Editor: Thao VoBeta: Jenny ThảoKhi Đông Thu Luyện đến cục cảnh sát vào ngày hôm sau, Bạch Thiếu Ngôn vội vàng kéo cô đến phòng thí nghiệm, có một thùng xăng trong phòng thí nghiệm, Đông Thu Luyện đi tới cầm lấy thùng xăng lên nhìn một hồi lâu: "Nó từ đâu tới? Không phải nói là trên thị trường đã không còn rồi sao? Vậy đây là từ đâu tới?"
"Ngày hôm qua có người thu gom rác báo rằng có manh mối của vụ án thiêu xác, chính là cái thùng xăng này, chắc lão sư sẽ không ngờ tới nơi mà anh ta tìm được thứ này đâu?" Bạch Thiếu Ngôn tỏ vẻ thần bí nói, Đông Thu Luyện nhìn vào thùng xăng, ở bên trong đó xăng đã sử dụng gần hết nhưng một lớp tro bụi thật dày đã tích tụ trên mặt của thùng xăng, có rất nhiều bụi bám ở chỗ nắp, có thể đoán ra được nó là một thứ đồ vật đã lâu không được sử dụng.
"Nó được tìm thấy ở nơi nào?" Đông Thu Luyện đeo găng tay và cầm lấy dụng cụ lau đi lớp bụi ở trên thùng xăng, ngày sản xuất lộ ra ở chỗ đáy, quả nhiên nó cùng chung một lô hàng ngày sản xuất với thùng xăng của vụ án thiêu xác kia.
"Nó được tìm thấy bên trong nhà Bùi Tử Đồng!" Bạch Thiếu Ngôn thần bí ghé vào tai của Đông Thu Luyện, tuy rằng trong lòng Đông Thu Luyện rất chấn động nhưng trên mặt của cô lại lộ ra vẻ bình tĩnh, đặc biệt là động tác không có chút nào chậm chạp vẫn thong thả ung dung như cũ kiểm tra thùng xăng.
"Lão sư, chị có thể lộ ra một chút kinh ngạc được không!"
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Đông Thu Luyện kiểm tra bề mặt của thùng xăng nhưng nó cũng không có bất kỳ manh mối có giá trị nào, cô chắc rằng nó đã qua tay nhiều người trước khi tới tay của người thu mua phế liệu, vân tay lấy ra đã không còn có giá trị.
"Sau khi Vương Hỉ qua đời, Bùi Tử Đồng liền thay mới tất cả đồ đạc trong nhà, cô ta yêu cầu công ty chuyển nhà dọn dẹp hết những thứ không còn dùng đến, nếu bọn họ có đem bán những thứ kia đương nhiên Bùi Tử Đồng sẽ mặc kệ, cho dù thùng xăng này không có giá trị nhưng vẫn có thể bán được ít tiền nhờ thu gom phế liệu, nhân viên công ty chuyển nhà liền kéo nhau đi bán, kết quả là người thu gom phế liệu nhận ra nó rất giống với thùng xăng trên bảng tin treo thưởng nên anh ta mới gọi điện đến báo tin lãnh phần tiền thưởng!" Bạch Thiếu Ngôn nhìn Đông Thu Luyện cởi găng tay và cũng đi theo cô đi đến cái bàn bên cạnh: "Bùi Tử Đồng thật sự có điểm đáng nghi rất lớn!"
"Cậu nói cô ta có điểm đáng nghi rất lớn nhưng cô ta với Tôn Học Sơ có liên quan gì đến nhau, có nói thế nào thì tôi cũng cảm thấy có chút không hợp lý, hơn nữa người bị tình nghi hiện tại ở phía sau vụ án Vương Hỉ và vụ án thiêu xác là cùng một người, chẳng lẽ Bùi Tử Đồng đưa người phụ nữ khác lên giường của Vương Hỉ...... Làm sao cô ta còn có thể đảm bảo rằng Vương Hỉ chắc chắn sẽ bị gϊếŧ bởi Đông Thanh Tư, thật là quá mạo hiểm....." Đông Thu Luyện đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Hai vụ án vốn dĩ không liên quan đến nhau, Tôn Học Sơ chết, Vương Hỉ chết, Đông Thanh Tư là nghi phạm gϊếŧ người nhưng động cơ gây án lại ở Bùi Tử Đồng, vốn dĩ ban đầu đây là hai vụ án mạng độc lập, hiện tại chúng lại đan chéo với nhau làm cho trong lòng mọi người cảm giác rối như tơ vò, không có manh mối nào hoàn toàn rõ ràng cả.
"Đội trưởng Triệu mời Bùi Tử Đồng đến cục cảnh sát uống trà, nói đó là một cuộc tra hỏi thông thường, nhưng thật ra anh ta muốn thu hoạch mẫu DNA của Bùi Tử Đồng mang về cho chúng ta so sánh!" Đông Thu Luyện gật đầu, cô thực sự không thể tưởng tượng nổi Bùi Tử Đồng là một người phụ nữ có thể thao túng tất cả những điều này ở phía sau.
Nhưng bên trong phòng tiếp khách giờ phút này, Bùi Tử Đồng đang nhìn về phía của Triệu Minh và Lý Nại: "Không phải các người nói là có chuyện sao? Đã hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc là như thế nào, tôi còn có chuyện phải làm nữa!" Bùi Tử Đồng nhìn vào đồng hồ: "Một lát nữa, tôi phải vội vàng đến phim trường để đóng phim, nếu các người không có chuyện gì để nói thì tôi đi trước đây!"
"Bùi tiểu thư đừng vội, cô hãy uống một miếng nước trước đã!" Triệu Minh cùng Lý Nại nói bóng nói gió hỏi một ít vấn đề, nhưng Bùi Tử Đồng là loại người giả vờ hỏi một câu mà hết ba câu trả lời là không biết: "Chồng của cô vừa mới qua đời, vậy mà bây giờ cô lại có tâm tư đi đóng phim sao?"
"Các người không hiểu, tôi không phải là loại người chưa từng trải qua sóng to gió lớn, thật lòng mà nói chị gái của tôi, ba tôi, gia đình chúng tôi và bây giờ là chồng tôi, tôi cảm thấy bản thân mình có số mệnh tương khắc với bọn họ, khi ở nhà một mình tôi luôn suy nghĩ về chuyện này nên liền muốn đi ra ngoài kiếm việc để làm, ở nhà lúc nào cũng buồn bực!" Bùi Tử Đồng nhìn chiếc ly đùng một lần trước mặt, nhưng không có chạm vào nó!
