Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng

Chương 98: Hung thủ là người chết, manh mối đầu tiên!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Thao Vo

Beta: Jenny Thảo

Tuy nhiên, nghi ngờ này nhanh chóng được giải đáp khi toàn bộ tang vật được tập trung tại phòng thí nghiệm, Đông Thu Luyện lấy ra một viên đạn từ thi thể của Tôn Chính, bởi vì Kì Phân không chịu ký vào tờ giấy đồng ý cho giải phẫu, nguyên văn lời nói của Kỳ Phân như thế này.

"Đời này của lão Tôn đã mổ xẻ rất nhiều thi thể, tôi muốn ông ấy ra đi trong tình trạng nguyên vẹn, sạch sẽ!" Kỳ thật, thi thể của Tôn Chính không có manh mối giá trị gì cần phải yêu cầu giải phẫu, ngoại trừ một chỗ vết thương trí mạng này, hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ manh mối có giá trị nào cả, Đông Thu Luyện nhìn viên đạn bên trong cái hộp, nó chỉ là một viên đạn bình thường, chỉ thông qua viên đạn này, Đông Thu Luyện hoàn toàn không đoán được manh mối đáng giá nào!

"Lão sư, tìm ra vấn đề rồi!" Bạch Thiếu Ngôn đang thực hiện so sánh dấu vân tay trước máy tính đột nhiên kêu một tiếng, Đông Thu Luyện thu hồi những suy nghĩ lung tung của mình, cô nhanh chân đi qua, trên màn hình máy tính là sự so sánh của hai dấu vân tay bên trái và bên phải, hình trên được đánh dấu ở một số chỗ trọng yếu, hai dấu vân tay hoàn toàn giống nhau, chính là các loại đường cong hay vết sẹo đều không có một chút sai lệch nào.

"Nơi nào có vấn đề!" Đông Thu Luyện thực sự không nhìn ra nơi nào vấn đề.

"Hình bên trái là dấu vân tay được lấy ra từ bao bì trên túi đồ ăn vặt cùng với bao bì trên bình nước nhựa, em vừa mới thu thập tất cả dấu vân tay, phân loại ra những bộ phận hoàn chỉnh nhất, rồi nhập trực tiếp vào máy tính để thực hiện đối chiếu trong kho dữ liệu vân tay, sau đó nó liền xuất hiện ra cái tình huống này....." Đông Thu Luyện bất đắc dĩ nhìn Bạch Thiếu Ngôn.

"Điều đó có nghĩa là người này đã từng bị cảnh sát bắt giữ hoặc tra khảo, phải là chuyện gì đó rất nghiêm trọng, là ai, điều tra thông tin cho tôi!" Đông Thu Luyện trực tiếp bắt đầu tiến hành các thao tác ở trên bàn phím máy tính!

"Hà Tĩnh, 25 tuổi, quê ở Thành phố Z, anh ta bắt đầu tham gia quân ngũ vào năm 16 tuổi, khi 20 tuổi anh ta đã từng trúng cử đảm nhiệm chức vụ tại một quân khu." Đông Thu Luyện cẩn thận theo dõi cuộc sống của người đàn ông này, nhưng Bạch Thiếu Ngôn lại chỉ tay vào một chỗ, đồng tử của Đông Thu Luyện lập tức co rút lại: "Đã chết trong nhà tù Thanh Thành ở thành phố C!"

"Anh ta đã chết vào năm năm trước, làm sao có thể ra tay gϊếŧ người được, khó tránh đám người kia dám để lại chứng cứ như vậy ở hiện trường!" Bạch Thiếu Ngôn lại đưa cho Đông Thu Luyện xem một vài bộ dấu vân tay so sánh: "Em sợ em đã nghĩ sai rồi, vì thế em liền lấy ra những gì có thể cho dù đó là dấu vân tay bị hỏng hay hoàn chỉnh, em đều đã tiến hành đối chiếu và so sánh, nó hoàn toàn giống hệt nhau, DNA trên chai nước nhựa vẫn đang được thử nghiệm, nhưng em nghĩ nó có tám chín phần giống nhau."

Nhưng suy nghĩ của Đông Thu Luyện đã bị thu hút bởi một một chuỗi dãy số vừa rồi: "Năm năm trước, vào ngày 15 tháng 12...." Đông Thu Luyện lẩm bẩm, Bạch Thiếu Ngôn hiếm khi thấy Đông Thu Luyện thất thần như vậy, một lần nữa thông tin của Hà Tĩnh được tìm ra: "Đúng vậy, anh ta đã tự sát trong tù vào ngày 15 tháng 12 năm năm trước--- người này từng làm trong bộ đội đặc chủng, tại sao anh ta lại vào tù? Đúng rồi, anh ta còn có một người em trai, có thông tin liên lạc ở phía dưới, tên là....."

"Hà Tuy!" Đông Thu Luyện nhìn thấy tên người thân ở phía dưới, Hà Tuy, tên của người này sao có thể quen thuộc như vậy? Đông Thu Luyện đang suy nghĩ, khi cô quay lại nhìn vào bàn của mình, cô đột nhiên nhớ ra, trước đây có một người đàn ông hung hăng đã từng tới nơi này, vị quân lính đó cũng có cái tên là Hà Tuy, thật là trùng hợp!

Sau khi nhận được kết quả, Triệu Minh cũng hơi giật mình, liên tục nhìn vào bản báo cáo: "Pháp y Đông, có phải cô có nhầm lẫn gì không? Làm sao lại có thể là người chết? Người này......"

"Ngoại trừ việc anh ta là một người đã chết, các đặc điểm khác đều phù hợp, năm năm trước, người này đã từng phục vụ trong lữ đoàn binh lính đặc chủng, người như vậy có khả năng thích ứng tốt trong nhiều môi trường khác nhau, dù là sức bền hay sức chịu đựng đều hơn gấp nhiều lần so với người bình thường, hơn nữa dựa theo túi đóng gói đồ ăn vặt ở hiện trường, anh ta đã ở đó ít nhất năm ngày, cho nên không phải chuyện người thường có thể làm được, chẳng qua trong hồ sơ đăng ký ghi là anh ta đã chết!"

