- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 96: Dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt.....(2)
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 96: Dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt.....(2)
Chương 96: Dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt sau khi xảy ra vụ án gϊếŧ người tại nhà tang lễ
Editor: Thao Vo
Beta: Jenny Thảo
"Tiến sĩ đại học Stanford, là người hướng dẫn sinh viên trong chương trình đào tạo thạc sĩ, có nhiều năm nghiên cứu về bệnh tâm thần....." Đông Thu Luyện đọc nhanh như gió, nhìn một lượt thông tin của vị bác sĩ kia: "Vì ông là một chuyên gia, ông cũng nên biết rằng sau một đợt cấp tính phát tác, các biểu hiện của bệnh tâm thần phân liệt sót lại sẽ nhanh chóng biến mất và bệnh tình tương đối yên lặng, trong một thời gian dài, cho dù không tích cực điều trị, các triệu chứng của tâm thần phân liệt sót lại như cảm xúc thờ ơ, lười nói, sinh hoạt lười nhác cũng sẽ không chuyển biến tốt hoặc chuyển biến xấu hơn."
Người đó hiển nhiên không ngờ rằng Đông Thu Luyện lại biết nhiều như vậy, ông ta chỉ biết giật đầu, Đông Thu Luyện chỉ vào Đông Thanh Tư: "Nhưng ông nói đây là bệnh tâm thần phân liệt còn sót lại, vậy tôi muốn hỏi, sau đợt phát bệnh ngày hôm qua, tại sao bây giờ vẫn còn tình trạng ngây ngốc?"
Trạng thái ngây ngốc, Đông Thanh Tư thiếu chút nữa đã nôn ra máu, nói thật, mấy người ở đây không biết nhiều về bệnh tâm thần, ngoại trừ một vài chuyên gia, ai biết cơn cấp tính phát tác là gì? Và những triệu chứng sau đó?
"Hẳn đã chịu nhiều đả kích lớn, những bệnh nhân như vậy phải cần một môi trường cực kỳ yên tĩnh và thoải mái, tôi đề nghị chuyển tới viện dưỡng lão hoặc một vùng nông thôn tương đối hẻo lánh sẽ giúp đỡ cho bệnh tình của cô ấy hơn." Đông Tu nghe vậy liền gật đầu.
"Tôi sẽ thu xếp ngay lập tức."
"Chờ một chút." Đông Thu Luyện cười lạnh một tiếng: "Chú sẽ không cho rằng em ấy đã gϊếŧ người, một khi được chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, thì em ấy sẽ được tự do, hiện tại vẫn còn trong quá trình điều tra và luật sư có thể bảo lãnh và tìm chứng cứ để bào chữa! Hơn nữa, nó vẫn là một vụ án gϊếŧ người tàn ác."
"Đông Thu Luyện, ý cô là sao, cô không thấy được tình trạng hiện tại của Thanh Tư sao? Cái bộ dạng này, các người còn muốn thế nào nữa? Nếu có khả năng mời cục trưởng lại đây, nếu không các người cút ra khỏi đây!" Tốt hơn hết, hãy sớm xuất viện đi về địa bàn của chính mình, để không phải đêm dài lắm mộng, Đông Thanh Tư cũng không biết sẽ chống đỡ được bao lâu!
"Kỳ thật, hồi tôi còn đi học, tôi từng đọc qua nhiều sách chuyên môn về khoa tâm thần, tôi tin bác sĩ này có thể phán đoán xem tôi có nói dối hay không, nếu tôi nhớ không lầm thì căn bệnh này phải mất ít nhất một năm từ khi xuất hiện mức độ nghiêm trọng và tần suất của các triệu chứng rõ ràng giảm đi tới mức thấp nhất hoặc giảm đáng kể, và thể hiện hội chứng "âm tính" của bệnh tâm thần phân liệt, tôi không biết một người đảm nhiệm vị trí giám đốc Viễn Hàng có một năm mắc bệnh tâm thần là cái dạng hình tình gì!"
Lời nói đó hoàn toàn khiến vị bác sĩ kia phải im lặng, sắc mặt của ông ta biến đổi thành màu gan lợn, lúc này tay ông ta đang ở trong túi, cầm tờ chi phiếu một trăm vạn, cảm giác như cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay, thật là không nên quá tham lam nhận tiền, hiện tại lại làm khó chính mình, giống như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, người phụ nữ này trông rất bình tĩnh, bất kể đối mặt với ai, sắc mặt cũng không thay đổi.
Đủ để nhìn ra tâm lý vững mạnh, hơn nữa, người phụ nữ này không có mặc cảnh phục, một thân là trang phục công sở màu đen, giày da đen cao ba centimet, tóc búi cao ở phía sau, không hề rối loạn, mặt mày thanh tú, quyến rũ, hoàn toàn là một bình hoa di động, nhưng qua cách nói chuyện, có thể nhận ra người phụ nữ này có đầy đủ bản lĩnh, quả là không thể trông mặt bắt hình dong.