"Vậy thì Bùi tiểu thư, hiện tại ba cô như thế nào rồi..." Triệu Minh đột nhiên hỏi một câu, tính tình nóng nảy này của Lý Nại chịu không nổi, anh ta vừa muốn mở miệng thì đã bị Triệu Minh duỗi tay đè lại đầu gối ở phía dưới bàn, nó không khơi dậy quá quá nhiều sự chú ý của Bùi Tử Đồng.
Bởi vì Bùi Tử Đồng mấy ngày qua đã sớm quên mất chuyện của Bùi Xương Thịnh, ông ta ở trong lòng Bùi Tử Đồng đã chết nên cô ta sớm đem chuyện của Bùi Xương Thịnh vứt lên trên chín tầng mây! Đột nhiên bị Triệu Minh hỏi tới làm cho trong lòng cô ta cư nhiên bắt đầu bồn chồn, bởi vì Bùi Tử Đồng hoàn toàn không hiểu tại sao Triệu Minh lại bất ngờ hỏi một câu như vậy.
"Đội trưởng Triệu có ý gì? Sao anh đột nhiên hỏi chuyện này!" Thật ra Bùi Xương Thịnh vẫn luôn an dưỡng ở trong bệnh viện, Triệu Minh trong khoảng thời gian này thiếu chút nữa là quên mất chuyện đó, vẫn là Bùi Tử Đồng nhắc tới cha của cô ta nên Triệu Minh mới nhớ tới!
Hiện tại ngẫm nghĩ lại Bùi Tử Đồng này cũng thật sự khả nghi, cô ta tưởng cha mình mất tích, phận làm con cái có thể không lo lắng sao? Nếu nói là Bùi Tử Đồng không biết rằng cha cô ta đã mất tích thì điều này hoàn toàn không có khả năng, chỗ Bùi Xương Thịnh ở khẳng định phải là bệnh viện hoặc viện điều dưỡng, có viện điều dưỡng nào mà bệnh nhân mất tích mà không liên lạc với người nhà? Không có khả năng! Hơn nữa thời gian gần đây căn bản không có báo cáo có người mất tích.....
Triệu Minh càng nghĩ càng cảm thấy bên trong chuyện này có cái gì đó kỳ quái, mà Bùi Tử Đồng còn cúi đầu cười đùa bỡn móng tay trong chốc lát: "Thật ra tôi đã rất lâu không có gặp ba mình rồi, các người cũng biết, chuyện chị tôi qua đời có ảnh hưởng rất lớn đến ba tôi, ông ấy luôn không thích tôi cho nên tôi cũng không muốn làm phiền ông ấy, nhờ các người nhắc tới mà tôi mới để ý đã lâu rồi không có nhìn thấy ông ấy, hôm nào tôi vẫn nên sắp xếp thời gian đi thăm ba!"
Khi Bùi Tử Đồng nói những lời này, trong lòng Triệu Minh vẫn còn nghi hoặc giống như cô ta đem hiềm nghi của bản thân mình loại bỏ đến sạch sẽ, nhưng vẫn là cảm thấy có chỗ không thích hợp giống như cô ta không hề có liên quan tới việc này, cho dù là như vậy, những hiềm nghi trong lòng Triệu Minh đang không ngừng phóng to.
Chờ đến khi Bùi Tử Đồng rời đi một lúc, Lý Nại liền hỏi Triệu Minh: "Đội trưởng, Bùi Xương Thịnh rõ ràng đang ở bên trong bệnh viện, tại sao anh còn hỏi cô ta về tình hình của Bùi Xương Thịnh?"
"Cha mình mất tích, cô ta là phận con cái lại không có một chút kích động nào? Bùi Xương Thịnh hiện tại là thuộc cái loại thụ đảo hồ tôn tán(*), người thân duy nhất còn lại của ông ta chính là Bùi Tử Đồng cho dù là ông ta đang ở viện dưỡng lão, có cái viện dưỡng lão nào lớn gan như vậy không, người bệnh mất tích mà không thông báo tới người nhà, cũng không báo cảnh sát?" Triệu Minh vừa nói câu này, Lý Nại liền cảm thấy việc này có chút kỳ quái!
(*) thụ đảo hồ tôn tán: cây mà đỗ thì lũ khỉ trú trên đó sẽ chạy tán loạn. Nghĩa là người gặp chuyện thì những người xung quanh sẽ tự tránh đi.
"Chúng ta đi bệnh viện thăm Bùi Xương Thịnh!" Triệu Minh và Lý Nại liền bước ra khỏi phòng khách, khi bọn họ rời đi liền có một bóng người bước ra ở chỗ ngoặt, Bùi Tử Đồng siết chặt cái túi nắm trong tay, hừ..... Hóa ra ông ta không phải là bị Tôn Học Sơ mang đi mà là do cảnh sát nơi này làm, Triệu Minh và Lý Nại hoàn toàn không biết giờ phút này có người lén lút đi theo ở phía sau bọn họ.
Chờ đến khi tất cả mọi người rời khỏi, bên trong tầng cao nhất của bệnh viện có một điều dưỡng cùng với một cảnh sát, hơn nữa nơi này vô cùng yên tĩnh rất ít người qua lại, không có nhiều bác sĩ y tá lui tới lắm, dù sao Bùi Tử Đồng cũng đã xác định được chỗ ở của Bùi Xương Thịnh nên liền đi xuống cầu thang, bởi vì sự kiện của Vương Hỉ mà Bùi Tử Đồng gần đây cũng xem như nổi tiếng lên một lần nữa ở Thành phố C, cho nên cô ta mang khẩu trang cùng với kính râm đi xuống cầu thang!
"Các người làm ăn kiểu gì thế, chỉ là liên hệ tới bệnh viện mà cũng không xong, chuyện là như thế nào? Chẳng lẽ số lượng phòng bệnh của viện điều dưỡng ở thành phố C đã hết rồi sao? Mau sắp xếp cho tôi một cái, hai ngày nữa con gái tôi sẽ dọn vào đây sống...." Bùi Tử Đồng dừng bước chân lại một chút bởi vì giọng nói này hết sức quen tai, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Bùi Tử Đồng đợi đến khi Đông Tu rời khỏi mới chậm rì đi xuống, xem ra buổi tối còn có thể tới thăm Đông Thanh Tư một chút!
