Editor: Thao Vo"Lão sư, có chuyện gì với chiếc giày này?" Bạch Thiếu Ngôn cầm một chiếc giày cao gót trong tay, Đông Thu Luyện buông đồ vật trong tay xuống, thay quần áo, cô thoáng liếc nhìn qua đôi giày trong tay của Bạch Thiếu Ngôn, trông nó có chút quen mắt: "Giày này là đến từ nơi nào!"
"Vừa rồi có người của đội trưởng Triệu đưa tới, nói là của Đông Thanh Tư, cái này rõ ràng không phải?" Bạch Thiếu Ngôn nhìn đôi giày, với một gót chân mỏng như vậy, thực sự có thể mang đôi giày này đi đường sao? Đông Thu Luyện nhận lấy đôi giày từ tay Bạch Thiếu Ngôn, trong đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh, hóa ra là của Bùi Tử Đồng.
"Hình như lúc đó Bùi Tử Đồng đã bỏ lại nó ở hiện trường tang lễ, nếu đó không phải là đồ vật có giá trị thì vứt nó sang một bên, nếu Bùi Tử Đồng đến và yêu cầu trả lại đôi giày, hãy đưa nó cho cô ta!" Đông Thu Luyện không chút nào để ý mà nói, nhưng sắc mặt của Bạch Thiếu Ngôn đột nhiên biến thành trái mướp đắng, Đông Thu Luyện nhìn khuôn mặt từ nắng chuyển sang mây của Bạch Thiếu Ngôn trong chốc lát: "Làm sao vậy?"
"Em cho rằng đó là một bằng chứng quan trọng nên đã lấy mẫu sinh học trên người cô ta gửi đi xét nghiệm!" Bạch Thiếu Ngôn vò đầu bứt tóc, để đôi giày sang một bên, cậu ta bất ngờ nghĩ tới điều gì đó: "Đúng rồi, tôi em đã phát hiện ra một manh mối quan trọng."
Bạch Thiếu Ngôn đứng bên đống tài liệu hồi lâu, cuối cùng cậu ta lấy ra hai bản báo cáo, trải phẳng chúng, rồi đặt trước mặt của Đông Thu Luyện: "Bản báo cáo bên trên là do chúng tôi trích xuất từ
thi thể bị cháy, mẫu ADN còn sót lại trên móng tay bị gãy, một mẫu khác nữa là tàn thuốc còn sót lại từ hiện trường vụ án mạng tại nhà tang lễ, trên đó có chứa một số mẫu nước bọt, chúng tôi cũng đã tiến hành tách chiết và phân tích, cô nghĩ sao về kết quả?"
"Cùng một người!" Ngay sau khi Đông Thu Luyện nói điều này, Bạch Thiếu Ngôn tức khắc ỉu xìu: "Lão sư, cô có thể trả lời là: Tôi không biết? Hay là kinh ngạc một chút hơn không?"
"Sẽ không là hai mẹ con đi!" Đông Thu Luyện trực tiếp nhìn kỹ bản báo cáo: "Đúng rồi, không có cái gì trên tàn thuốc ngoại trừ nước bọt, đối với phụ nữ, thường sẽ sót lại một ít son môi hoặc son bóng!"
"Lão sư, nó có son môi, nhưng đều bị trộn lẫn với máu của Vương Hỉ, chúng đã không thể nào tách rời được, mẫu nước bọt này vẫn ở yên trên đầu thuốc lá, vất vả lắm mới lấy ra được, trong son môi có một số thành phần, nhưng không có giá trị gì, hầu như đều giống với các thành phần của son môi mà phụ nữ bình thường hay sử dụng!" Bạch Thiếu Ngôn chỉ vào hai bản báo cáo!
"Vụ án của Tôn Học Sơ có liên quan gì đến Đông Thanh Tư?"
"Từ lúc bắt đầu xảy ra chuyện, Đông Thanh Tư đều rơi vào trạng thái sợ hãi, cho nên tâm lý năng lực của cô ta cũng không có vững mạnh lắm, nếu cô ta có năng lực tự mình giải quyết một thi thể thì cái chết của Vương Hỉ sẽ không gây chú ý lớn như thế, cô ta chỉ cần khóa cửa lại, giả vờ đi dự tang lễ như không có chuyện gì xảy ra, đợi đến khi buổi lễ xong thì quay lại xử lý thi thể, thì chuyện này sẽ không bị mọi người phát hiện!" Đông Thu Luyện nhìn kĩ bản báo cáo.
Căn cứ theo báo cáo này, rõ ràng người hút thuốc trước cửa phòng hiện trường gây án rất có thể là người mà Đông Thanh Tư đã nhìn thấy hôm đó, đi đôi giày cao gót màu đen, và người này vô cùng có khả năng là kẻ sát nhân của vụ thiêu cháy xác chết, nhưng hiện trường tang lễ lại không có video giám sát, bời vì những người đến đó rất coi trọng việc bảo vệ riêng tư của bản thân, bọn họ không cho phép quay video ẩn hoặc công khai trong suốt hành trình, điều này gây khó khăn lớn cho việc phát hiện vụ án.
"Nói như vậy cũng có lý, vậy chuyện này em đưa cho cảnh sát để giải quyết!" Bạch Thiếu Ngôn thở dài: "Đúng rồi, vừa rồi sao lão sư lại đi ra ngoài."
"Đông Thanh Tư được chẩn đoán là bị bệnh thần kinh, chính vì vậy đội trưởng Triệu đang rất đau đầu!" Lúc này, Đông Thu Luyện mới nhớ rằng Bùi Tử Đồng vừa đến cục cảnh sát, cô ta tới đó có lẽ vì đã nhận được thông báo từ Triệu Minh, tốt hơn hết, loại chuyện này vẫn nên thông báo cho các thành viên trong gia đình càng sớm càng tốt. Tuy nhiên, theo tính cách của Bùi Tử Đồng, việc này không có khả năng tốt.
Quả nhiên, khi Bùi Tử Đồng vừa nghe tin tức này ở trong phòng khách, cả người liền lộ ra trạng thái kinh ngạc tột độ, cô ta trực tiếp đứng dậy, cầm lấy túi và bước ra ngoài, Lý Nại vội vàng duỗi tay chặn đường đi của Bùi Tử Đồng: "Bùi tiểu thư, chuyện này chúng tôi cũng đang rất nỗ lực! Cô đây là đang chuẩn bị làm gì......"