"Tôi có ấn tượng về người này, lúc ấy tôi chỉ là một cảnh sát nhỏ mà thôi, tôi đã đi vào trại giam để điều tra, là tự sát, bởi vì người này được coi là một người tương đối nguy hiểm, cho nên anh ta ở một mình riêng biệt trong phòng, lúc đó trong phòng chỉ có một cái giường, nhưng không biết bằng cách nào anh ta đã lấy một thanh sắt trên giường sắt, đâm thẳng vào ngực mình, lúc đó anh ta đã được an táng vội vàng! Tôi nhớ rất rõ, bởi vì người này là bộ đội đặc chủng, anh ta tương đối được coi trọng, quân đội cũng can thiệp vào!"

Đông Thu Luyện gật đầu: "Anh vẫn nên kiểm tra nơi chôn cất, tốt nhất là mở quan tài ra khám nghiệm, không chừng người này căn bản chưa chết!" Rốt cuộc, tư liệu giám định sinh học không có khả năng bị đánh tráo, hơn nữa, các dấu vân tay trên thế giới này mặc dù có những điểm tương tự, nhưng nếu nói nó là giống nhau như đúc thì căn bản không thể tìm được.

"Tôi sẽ đi liên lạc với người nhà của anh ta!" Triệu Minh lập tức bắt tay vào điều tra.

Sau khi Đông Thu Luyện đi ra ngoài, cô liền gọi điện thoại cho Lệnh Hồ Càn, mấy ngày nay Lệnh Hồ Càn bận rộn tới nỗi sứt đầu mẻ trán bởi vì phát hiện ba người kia, nhìn thấy Đông Thu Luyện gọi điện thoại tới, trong lòng của hắn có chút vui mừng, tưởng cảnh sát bên kia chuẩn bị thả người, nhưng Lệnh Hồ Càn rõ ràng đã nghĩ sai.

"Thủ hạ của anh có người tên là Hà Tuy, có phải anh ta có một người anh trai tên là Hà Tĩnh đúng không!" Đông Thu Luyện trực tiếp vào thẳng vấn đề, lúc này Hà Tuy đang ở trong văn phòng của Lệnh Hồ Càn, bởi vì anh ta chính là thuộc hạ của Lệnh Hồ Càn nên tương đối hiểu rõ, Lệnh Hồ Càn nghi ngờ liếc nhìn Hà Tuy: "Phải, nhưng đã chết rồi!"

"Anh hẳn là nhớ rõ bác sĩ gia đình ban đầu của nhà chúng tôi, Tôn Chính, sau khi cha tôi qua đời, ông ấy đã trở thành pháp y, hôm nay cảnh sát tìm thấy ông ấy bị bắn chết tại nhà, một số lượng lớn dấu vân tay của hung thủ đã được lấy ra từ hiện trường vụ án, là của anh trai anh ta!" Đông Thu Luyện nói xong, ngay cả Lệnh Hồ Càn cũng sửng sốt: "Chúng tôi không tin, nhưng đã tiến hành đối chiếu rất nhiều, ngoại trừ báo cáo xét nghiệm DNA, kết quả so sánh dấu vân tay đã xuất hiện!"

"Tôi sẽ cho anh ta đến đồn cảnh sát!" Lệnh Hồ Càn cúp điện thoại sau khi nói xong, nhìn Hà Tuy: "Anh trai của cậu đã chết như thế nào?"

Hà Tuy ngẩn ra, khẽ thở dài một hơi: "Anh nghĩ sao lại đi hỏi anh trai của tôi, anh ấy đã chết năm năm rồi, là tự sát trong ngục!" Hà Tuy cười nhạo một tiếng khi nói: "Anh ấy ra đi rất vội vàng, hoàn toàn không có nghĩ tới tôi!"

Lệnh Hồ Càn biết Hà Tuy không có người thân nào ngoại trừ người anh trai này, đây là một trong những lý do khiến thứ hạng quân hàm của Hà Tuy tăng lên tương đối nhanh chóng, hầu hết mọi người ở đây đều đã có vợ con, nhưng Hà Tuy thì không, cho nên bất kỳ hành động nào, anh ta đều đảm nhận vai trò người tiên phong, điều này khiến anh ta lập được nhiều công lao trong mọi hành động.

"Có một vụ nổ súng ở thành phố C bên kia, kết quả so sánh dấu vân tay cho thấy đó là của anh trai cậu!" Lệnh Hồ Càn nói xong, tuy là sở hữu tố chất tâm lý tốt của bộ đội đặc chủng, nhưng Hà Tuy không nhịn được phải kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không tin.

"Đội trưởng, anh đừng nói đùa nữa, người này đã chết năm năm rồi, sao có thể nhảy ra khỏi quan tài để gϊếŧ người? Trò đùa này không vui chút nào!" Một người đàn ông mở miệng đầu tiên, nhưng khóe miệng vẫn có chút cứng ngắc khi nói.

"Đúng vậy, đội trưởng, làm sao có khả năng, người này đã chết lâu như vậy, sao có thể xảy ra loại chuyện này, người cho rằng đây là quay phim truyền hình à, xác chết sẽ vùng dậy!" Mọi người ở nơi này, trên tay ai cũng có dính máu chỉ là không nhiều thôi, dưới chân của bọn họ càng có nhiều linh hồn chết, nếu như bọn họ tin tưởng loại chuyện này thì làm sao dám làm nhiệm vụ, vẻ mặt của mọi người đều là không tin.

Nhưng từ đầu đến cuối Lệnh Hồ Càn đều quan sát từng nhất cử nhất động của Hà Tuy, từ vừa mới bắt đầu anh ta đã khϊếp sợ, sau đó là những câu nói đùa cợt của mọi người, anh ta cũng lắc đầu: "Đội trưởng, đừng nói đùa nữa, khi anh trai của tôi qua đời, tôi đã đi đến cục cảnh sát để lãnh thi thể, trong lúc mai táng, tôi đã ở bên cạnh, tôi đã tận mắt nhìn anh ấy được chôn cất, sẽ không sai, làm sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện!"