Nếu như cô ta thật sự bị điên rồi thì càng tốt, nói như vậy cô ta sẽ không tiết lộ thêm nhiều chuyện ra bên ngoài, bởi vì Bùi Tử Đồng không xác định Đông Thanh Tư có ấn tượng về bản thân của cô ta hay không, Đông Thanh Tư có nói rằng cô ấy nhớ rõ có một đôi giày cao gót xuất hiện lúc đó, nhưng mà nếu cô ta không có bị điên thì cũng không sao! Tôi sẽ biến cô ta thành một kẻ điên thực sự.....
Lúc này, tại Tiêu gia vô cùng náo nhiệt, Tiêu Hàn khoanh chân ngồi ở trên ghế sô pha, đứng đối diện anh là hai người và hai con chó: "Ắt xì----" Tiêu Thần hắt xì một hơi liền cầm lấy xấp khăn giấy lau mũi: "Anh hai, em bị cảm...." Giọng nói của Tiêu Thần lúc bình thường nói chuyện vốn đã khàn trầm nhưng hiện tại nó càng trầm hơn, cậu lại còn làm nũng bằng cái giọng nói ấy làm cho trong lòng Tiêu Hàn sởn cả tóc gáy, Tiểu Dịch dịch người qua một bên đứng cách xa Tiêu Thần.
Trước mặt của bọn họ chính là bộ thiết bị nghe lén, ngày hôm qua bọn họ chính là bị Tiêu Hàn vừa vặn bắt được: "Nói đi, nó từ nơi nào tới!"
"Là của chú!" Tiêu Thần chậm nửa nhịp còn chưa biết phải nói gì, Tiểu Dịch đã chỉ vào Tiêu Thần nói: "Ba, ba xem con mới chưa đầy năm tuổi, làm sao mà con có được những thứ công nghệ cao như vậy, đây là của chú ấy, chú nói muốn biết ba cùng mẹ đang làm gì, người này thật là quá xấu rồi, con đã ngăn cản chú ấy lại nhưng chú vẫn nhất định hành động theo ý của mình, con cũng không còn cách nào a.... " Lời nói này sao giống như một người mẹ đang dạy dỗ con trai mình!
"Cái kia... Em... con... Tiêu Dịch, tại sao con... ah... Ắt xì——" Tiêu Thần đang nói thì lại hắt xì một hơi, Tiêu Hàn cầm khăn giấy che miệng mũi mình lại, cái chú hai này, chính là bị người khác hố mà cũng không biết!
"Được rồi, hiện tại hai người hãy quay mặt dựa vào tường mà suy nghĩ đi!" Hai người kia đều trừng mắt nhìn nhau sau khi Tiêu Hàn nói xong, sau đó bọn họ chậm rì đi tới bức tường, Trà Trà vừa nhìn thấy cậu chủ nhỏ đi qua liền chân chó bò tới bức tường, nó dùng móng vuốt cào vào vách tường, sau đó là học theo Tiểu Dịch đưa hai chân trước đặt lên mặt tường.
Đại Nhân chậm rì bước tới bên chân Tiêu Hàn, đánh hà hơi chuẩn bị đi vào giấc ngủ, Tiêu Hàn xách Đại Nhân lên ném tới bức tường, Đại Nhân kêu rên một tiếng liền dựa vào vách tường ngủ đi, Tiêu Hàn đối với con chó lười biếng này thực sự không nói nên lời.
Giờ phút này sau khi trải qua chuyện Đông Thanh Nhiên qua đời, giấy thỏa thuận ly hôn được phơi bày, vụ tang lễ máu, toàn bộ gia đình Lệnh Hồ dường như trở thành chủ đề bàn tán cho những người khác trong tầng lớp thượng lưu, Lệnh Hồ Mặc ngày càng trở nên ru rú trong nhà, mỗi ngày anh ta đều chạy qua chạy lại hai đầu chí tuyến: gia đình và công ty, thậm chí có mấy ngày cũng không thấy bóng người, Lệnh Hồ Càn cũng bận tối mày tối mặt bởi vì vụ án tử ma túy ở quân đội, cả gia đình Lệnh Hồ ngày thường hết sức yên tĩnh giống như một tử thành(*).
(*)tử thành: làng, thành phố chết.
Lệnh Hồ Trạch đang hút thuốc ở phòng làm việc, toàn bộ căn phòng đều nồng nặc mùi khói, ông ta nhìn người đàn ông trước mặt: "Chuyện đã xong chưa? Có xác định là không lưu lại bất cứ dấu vết gì không?"
"Đã xử lý sạch sẽ, bọn họ chỉ truy ra một người chết thôi thì có thể tra ra cái gì? Chúng ta đã tính toán đưa anh ta ra ngoài, ngài yên tâm đi, mọi việc đều đã thực thỏa đáng, một khi Tôn Chính chết thì không còn ai có thể gây ra mối đe dọa cho chúng ta!" Tưởng Thiên Lý cười, nụ cười này ở trong căn phòng tối tăm có vẻ hết sức quỷ dị.
"Được rồi, anh đi ra ngoài trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho anh!" Tưởng Thiên Lý gật đầu, ngay khi ông ta vừa mới mở cửa phòng ra liền nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc trở về nhà, Lệnh Hồ Mặc nhìn Tưởng Thiên Lý, con ngươi sắc bén hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, Tưởng Thiên Lý hướng Lệnh Hồ Mặc mỉm cười nhưng Lệnh Hồ Mặc không hề quay đầu lại mà trực tiếp đi vào phòng mình, Tưởng Thiên Lý không tức giận dù sao ông ta cũng đã quen.
Kể từ ngày ông ta đi theo Lệnh Hồ Trạch, những người thuộc gia đình Lệnh Hồ chưa bao giờ có ánh nhìn thiện cảm với ông ta ngoại trừ Lệnh Hồ Trạch, đặc biệt là hai anh em nhà Lệnh Hồ này cùng mối quan hệ với Đông Thu Luyện trước đây tương đối là tốt, ông ta trong mắt bọn họ chỉ là một kẻ nịnh chủ làm sao có thể bao dung được.
Khi Lệnh Hồ Mặc đến phòng làm việc của Lệnh Hồ Trạch, ông ta đã mở cửa sổ, không khí bên ngoài cửa sổ mang theo hơi lạnh, có lẽ là do mấy ngày nay trời luôn đầy mây khiến cho người khác có chút kinh ngạc, nhất là phòng làm việc của Lệnh Hồ Trạch, nó vốn là một chỗ rất nặng nề: "Ngồi đi!"