"Vì vậy chúng tôi mới chỉ chẩn đoán sơ bộ ban đầu, chưa đưa ra kết luận chính xác!" Vị bác sĩ nói xong, các bác sĩ khác cũng nhanh chóng đồng ý.
"Có lẽ các ông vẫn chưa hiểu, vụ án này không đơn giản chỉ là một vụ án gϊếŧ người bình thường, trên người của nạn nhân có hàng trăm vết thương do đồ vật sắc nhọn gây ra, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng bị chặt đứt, rất đáng thương...." Đông Thu Luyện rõ ràng thấy toàn thân bọn họ có chút cứng đờ: "Bệnh nhân tâm thần nguy hiểm như vậy, thật sự nên chuyển viện, dù sao nơi này đều là người dân bình thường.... Nếu như phát bệnh, hậu quả sẽ không khống chế được!"
"Đúng, đúng,...." Những bác sĩ này đều là nam, khi họ nghe thấy những lời Đông Thu Luyện vừa nói, nháy mắt cúc hoa đều căng thẳng, cả người đều không tốt.
"Bệnh viện tâm thần là thích hợp nhất! Điều trị cách ly." Khi Đông Thu Luyện nói ra câu này, cả người Đông Tu cứng lại, còn Đông Thanh Tư vẫn cười ha hả, nhưng trong lòng cô ta thì đang chửi rủa Đông Thu Luyện.
Đông Thu Luyện mỉm cười, đi đến trước mặt Đông Thanh Tư: "Tôi chỉ hy vọng căn bệnh này là loại bệnh chỉ xảy ra một lần trong đời, nếu bây giờ làm tổn thương người khác, không chừng cả đời đều phải ở trong bệnh viện tâm thần." Nếu vẫn còn là Đông Thanh Tư của quá khứ, cô ta đã siết chặt tay Đông Thu Luyện và tát vào mặt cô mấy cái, nhưng sau khi Đông Thanh Tư nghe những lời này, cô ta không dám làm vậy, Đông Thu Luyện nhận bó hoa loa kèn từ trong tay Đông Thanh Tư, cắm nó vào một bình hoa.
"Em họ cũng thật đáng thương, chú đừng khổ sở, sau một thời gian cách ly và điều trị ở bệnh viện tâm thần, chắc em ấy sẽ khá lên!" Trên mặt Đông Thu Luyện nở một nụ cười kỳ quái, đối với hai cha con nhà này thoạt nhìn như ma quỷ đang tới đòi mạng, hơn nữa bây giờ còn đứng trước bọn họ, cho dù bọn họ có làm cách nào thì cũng không thể chạm vào được.
Đông Thu Luyện thấy mấy vị bác sĩ kia nhìn nhau, không nói tiếng nào, cô liền chạm vào người của Triệu Minh, anh ta lập tức hiểu ý: "Hiện trường vụ này cũng rất đẫm máu, máu tươi từ trong phòng chảy ra bên ngoài, như máu chảy thành sông, người bị gϊếŧ thì bị đâm như miếng giải rách, các ngài là bác sĩ chắc chắn đã quen với cảnh này, nhưng chúng tôi lại bị dọa cho tới sợ, không biết lúc ấy hung thủ đã điên rồ đến mức nào mà lại ra tay như vậy!"
"Tôi cảm thấy đi bệnh viện tâm thần để trị liệu là cách tốt nhất!" Bác sĩ vừa mới nói xong, ánh mắt của Đông Tu thẳng tắp bắn tới khiến cho người ta sợ hãi, bác sĩ kia ho khan một tiếng, dời tầm mắt đi, cùng lắm đợi chút nữa tôi trả tấm chi phiếu lại cho ông là được, loại sự tình tốn công vô ích này, tôi cũng không muốn làm, không ai nói cho ông ta biết ở nơi này có một người hiểu biết tới như vậy, thoạt nhìn người phụ nữ là người sẽ không ăn dầu muối(*).
(*) cái khúc này có nghĩa là cho dù có đút lót, đưa tiền thì cũng vô dụng.
Tuy nhiên, tầm mắt bác sĩ lại bị thu hút bởi nụ cười kỳ lạ của Đông Thu Luyện đang thể hiện, từ lúc Đông Thu Luyện bước vào, gương mặt cô không chút biểu cảm, nháy mắt xuất hiện nụ cười này, giống cơn nắng sau mưa, đóa hoa trắng trên hồ sen mùa hạ, trực tiếp câu lấy lòng người.
"Được rồi, Đông tổng, ngài chuẩn bị đi, chiều nay tôi sẽ phái người đưa các người tới đó, Tứ Viện rất gần nơi đây." Tứ Viện ở thành phố C là một bệnh viện tâm thần, Đông Tu không biết mở miệng như thế nào? Đông Thanh Tư chỉ có thể giả ngu giả ngơ, nếu không còn có thể làm gì? Chẳng lẽ bây giờ nói chính mình không bị bệnh sao?