Bùi Tử Đồng có thể tưởng tượng ra được, Đông gia nhất định sẽ tìm mọi cách để giải vây cho Đông Thanh Tư, nhưng cô ta không thể ngờ rằng bọn họ lại dùng biện pháp lợi hại như vậy, cũng là cách hiệu quả nhất để trực tiếp thoát khỏi sự nghi ngờ.
"Tôi còn có thể làm gì? Các anh đã nói như vậy, tôi chỉ có thể nói với mấy phóng viên bên ngoài là Đông tiểu thư bị mất trí, tôi muốn xem người ngoài sẽ nói cái gì!" Bùi Tử Đồng muốn rời đi, Lý Nại liền chắn ở phía trước, Bùi Tử Đồng hừ lạnh một tiếng. Cô ta vẫn tiếp tục tiến lên, mắt thấy thân thể của hai người sắp va chạm vào nhau, Lý Nại đã từng nhìn thấy tư thế này, anh ta nhanh chóng lùi lại về phía sau một bước, Bùi Tử Đồng giật lấy chiếc túi và nói: "Tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối tìиɧ ɖu͙©"
"Cái kia, Bùi tiểu thư, vụ án này chúng tôi đang nỗ lực điều tra, cô cũng không thể như vậy......" Lý Nại vừa định muốn đuổi theo cô ta, thì Triệu Minh nháy mắt hướng về phía anh ta. Mặc dù Lý Nại cảm thấy khó hiểu, nhưng anh ta vẫn hiểu được ý tứ trong đó. Lý Nại lập tức dừng lại việc đuổi theo người kia ra ngoài: "Đội trưởng, anh đang muốn làm gì vậy? Nếu Bùi Tử Đồng ra ngoài nói chuyện này với các phóng viên, chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Yên tâm, Bùi Tử Đồng và hai cha con nhà họ Đông đều không phải là thứ gì tốt, để bọn họ đánh nhau trong nội bộ trước đã, dù sao cũng sẽ không có người chết!" Hiển nhiên, Triệu Minh rõ ràng đã sai rồi, bởi vì Triệu Minh không biết Bùi Tử Đồng chính là hung thủ khiến anh ta phải đau khổ truy lùng gắt gao, mà kẻ gϊếŧ người này, mấy ngày qua đều đóng vai trong bộ dạng người bị hại Tiểu Bạch Hoa ở cục cảnh sát.
Vì thế sau này, khi sự việc được phơi bày hoàn toàn trước ánh sáng, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều cảm thấy một người phụ nữ như Bùi Tử Đồng thực sự rất đáng sợ, mấu chốt là cái loại người rõ ràng hãm hại kẻ khác, nhưng cô ta có thể đến nơi này để gây thiện cảm với biểu hiện của một nạn nhân, còn miệng thì luôn muốn lên án người khác, trong khi cô ta chính là người đáng ghét nhất ở phía sau màn kịch!
Nhưng sau khi Bùi Tử Đồng lên xe, cô ta trực tiếp về thẳng biệt thự và không làm gì khác, nếu là trước đây thì Bùi Tử Đồng chắc chắn sẽ công bố chuyện này với thế giới, nhưng bây giờ Bùi Tử Đồng sẽ không làm như vậy, bởi vì sau khi trải qua vài chuyện, Bùi Tử Đồng đã biết rằng điều đầu tiên cô ta phải làm là không được để lộ bản thân.
Thời điểm Bùi Tử Đồng trở về, công ty chuyển nhà vẫn đang dọn đồ: "Vẫn chưa dọn xong sao?" Bùi Tử Đồng nhìn căn biệt thự, cô ta đã thay thế nó bằng những đồ đạc và nội thất mới tinh, mọi thứ được dựa theo yêu cầu của cô ta, bên trên một bức tường khổng lồ là ảnh chụp của một người phụ nữ, người này là thần tượng của Bùi Tử Đồng, có lẽ, bởi chính vì người này mà Bùi Tử Đồng đặt chân vào giới giải trí, cô ta nhìn người phụ nữ quyến rũ trong bức ảnh, khóe miệng không tự giác nhếch lên một đường cong.
Mà giờ phút này Thi Thi đang quay trong phim trường, không hề biết rằng bản thân cô ấy đang bị người nào đó yy(*): "Được rồi, Thi Thi, cảnh hôm nay dừng ở đây, trong vài ngày tới sẽ có một diễn viên mới tham gia, cùng cô diễn mấy vai phối hợp!" Thi Thi tiếp nhận danh sách diễn viên từ trong tay của đạo diễn.
(*)yy: tự sướиɠ.
"Bùi Tử Đồng?" Nhiều người có mặt tại phim trường đều biết tới cô ta, nhưng Thi Thi lại không hiểu, liền ném bảng phân công đi: "Chuyện nhỏ như vậy, không cần thông báo với tôi, chỉ cần cô ta diễn đủ tốt là được, tôi không thích diễn viên NG quá nhiều!" Đạo diễn liên tục gật đầu.
Lúc này, Đông Thanh Tư đang mặc áo bệnh nhân ngồi ở trên giường, cô ta dùng ngón tay ra hiệu trên ga giường, Đông Tu thở dài: "Thanh Lưu, con cũng đã nhìn ra tình hình hiện tại của chị gái mình, tới lúc này này rồi, con vẫn chưa muốn tiếp nhận công ty sao? Con thật sự muốn nhìn thấy Viễn Hàng của chúng ta suy tàn như vậy sao?"
"Ba, người đi ra ngoài một chút, con có chuyện muốn nói với ba!" Đông Thanh Lưu nhìn người đang ngồi trên giường bệnh, Đông Thanh Tư chỉ mỉm cười ngây ngô, nhìn cái dạng chỉ số thông minh này phỏng đoán còn không bằng một đứa trẻ ba tuổi, lúc này trong lòng của Đông Thanh Lưu nổi lên một nỗi niềm không thành lời, tuy rằng, cho tới nay anh ta luôn chán ghét cái gia đình này, nhưng rốt cuộc đó cũng là gia đình mà anh ta đã sống chung bao lâu nay, nếu thực sự nói không có tình cảm nào, thì điều đó nó quá vô lý.