"Cậu đến cục cảnh sát một chuyến đi, khẳng định bên kia cũng đang tìm cậu!" Quả nhiên khi Lệnh Hồ Càn còn chưa dứt lời, điện thoại di động cá nhân của Hà Tuy vang lên, số này được gọi từ điện thoại cố định của cục cảnh sát, Hà Tuy nói một tiếng với Lệnh Hồ Càn, sau đó anh ta đi ra ngoài để trả lời điện thoại, lát sau khi đi vào, trên mặt của anh ta không có một tia máu: "Đội trưởng, tôi muốn xin nghỉ phép để đi ra ngoài một chuyến!"

"Đi thôi, giấy xin phép nghỉ sẽ bổ sung sau khi cậu trở về!" Hà Tuy lập tức gật đầu, rồi chạy nhanh ra ngoài.

Bên trong phòng bệnh giờ phút này, Đông Thanh Tư đã tỉnh, cổ tay của Đông Thanh Tư vẫn đang truyền dịch, cô ta si ngốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, đặc biệt là đôi môi trắng bệch, biểu tình hiện tại của Đông Thanh Tư chính là bộ dạng tự sa ngã, Đông Tu cầm khăn lông trong tay, tuy rằng có người chăm sóc bên cạnh, nhưng Đông Tu vẫn muốn tự tay làm, ông ta bước tới, duỗi tay muốn lau mặt giúp cho Đông Thanh Tư .

Trước khi chạm vào mặt của Đông Thanh Tư, cô đã trốn tránh một hồi, Đông Tu nhìn vài nhân viên điều dưỡng xung quanh và còn có một cảnh sát đang ngồi ở đó, các nhân viên điều dưỡng không sao, họ đều nhìn xuống hoặc nhìn đi chỗ khác, nhưng tầm mắt của viên cảnh sát kia luôn nôn nóng nhìn vào người của hai cha con bọn họ, khiến trong lòng người khác cảm thấy không thoải mái.

"Vị cảnh sát này, anh có thể ra ngoài canh gác được không, bộ dáng này của anh khiến cho chúng tôi chịu rất nhiều áp lực!" Kỳ thật, những điều dưỡng chăm sóc còn tốt, dễ dàng đuổi đi, nhưng những nhân viên cảnh sát này đã bắt đầu thay phiên nhau canh gác.

"Hành vi của Đông tiểu thư thường xuyên thất thường, chúng tôi phải tiến hành ngồi canh suốt 24 giờ, cũng xin Đông tiên sinh thông cảm cho sự khó xử của chúng tôi. Chúng tôi cũng không muốn như thế này, nếu có chỗ nào bất tiện thì có cảnh sát nữ ở bên ngoài, tôi sẽ để cô ấy vào, đây cũng là vì sự an toàn của Đông tiểu thư!" Người ta nói không sai, đây lại là gϊếŧ người rồi tự sát, ai có thể yên tâm để hai cha con các người một mình ở đây!

Đông Tu không nói gì, nhưng từ trong lòng bàn tay của ông ta truyền đến cảm giác đau đớn từng trận, thì ra là Đông Thanh Tử duỗi tay nắm lấy lòng bàn tay của Đông Tu, nhưng móng tay của cô ta lại dùng sức cắm vào, mặt của Đông Thanh Tư vẫn vô cảm, Đông Tu lập tức rút tay ra, bàn tay của ông ta xuất hiện một tia máu.

"Các người mau cho tiểu thư ăn cơm đi!" Đông Tu cần phải đi rửa sạch miệng vết thương, một người điều dưỡng lập tức bưng lên một khay đồ ăn, độ ấm vừa phải, anh ta cầm một cái ghế ngồi ở bên giường, dùng muỗng múc lấy một muỗng cơm, đặt bên miệng của Đông Thanh Tư, nhưng Đông Thanh Tư như thế nào cũng không chịu mở miệng, cơm không ăn, canh không uống, cô ta thực sự làm cho người điều dưỡng sốt ruột theo, chỉ có thể cầu cứu Đông Tu: "Thưa ngài, tiểu thư cái gì cũng không chịu ăn!"

"Anh đi ra đi!" Đông Tu nhận lấy khay thức ăn từ tay của người điều dưỡng, ông ta xúc một muỗng, đặt lên miệng của Đông Thanh Tư: "Thanh Tư ngoan, ăn một miếng đi!" Đông Thanh Tư chỉ là hơi nhướng mi liếc nhìn Đông Tu, ánh mắt vô cùng trống rỗng, Đông Tu vẫn đặt chiếc thìa bên cạnh miệng của Đông Thanh Tư, cô ta đột nhiên hướng về phía của Đông Tu mà cười, Đông Tu lập tức cười nói một câu: "Con ngoan ngoãn ăn cơm, sau khi ăn xong vết thương mới có thể mau lành!"

"Bang—" Đông Thanh Tử vung tay lên, chiếc muỗng trong tay của Đông Tu, bao gồm cả khay cơm ở bên tay kia đều bị hất văng ra, Đông Thanh Tư đột nhiên điên cuồng kéo hết kim tiêm trên tay của cô ta xuống, bình truyền dịch cũng bị đổ nghiêng xuống đất. Mọi người lập tức tiến lên, vươn tay đè Đông Thanh Tư lại, nhưng Đông Thanh Tư hét to lên như người điên, cả người như không muốn bị người khác khống chế!

"A— buông tôi ra, buông tôi ra...." Tay chân của Đông Thanh Tư đều bị người khác trói chặt, sau khi nghe tin bác sĩ đến ngay, liền tiêm thuốc an thần trực tiếp lên cánh tay của Đông Thanh Tư, cả người của cô ta co rúm lại một chút, sau đó mọi người chậm rãi nới lỏng trói buộc trên người của Đông Thanh Tư, đôi mắt của Đông Thanh Tư mở rất to, tựa hồ như không cam lòng.

Trong lòng của Đông Tu đau nhói từng đợt.