"Cha tới tìm con là để làm gì?" Lệnh Hồ Mặc ngồi ở trên ghế sô pha thấy được đầy mẩu đầu thuốc lá trong gạt tàn, tuy rằng gạt tàn của ba đều luôn ở đây nhưng nó chưa bao giờ đầy tới mức lợi hại như vậy, dù gì ông ta xuất thân từ quân nhân, thời niên thiến bọn họ ít nhiều gì cũng chịu phải quá nhiều chấn thương, thân thể tới tuổi trung niên sẽ phát sinh ra một số bệnh tật, cho nên Lệnh Hồ Trạch luôn luôn điều hòa cơ thể mình kể từ khi ông ta đứng ở vị trí cao, cơ bản không chạm vào thuốc lá và rượu.
"Cha biết con đối với Đông Thu Luyện là quyến luyến chưa bao giờ quên, cho dù Đông Thanh Niên đã qua đời, thì con và Đông Thu Luyện cũng không có khả năng, mấy ngày nay con đã hành hạ bản thân nhiều như vậy không phải là vì cô ta sao!" Lệnh Hồ Trạch vừa nói vừa ném tờ báo trong tay ra trước mặt của Lệnh Hồ Mặc, là một bức ảnh do phóng viên chụp lén bản thân anh ta, nói cái gì là vì vợ mất, trà không nhớ cơm không nghĩ, chủ tịch Lệnh Hồ ngày càng gầy ốm, Lệnh Hồ Mặc mấy ngày nay gầy đi không phải là vì Đồng Thanh Nhiên mà là bị Tiêu Hàn kí©h thí©ɧ tới.
"Kia thì thế nào? Trước đây vì không muốn làm trái ý ba, con đã làm những việc mà bản thân phải ân hận cả đời, chẳng lẽ ba còn muốn con phải nghe lời hết nửa đời sau sao!" Trước khi Lệnh Hồ Mặc nói xong, những tờ báo bất ngờ nện vào mặt và người của anh ta!
"Đồ hỗn hào, cả hai anh em các người đều vì phụ nữ mà ngỗ nghịch với tôi, thật là đồ bất hiếu!" Lệnh Hồ Trạch giận dữ!
"Ba, con lớn lên theo đúng cuộc đời mà ba đã vạch ra cho con, đi theo từng bước đến đỉnh cao mà ba đã tính cho con. Con rất biết ơn sự cố năm đó đã ngăn cản con trở thành một người lính ưu tú, hiện tại con cảm thấy mình vui vẻ hơn so với lúc trước!" Lệnh Hồ Mặc duỗi tay đè lại chân trái của mình, mặc dù những ngày trời mưa dầm càng làm nó thêm đau đớn, nhưng anh ta vẫn không thích những ngày nắng trước đó.
"Không thích? Không vui? Cái gì kêu thích? Cái gì kêu vui vẻ? Chẳng lẽ tôi đã lập kế hoạch cho các người là không đúng sao? Anh là con cháu dòng họ Lệnh Hồ, anh nên cống hiến sức lực của mình cho dòng họ Lệnh Hồ, anh cho rằng thành tựu ngày hôm nay của anh, chính là do nỗ lực của bản thân chiếm được bao nhiêu phần trăm? Không có gia tộc Lệnh Hồ, anh chẳng là cái thá gì!" Giờ phút này, Lệnh Hồ Trạch và Lệnh Hồ Mặc giống như hai con dã thú, ánh mắt của ai cũng toát lên vẻ lạnh lẽo, làm người khác không khỏi rét run.
"Hừ, đó là gia tộc Lệnh Hồ trong mắt của ba, nó liên quan gì đến con? Tại sao con phải hiến dâng cả cuộc đời của mình cho gia tộc Lệnh Hồ?"
"Chỉ bằng với họ Lệnh Hồ, anh đã hưởng thụ cái đãi ngộ mà người khác chưa bao giờ có ở thời niên thiếu, cái gọi là vinh dự so với người khác thì anh phải gánh vác nhiều việc hơn, phải nỗ lực trả giá nhiều hơn, chịu những áp lực người khác không thể chịu được, mất đi tự do và lý tưởng chẳng qua chỉ là một phần nhỏ! Anh hãy nhìn xem cái này...." Lệnh Hồ Trạch ném một tờ báo khác tới trước mặt Lệnh Hồ Mặc, suốt một trang báo đều là hình của Tiểu Dịch và Đông Thu Luyện, thậm chí các trưởng bối trong Tiêu gia đều xuất hiện, chẳng qua đã được xử lý làm mờ.
"Cái này là....." Lệnh Hồ Mặc cầm tờ báo lên, rất nhiều ảnh chụp trên đó là của Đông Thu Luyện và Tiểu Dịch, từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, còn có cả Tiêu Hàn, một nhà ba người chụp ảnh chung, vừa nhìn thấy chính là loại một nhà ấm áp, hòa thuận: "Có từ nơi nào!"
"Nếu Tiêu gia không cung cấp, ai lại có khả năng đến Tiêu gia trộm ra bức ảnh như vậy thậm chí ngang nhiên trắng trợn đặt ở đầu tiêu đề, anh cho rằng Tiêu Hàn là đồ ngốc sao? Tiêu Hàn đang chuẩn bị đem Đông Thu Luyện ra mắt công chúng, anh cảm thấy rằng anh vẫn còn cơ hội sao? Đừng có nằm mơ nữa!" Lệnh Hồ Mặc chỉ nhìn vào bức ảnh, người phụ nữ trong bức ảnh hiếm khi cười, nhưng một khi cô đã cười, đều là khuynh thành động lòng người, Lệnh Hồ Mặc gắt gao nắm chặt tờ báo, không nói một lời.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Lệnh Hồ Trạch vội vàng ra tay với Tôn Chính, ông ta sợ rằng sau khi thân thế của Đông Thu Luyện được đào lên, sự việc của Đông Tề sẽ bị phanh phui ra một lần nữa, người khác sẽ xem xét kỹ tới nó, nói như vậy, nó sẽ để lại nhiều rắc rối sau này, cả đời của Lệnh Hồ Trạch chưa bao giờ làm điều gì sai trái, sự cố xảy ra liên quan đến Đông Tề là sai lầm đầu tiên trong đời ông ta, từ lần sai lầm đó đã buộc ông ta hướng tới vực sâu sai khác.