Bên ngoài phòng bệnh, tầng lầu này không hề có bất cứ bệnh nhân nào, rất tĩnh mịch: "Con định nói gì với ba? Là tính tiếp quản công ty sao? Con phải biết rằng bản thân mình là con trai duy nhất của Đông gia, sớm hay hay muộn toàn bộ Viễn Hàng đều thuộc về con, coi như con và chị mình có quan hệ không tốt, nhưng tình hình hiện tại nó có liên quan đến toàn bộ đại sự của Đông gia ta!"
"Con biết, con chỉ muốn hỏi một chút, là ba đã đυ.ng đến thuốc ngủ của con sao....." Sau lời nói của Đông Thanh Lưu, sắc mặt của Đông Tu thay đổi rõ rệt, Đông Thanh Lưu cười dựa lưng vào tường: "Ba, thuốc ngủ của con đều là do bác sĩ kê đơn, nó nhiều hay ít, con biết rất rõ, hôm qua con trở về thì phát hiện thiếu một ít!"
Trên thực tế, không phải Đông Thanh Lưu hiểu rõ những loại thuốc này, mà là do Đông Thanh Lưu có một thói quen, khi đổ thuốc từ trong lọ ra xong, anh ta sẽ lấy một phần của ngày hôm nay, sau đó đem từng viên thuốc đặt lại vào trong, cái thói quen này hiển nhiên không có ai biết, hơn nữa, Đông Thanh Lưu bời vì lúc còn nhỏ sinh hoạt không điều độ, dẫn tới bị mất ngủ trầm trọng, vì thế anh ta phải điều trị bằng thuốc ngủ.
"Mấy ngày nay ba cảm thấy có chút ngủ không được, con cũng biết là sau khi chị của con qua đời, ba rất buồn, buổi tối ngủ không được, nhưng ba không muốn ra ngoài tiệm mua thuốc, ba liền lấy nó từ phòng của con, ba quên nói với con!" Đông Tu nói ra những lời này thấy không có vấn đề gì, đúng vậy, con gái qua đời, mất ngủ là chuyện bình thường, cho nên có uống thuốc ngủ cũng là chuyện bình thường.
"Ba dùng nó ở nhà sao?" Đông Thanh Lưu hỏi lại một lần nữa, Đông Tu dứt khoát chết cũng không chịu thừa nhận.
"Bằng không thì còn chỗ nào? Loại này không phải là kẹo, chẳng lẽ có thể tùy tiện uống bậy sao!" Đông Tu cười, duỗi tay vỗ vào bả vai của Đông Thanh Lưu, kỳ thật tâm lý của Đông Thanh Lưu luôn có chút vấn đề, anh ta có một số khiếm khuyết trong tính cách, và khiếm khuyết này được thể hiện ở chỗ anh ta không cảm thấy tin tưởng khi nói chuyện với một ai đó, đặc biệt là lúc này khi anh ta đang nói chuyện với ba mình.
"Đứa nhỏ này, con đừng suy nghĩ lung tung nữa, ba phải đi liên hệ với bệnh viện nên giao chị lại cho con, con canh chừng chị một chút!"
Thật ra, liên hệ với bệnh viện là một chuyện, mặt khác là Đông Tu rất sợ Đông Thanh Lưu tiếp tục đặt câu hỏi, khi ông ta đối mặt với ánh mắt không tin tưởng của người con trai này, ánh mắt của Đông Thanh Lưu cực kỳ âm trầm và nhìn thẳng vào người đối diện, khiến người đối diện cảm thấy rợn cả lông.
Đông Thanh Lưu vừa mới bước vào phòng bệnh, Đông Thanh Tư vẫn còn ngồi ở trên giường, Đông Thanh Lưu nhìn vào cô ta, Đông Thanh Tư nhìn Đông Thanh Lưu cười ngây ngô, còn Đông Thanh Lưu ngồi ở sô pha đối diện, bấm điện thoại: "Thế nào? Cái cốc trà kia có vấn đề sao?"
"Bên trong thật sự có thành phần thuốc ngủ? ..... Được rồi, tôi đã biết..... Chuyện này như vậy đi, anh coi như không biết chuyện này là được!" Sau khi Đông Thanh Lưu cúp điện thoại, anh ta nhìn Đông Thanh Tư, Đông Thanh Tư cúi đầu trầm mặc, không biết trên khăn trải giường có cái gì khiến cô ta không ngừng khoa tay múa chân, Đông Thanh Lưu ngồi xuống ở một bên mép giường của Đông Thanh Tư.
"Điên rồi cũng tốt, diên rồi thì sẽ không còn phiền não nữa. Nếu chị biết được chuyện ba trộn lẫn thuốc ngủ vào cốc trà, có lẽ chị muốn khóc cũng không khóc được!" Đông Thanh Lưu hoàn toàn không chú ý tới trong nháy mắt thân thể của Đông Thanh Tư cứng đờ, đầu óc của Đông Thanh Tư lập tức muốn nổ tung.
Ly trà kia, là ly trà kia, ngày hôm đó Đông Thanh Tư căn bản không có ăn cái gì, bởi vì tang lễ tương đối phiền phức, hơn nữa hôm đó người đến viếng vừa giàu có vừa nổi tiếng, cho nên Đông Tu yêu cầu bọn họ ra ngoài tiếp đãi khách khứa, Đông Tư vừa đứng vừa cảm thấy buồn ngủ, mà trời lại tương đối tối muộn nên có một chút đồ ăn cô ta cũng không ăn, hiện tại cô ta nhớ tới bản thân chỉ uống mỗi ly trà kia thôi, đó là chỗ của ba cô ta, Đông Thanh Tư làm sao có thể nghĩ rằng bản thân của cô ta uống phải một tách trà có vấn đề.