Ngay khi Đông Thu Luyện đi ra khỏi văn phòng của Triệu Minh, cô liền nhìn thấy Kỳ Phân đúng lúc đi ra, bởi vì mối quan hệ của Tôn Chính mà Kỳ Phân cùng với người nhà họ Đông xem như có hiểu biết, Đông Thu Luyện bước tới: "Dì Phân!" Kỳ Phân ngước mắt nhìn vào Đông Thu Luyện, sau cái liếc mắt này, đôi mắt hồng hốc vì khóc của bà ấy lại rơi nước mắt xuống lần nữa: "Dì Phân, tối nay dì đến nhà cháu đi, dì còn chưa thấy con của cháu, nó đã biết chạy rồi!"

Đông Thu Luyện cố gắng chuyển sự chú ý của Kỳ Phân, nhưng Kỳ Phân chỉ khóc lóc lóc nhìn vào Đông Thu Luyện, bà ấy đưa tay móc một sợi dây chuyền ở bên trong quần áo ra, mặt dây chuyền là một chuỗi các chữ cái, Kỳ Phân dùng một chút lực kéo chiếc vòng cổ kia xuống, bà ấy trực tiếp nhét nó vào trong tay của Đông Thu Luyện: "Dì Phân, dì đang làm gì vậy......"

"Lão Tôn nói nếu ông ấy có xảy ra chuyện gì, dì hãy đem thứ này cho cháu, dì không hiểu ý của Lão Tôn, có cái gì đó rất thần bí, nhưng đây là đồ vật của lão Tôn muốn để lại cho cháu nên cứ giữ đi, cháu cứ xem như tưởng niệm ông ấy!" Đông Thu Luyện nhìn sợi dây chuyền trong tay, gật đầu.

"Dì phải trở về thu dọn đồ đạc, con của cháu, hôm khác dì sẽ tới thăm, cháu đừng lo lắng, dì sẽ không sao!" Đông Thu Luyện chỉ có thể gật đầu, cô nhìn Kỳ Phân chậm rãi bước ra ngoài cùng với hai nữ cảnh sát, cho tới khi bọn họ khuất khỏi tầm mắt mới thôi.

Còn Bùi Tử Đồng thì thoải mái tận hưởng spa tại nhà, cô ta vẫn còn đang ảo tưởng sẽ được diễn xuất cùng với thần tượng của mình, Bùi Tử Đồng nhắm mắt lại, mọi thứ là của cô ta, cô ta mới là người chiến thắng cuối cùng.

Công ty chuyển nhà vẫn còn ở phía dưới, bọn họ đang dọn dẹp đồ đạc trong biệt thự, một nhân viên nhìn vào cái ga ra bị bỏ hoang: "Đồ đạc ở nơi này có cần dọn không?"

"Không phải cô ấy nói rằng mọi thứ nên được thu dọn sạch sẽ sao? Mở ra đi!" Một người không chút để ý mà nói, kỳ thật, đồ vật ở nơi này đều là mới tân, người phụ nữ này nói rất dễ nghe, cô ta nói rằng đó là vì không muốn nhìn vật nhớ người, không nhất thiết phải dọn dẹp tất cả mọi thứ, chỉ cần thay mới bằng vật khác, người phụ nữ trẻ này đã kết hôn với một người đàn ông đáng tuổi cha của cô ta, là một ông già, có bao nhiêu cái gọi là chân ái.

Nếu nó đúng là mưu đồ chiếm đoạt tài sản của người khác, Vương Hỉ này thật là có số đoản mệnh, ông ta vừa mới cưới được một cô gái xinh đẹp vào bên trong nhà, liền buông tay rời khỏi thế gian này, tài sản gia tộc mà ông ta tích góp cả đời, chưa kịp hưởng phúc liền rơi vào tay của người đàn bà này!

Bùi Tử Đồng vốn đã nổi danh bên ngoài bởi vì một bức ảnh, cô ta muốn nịnh bợ Tiêu công tử nhưng không thành, kết quả cô ta bị người khác đào lên gốc gác trước đó, cũng là xứng đáng, loại phụ nữ này tám phần là gặp ai thì sẽ tương khắc với người đó, cái này đã ứng với Bùi gia rồi, Bùi gia suy tàn, cô ta cùng Vương Hỉ bên nhau, Vương Hỉ liền bị người khác gϊếŧ!

Khi một vài người đến nhà kho bỏ hoang để dọn dẹp đồ đạc, họ luôn cảm thấy có một mùi kỳ lạ ở đây, nói thật những thứ được cất giữ ở trong nhà kho của mấy thương gia giàu có, về cơ bản đều là những thứ tốt, dù sao bọn họ cũng không cần tới, cho nên những nhân viên của công ty chuyển nhà này, có rất nhiều người đã chuẩn bị tinh thần đi nhặt của hời, dù sao cũng là đồ bị ném đi.

"Cái kia, các người mau tới xem nó là cái gì..." Một người chỉ vào một dấu vết kéo lớn trên mặt đất, bởi vì trước đó nó bị thứ gì đó chặn lại nên không thể nhìn thấy, hiện tại bọn họ nhìn thoáng qua, hình như có một vật nặng ở nơi này bị kéo đi ra ngoài, giờ phút này có thể thấy rõ ở trên mặt đất bị dính một lớp bụi dày, mà ở trong kho hàng, có rất nhiều đồ vật được đặt ở đây để giấu đi cái vết bẩn đen này.

"Chắc là do trước đây lúc dọn đồ đạc đi ra ngoài để lại, có cái gì phải kinh ngạc, mau thu dọn đồ đạc đi, đợi chút nữa người phụ nữ kia ra tới, thấy chúng ta vẫn chưa xong việc, không chừng cô ta sẽ bắt đầu hất hàm vênh mặt sai khiến!" Một người khác đẩy người này, người nọ liền không nói thêm cái gì, bọn họ bắt đầu di chuyển mọi thứ nhanh chóng.

Sau khi nhà kho được dọn dẹp sạch sẽ, những vết bẩn màu đen càng lộ thêm rõ ràng, bởi vì nền của nhà kho này được lát gạch trắng sứ trên mặt đất, cho cho dù có nói là do tro bụi, cũng sẽ không có những thứ đen bẩn như vậy dính vào, một người tò mò đi tới, vươn tay sờ soạng trên mặt đất một chút, hoàn toàn dính chặt trên mặt đất, người nọ cầm lấy khăn lông đắp trên vai lau đến chỗ đó....

