầy ắp trên giường rồi quay sang nhìn Thi Thi thay đổi từng cái một, Cố Bắc Thần kéo một cái màu xanh lam đưa tới trước mặt Thi Thi: "Cái này đẹp!"

"Đúng không? Anh thấy nó đẹp?" Thi Thi trực tiếp nở nụ cười, ngồi ở trên đùi của Cố Bắc Thần, cô còn cố ý dùng sức cọ cọ: "Em có béo lên hay không....."

Cố Bắc Thần chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào ngực của Thi Thi: "Là có một chút...." Trước khi Thi Thi chưa kịp mở miệng nói chuyện, Cố Bắc Thần đã trực tiếp đem Thi Thi ấn ngã xuống giường: "Lúc này mới có mấy giờ, em vẫn còn chưa thay quần áo xong!"

"Đợi chút nữa rồi nói, anh không nhịn được!" Cố Bắc Thần nói xong liền vùi đầu cắn vào đôi môi đỏ của Thi Thi một cái, Thi Thi mỉm cười duỗi tay ôm vòng lấy cổ của Cố Bắc Thần: "Sao chúng ta không đợi một lát? Lúc đó em sẽ thử quần áo, anh giúp em mặc vào thế nào...."

Cố Bắc Thần vừa mới ở cửa đã xem đến phun cả máu, cô muốn anh giúp mặc những bộ đồ bơi này, Cố Bắc Thần liền cảm thấy một luồng hơi nóng chảy ra từ mũi: "Lạch cạch--" một giọt máu mũi lưu lại trên mặt của Thi Thi, sắc đỏ trên khuôn mặt trắng nõn của Thi Thi có vẻ mê hoặc lòng người, Thi Thi đưa tay giúp Cố Bắc Thần lau máu mũi, cả người của Cố Bắc Thần đều choáng váng!

Mẹ nói, lần đầu tiên chảy máu mũi là do nhìn người phụ nữ của mình thay quần áo mà lại còn không phải là không có xem qua trước đây, thật là mất mặt làm sao!

"Haha ... Bắc Thần, anh bị nữ sắc mê hoặc, em đã nói không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của em!" Thi Thi nằm ở dưới thân Cố Bắc Thần cười đến xán lạn!

"Em chỉ cần nhìn anh là được, em nhìn người đàn ông khác, anh liền băm anh ta một lần...." Cố Bắc Thần hung tợn mà chùi máu mũi vào ngực của Thi Thi, cô tức khắc cảm thấy ớn lạnh, xác định người đàn ông này có tính sạch sẽ sao? Mẹ nó, anh không chê dơ, nhưng em ghét bỏ nha!

Vào đến phòng, Đông Thu Luyện thay đổi quần áo, cô nhìn người nào đó trong phòng đang nhìn đông nhìn tây: "Thi Thi, chị đang tìm cái gì!"

"Các người không có áo mưa, không có thuốc tránh thai, mấu chốt là.... Hai người lâu như vậy mà không có là sao?" Thi Thi nói lời này xong, khuôn mặt vẫn luôn băng sơn của Đông Thu Luyện nháy mắt đã có hiện tượng nứt ra, chị ấy có thể mỗi lần không cần nói chuyện kiểu trực tiếp như vậy được không!

"Thi Thi, chị đừng có nói trực tiếp như vậy được không?" Đông Thu Luyện thay quần áo vào, cô khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường: "Nói đi, có chuyện gì, cơn gió nào có thể thổi bay chị đến đây?"

"Còn không phải chuyện em cùng với Nam Sênh nói sao, bọn chị đã tra xét nó rồi, thuốc đã bị rò rỉ ra ngoài, tuy nhiên bọn chị cần điều tra cụ thể thêm điều gì đã xảy ra, quân đội đã nhúng tay, bên này chúng ta không thể tác động quá lớn, nếu bọn họ biết Bắc Thần đã tới nơi này không chừng ngày mai chỗ của chúng ta sẽ bị bọn họ bao vây!" Thi Thi nhún vai!

Thân thể của Đông Thu Luyện cứng đờ một chút: "Chị nói Bắc Thần đã tới nơi đây?"

"Em đừng sợ, không phải chị cũng đi theo tới đây sao? Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm chuyện gì cả kinh đâu! Nhưng tốt nhất em đừng xen vào chuyện đó!" Thi Thi ngồi trước gương trang điểm của Đông Thu Luyện cầm lược chải tóc.

"Vậy hiện tại chị vẫn còn giải phẫu thi thể trong tổ chức?" Đông Thu Luyện đương nhiên biết vụ án của quân đội liên quan đến nhiều người, tốt nhất là cô vẫn không nên xen vào cho nên chỉ phụ trách giải phẫu thi thể gì đó, cô cũng lười quan tâm đến chuyện khác!