"Ba tìm Tiểu Luyện để đàm phán, vốn dĩ ly trà kia là chuẩn bị cho Tiểu Luyện, chị chẳng qua là người chịu tội thay thôi, may mắn, bên trong trà có một số thành phần cafein làm loãng hiệu quả của thuốc ngủ, nếu không, ngày đó chị thực sự sẽ ngủ như chết!" Đông Thanh Tư nhìn vào ga trải giường màu trắng, đôi mắt của cô ta mở rất lớn, cố gắng hết sức không cho nước mắt chảy xuống!
Nhưng trong miệng của cô ta lại đang nói: "Thật nhiều máu....Thật nhiều máu ... hehe ... nhiều!" Còn mang theo một chút ý cười, Đông Thanh Lưu bất lực lắc đầu.
Bất đắc dĩ chính là Đông Thanh Nhiên và Đông Thanh Tư, hai người luôn coi Đông Thanh Lưu là kẻ thù của họ, nhưng cuối cùng vận mệnh đều là người chịu tội thay cho Đông Thu Luyện, phải nói rằng loại vận mệnh này thật biết cách trêu ngươi, nếu Đông Tu biết tách trà của mình đã gây ra tất cả những điều này, không biết ông ta cảm thấy thế nào.
Đông Thanh Tư nắm sẵn khăn trải giường trong tay, cô ta hận không thể đem khăn trải giường chọc thủng toàn bộ, chính là như thế này, chính là như thế này, khó trách cô ta vẫn cảm thấy có chỗ rất kì lạ, chính là chỗ này, Đông Thanh Tư bị tụt huyết áp, cô ta vẫn luôn nghĩ chính mình có bệnh hạ đường huyết, nhưng có thế nào thì cô ta cũng không bao giờ nghĩ là do tách trà đó, và tách trà đó là do người ba mà cô ta yêu thương nhất pha, ha ha ... Trên đời này còn có tấm bi kịch nào hơn cái này nữa?
Mà giờ phút này, mưa gió bên ngoài không một chút ảnh hưởng tới loại tâm tình muốn tạo người cấp bách của vợ chồng Cố Thị, tất cả các vệ sĩ chỉ thấy Cố Nam Sênh chạy nhanh như sấm chớp, ra khỏi biệt thự, và sau đó anh ta mở cửa ra lái chiếc xe thể thao phóng ra ngoài, nhanh như chớp biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Lúc này, Thi Thi đang xem kịch bản trong phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn Cố Bắc Thần vẫn thù lù, bất động như cũ: "Sao lại thế này? Động kinh? Muốn bỏ chạy? Như thế nào không có khỏa thân vậy?"
"Như thế nào? Muốn nhìn?" Cố Bắc Thần bắt đầu có phản ứng cho đến khi anh ta nghe thấy vài từ cuối cùng, Thi Thi chỉ mỉm cười và vươn tay đặt lên vai của Cố Bắc Thần: "Không có, bộ dạng của anh đẹp nhất!" Lúc này, Cố Bắc Thần mới khôi phục lại diện mạo ban đầu.
Trong khi mọi người ở bên này còn đang thắc mắc Cố Nam Sênh ra ngoài để làm gì thì bên trong một tiệm thuốc cách đó không xa, tất cả các nhân viên nữ đều nhìn người đàn ông mặc thường phục màu trắng và chân đi dép lê, người đàn ông vươn tay lên gãi tóc, da trắng có chút đáng sợ, nhìn anh ta ốm yếu với bộ quần áo trắng kia, cả người như mắc bệnh gì đó nhưng môi đỏ thắm, xe thể thao của anh ta dừng ở trước cửa hóng gió, mắt của các nhân viên nữ tức khắc sáng như sao sáng, đúng là một người đàn ông cực phẩm!
Nhưng thời điểm người đàn ông cực phẩm này mở miệng nói ra một câu, tất cả mọi người giống như một trái tim thủy tinh vỡ nát!
"Đem tất cả các loại que thử thai mà cửa tiệm các người đang có ra đây!" Anh ta vừa nói vừa lấy trong túi ra một tấm thẻ vàng, người thật lóe sáng, thẻ vàng cũng rất bóng, xe thể thao càng sáng hơn, nhưng lời này không khỏi là quá mức. ...... Người khác tới mua que thử thai đều là lén lút, nhưng đối với đằng này không biết nó tốt như nào, mà anh ta hành động giống như sợ người khác không biết.
Thực ra, Cố Nam Sênh chính là sợ người khác không biết, người quản lý cửa hàng nhìn Cố Nam Sênh, đứa nhỏ này thoạt nhìn tuổi không lớn: "Cậu tuổi còn nhỏ, chính mình còn là một đứa trẻ, nếu cậu không gánh được trách nhiệm làm cha thì nên có biện pháp bảo hộ!" Cố Nam Sanh chớp mắt hướng về người quản lý cửa hàng.
"Tôi là người đã kết hôn, tôi đang trong quá trình nỗ lực tạo ra người......" Mọi người đột nhiên không biết phải trả lời cuộc trò chuyện này như thế nào, bọn họ đều cho rằng đây là một đứa trẻ ăn chơi trác táng của nhà ai đó, rốt cuộc là chiếc xe này, điệu bộ ngạo mạn ném thẻ này, còn có cả dáng bất cần đời này nữa, có chỗ nào ra dáng người đã có gia đình đâu, là ai gả cho cái loại người ăn chơi trác táng này!
Một nhân viên cửa hàng cầm ba cái que thử thai lại gần: "Cái này là loại có doanh số bán chạy nhất trong cửa hàng chúng tôi, ba cái đã đủ rồi, sẽ không xuất hiện sai lệch, ba cái que này chỉ có một chút bảo hiểm!"
"Tôi muốn tất cả, chẳng lẽ các người không nghe rõ sao?" Quản lý trưởng nháy mắt với nhân viên trong cửa hàng, vài người đi xuống, lập tức có bốn cái hộp xuất hiện trước mặt Cố Nam Sênh, anh ta gật đầu hài lòng, sau đó tự chính mình đem tất cả lên xe, chiếc xe thể thao này là loại có mui trần, rồi chồng nuôi từ bé của Đại Nhân chúng ta liền mang bốn hộp que thử thai về tới nhà.