Vì bản thân, cũng vì gia đình Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Trạch không thể không áp dụng một loạt các biện pháp, đây là một bước sai từng bước sai(*)!
(*) một bước sai từng bước sai: ý là đã sai lầm một lần thì sẽ dẫn đến những cái sai lầm lần hai, lần ba,....
Đông Thu Luyện vẫn đang đợi Triệu Minh gửi tới mẫu DNA của Bùi Tử Đồng, kết quả là đổi lấy một câu, cái gì cũng không có, anh ta thực sự đã sai, Bùi Tử Đồng chính là một hớp trà cũng chưa uống qua, cô ta quá cẩn thận! Nếu cô ta là một kẻ gϊếŧ người thật sự, có nghĩa là tâm tư của Bùi Tử Đồng vẫn còn chu đáo, có ý thức chống trinh sát rất mạnh, nếu không phải, tâm lý đề phòng của cô ta cũng là thận trọng.
Khi tiếng chuông chỉ giữa 12 giờ đêm vang lên, Bùi Tử Đồng chậm rì tô một lớp son dày trước gương, cô ta liền mang khẩu trang cùng với mắt kính để chuẩn bị ra ngoài, đồng hồ lớn ở lầu một đánh vang âm thanh ong ong, căn biệt thự trống rỗng nhìn có vẻ phá lệ quỷ dị, mỗi khi tiếng chuông gõ vang lên đều có cảm giác được trái tim run rẩy theo vài cái, thực sự có chút dọa người.
Bên trong biệt thự to như vậy chỉ có một mình Bùi Tử Đồng, ban ngày người hầu mới tới đây dọn dẹp một chút, buổi tối bọn họ đều trở về hết, trong lòng của Bùi Tử Đồng đã hết sức vặn vẹo, cô ta chỉ muốn đạt được mục đích của bản thân mà không ngại sử dụng tới thủ đoạn, sau này cô ta đã nếm được mùi vị ngon ngọt khi gϊếŧ người.
Từ thời điểm thấp thỏm lo âu sau khi gϊếŧ Tôn Học Sơ cho đến việc đốt xác không để lại dấu vết, cả đến khi sắp xếp cái chết của Vương Hỉ, Bùi Tử Đồng đã ngày càng đi xa trên con đường này hơn nữa đã không còn có thể quay đầu lại.
Bệnh viện lúc đêm khuya cũng im ắng, đèn dây tóc sáng ngời kéo dài trên hành lang của bệnh viện, hành lang an tĩnh không có một bóng người giống như đã chết lặng, tầng lầu bên dưới ngẫu nhiên còn có bóng người đi qua đi lại, nhưng càng lên tầng cao thì bóng người càng thưa thớt, cho đến khi lên tầng cao nhất đã không còn người nữa.
Bùi Tử Đồng thoáng thấy một nữ y tá đang nằm ngủ gật trên bàn ngay chỗ trực ban, trước mặt cô ấy là một bản lịch trình giờ trực ban lớn, bên cạnh là một bản thời gian thay đổi thuốc cho bệnh nhân, Bùi Tử Đồng rón ra rón rén rút tờ giấy bên cạnh ra: Bùi Xương Thịnh, chút nữa đi thay đổi bình truyền nước! Vì cô đã ngủ rồi,
tôi đây liền giúp cô làm việc này.
Bùi Tử Đồng thấy được bộ đồng phục cùng với mũ y tá treo một bên, thời điểm Bùi Tử Đồng tham gia diễn xuất cô ta cũng đã đóng qua vai y tá, cô ta nhanh nhẹn cầm lấy quần áo mặc vào rồi lấy tay sờ ống xyanua(*) trong túi, Bùi Tử Đồng cầm lấy khẩu trang mang lên mặt, cô ta cầm một chai dịch truyền rồi nghênh ngang bước vào bên trong phòng bệnh của Bùi Xương Thịnh.
(*) Xyanua: một hợp chất hoá học có chứa nhóm (C≡N), bao gồm một nguyên tử với một nguyên tử . Tiếp xúc với một lượng lớn xyanua có thể gây tổn thương cho và , nếu tiếp xúc ở liều lượng thấp có thể gây những hậu quả như khó thở, đau tim, nôn mửa, thay đổi máu, đau đầu, làm rộng tuyến giáp.
Cánh cửa phòng bệnh được khép hờ vì những người như Bùi Xương Thịnh hoàn toàn không thể tự gánh vác chăm sóc bản thân, không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện, vì vậy cửa không có khóa lại, ngay khi Bùi Tử Đồng bước vào liền thấy một y tá đang ngủ gật ở một bên, vị cảnh sát còn lại thì dựa vào ghế sofa mà ngủ, y tá kia nghe được động tĩnh lập tức tỉnh lại: "Hôm nay còn sớm.... Dịch bên này còn chưa nhỏ giọt xong!"
Vừa rồi khi y tá có chút động tĩnh, Bùi Xương Thịnh liền nhàn nhạt mở mắt ra tựa hồ không có chú ý tới Bùi Tử Đồng, cô ta trực tiếp đem bình truyền dịch thay thế bình truyền dịch ban đầu cứ như vậy mà chặn tầm mắt của y tá, làm thế nào người y tá kia có thể nghĩ về người này căn bản không phải là y tá trong bệnh viện, cô ấy chỉ ngáp một cái liền tiếp tục híp mắt chuẩn bị ngủ.
Bùi Tử Đồng trực tiếp vén cánh tay của Bùi Xương Thịnh lên, Bùi Xương Thịnh đột nhiên cảm thấy cánh tay có một trận đau đớn, thời điểm ông ta trợn mắt ra nhìn thấy một vị y tá đang tiêm thứ gì đó trên người mình, mà ông ta ở đây lâu như vậy chưa từng xảy ra tình huống phải tiêm chích nửa đêm: "Suỵt---" Rốt cuộc Bùi Tử Đồng trực tiếp đem ống tiêm đẩy vào, Bùi Xương Thịnh ngay lập tức chỉ cảm thấy có một chất lỏng lạnh lẽo truyền đến cánh tay của mình, mà âm thanh này cho dù Bùi Xương Thịnh có biến thành quỷ đều có thể nhận ra được!