"Đương nhiên, tuy rằng chị thích diễn kịch nhưng giải phẫu mới nghề nghiệp chính của chị, không phải sao? Hơn nữa mọi chuyện trong tổ chức đều là nhận không ra người, chị đành phải tự động thủ!" Thi Thi lấy bút chì kẻ lông mày, cô ấy kẻ theo đường chân mày, thời điểm khi Thi Thi cầm bút như vậy rất giống một cung nữ cổ đại: "Nói nữa em giúp cảnh sát bọn họ làm việc, bó tay bó chân, thật là phiền toái, chị khó chịu nhất chính là trói buộc!"

Kết quả thời điểm ăn cơm cũng rất náo nhiệt, Tiêu Thần trực tiếp hóa thân thành người quản gia riêng của Thi Thi: "Chị Thi Thi, chị muốn ăn gì, cái này ... cái này ... cái kia ..." Thi Thi giống như là một nữ vương, duỗi tay chỉ đạo vài món ăn: "Một chút đồ ăn là được, chị không muốn giống ai đó, phụ nữ béo không có thanh xuân!"

Cố San Nhiên suýt nữa phun ra một ngụm cơm: "Chị muốn nói em thì nói thẳng đi, còn quanh co lòng vòng!"

"Em có thể ăn nhiều như vậy, thật giống như đang mang thai, nếu không em đợi một chút lấy mấy cái vào phòng tắm thử xem sao...." Thử xem hai cái hộp kia!

"Em mới không cần!" Cố San Nhiên vừa quay đầu lại liền phát hiện đôi mắt sáng tỏa của Cố Nam Sênh đang nhìn chính mình: "Anh nhìn cái gì mà nhìn, đợi chút nữa lão nương trở về xử anh, có tin hay không ......"

"Chậc.... Xem khẩu vị trên giường của các người mạnh như vậy!" Thi Thi nói xong, vợ chồng Cố Thị trực tiếp vùi đầu vào ăn cơm, chỉ cần bọn họ cùng nói chuyện với cô ấy, liền vĩnh viễn cảm thấy bị đối phương đùa bỡn!

"Mẹ Thi Thi, khẩu vị mạnh là có ý tứ gì?" Tiểu Dịch duỗi tay kéo quần áo của Thi Thi.

Thi Thi trực tiếp ôm Tiểu Dịch lên đùi mình, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung vào người Thi Thi, cô ấy sẽ không nói mấy câu kinh động chết người phải không ... " Mẹ Thi Thi nói với con, nó giống như đạo lí mọi người thích dùng đồ thanh đạm hay cay trong bữa ăn, bọn họ thích đồ ăn cay độc, như vậy thôi!"

"Cái đó cần phải có rất nhiều nhiều nguyên liệu phụ trợ đúng không ạ?" Tiểu Dịch ngây thơ hỏi một câu!

Nguyên liệu phụ trợ? "Phốc---- haha

..." Thi Thi đắc ý nhéo khuôn mặt nhỏ của Tiêu Dịch: "Đây là chuyện đương nhiên!" Này roi da, nến sáp, dây thừng ... Haha, Thật sự là nguyên liệu phụ trợ! Trong lòng của tất cả mọi người đều nổi lên một trận ớn lạnh, người phụ nữ này đang dạy hư con nhỏ sao?

"Vậy thì ba và mẹ, các người thích khẩu vị nặng hay là khẩu vị thanh đạm!" Tiểu Dịch nhìn Tiêu Hàn, anh rõ ràng đã nhìn thấy được sự thú vị xấu xa trong mắt Tiểu Dịch, vốn dĩ Tiểu Dịch đã trưởng thành sớm hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi nên có thể nhìn thấu thứ gì đó tại một thời điểm, hiện tại cậu nhóc đang muốn trêu chọc trên đầu anh!

Tiêu Hàn trực tiếp trừng mắt nhìn Tiểu Dịch một cái: "Mau ăn cơm của con đi, con còn nhỏ không cần biết nhiều như vậy!"

"Ba, ngay cả khi con cái còn nhỏ cũng có quyền lợi được nhận tri thức, mà các người làm cha mẹ phải có nhiệm vụ giải đáp nghi vấn cho con!" Tiêu Dịch trừng mắt nhìn Tiêu Hàn một cái, một lớn một nhỏ này, bọn họ mắt đi mắt lại thật là chọc cười Đông Thu Luyện: "Được rồi, tất cả mọi người ăn cơm thôi!"

Trong đêm tại bệnh viện, Đông Thanh Tư đang ngồi ở trong phòng bệnh rốt cuộc cũng khôi phục được bình tĩnh sau hai lần tiêm thuốc an thần liên tiếp, Đông Thanh Tư nặng nề chìm vào giấc ngủ say, cả người của Đông Tu đều tiều tụy, ông ta đã không tắm rửa chút nào trong hai ngày thậm chí còn không cạo râu đàng hoàng, nhìn gương mặt ngủ say của Đông Thanh Tư, Đông Tu cảm thấy trái tim của mình đều đau tới xé rách, Đông Tu đưa tay sờ cằm, râu đã bắt đầu vểnh lên.