Mà giờ phút này, Cố San Nhiên đang ngồi đối diện đùa giỡn với Thi Thi, sau đó cô liền trơ mắt nhìn hết cái hộp này tới cái hộp kia chất đống ở trước mặt mình, ngay lập tức Thi Thi mang theo kịch bản núp sau lưng của Cố Bắc Thần, cô có thể dự đoán được con hàng Cố Nam Sanh này tuyệt đối sẽ bị Cố San Nhiên chỉnh đốn lại.
"Nó là thứ gì?" Cố San Nhiên nhìn biểu tình hiến vật quý trên mặt của Cố Nam Sênh, rồi tự mình mở ra một chiếc hộp, sau đó ba chữ cái sáng long lanh nháy mắt chiếu tới Cố San Nhiên, mẹ nó, chẳng lẽ là bốn hộp que thử thai.... Cố San Nhiên lại mở một hộp khác: "Anh đây là chuẩn bị làm gì?"
"Đương nhiên là để dùng, không phải em vừa mới nôn sao? Thế nào? Hiện tại em có muốn đi vệ sinh, chúng ta thử một cái xem sao?" Cố Nam Sênh mở to đôi mắt vô hại.
"Cố Nam Sênh, anh đi lên lầu cùng với lão nương đây!" Cố San Nhiên trực tiếp lôi kéo Cố Nam Sênh đi lên lầu: "Đừng, cầm hai cái rồi chúng ta đi lên lầu, anh biết em xấu hổ, không sao, nếu không chúng ta ôm một cái hộp đi lên lầu đi, từ từ cố gắng... "
"Vậy các người đang muốn tạo người hả, Nam Sênh quả thật rất vất vả và cần cù!" Khóe miệng của Thi Thi nhếch lên một nụ cười nhẹ.
"Đó là đương nhiên, anh luôn nỗ lực phải không, San Nhiên bảo bối!" Cố San Nhiên che mặt, cái tế nhị này: "Anh cùng em đi lên, đúng rồi, ôm một cái hộp đi lên!"
Sau đó không nằm ngoài dự đoán, tiếng kêu rên của Cố Nam Sênh bất ngờ vang lên ở trên lầu: "Anh thật sự không biết là do em ăn nhiều, không phải em muốn giảm cân sao?" Cố Nam Sênh vô tội nói, Cố San Nhiên trực tiếp ném hộp que thử thai kia vào bồn cầu: "San Nhiên bảo bối, anh sai rồi, thật sự sai rồi, em muốn làm gì thì làm, đừng nóng giận, ảnh hưởng xấu đến thân thể!"
"Em không có yêu cầu gì nhiều, anh mang một hộp que thử thai này vào nhà vệ sinh, khi nào anh phát hiện trên đó có hai vạch, em sẽ tha cho anh!" Cố Nam Sênh mỉm cười gật đầu, sau đó đi thẳng vào nhà vệ sinh, anh lần mò nửa ngày, Cố San Nhiên mới nghe được một câu: "San Nhiên bảo bối, thần thϊếp không được!"
"Nếu anh không làm được, em liền ban cho anh cái chết! Em cho anh một khoan hồng!" Nhấc chân, uống một ngụm trà, dáng vẻ trông giống vị lão Phật gia.
Vào lúc này, Cố Nam Sênh đang nhìn đống que thử thai trong nhà vệ sinh, quả thực anh muốn đập đầu vào tường. Có điều...... Vừa rồi trong tiệm thuốc, bộ dạng của anh rất ngông cuồng, nhưng hiện tại anh giống như quả cà tím bị sương giá dập cả, người đều héo, đặc biệt là khi đối diện với cái hộp này.
Về phía Triệu Minh, bởi vì pháp y đã gửi tới manh mối quan trọng cho nên vụ án thiêu tử thi cũng phát triển thêm một bước, Triệu Minh nhìn trên tường có mấy tấm hình chụp một người phụ nữ, bởi vì mẫu xét nghiệm sinh học được chiết từ đầu thuốc lá mà bọn họ phát hiện trong hiện
trường tang lễ, nên phạm vi của hung thủ đã được thu nhỏ, hơn nữa, có sẵn danh sách của khách khứa tới tham gia nên bọn họ liền tiến hành dễ dàng.
Chỉ là những người trong bức ảnh này, không phải ai cũng có thể bị điều tra và giải quyết tại cục cảnh sát nho nhỏ, vấn đề mấu chốt là cảnh sát không thể tìm thấy bất kỳ động cơ gây án của những người này, đặc biệt là tại sao họ phải hao tổn tâm tư để đưa Tôn Học Sơ ra ngoài, sau đó lại dùng chính bàn tay của mình để gϊếŧ chết anh ta, tất cả điều này dường như không thể nào lý giải được.
Lúc này, Đông Tu vừa mới trở lại phòng bệnh, ông ta nhìn thấy chung quanh không có một bóng người, liền cẩn thận ghé vào tai của Đông Thanh Tư: "Thanh Tư, yên tâm, khi nào con tới bệnh viện kia, ba sẽ lập tức sắp xếp cho con làm thêm một bước phục hồi chức năng, khi thời gian đến ba sẽ đưa con ra nước ngoài, con cứ yên tâm, ba tuyệt đối sẽ không để con vào tù."
"Ba, ngày đó ba tìm Đông Thu Luyện để đàm phán, là ba muốn bỏ thuốc cô ta!" Giọng nói của Đông Thanh Tư yếu ớt, mang theo chút khàn khàn, hoàn toàn mất đi vẻ ngọt ngào của lúc trước, âm thanh giống như phát ra từ cổ họng ngập ngừng, kéo lê, từ khi Đông Tu bước chân vào, ông ta hoàn toàn không có chú ý tới khí âm dương quái dị ở nơi đây, vẻ mặt của Đông Thanh Tư trở nên rất kỳ lạ.
"Con đã nghe được đoạn đối thoại giữa ba và Thanh Lưu?" Đông Tu cũng không có phủ nhận hay thừa nhận, nhưng trong lòng của Đông Thanh Tư đã biết rõ: "Trong tay của Đông Thu Luyện đang có 30% cổ phần của Viễn Hàng chúng ta, nếu nó vẫn ở trong tay của cô ta, trong lòng của ba trước sau luôn cảm thấy bất an, ba vốn dĩ muốn đợi cô ta ngủ say rồi ấn dấu vân tay, nhưng không nghĩ tới con nhỏ chết tiệt kia, một ngụm nước cũng không có uống!"