Sau khi lau bụi ở mặt trên, toàn bộ vết bẩn đen hiện ra một loại màu đỏ, đồng tử của người đó lập tức co rút một trận, anh ta gần như sợ hãi ngồi xổm xuống trên mặt đất, anh ta nhớ đến một tấm thảm mà anh ta đã chuyển về nhà ngày hôm qua, vốn dĩ không có gì cả, nhưng khi vợ của anh ta đang trải thảm có nói: "Ông xã, anh lấy thứ này ở đâu vậy? Nhìn mặt trên của nó đẹp đấy, nhưng tại sao lại có vết máu lớn ở phía sau lưng!"

Anh ta bước tới và xem xét, lúc ấy anh ta đã sốt ruột hoảng hốt, anh ta không hề chú ý bất cứ điều gì ở mặt sau, mặt trước rõ ràng rất sạch sẽ, nhưng mặt sau lại có một khối màu đỏ lớn: "Vết máu gì? Chắc là do những người này làm đổ rượu vang đỏ xuống, người hầu liền dọn dẹp mặt trước, không có chú ý tới rượu đã lan ra mặt sau!"

"Vậy là tốt rồi, em còn tưởng rằng là máu người! Làm em sợ nhảy dựng lên!" Tuy rằng lúc ấy anh ta không có nghĩ nhiều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

"Đây là vết máu sao?" Người nọ chỉ vào một bãi màu đen trên mặt đất, người khác đi tới, ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay moi mặt đồ vật trên đất, đã kết vảy, nhưng cái màu sắc này thật sự giống với máu người: "Hoặc có thể là chó con hoặc mèo con chết, đừng dọa chính mình nữa, chúng ta mau thu dọn nhanh lên, mang đồ vật đi bán, không chừng chúng ta có thể bán chúng với giá tốt!"

Ngay khi người nọ nghe thấy lời này, anh ta lập tức hồi phục lại tinh thần, sao có thể quên chuyện này, anh ta có thể kiếm thêm chút thu nhập!

Bọn họ kéo đồ đạc đến một chỗ tập kết rác, một đống đồ vật, tuy rằng chỉ mua mấy trăm tệ, vài người đi xuống phân chia khối tiền, đây cũng là thu thêm một khoản thu nhập: "Đồ đạc của mấy người còn rất mới nha, sao lại đem đi bán thế!"

"Đây là đồ của vợ Vương Hỉ mới chết cách đây không lâu, cô ta gọi là Bùi Tử Đồng, đồ vật trong nhà còn khá mới, được rồi, chúng tôi đi trước!" Bởi vì thường xuyên đến đây, cho nên cũng khá quen thuộc với người này.

Người thu gom rác dọn dẹp một số đồ có thể tái chế, đột nhiên anh ta chú ý đến một cái thùng sắt trong đống đồ, cảm thấy khá quen mắt, anh ta cầm cái thùng sắt lên, cảm thấy quen mắt như thế nào ấy, mấy năm trước loại thùng xăng này bán rất chạy, tuy nhiên vài năm nay nó không còn sản xuất, càng ngày càng ít thấy, người đàn ông nọ suy nghĩ nửa ngày rồi vỗ đầu, hỏi sao anh ta không thấy nó quen mắt được, mấy ngày nay không phải có bảng tin treo giải thưởng về cái này à?

Người đàn ông nọ chạy ngay đến một buồng điện thoại cách đó không xa, ở trên đó có dán thông báo tiền thưởng kèm với hình của một thùng xăng, tuy rằng bị nước mưa làm đổi màu, nhưng cái thùng xăng anh ta đang cầm trông rất giống với thùng ở trong hình, anh ta không thường thấy loại thùng xăng này ở bãi phế liệu cho nên anh ta lập tức gọi đến số điện thoại bên dưới!

Ở trong văn phòng, vài ngày qua Triệu Minh phải chịu áp lực rất lớn, mọi thứ đều rối tung lên, manh mối hỗn loạn, có rất nhiều nghi phạm đã được sàng lọc dựa trên tất cả các bằng

chứng, nhiều người trong số họ thậm chí không thể nhìn thấy mặt, vụ án thiêu tử thi cùng án mạng của Vương Hỉ gần như đã bị hoãn lại trong thời gian này.

"Đội trưởng, có một cuộc gọi từ phòng trực ban nói rằng có một người gọi đến nói có thể cung cấp manh mối cho vụ án thiêu tử thi!" Triệu Minh lập tức nhảy dựng lên: "Mau tiến hành điều tra!"

Trời bắt đầu tối, Hà Tuy mới đến cục cảnh sát, anh ta đi thẳng đến văn phòng của Triệu Minh, trước khi Triệu Minh kịp phản ứng, Hà Tuy đã dùng một tay nhấc Triệu Minh đang ngồi trên ghế lên, tất cả cảnh sát chạy đến, kéo hai người ra: "Hà Tuy, đúng không? Chúng ta đã gặp qua, anh đừng kích động!"

"Anh nói xem làm sao tôi không kích động, các người tự nhiên nói anh trai của tôi gϊếŧ người, các người có thể nói tôi không kích động sao? Có chuyện gì mà các người không làm được, các người không có bản lĩnh tìm ra hung thủ trong vụ án mạng, liền bôi nhọ lên đầu người chết, rốt cuộc cảnh sát các người đang làm cái gì thế!" Khi Hà Tuy nói ra lời này, tất cả cảnh sát đều hận không thể bước tới, cho anh ta hai đấm.

Nhưng là "Bạch bạch bạch—-" có tiếng vỗ tay thâm thúy vang lên, mọi người đều nhìn ra cửa là Đông Thu Luyện và Bạch Thiếu Ngôn, Đông Thu Luyện dựa vào cửa: "Vị bộ đội này muốn tiếp tục đánh nhau cho tới khi Lệnh Hồ Càn đến đây sao, chẳng lẽ anh muốn đánh hết mọi người ở nơi này để hiềm nghi về anh trai của anh bị loại bỏ, nếu vậy bản giám định dấu vân tay được tôi đối chiếu ở đây, như thế nào? Anh định tới đánh tôi luôn à?"