"Ba, râu của người vểnh lên khiến người khác khó chịu như vậy, về sau nhất định phải cạo đúng giờ!" Đông Tu vẫn nhớ rõ từng lời của Đông Thanh Tư nói, Đông Tu rút dao cạo râu trong túi ra, ông ta vẫn không quen dùng loại dao cạo râu chạy bằng điện hiện nay, ngược lại ông ta thích loại dao cạo râu nguyên bản với các lưỡi khảm, Đông Tu cầm dao cạo râu bước vào phòng tắm!

Mà Đông Thanh Tư trở mình trên giường đột nhiên mở đôi mắt ra, cô ta vẫn có thể cảm nhận được cơn đau đớn khi bị tiêm thuốc an thần vào ban ngày, tại sao hiện tại cô ta lại biến bản thân mình thành một kẻ điên? Tại sao......

Tất cả mọi thứ đều do Đông Thu Luyện, đều do Đông Thu Luyện, tất cả mọi chuyện đều bởi vì cô ta, tại sao cô ta phải trở về, cô ta hủy hoại chị của cô còn chưa đủ, hiện tại cũng muốn hủy hoại cô luôn sao?

"Buzz—" Điện thoại di động của Đông Tu vang lên, Đông Tu cầm dao cạo râu vội vã chạy ra ngoài, sợ đánh thức Đông Thanh Tử, ông ta nhìn thoáng qua tên người gọi hiện trên màn hình, là điện thoại của công ty, Đông Tu buông dao cạo râu xuống liền đi ra ngoài nghe điện thoại, trong khi y tá đang vội vàng thu dọn những mảnh vỡ còn sót lại trên mặt đất, người cảnh sát kia đang báo cáo tình hình hiện tại của Đông Thanh Tư cho cục, không một ai chú ý tới Đông Thanh Tư, cô ta duỗi tay trực tiếp cầm lấy dao cạo râu đến bên trong chăn bông: "Leng keng—"

Tiếng dao cạo râu rơi xuống đất, y tá vội vàng đi qua, vừa ngay lúc Đông Tu bước vào: "Tiên sinh, dao cạo của ngài rớt mà hình như lưỡi dao không còn nữa!"

"Không có việc gì, tôi còn cái dự phòng nơi này, đưa dao cạo cho tôi đi!" Người y tá gật đầu liền cúi đầu tìm kiếm, chẳng lẽ nó rớt xuống gầm bàn, chân bàn bên này tương đối ngắn, cô ấy tùy tiện duỗi tay đưa vào bên trong sờ nhưng lại sợ lưỡi dao quá sắc bén sẽ cắt đứt tay, người y tá tìm nửa ngày, xác định không có bóng dáng của lưỡi dao rồi mới yên tâm tiếp tục quét dọn vệ sinh.

Đông Thanh Tư duỗi tay xé băng dính xuống để cầm máu trên cánh tay mình, cô ta đem lưỡi dao quấn lấy rồi nhét vào túi tiền giữa của mình, trong lòng của Đông Thanh Tư đã nhen nhóm ấp ủ cách thoát ra rồi!

Nhưng giờ phút này, Bùi Tử Đồng lại trải qua một màn hãi hùng khiến cô ta khϊếp vía, cô ta nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, cả người đều trợn to mắt, làm thế nào cô ta có thể mang thai? Đứa nhỏ này là của ai? Bùi Tử Đồng duỗi tay che lại bụng, khi cô ta ở cùng với Vương Hỉ chưa từng làm bất kỳ biện pháp bảo vệ nào, ngay cả với Tôn Học Sơ cũng không có làm bất kỳ biện pháp nào!

Không phải vì Bùi Tử Đồng thực sự không sợ mang thai, mà là Bùi Tử Đồng đã phá thai quá nhiều lần dẫn đến thành tử ©υиɠ của cô ta rất mỏng, dựa theo lời bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật của cô ta có nói thì khả năng mang thai về sau của cô ta rất nhỏ, ngay từ đầu Bùi Tử Đồng còn cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng mỗi lần tìm hoa mua vui, Bùi Tử Đồng lại cảm thấy không có con cái thật ra cũng khá tốt, nếu có con không chừng đứa bé ấy sẽ giống như cô ta có vận mệnh kia, thà không sinh ra còn hơn!

Làm như thế nào bản thân cô ta có thể có thai lại? Mấu chốt là rốt cuộc đứa nhỏ này là của ai? Bùi Tử Đồng run rẩy mở một que thử thai khác thử lại lần nữa, vài phút chờ đợi kết quả đối với Bùi Tử Đồng quả thực là một loại dày vò.... Vài phút trôi qua, vẫn là hai vạch!