Đông Thanh Tư trực tiếp ôm chăn bông, gắt gao quấn chặt lấy chính mình, Đông Tu vẫn cứ lải nhải nói, nhưng Đông Thanh Tư đột nhiên cảm thấy lạnh như băng, hình như không thể khống chế được cảm giác này, vốn dĩ trong lòng của cô ta vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng cô ta không ngờ rằng cốc trà kia thực sự là do cha cô ta phat, tuy rằng là vì Đông Thu Luyện, nhưng tách trà kia đã hủy hoại cuộc đời cô ta một cách quá đột ngột.
Tất cả tiền đồ, sự khát khao về viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, mọi thứ đều bị phá hủy, cho dù có sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài thì sao? Bàn tay của bản thân cô ta đã không còn sạch sẽ, chúng không còn trong sạch nữa, tất cả mọi thứ đều bị phá hủy.......
Nghĩ đến đây, thân thể của Đông Thanh Tư bất ngờ không khỏi run rẩy, hai mắt của cô ta đỏ đậm, cô ta gắt gao mà nhìn chằm chằm vào bó hoa bách hợp trên đầu giường, dùng một tay đánh rơi chiếc bình xuống đất, Đông Tu trực tiếp bị dọa sợ, thời điểm khi Đông Tu còn chưa kịp phản ứng, Đông Thanh Tư đã nhặt mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất lên, hướng về phía bản thân cô ta mà ra sức đâm mạnh vào tay!
"Thanh Tư, Thanh Tư, con đang làm gì vậy......" Đông Tu nhanh chóng chạy tới, đoạt lấy mảnh vỡ trên tay của Đông Thanh Tư, ông ta ấn vào cổ tay đang chảy máu của Đông Thanh Tư: "Thanh Tư, con làm gì vậy?" Đông Tu lập tức ấn nút khẩn cấp trên đầu giường, ông ta hướng ra ngoài không ngừng hô to: "Các người mau tới đây......"
Những cảnh sát ở cách đó không xa vừa nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng chạy vào, sau đó Đông Thanh Tư đã được khẩn cấp đưa vào phòng cấp cứu, Triệu Minh vội vã đến bệnh viện ngay sau khi nhận được tin báo, nhìn thấy một số cảnh sát đang trực ban, anh ta hướng về bọn họ mà quở trách: "Các người sao lại làm ăn thế này? Canh chừng một người cũng để xảy ra chuyện, sau khi trở về toàn bộ các người phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ cho tôi, ngày mai đưa đến văn phòng của tôi!"
Còn Đông Tu thì ngồi ở ngoài cửa phòng giải phẫu, hai tay của ông ta vẫn còn dính máu, lúc ông ta vừa nắm lấy cổ tay của Đông Thanh Tư, cổ tay của cô ta đã lạnh lẽo, nhưng máu chảy ra lại ấm áp, cái loại cảm giác này không ngừng lặp lại giống như nước chảy qua kẽ tay, nó không ngừng chảy ra bên ngoài, nhưng ông ta lại không làm được điều gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đông Thanh Tư nở nụ cười nhàn nhạt hướng về ông ta.
"Ba, con hận người!" Cả người Đông Tu đều cứng đờ, đây là câu cuối cùng của Đông Thanh Tư nói trước khi cô ta rơi vào hôn mê, sau đó, Đông Tu không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, các bác sĩ và y tá chen vào, bọn họ nhấc bổng Đông Thanh Tư ra trước mặt ông ta, tiếp theo là một trận binh hoang mã loạn, Đông Tu giống như một cái xác không hồn đi tới trước cửa phòng phẫu thuật.
Đông Tu không hiểu tại sao Đông Thanh Tư lại nói những lời như vậy, từ trước tới nay ông ta vẫn luôn yêu thương cô nhất, vì chuyện của cô mà ông ta buồn rầu thúi ruột, nhưng vì cái gì mà ông ta lại nhận lấy câu nói này.
Triệu Minh nhìn vào đồng hồ: "Vào đã bao lâu rồi? Sao đến bây giờ rồi mà vẫn không có tin tức?" Đã một giờ trôi qua kể từ khi Triệu Minh nhận được cuộc gọi.
"Gần một tiếng rưỡi rồi, bác sĩ nói miệng vết thương cắt tương đối sâu, hơn nữa cơ thể của bệnh nhân suy yếu, ý chí sinh tồn cũng rất mong manh, cho nên......." Trước khi vị cảnh sát nói xong, đèn trong phòng giải phẫu đã vụt tắt, sau đó một bác sĩ bước ra ngoài, tháo khẩu trang: "Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy hiểm, vì bệnh nhân có vấn đề về thần kinh, cho nên các anh nên áp dụng một ít biện pháp, những đồ thủy tinh, sứ mang tính uy hϊếp không nên xuất hiện trong phòng bệnh, các anh không biết như vậy có bao nhiêu nguy hiểm sao?"
Vài người chỉ có thể cúi đầu để nhận lời dạy dỗ một cách khiêm tốn, cả người của Đông Tu đều rơi vào tình trạng ly tán, bởi vì ông ta có ba đứa con, tính tình của Đông Thanh Lưu rất lập dị, hơn nữa anh ta không thể nào thân thiết với ai, Đông Tu và anh ta cũng không thân thiết lắm, phần lớn tình cảm của Đông Tu đều dành cho Đông Thanh Tư, nhưng ông ta không hiểu bản thân mình đã làm sai điều gì.
Lúc này điện thoại của Đông Tu vang lên, ông ta nhìn Triệu Minh và mấy người xung quanh, rồi yên lặng lui vào một góc bên trong: "Này----- Sao lại gọi điện cho tôi vào lúc này!" Đông Tu hạ thấp giọng nói, ông ta nhìn xung quanh, xác định không có ai đi qua!
"Tôn Chính đã bị diệt trừ!" Giọng nói của đầu dây bên kia lạnh như băng, cả người của Đông Tu lập tức giật mình trong nháy mắt: "Người này quá bắt mắt, một ngày mà còn chưa diệt trừ, thì sẽ trở thành mối uy hϊếp của chúng ta!"