Đôi mắt của Bùi Xương Thịnh mở rất lớn gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Tử Đồng, Bùi Xương Thịnh vừa muốn mở miệng ra nói thì đã bị Bùi Tử Đồng trực tiếp bịt kín miệng ông ta lại, bởi vì toàn bộ cơ thể của Bùi Xương Thịnh không thể kiểm soát được, ông ta đã sớm mất đi tri giác hoàn toàn không thể phản kháng chỉ có thể cứng đờ mở to hai mắt, Bùi Tử Đồng cười gắt gao bịt chặt miệng của Bùi Xương Thịnh, ông ta muốn giãy dụa nhưng đôi tay hoàn toàn không động đậy được, chỉ có hai chân gắt gao động đậy trên giường.
Nhưng đó chỉ là sự cố gắng trong chốc lát bởi vì Bùi Xương Thịnh hiện tại đã gầy hơn so với lúc trước, sức lực ông ta còn không bằng trước kia chỉ đá được vài cái liền hoàn toàn không có sức lực, cho đến khi Bùi Xương Thịnh không còn giãy giụa nữa, Bùi Tử Đồng mới chậm rãi buông tay ra.
Bởi vì thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, Bùi Xương Thịnh có thể cảm nhận được chất lỏng lạnh lẽo kia quanh quẩn trong chính cơ thể ông ta, nháy mắt nó đã di tản ra khắp người, Bùi Tử Đồng khom người ghé vào bên tai của Bùi Xương Thịnh: "Ông già bất tử này, ông đã trải qua nhiều ngày yên lành như vậy cũng coi như là xứng đáng, kỳ thật nếu ông muốn trách thì chỉ có thể trách chính bản thân của ông, ai kêu ông ngốc không chịu vào bệnh viện tốt, cố tình rơi vào trong tay của cảnh sát, ông không thấy giống ngồi tù à, tôi cũng không muốn....."
"Ah-ah...." Bùi Xương Thịnh chỉ có thể phát ra một âm thanh nhỏ nức nở từ chỗ yết hầu giống như có thứ gì đó trực tiếp mắc kẹt trong yết hầu của mình, ông ta chỉ có thể dùng khẩu hình miệng để bày tỏ điều mình muốn nói: mày sẽ không chết được tử tế!
"Ha hả......" Bùi Tử Đồng đè thấp âm thanh dựa vào một bên tai của Bùi Xương Thịnh, tiếng cười kia giống như liên hoan khúc của quỷ ma đòi mạng trong đêm khuya, Bùi Xương Thịnh chỉ cảm thấy cả trái tim đột nhiên đập nhanh lên: "Tôi không biết tôi có thể chết tử tế được hay không, nhưng ông nhất định sẽ không chết được tử tế, nếu ông không làm ra chuyện thương thiên hại lý(*) như vậy thì chị tôi làm sao có thể chết thê thảm như vậy, hϊếp trước rồi gϊếŧ.... hehe...."
(*) thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người.
"Ư-ư...." Bùi Xương Thịnh chỉ cảm thấy như có người nào đó cầm dao chọc vào ngực của ông ta, Bùi Xương Thịnh chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đều lạnh lẽo lan ra tới khắp người rồi, mà trái tim lại càng lúc càng đập nhanh, ông ta hiện tại chỉ cảm thấy toàn bộ đại não choáng váng, cả người có chút nhẹ bẫng đi, khóe miệng Bùi Xương Thịnh đột nhiên xuất hiện ra một cái mỉm cười trông có vẻ quỷ dị khác thường trên khuôn mặt gầy gò kia.
"Ba, kỳ thật thời điểm chị bị bắt, người kia vốn dĩ muốn bắt con, ai ngờ con trở thành minh tinh hàng đầu, nhưng người biết chị của con nói gì không? Chị ấy nói con có thể uy hϊếp người nhất định phải bắt con!" Bùi Xương Thịnh nhìn Bùi Tử Đồng, đôi mắt giống như muốn lồi ra gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Tử Đồng, cô ta mỉm cười duỗi tay vỗ vào mặt Bùi Xương Thịnh.
"Đừng nhìn con như vậy, con liền nói với anh ta rằng chị mới là người được sủng ái nhất, có bao giờ anh thấy cha mẹ nào nhìn con gái mình ở bên trong hố lửa mà không kéo lên sao? Hiển nhiên là ba đối xử với con như vậy chỉ biết bỏ đá vào giếng, huh----sau đó anh ta liền mang chị đi, sau đó chị đã chết, kỳ thật chính là ba đã hại chết chị tôi, chính là ba....." Đồng tử của Bùi Xương Thịnh co rút lại, cả người run rẩy.
Bùi Tử Đồng cảm giác được tay cô ta bị gắt gao nắm lấy liền cúi đầu nhìn xuống, bàn tay mà Bùi Xương Thịnh đang dùng nắm chặt tay cô ta dường như chỉ còn lại xương cốt, Bùi Tử Đồng đem từng ngón tay Bùi Xương Thịnh bẻ ra sau đó sạch sẽ rời đi.
Mà khi Bùi Xương Thịnh nằm trên mặt giường, ông ta dường như có thể cảm giác được rằng sinh mệnh của mình đang không ngừng trôi đi, loại cảm giác mất khống chế này thực sự không tốt lắm, Bùi Xương Thịnh nhớ tới thời điểm lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Bùi Tử Đồng, cô ta gầy nhỏ với mặt mày vàng vọt, bộ dáng sợ sệt nhút nhát khi nhìn ông ta, chính vì bản thân không có con cái cho nên ông ta chuyên tâm bồi dưỡng Bùi Tư Nhan, đối với loại tiện nữ kia, Bùi Xương Thịnh chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để có được thu hoạch lợi ích nhiều nhất từ
người cô ta.
Quả nhiên cô ta không phụ sự mong đợi của mọi người, cô ta cư nhiên có thể vào công ty của Tiêu Hàn, nhưng sau sự kiện ảnh chụp thì ông ta đã từ bỏ người con gái này, nhưng chính một đứa con gái như vậy mới làm cho gia đình ông ta rơi vào cảnh tan cửa nát nhà (*), thật sự ông ta đã dẫn một con sói vào nhà!
(*) tan cửa nát nhà: gia đình ly tán, tan nát.
Cứ tưởng là chó con, cái loại chó sẽ không kêu sẽ không phản kháng, ai ngờ đó là con chó sói đói luôn rình rập chờ đợi thời cơ như hổ!
Chờ sau khi cô y tá nhỏ tỉnh dậy, cô ấy hoảng hốt sốt ruột chạy đến phòng bệnh của Bùi Xương Thịnh, y tá lập tức bừng tỉnh: "Làm sao vậy? Chai dịch truyền đã được thay rồi!"