Hà Tuy nào dám động tới Đông Thu Luyện, anh ta kiềm chế buông Triệu Minh ra, thực sự là một người lỗ mãng, Triệu Minh sửa lại quần áo: "Gọi anh tới đây là để muốn nói với anh chúng tôi muốn đến mộ của anh trai anh để kiểm tra bên trong, anh có muốn đi chung với chúng tôi không?"

"Ý của anh là muốn mở quan tài để khám nghiệm tử thi?" Hà Tuy hiển nhiên không nghĩ tới việc bọn họ muốn anh ta tới đây để xác nhận chuyện này, như sét đánh giữa trời quang, loại chuyện mở quan tài ra khám nghiệm tử thi này thực sự không phải là chuyện may mắn.

"Về cơ bản, chúng tôi có thể chắc chắn rằng người đó là anh trai của anh, nhưng có rất nhiều người đã ở đó và chứng kiến anh trai anh qua đời, vì bảo đảm an toàn, chúng tôi nghĩ rằng mở quan tài khám nghiệm tử thi là cách an toàn nhất, tuy rằng thi thể chắc chắn đã bị phân hủy hóa, nhưng vẫn còn DNA, chúng tôi chỉ lấy một chút mẫu DNA thôi để tiến hành so sánh, còn nữa, chúng tôi cũng muốn mẫu DNA của anh để xác định mối quan hệ anh em của hai người!"

"Mẫu DNA của tôi, hiện tại các người có thể lấy ngay, còn về việc khai quan, tôi cần thời gian để suy nghĩ lại......" Tinh thần của Hà Tuy uể oải, thoạt nhìn không có tinh thần, ngẫm nghĩ lại nếu ai gặp phải loại chuyện nhạy cảm này, khẳng định cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Đông Thu Luyện vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy xe của nhà mình, tưởng người đến đón cô là Tiêu Hàn, nhưng người nghênh đón cô lại là Tiêu Thần với khuôn mặt cười hì hì: "Sao cậu lại đến đây?"

"Chị dâu, anh hai muốn đến đón chị nhưng công ty của anh ấy sắp mở cuộc họp, cho nên phái em tới đây để đón chị, vẻ mặt suy sụp này của chị là có ý gì?" Tiêu Thần trực tiếp xoay người: "Chị dâu, hôm nay chị tan làm sớm, chúng ta đi đón Tiểu Dịch rồi hẵng quay trở về!"

Đông Thu Luyện gật đầu, đem tóc xõa xuống, mỗi khi về nhà cô mới có thể cảm nhận được giây phút thư thái trong lòng, dù là trong phòng giải phẫu, đồn cảnh sát hay quân doanh, đều là loại không khí nặng nề khiến người khác phải áp lực, Đông Thu Luyện dựa vào ghế, chợp mắt một lúc.

Khi Tiểu Dịch đi ra, nhìn thấy hai người Đông Thu Luyện cùng Tiêu Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở ra nụ cười hưng phấn, cậu nở nụ cười trực tiếp băng qua đường cái, làm hại Đông Thu Luyện cảm thấy sợ hãi khi chứng kiến cảnh đó, cũng may là không có xe nào chạy qua: "Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ lại tới đây? Hì hì..... Đúng rồi, hôm nay con có vẽ một bức tranh, đẹp lắm!"

Đông Thu Luyện duỗi tay xoa đầu của Tiểu Dịch một cái: "Lần sau qua đường cái phải cẩn thận, nhìn xe trước khi qua đường, biết không?" Đông Thu Luyện nói xong, cô khom người đem Tiểu Dịch ôm vào trong lòng, Tiêu Thần bên này chỉ mỉm cười, nhưng như thế nào lại có một cặp sách xuất hiện trước mặt của anh?

"Đây là làm gì!" Tiêu Thần nhìn Tiểu Dịch một tay ôm lấy cổ của Đông Thu Luyện, một tay đem cặp sách nhét vào trong lòng của Tiêu Thần: "Con đây là...."

"Đương nhiên là giúp con ôm cặp, chú ơi, chú cũng quá không có mắt, mẹ ôm con đã đủ mệt mỏi rồi, chú còn muốn để mẹ ôm cặp sao! Chú muốn mẹ con bị mệt sao....." Vẻ mặt của Tiêu Dịch hận không rèn thép thành sắt!

"Được rồi, chú làm không được sao?" Tiêu Thần duỗi tay sờ vào mái tóc của Tiêu Dịch, đột nhiên đập vào mắt của anh là một chiếc xe đang lóe đèn flash vài cái, chẳng lẽ là một phóng viên? Tiêu Thần vội vàng đi tới một bên của Đông Thu Luyện chặn lại: "Được rồi, chúng ta mau lên xe đi, đợi chút nữa có nhiều người đi qua, lại tắc đường!"

Đông Thu Luyện và Tiểu Dịch đều không có nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe chuẩn bị rời đi, mà hôm nay Đông Thu Luyện về nhà tương đối sớm.

Trước khi Tiêu Hàn về nhà, Quý Viễn liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, khuôn mặt thâm trầm của Tiêu Hàn nhìn vào Quý Viễn, xung quanh còn có mấy giám đốc bộ phận: "Thiếu gia, cái kia....." Quý Viễn ghé vào bên tai của Tiêu Hàn, Quý Viễn còn chưa nói xong, Tiêu Hàn trực tiếp mở laptop lên, quả nhiên là tin tức mới nhất!

"Nữ pháp y thanh cao ở thành phố C đã gây tiếng vang lớn gần đây hoài nghi là vị phu nhân mà Tiêu thiếu gia thừa nhận vào lúc trước!" Quý Viễn nhìn tin tức, có ảnh chụp của Đông Thu Luyện và Tiểu Dịch, Tiêu Hàn cũng ở bên cạnh, nhưng mặt của Tiêu Thần lại bị người khác dán hình mosaic(*): "Thiếu gia, anh có muốn xử lý không?"

(*)hình mosaic: hình được làm mờ.