"Sắp tới đừng liên lạc với tôi. Chờ tiếng gió qua rồi chúng ta lại liên hệ với nhau!" Người bên kia không còn nói gì nữa, hai người họ liền cúp máy, trong lòng của Đông Tu không thể biết là ông ta đang cao hứng hay không, nhưng sự tồn tại của Tôn Chính quả thực là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, vì chuyện của Đông Thanh Tư mà ông ta xem nhẹ chuyện này, hừ, dù sao cũng không phải qua tay của ông ta, loại bỏ đi càng tốt.
Khi Đông Thu Luyện nhận được cuộc gọi, cả người của cô đều ngơ ra, Bạch Thiếu Ngôn duỗi tay đẩy Đông Thu Luyện vài cái, cô mới lấy lại tinh thần, Đông Thu Luyện thu dọn đồ đạc liền đi ra ngoài: "Lão sư, có chuyện gì vậy? Cô muốn đi đâu sao?" Bởi vì Đông Thu Luyện không phải về nhà, mà là thu thập một số công cụ để đi điều tra hiện trường.
"Pháp y Tôn bị người khác bắn chết tại nhà!" Pháp y Tôn? Đó không phải là người quen của lão sư sao? Bạch Thiếu Ngôn cũng lập tức thu dọn đồ đạc, xuất phát chạy nhanh đến hiện trường.
Triệu Minh thực sự cảm thấy vận số năm nay của mình không có may mắn. Có phạm tới Thái Tuế hay không? Liên tiếp có vụ án gϊếŧ người xảy ra là như thế nào? Một giây cũng không được nghỉ, hai vụ án mạng ở hiện tại vẫn còn chưa có tin tức, vụ việc bên đó như thế nào lại xảy ra: "Các người canh chừng tốt cho tôi, tất cả những thứ trong phòng bệnh có thể gây ra mối đe dọa tới bệnh nhân, toàn bộ phải thu hồi!" Vì tai nạn của Đông Thanh Tư, việc chuyển việc lại bị sắp xếp lại.
Tiêu Hàn nhận được tin tức, anh liền ném một xấp tài liệu lên người của Quý Viễn: "Khốn kiếp, tôi đã nói với các anh như thế nào, hiện tại các anh lại nói với tôi chuyện Tôn Chính bị người khác bắn chết tại nhà là sao? Các anh làm ăn như thế này!"
"Chúng tôi không ngờ có một cao thủ bắn tỉa ở đằng kia, bọn chúng bắn từ tòa nhà đối diện, tôi đã cử người đến xem hiện trường, có một chồng tạp chí và một số đồ ăn, hiển nhiên những người này đã được bố trí sẵn ở đó, ngồi canh trong một khoảng thời gian, chúng tôi không nghĩ tới có người làm như vậy nên tôi chỉ sắp xếp vài người quan sát và bảo vệ bên người ông ta, nhưng lại không nghĩ tới....."
"Anh có nhìn thấy kích cỡ của loại súng bên kia sử dụng không?"
"Tôi chắc chắn nó có tầm bắn xa, lực xuyên thấu rất mạnh, nó đã được bắn thẳng qua kính xuyên vào tim của Tôn Chính, ông ấy đã bị gϊếŧ bởi một phát súng duy nhất, nhưng chúng tôi không thể tiếp cận được thi thể, cho nên không biết kích cỡ của viên đạn là bao nhiêu, thoạt nhìn viên đạn đó trông rất bình thường!" Quý Viễn cúi đầu, chuyện lần này là do anh ta đã quá thiếu cân nhắc.
"Chú ý một chút tới Lệnh Hồ gia và Đông gia, bọn họ không thể thoát khỏi liên can tới chuyện này, Tôn Chính chỉ là một pháp y nho nhỏ, có thể khiến bọn họ sắp xếp tỉ mỉ và lên kế hoạch kín đáo như vậy, phía sau chuyện này nhất định có thứ gì đó chúng ta không biết!" Tiêu Hàn xoay ghế dựa, anh hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tòa nhà của Tiêu Thị là tòa nhà cao nhất ở thành phố C, có thể quan sát toàn bộ cảnh vật bên trong thành phố: "Cũng đến lúc kiểm tra cái chết của Đông Tề......"
Quý Viễn ngẩng đầu nhìn Tiêu Hàn, rốt cuộc vẫn điều tra tới chuyện này sao?
Đông Thu Luyện vội vã tới hiện trường, Triệu Minh cũng đã tới đó rồi: "Hiện trường rất sạch sẽ, đạn từ bên ngoài bắn vào!" Triệu Minh chỉ vào một lỗ nhỏ rất rõ ràng trên cửa sổ, cửa sổ vẫn được lắp hai lớp kính, nhưng viên đạn có thể xuyên thủng qua kính trong tích tắc. Trước khi Tôn Chính chết, đôi mắt của ông ấy vẫn còn mở to, chiếc áo sơ mi màu trắng loang lổ vết máu trước ngực, người nằm thẳng tắp xuống đất, thậm chí không có giãy dụa, mất mạng ngay lập tức.
"Thời gian tử vong không vượt quá một giờ, nguyên nhân tử vong là do tim ngừng đập, kết quả cụ thể vẫn phải chờ báo cáo khám nghiệm tử thi!" Đông Thu Luyện duỗi tay vuốt đôi mắt của Tôn Chính nhắm lại, Đông Thu Luyện cũng nhận thấy có một người phụ nữ ngồi co ro trên ghế sofa, thoạt nhìn ngoài bốn mươi tuổi, đầu tóc của bà ta hơi bù xù, ngồi co ro trên ghế sô pha, bà ta cầm một ly nước trên tay, nhưng nước trong ly không ngừng đong đưa, suýt chút nữa bắn ra ngoài.
Tại hiện trường không có đồ vật gì có giá trị để xét nghiệm, Đông Thu Luyện tháo găng tay cùng với khẩu trang xuống, cô bước đến chỗ người phụ nữ kia, cô chậm rãi ngồi xổm xuống và duỗi tay ra nắm lấy tay người phụ nữ, nó lạnh hơn so với tay của cô: "Dì Phân, cháu là Tiểu Luyện, dì có nhớ cháu không?"