"Tôi không có tới, tôi quá mệt nhọc liền ngủ đi!" Cô y tá kia ngượng ngùng nhìn chai dịch truyền, thật đúng là đã được thay rồi. Là ai tới? Hôm nay người trực ban cùng tôi đã xin nghỉ phép, đêm nay tôi là người duy nhất trực ở trên tầng lầu này!" Không có bệnh nhân nào khác ở tầng cao nhất, cho nên việc đổi thuốc hay thay đổi truyền dịch đều do cô ta làm.
"Vừa rồi có người đã tới đây....." Người y tá kia nói xong cũng có chút kinh hãi, vội vã đẩy Bùi Xương Thịnh ra nhưng ông ta không có phản ứng, Bùi Xương Thịnh hầu như đều nghỉ ngơi vào mỗi đêm cho nên có một chút hoảng ông ta sẽ tỉnh, người y tá dùng sức lực lớn hơn so với ngày bình thường nhưng không thấy ông ta có phản ứng nào cả, cô ấy lại đẩy Bùi Xương Thịnh, lần này trực tiếp chạm vào cánh tay lạnh lẽo của Bùi Xương Thịnh, người y tá kia sợ tới mức nhảy dựng lên!
Cô y tá kia cũng bị hoảng sợ mà đi tới duỗi tay hướng lên mũi Bùi Xương Thịnh thử, sợ tới mức rụt tay trở về, cô ấy lắc đầu hướng về phía người y tá kia..... Cả hai người đều bị hoảng sợ, tuy rằng người này sức khỏe không tốt lắm nhưng nếu ông ta được chăm sóc tốt vẫn có thể sống lâu.
Triệu Minh nhận được cuộc gọi khi đang ngủ say ở nhà, cả người bật dậy khoác bừa quần áo rồi chạy nhanh đến bệnh viện, thời điểm anh ta tới bệnh viện liền đi tới mặt của một viên cảnh sát: "Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Ông ta tự nhiên chết hay là......"
"Bọn họ nói rằng có một người không rõ danh tính đã giả thành y tá, màn hình theo dõi đã bị dính kẹo cao su hoàn toàn không thể chụp bất cứ điều gì." Người cảnh sát kia cũng bị dọa sợ, làm sao người đang sống sờ sờ lại có thể chết dưới mi mắt của chính mình? Anh ta cũng vô cùng ảo não, lâu như vậy không có việc gì, như thế nào liền đi rồi!
Khi Đông Thu Luyện nhận được cuộc gọi vẫn còn choáng váng, nhưng khi Đông Thu Luyện vừa nghe đến tên của Bùi Xương Thịnh, cả người liền giật mình một chút, cơn buồn ngủ nháy mắt đã không còn nữa, Tiêu Hàn nhìn thấy Đông Thu Luyện muốn xuống giường thì trực tiếp duỗi tay đem cô vớt lại bên giường, anh theo bản năng trực tiếp ngăn chặn bên môi Đông Thu Luyện hôn lên một cái: "Sao em lại đi, giờ này mới hơn ba giờ, chúng ta ngủ tiếp một giấc đi!"
Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn thậm chí còn không mở nổi mắt, liền điều chỉnh ánh đèn trên đầu giường tối sầm một chút, cô duỗi tay ra ôm lấy cổ của Tiêu Hàn, nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng của anh: "Bùi Xương Thịnh đã chết, hẳn ông ta đã bị gϊếŧ, cục cảnh sát tạm thời thiếu pháp y, hiện tại em phải đi qua ngay!"
Tiêu Hàn trực tiếp há mồm ngăn chặn miệng của Đông Thu Luyện: "Tiêu Hàn....." Đông Thu Luyện duỗi tay đẩy Tiêu Hàn, anh chỉ hôn một cái ngắn ngủi liền buông Đông Thu Luyện ra, cô trực tiếp xoay người xuống giường cầm lấy quần áo trong tay hướng tới phòng tắm: "Anh ngủ tiếp đi, trời còn rất sớm!"
Nhưng sau khi Đông Thu Luyện rửa mặt xong, cô phát hiện Tiêu Hàn đã thay quần áo xong ngồi bên giường, anh còn cầm cả chìa khóa xe.
"Anh dậy làm gì? Mới ba giờ, tối hôm qua anh ngủ muộn nên ngủ thêm một lát đi, em có thể tự lái xe!"
Tiêu Hàn đứng dậy trực tiếp ôm lấy Đông Thu Luyện vào trong lòng của anh, thân thể của hai người trong phút chốc dính sát vào nhau, Đông Thu Luyện dường như có thể cảm nhận được sự biến hóa vi diệu trên người của Tiêu Hàn: "Đừng náo loạn nữa, còn có chuyện!"
"Anh không có nháo, chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, anh đưa em đi, hôm nay cũng không có việc, em đi ra ngoài một mình, anh cũng không yên tâm lắm, nên anh đưa em đi!" Tiêu Hàn không khỏi lôi kéo Đông Thu Luyện, anh nắm tay cô rồi cùng nhau bước ra ngoài, Đông Thu Luyện không nói gì, nhưng trong lòng cô cảm thấy ấm áp lạ thường, chính là lúc thời tiết hơi lạnh này, Đông Thu Luyện cảm thấy nhiệt độ truyền qua lòng bàn tay cũng đủ để làm tan đi cái lạnh trong người.
"Có lạnh không?" Tiêu Hàn chưa bao giờ biết rằng nhiệt độ bên ngoài sẽ thấp hơn nửa đêm vào lúc ba hoặc bốn giờ, anh đưa tay ôm lấy Đông Thu Luyện trong vòng tay của mình, Đông Thu Luyện lắc đầu, cô đã quen với việc đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, nhưng Tiêu Hàn hẳn là trước đây anh chưa bao giờ ra ngoài như thế này.
Ngay khi hai người bọn họ vừa mới đến bãi đậu xe liền nghe thấy âm thanh "Gâu--" Nó cực kỳ vang dội trong bãi đỗ xe trống vắng, khi hai người họ cúi đầu xuống, thực sự là Đại Nhân, nó đang phe phẩy cái đuôi nhỏ mà ung dung thong thả đi qua, Tiêu Hàn vừa mới giúp Đông Thu Luyện mở cửa xe, kết quả là Đại Nhân liền rải chân muốn bò hướng lên trên, nhưng đây là xe việt dã, nó cố bò lên bằng cách nào cũng không thể với tới, Đông Thu Luyện nhìn Tiêu Hàn: "Làm sao bây giờ?"