"Không cần, tôi đang tính để cô ấy tham gia vào lễ kỷ niệm khánh thành của công ty chúng ta sắp tới, cứ như vậy đi, không cần phải xen vào nó, tiếp tục cuộc họp!" Tiêu Hàn nói, cầm tập tài liệu trên tay lên: "Đúng rồi, cung cấp một vài tấm ảnh cho tòa soạn báo, đừng làm cho Tiểu Luyện xấu xí....."

Quý Viễn cảm thấy lạnh, cái kia, hiện tại chúng ta không phải thảo luận về đẹp xấu trong bức ảnh, được rồi, anh không thể đoán ra được tính tình của thiếu gia, Quý Viễn lên tiếng, đóng cửa lại rồi trực tiếp bước ra ngoài.

Bên này, Đông Thu Luyện biết được chuyện sau khi Tiêu Thần nhìn thấy tiêu đề của bài báo: "Chị dâu, chúng ta đã lên tin tức!" Tiêu Thần cầm ipad đặt trước mặt của Đông Thu Luyện, những tấm hình được chụp lúc Đông Thu Luyện cùng Tiêu Thần đi đón Tiêu Dịch: "Những người này thật là vô công rỗi nghề!"

"Mấu chốt là....." Tiêu Thần duỗi tay chỉ vào ảnh chụp của mình, Đông Thu Luyện thoáng nghi ngờ liếc nhìn Tiêu Thần, cô cúi đầu xuống nhìn tập tài liệu trên tay, trong khi Tiêu Dịch tiếp tục chơi trò ghép hình của mình trên thảm, phỏng chừng có hàng nghìn mảnh ghép nhỏ, cũng không biết Tiểu Dịch có sở thích yêu thích này từ đâu.

"Mấu chốt là cái gì....." Đông Thu Luyện vẫn hỏi một câu!

"Mấu chốt là tại sao mặt của em lại bị che, mặt em như vậy không thể đi nhìn người sao? Dựa vào cái gì, em rõ ràng trước khi ra cửa có trang điểm thật đẹp mà?" Tiêu Thần nói rồi đem màn hình ipad ấn tắt, cầm cái màn hình đen soi mặt mình.

"Có lẽ không phải vì chú quá xấu, mà là bọn họ cho rằng chú là vệ sĩ, chú không thấy ở phía trên có nhắc sao? Vệ sĩ đi theo mẹ đón con!" Tiêu Dịch không chút lưu tình chỉ ra chân tướng.

"Ngạch....." Tiêu Thần vốn đang khởi động mở ipad lại, khóe miệng lập tức cứng đờ trong nháy mắt: "Gâu gâu--" Trà Trà cũng kêu vài tiếng, giống như đồng ý với Tiểu Dịch, sắc mặt của Tiêu Thần càng đen, rõ ràng cậu là nhị thiếu gia của Tiêu gia, được chứ? Tại sao họ lại đem cậu trở thành một vệ sĩ, tại sao.....

Vì cái gì một cha một mẹ sinh ra? Anh hai ra dáng thiếu gia, tại sao cậu lại trở thành vệ sĩ? Dựa vào cái gì! Tiêu Thần buồn bực, Tiêu Thần liếc nhìn Đại Nhân đang hà hơi ở bên cạnh, cậu vươn tay muốn nâng Đại Nhân lên, Đại Nhân trợn mắt liếc nhìn Tiêu Thần: "Đại Nhân, mày nói xem, tao có phải lớn lên giống như vệ sĩ không!"

Đại Nhân ngáp một cái, liền tiếp tục nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Dịch ôm lấy Trà Trà đi qua: "Trà Trà, mày nói xem có phải chú trông giống như một vệ sĩ không!" Trà Trà quả nhiên phát ra một tiếng kêu rất lớn, khuôn mặt của Tiêu Thần tức khắc hóa đen như than.

Khi Tiêu Hàn trở về, anh nhìn thấy Đông Thu Luyện đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cô vẫn trong tình trạng si ngốc đó, Tiêu Hàn bước tới, anh từ phía sau ôm lấy Đông Thu Luyện, anh hôn một cái lên sườn mặt của cô: "Em đang suy nghĩ gì vậy, ngây ngẩn cả người!"

"Không có gì, hôm nay anh trở về sớm thế!" Khóe miệng của Đông Thu Luyện khẽ nhếch lên, nhưng không được tự nhiên: "Chẳng qua là vụ án xảy ra một chút vấn đề mà thôi!"

Tiêu Hàn tự nhiên biết tại sao Đông Thu Luyện lại có tâm trạng không tốt, anh bước đến bên cạnh Đông Thu Luyện, ngồi xuống: "Thôi, chúng ta ăn cơm trước đi, Tiểu Dịch con còn không mau dọn dẹp đồ đạc của con lại!" Mấy ngàn mảnh ghép của trò chơi ghép hình này, như muốn đem Tiểu Dịch chôn vùi bên trong đó, Tiểu Dịch mỉm cười nhìn Tiêu Hàn: "Ba, hiện tại hai người có thể đừng thể hiện tình cảm được không? Sẽ ngược chết con chó độc thân này của chúng ta!"

Lúc này, Đông Thu Luyện mới chú ý tới một nửa cơ thể của cô đã được ôm trong vòng ngực của Tiêu Hàn: "Chó độc thân? Con đang nói ai vậy?" Tiêu Hàn nhướng mày, anh cảm thấy dưới chân mình có một sức nặng, Tiêu Hàn không cần cúi đầu xuống xem cũng biết Đại Nhân đang đem đầu gối lên chân của Tiêu Hàn, nó tìm ra một tư thế thoải mái, liền chuẩn bị đi ngủ, Tiểu Dịch chỉ vào Đại Nhân cùng với Trà Trà.

"Đây không phải là một con chó độc thân sao!" Trà Trà còn phụ họa kêu lên một tiếng, Tiêu Hàn thực sự không hiểu Trà Trà cả ngày đều thích dính lấy Tiểu Dịch, mà Đại Nhân này tại sao lại thích dính vào anh, Tiêu Hàn chưa bao giờ cảm thấy mình có duyên với động vật?