Bùi Tử Đồng ôm bụng, không được, cho dù đứa nhỏ này là con của ai đều không thể giữ lại, thi thể cháy đen của Tôn Học Sơ, còn có thi thể đẫm máu của Vương Hỉ: "A--" Bùi Tử Đồng ném que thử thai trên tay xuống, cô ta nhìn thấy máu tươi đầy trên tay của mình giống như thời điểm cô ta đem thi thể của Tôn Học Sơ đốt đi, Bùi Tử Đồng liên tục dùng nước sạch ra sức rửa tay, cô ta rửa tay nhiều lần bằng nước cho đến khi một cảm giác đau đớn ở tay truyền tới, Bùi Tử Đồng mới thu hồi ý thức!

Bùi Tử Đồng mặc kệ nước vẫn còn chảy, cô ta trực tiếp đi ra ngoài nằm lên giường, đứa nhỏ này.... Bùi Tử Đồng đưa tay sờ vào cái bụng thon thả của mình: "Đứa nhỏ này là của ai?" Bùi Tử Đồng thực sự cảm thấy có hai dấu chấm hỏi trong đầu, sao lại đến vào lúc này!

Không đúng, nhóm người trong hội đồng quản trị công ty của Vương Hỉ đã nói cô ta không có đủ tư cách sao? Không phải bọn họ nói là ngay cả khi cô ta đủ điều kiện để thừa kế phần tài sản của Vương Hỉ thì cũng không có quyền can thiệp vào hoạt động công ty sao? Nếu có đứa nhỏ này.... Chẳng lẽ còn không có đủ tư cách? Cô ta không đủ tư cách thừa kế công ty nhưng đứa nhỏ này là người thừa kế thật tại của công ty.... Thời gian để sắp xếp công ty về tay của cô ta cũng chính là khoảng thời gian mà đứa nhỏ có thể ở trong bụng của cô ta!

Bùi Tử Đồng nhếch lên một nụ cười xấu xa rồi tiếp tục sơn móng tay, cô ta đi xuống lầu cùng với một đôi giày cao gót hơn mười phân mà hoàn toàn không nghĩ rằng mình đã là một người có thai, đứa bé dường như đối với Bùi Tử Đồng chỉ là một con bài mặc cả, kỳ thật Bùi Tử Đồng cũng như Bùi Xương Thịnh chẳng có khác nhau gì mấy!

Nhiều người có xu hướng căm hận ai đó, nhưng chính họ lại vô tình đi vào con đường của người đó, hoặc bất tri bất giác trở thành bộ dạng mà bọn họ căm ghét trước đó.

Bùi Tử Đồng hoàn toàn không biết rằng cô ta đã bị cảnh sát theo dõi vào giờ phút này, ngay khi Bùi Tử Đồng vừa mới ra cửa, Triệu Minh liền bấm qua một cuộc gọi: "Bùi tiểu thư, xin lỗi, ba của cô đã xảy ra chuyện ở bệnh viện? Hiện tại làm phiền cô tới cục cảnh sát một chuyến..."

"Anh đang nói cái gì vậy...." Bùi Tử Đồng còn tỏ ra vẻ kinh ngạc đột nhiên bật lên tiếng khóc lớn: "Ba tôi rõ ràng đang ở viện điều dưỡng, làm như thế nào ông ấy lại chết trong bệnh viện, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng..."

"Hiện tại phiền cô tới đây một chuyến, tôi có chuyện muốn hỏi, nhân tiện xử lý một chút thủ tục!" Triệu Minh nói xong liền tắt điện thoại, lúc sau Bùi Tử Đồng nhìn điện thoại đã tắt máy liền duỗi tay lau nước mắt, quả thực là lãng phí cảm tình, ông ta có chết thì cũng đã chết rồi, hiệu suất làm việc của đám nhân viên cảnh sát đúng là thấp, người chết vào nửa đêm qua ngày hôm sau mới thông báo cho người nhà!

Không nghĩ tới khuôn mặt trước và sau của Bùi Tử Đồng lại có chuyển biến lớn, khi những hình ảnh này được truyền sang màn hình máy tính của Triệu Minh! Triệu Minh gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình, nhìn Bùi Tử Đồng sống động thực hiện kỹ năng thay đổi biểu hiện trước ống kính, quả nhiên cô ta xuất thân là một diễn viên, tại sao lúc trước cô ta không có lấy một giải ảnh hậu!

-----Lời nói ngoài lề ------

Tác giả: Cuối cùng cũng tới một trăm chương..... Haha, Bùi cặn bã sẽ sớm nhận được cơm hộp, Đông Thanh Tư cũng sẽ sớm nhận được cơm hộp, không lâu đâu!