"Ném nó xuống!" Tiêu Hàn nói rồi liền trực tiếp đi tới vị trí lái xe, nhưng Đông Thu Luyện lại mỉm cười đem Đại Nhân ôm vào trong lòng ngực, nhiệt độ trên người con chó thực sự rất ấm áp, Đại Nhân tìm một chỗ thoải mái ở trong lòng Đông Thu Luyện cọ vào rồi bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiêu Hàn hung tợn mà trừng mắt liếc nhìn Đại Nhân một cái: Con chó chết tiệt này, nơi đó tao chưa từng nằm qua.
"Anh suy nghĩ gì vậy, mau lái xe đi, đợi chút nữa đội trưởng Triệu sẽ nóng nảy!" Tiêu Hàn trực tiếp lái xe rời đi, Đại Nhân trợn mắt xem xét trong chốc lát lại tiếp tục ngủ.
"Tiêu Hàn, Đại Nhân vẫn là khá tốt, khẳng định nó không yên tâm về chúng ta nên mới đi theo, sau khi anh trở về nhớ chuẩn bị thêm một chút sữa bò cho nó! Đây là thời điểm nó đang lớn!" Tiêu Hàn không nói gì, con chó này ngoài ăn uống ra thì nó chỉ biết ngủ, này còn không quá dày thịt sao?
Sau khi đến bệnh viện, bọn họ để Đại Nhân trên xe, rốt cuộc bệnh viện không cho phép mang theo động vật vào, Tiêu Hàn kéo tay Đông Thu Luyện, hai người lần lượt đi lên tầng lầu cao nhất.
Bời vì cảnh sát kinh động lại đây mà rất nhiều người nhà của bệnh nhân hoặc bác sĩ, y tá đã bị đánh thức, bọn họ vây xem ở trên tầng lầu, hiện trường đã bị phong tỏa, vài người có mặt ở đây đã được đưa đi để ghi lại lời khai, sự xuất hiện của Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện ngay lập tức kí©h thí©ɧ nhận thức của mọi người.
Bởi vì báo chí đưa tin mấy ngày nay, mọi người đều thực sự quen mắt với Đông Thu Luyện, nhưng nhìn thấy trên báo chí là một chuyện, người thật lại là một chuyện, Đông Thu Luyện chỉ diện một chiếc áo len mỏng dài màu nude, vì mấy ngày nay trời có mưa, nhiều mây, nhiệt độ không quá cao, Đông Thu Luyện mang một đôi tất lụa cùng với một đôi giày da, mái tóc của cô vẫn buông xõa, gương mặt khó tránh khỏi có chút mệt mỏi, cho dù không có trang điểm nhưng cô vẫn có một làn da hoàn hảo đặc biệt là khí chất thanh lãnh, có nhiều người chuẩn bị cầm di động lên chụp hình nhưng bọn họ không biết có nên chụp hay không.
Toàn thân của Tiêu Hàn là một màu đen cùng với chiếc quần đen bụi bặm, mặc dù anh có chút mệt mỏi nhưng cả người vẫn có vẻ lười biếng mị hoặc, đặc biệt là khi anh nghiêng đầu nói chuyện với Đông Thu Luyện, khóe miệng hơi nhếch lên, trong khi người phụ nữ đang nhấp môi, khẽ gật đầu, đúng là hợp đôi.
"Tiêu công tử!" Triệu Minh cùng Tiêu Hàn gật đầu, Tiêu Hàn ôm Đông Thu Luyện hôn một cái: "Em đang vội thì cứ đi đi, anh đợi chút rồi liền trở về, không cần phải lo cho anh!" Đông Thu Luyện cũng biết rằng đôi khi bản thân cô bận rộn mà chẳng phân biệt ngày đêm, có chút hối lỗi nhìn Tiêu Hàn.
"Anh mệt nhọc như vậy, ngủ trong xe một lát đi, anh lái xe trong tình trạng này, em không yên tâm!" Tiêu Hàn cười nhéo bên mặt của Đông Thu Luyện: "Yên tâm đi, anh biết chừng mực mà!" Đông Thu Luyện gật đầu trực tiếp nhận quần áo từ trong tay của Bạch Thiếu Ngôn, một bên mặc quần áo, một bên cô nghe Triệu Minh nói lại tình huống nơi này, cô nhanh nhẹn chỉnh đầu tóc gọn gàng, ăn mặc chỉnh tề, khuôn mặt của cô vô cùng nghiêm túc, Tiêu Hàn cảm thấy bản thân của anh nên ở lại chỗ này chờ đến khi bọn họ kết thúc!
Mà khi Đông Thu Luyện vừa mới bước vào, bởi vì nơi này cấm chụp ảnh cho nên những người này chỉ có thể nhìn Đông Thu Luyện, quả thật cô so với ảnh chụp càng đẹp mắt hơn
Nhưng trước khi trời chưa sáng của ngày hôm đó, một bức ảnh Tiêu Hàn kéo Đông Thu Luyện xuất hiện trong bệnh viện đã được lan truyền trên mạng, hơn nữa cả hai đều không có chút che dấu, không có vệ sĩ đi theo hộ tống, bọn họ trông giống như những cặp đôi bình thường.
Đông Thu Luyện bước vào phòng bệnh, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bùi Xương Thịnh sau sự cố đó, quả thực ông ta gầy tới mức nhận không ra, cô kiểm tra thân thể của Bùi Xương Thịnh một chút, trên người của ông ta có một số vết thương đã lành, bất quá nó không có liên quan tới cái chết của ông ta, Đông Thu Luyện mau chóng nhận ra lỗ kim trên cánh tay của Bùi Xương Thịnh, vì Bùi Tử Đồng không thực hiện bất kỳ biện pháp cầm máu nào sau khi tiêm xong cho nên có vết máu vảy trên cánh tay.
Đông Thu Luyện cầm lấy bông gòn trước mặt lau vài lần ở lỗ kim tiêm, cô đưa lên mũi ngửi thấy mùi hạnh nhân đắng: "Chẳng lẽ ông ta bị tiêm thuốc không đau vào trước khi chết?" Khi Đông Thu Luyện nói ra điều này, mọi người cũng hoang mang theo: "Cụ thể vẫn là phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi, nhưng trước mắt có thể xác định nguyên nhân tử vong là do suy tim, suy hô hấp!"