Ánh mắt của người phụ nữ từ từ di chuyển ra khỏi cốc nước, cuối cùng ngừng lại trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện, cô mỉm cười với Kỳ Phân, lúc này Kỳ Phân duỗi tay và chỉ vào thứ gì đó ở bên cạnh, Đông Thu Luyện quay đầu lại, đó là bó rau vừa mới mua từ chợ về: "Tôi phải dậy nấu cơm cho anh ấy, nếu không sẽ muộn, mười một giờ rồi, Tôn Chính rất bận, tôi phải mau làm thôi!" Khuôn mặt của Kỳ Phân lộ vẻ bối rối, bà ấy run rẩy đặt cốc nước xuống bàn rồi đứng dậy.
Hai con ngươi của Đông Thu Luyện hiện lên một tia đau đớn, cô duỗi tay trực tiếp đè lại động tác của người phụ nữ: "Dì Phân, cháu là Tiểu Luyện!"
"Tiểu luyện, cháu tới nhà dì làm khách sao? Dì đi nấu cơm cho cháu, đã lâu rồi cháu chưa ăn cơm của dì nấu, cháu chờ dì chút, dì lập tức đi làm ngay, làm sao bây giờ? Dì cũng không biết là cháu muốn tới, dì có kịp chuẩn bị gì đâu, cháu xem đi, dì còn chưa dọn dẹp......" Dì Phân nói xong, bà ấy lập tức thoát khỏi cánh tay của Đông Thu Luyện, trực tiếp chạy vào phòng bếp, rồi bà ấy lại vọt ra, xách lên bao đồ ăn trên mặt đất và lao vào trong!
Lý Nại chỉ vào thi thể trên mặt đất, sau đó lại chỉ tới phòng bếp, tiếp theo là chỉ vào bộ não của chính mình, trong lòng của Đông Thu Luyện cũng hiểu ra, sai người nhanh chóng vận chuyển thi thể đi.
Một lúc sau, mùi thức ăn lan tỏa ra từ phòng bếp, Kỳ Phân thực sự đã đặt ba đôi đũa trên bàn ăn cơm, sau đó ở trước mặt của một đôi đũa, bà ấy rót ra một ly rượu và nói nhỏ: "Lão Tôn, uống ít thôi, rượu có hại tới thân thể của ông!"
Tất cả mọi người tại hiện trường nhìn nhau, cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, bọn họ đều vội vã thu dọn hiện trường, Đông Thu Luyện bước tới, cô duỗi tay nắm lấy tay của Kỳ Phân: "Dì Phân, chú Tôn không về được, không về nữa, bây giờ, chú ấy cũng giống như bố cháu...."
"Leng keng—" Chai rượu trong tay của Kỳ Phân ngay lập tức rơi xuống sàn lát gạch, nó không bị vỡ, lăn vài vòng trên mặt đất, Kỳ Phân đột nhiên che mặt bật khóc, bà ấy ngồi xổm trên mặt đất, đem đầu của mình vùi vào hai chân, gào khóc, Đông Thu Luyện thở dài, cô ngồi xổm trên mặt đất, vỗ nhẹ vào vai của Kỳ Phân: "Dì Phân, đừng buồn....."
"Ô ô...." Kỳ Phân vẫn còn khóc, tất cả mọi người bắt đầu thở dài, loại chuyện này ai cũng khó có thể đối mặt được với nó, hơn nữa, lại là đồng nghiệp của đồn cảnh sát, mặc dù bọn họ tiếp xúc với Tôn Chính không nhiều, nhưng bọn họ vẫn có hiểu biết về tình hình cơ bản của Tôn Chính, ông có rất ít bạn bè, người thân thuộc nhất chính là người vợ Kỳ Phân này.
Đông Thu Luyện an ủi Kỳ Phân, trong chốc lát Kỳ Phân cùng với một số nữ cảnh sát ngồi trên xe đi đến cục cảnh sát để ghi lời khai, còn Đông Thu Luyện đi theo Triệu Minh sang bên kia để điều tra hiện trường, Đông Thu Luyện vừa đi ngang qua đã nhìn thấy một túi đầy đồ ăn vặt, lại còn có một số chai nước khoáng bị đổ và một chiếc lều trại bên trái, phỏng chừng là do trời mưa vào mấy ngày trước nên nơi này trông lộn xộn.
"Mang tất cả đồ vật ở đây về, ngoại trừ những thứ đã bị dính nước mưa vì chúng không còn giá trị nào!" Đông Thu Luyện đi lại nơi có băng đạn, cô ngồi xổm xuống nhặt nó lên, chỉ là một băng đạn bình thường, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa bên trong cũng không còn đạn, nhưng vì sao nó lại xuất hiện ở đây, vỏ đạn cũng bị lấy ra? Đông Thu Luyện bỏ băng đạn vào túi ni lông rồi mang về.
Từ vị trí này vẫn còn một khoảng cách khá xa với thi thể của Tôn Chính, nhưng nếu hung thủ sử dụng súng bắn tỉa tầm xa thì không phải là không có khả năng, chỉ là hung thủ quá càn rỡ đi, anh ta thản nhiên để lại bằng chứng như vậy tại hiện trường, hơn nữa bọn chúng còn rất hoàn chỉnh.
Đông Thu Luyện luôn cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, bởi vì mưa rơi đột ngột, dấu chân còn mới mẻ, ngay cả chai nhựa mà Đông Thu Luyện nhặt được sau đó đều có dấu vân tay, không chừng có thể lấy được DNA của nghi phạm, cái dạng người này rất to gan lớn mật, có thể lưu lại bằng chứng như vậy cho cảnh sát.
Hơn nữa, căn cứ theo dấu chân, thời điểm mà nghi phạm rời đi rất có trật tự, nó hoàn toàn là một cuộc sắp đặt có trật tự, không có dấu vết của sự hoảng loạn, bởi vì khoảng cách giữa dấu chân trước và dấu chân sau gần như là bằng nhau, nếu bọn họ hoảng hốt bỏ chạy thì dấu chân sẽ không gọn gàng như vậy, không chỉ là Đông Thu Luyện mà trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều dấy lên một màn nghi vấn.
~Hết Chương 97~