Trước khi đi ngủ, Đông Thu Luyện vẫn đang xem tập tài liệu trong tay, Tiêu Hàn nhìn lướt qua tập tài liệu trong tay của Đông Thu Luyện, bởi vì cô đã nhìn bức ảnh này nửa tiếng, Tiêu Hàn trực tiếp rút tập tài liệu trong tay của Đông Thu Luyện ra: "Anh làm gì dạ!"

"Em đã xem hơn nửa tiếng rồi, em đang xem cái gì?" Đông Thu Luyện duỗi tay muốn đoạt lấy tập tài liệu, nhưng cho dù tay chân của Đông Thu Luyện có dài thì cô vẫn không có lợi thế trước mặt Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện dồn trọng tâm vào một chỗ, cô trực tiếp nhào thẳng vào người của Tiêu Hàn, Đông Thu Luyện vô thức vươn tay nắm lấy bả vai của Tiêu Hàn, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Hàn cười khanh khách nói: "Anh sớm nói, em thích ở trên rồi mà!"

"Em không phải...." Đông Thu Luyện chưa kịp nói xong, cô đã bị Tiêu Hàn nuốt tất cả vào bụng, Tiêu Hàn trực tiếp lấy một tay khác giữ đầu của Đông Thu Luyện, áp về phía của anh, trong tiềm thức của Đông Thu Luyện muốn nói điều gì đó, cơ hội vừa tới anh lập tức tiến thẳng vào: "Lạch cạch--" âm thanh của văn kiện rơi xuống: "Ảnh chụp...."

"Đừng động!" Thật là, em có còn hiểu phong tình là gì không? Hiện tại là thời điểm nào mà ảnh chụp? "Chuyên tâm một chút!"

Chuyên tâm một chút, chuyên tâm là có ý gì, Tiêu Hàn trực tiếp xoay người của Đông Thu Luyện, đè cô ở phía dưới, anh vươn tay trực tiếp che kín mắt của Đông Thu Luyện, cô chỉ có thể cảm giác được Tiêu Hàn tấn công càng thêm mãnh liệt, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên hợp lý.

"Tiểu Luyện, em có thể tự cởi cúc áσ ɭóŧ....." Tiêu Hàn hôn vào chỗ xương quai xanh của Đông Thu Luyện, cô liền lạnh cả người, người đàn ông này có thể bình thường được không? Anh yêu cầu cô tự dâng hiến thân mình sao? Sẽ không phải là không có kinh nghiệm thật chứ? "Tiêu Hàn, trước đây anh đã từng có người phụ nữ nào chưa?"

Hai tay của Tiêu Hàn đặt ở hai bên sườn của Đông Thu Luyện: "Sao, em nghi ngờ năng lực đàn ông của anh?" Đông Thu Luyện vội vàng lắc đầu, sao cô lại dám nói những lời như vậy, tính tình của Tiêu Hàn, cô khẳng định anh không phải là loại thích ăn bừa, động tác lắc đầu của Đông Thu Luyện hiển nhiên khiến Tiêu Hàn hài lòng, anh nghiêng người, cả người của Tiêu Hàn đè lên thân thể của Đông Thu Luyện: "Bé ngoan, thưởng cho em!"

Đông Thu Luyện muốn khóc, em không muốn thưởng!

Hai người này không biết là ở phòng bên cạnh, Tiêu Thần và Tiểu Dịch lại bắt đầu nghiên cứu bộ thiết bị nghe lén kia: "Chú, mẹ đang nói gì vậy, ba đánh mẹ sao?"

"Cái kia..... Bọn họ đang muốn sinh em gái cho con.... Chính là tạo người." Tiêu Thần hưng phấn đeo tai nghe: "Đứa nhỏ này không hiểu, con đi ngủ trước đi, chú muốn nghe một lát."

"Con không hiểu, con đi xem một chút, chẳng phải là sẽ biết sao!" Tiêu Thần mang tai nghe nên không biết rằng Tiểu Dịch đang bước chân cộp cộp cộp, chạy đến trước cửa phòng của Tiêu Hàn, đột nhiên gõ vài cái lên cửa, hai người trong phòng đang mê tình loạn ý: "Tiếp tục!" Tiêu Hàn nói, cắn một miếng nữa vào ngực của Đông Thu Luyện

"Đi mở cửa, là Tiểu Dịch!" Đông Thu Luyện vừa nói vừa kéo quần áo lên, duỗi chân đá Tiêu Hàn một cái, Tiêu Hàn không còn cách nào khác, anh chỉ có thể mặc quần áo vào, mở cửa, khuôn mặt của anh trầm xuống: "Nói đi, nếu con không có chuyện quan trọng thì đừng có làm phiền!"

"Con chỉ muốn quan sát quá trình hai người tạo ra người thôi!" Tiểu Dịch trợn tròn mắt, Tiêu Hàn nói không nên lời, khi anh còn ngây ngốc tại chỗ, Tiểu Dịch đã trực tiếp rãi chân chạy vào leo lên giường: "Hai người muốn sinh em gái cho con sao? Con muốn xem hai người sinh con như thế nào!"

Mặt của Đông Thu Luyện lập tức đỏ bừng: "E hèm.... Cái kia, ai nói với con như vậy!"

"Là do chú nói! Con cũng muốn nhìn xem! Về sau con có thể tự mình tạo...." Cả Đông Thu Luyện và Tiêu Hàn thiếu chút nữa đã hóa đá, bên này Tiêu Thần vừa mới nghe thấy, liền nghĩ xong đời rồi, tiểu tử thúi này khi nào con chạy ra vậy, tạo cái con khỉ, một mình con không thể tự mình làm được, xong đời, anh hai sẽ lột sạch da của cậu mất, trước khi Tiêu Thần đi ra ngoài, cậu đã nhìn thấy một vị thần mặt đen đứng ở cửa: "Haha ... Anh..."

"Trời khá nóng, bơi lội hẳn là cũng không tệ lắm!"

"Em sẽ tự đi!" Tiêu Thần vừa nói xong, chạy cộp cộp cộp xuống lầu, sau đó chính là "Thình thịch---" một tiếng rơi xuống nước!

~Hết Chương 98~
« Chương TrướcChương Tiếp »