Không chừng mấy nhân viên cảnh sát này sẽ đem con gái ông ta lên xe cảnh sát ngay lập tức!
Sau khi Đông Thu Luyện thành công lấy tài liệu kiểm tra sinh học của Đông Thanh Tư, cô liền thấy Quý Viễn xếp hàng lấy thuốc, Đông Thu Luyện bước tới: "Phu nhân, sao cô lại ở đây?" Chỗ này có phải là cục cảnh sát hay quân đội đâu?
"Tôi đến bệnh viện có chút việc, sao anh lại ở đây? Anh bị bệnh à?" Đông Thu Luyện nhìn thoáng qua danh sách thuốc trong tay Quý Viễn: "Thuốc bổ?"
"Khụ khụ...." Quý Viễn vội vàng đem đơn thuốc gấp lại: "Tôi cùng thiếu gia đến kiểm tra thân thể, tiện thể lấy một ít thuốc, gần đây tôi phải tăng ca, thức đêm."
Đông Thu Luyện nhìn khắp nơi, liền phát hiện Tiêu Hàn, người đang ngồi trong góc, mặc một thân tây trang màu đen và áo sơ mi xanh đậm, dường như Tiêu Hàn đang cúi đầu nhìn tài liệu, biểu tình chuyên chú, mái tóc của anh che mất trán, cho dù ngồi trong góc vẫn thu hút nhiều nữ bác sĩ cùng với bệnh nhân vô thức chú ý tới, nhưng Tiêu Hàn hoàn toàn không để ý tới, chuyên tâm nhìn văn kiện trong tay.
Trong lòng Đông Thu Luyện thực sự khó chịu, thân là một người vợ, nhưng chính mình lại quên mất Tiêu Hàn bị Lệnh Hồ Càn bị đánh tới nhập viện mấy ngày trước, cô cũng quên mất Tiêu Hàn phải đi kiểm tra thân thể, mấy ngày nay cô rất bận: "Kiểm tra xong rồi sao? Còn có hạng mục nào chưa kiểm tra không?"
"Phu nhân, cô yên tâm đi, thiếu gia không có vấn đề gì, hiện tại tôi chỉ cần đi lấy chút thuốc thôi!" Quý Viễn mỉm cười, giải thích.
Đông Thu Luyện cùng Triệu Minh chào hỏi, liền lập tức đi tới trước mặt Tiêu Hàn, Tiêu Hàn chỉ nhìn một bóng người chậm rãi tiến về phía mình, có pha lẫn một chút mùi thuốc khử trùng formalin, lập tức kí©h thí©ɧ khoang mũi của Tiêu Hàn, ngay khi Tiêu Hàn ngẩng đầu thì đã nhìn thấy Đông Thu Luyện: "Sao em lại ở đây?"
"Có chút việc, Đông Thanh Tư đang ở bệnh viện này!" Tiêu Hàn gật đầu, vẫy tay hướng về phía Đông Thu Luyện, đây là cử chỉ kêu lại đây của Tiêu Hàn khi ở chung với Đại Nhân, mặc dù trong lòng Đông Thu Luyện bất mãn, nhưng cô vẫn đi qua, Tiêu Hàn lại một phen kéo lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, cô vẫn chưa kịp phản ứng, cô đã thấy mình ngồi trên đùi của Tiêu Hàn, nơi này có nhiều người đi qua đi lại như vậy, người này càng ngày càng không đàng hoàng.
"Anh làm gì vậy, mau buông em ra, có người nhìn thấy đấy!" Triệu Minh lập tức quay đầu nhìn chỗ khác, hai người này thể hiện tình cảm quá đi, như tiêu đề trang nhất hôm nay lại nói, bức tường người ngăn chặn ánh đèn của giới truyền thông, quả nhiên là kẻ có tiền, cách thể hiện tình cảm của họ anh không thể hiểu được, những kẻ có tiền này thật sự chịu chơi.
"Sợ gì, chúng ta là vợ chồng hợp pháp!" Đây không là vấn đề hợp pháp hay không hợp pháp, Đông Thu Luyện thực sự nói không nên lời, nhưng một tay của Tiêu Hàn đã ôm chặt lấy cô, lúc này hai người cảm giác có ánh đèn flash nhấp nháy, Tiêu Hàn duỗi tay đem khuôn mặt Đông Thu Luyện úp vào trong ngực, ngay sau đó một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen đi tới gần một cô gái nhỏ: "Ngại quá, không thể chụp hình, phiền cô xóa ngay lập tức."
Cô bé kia trông như mới mười tám, mười chín tuổi, bị người đàn ông mặc áo đen to lớn bất ngờ xuất hiện làm cho hoảng sợ: "Cái đó...Tôi sẽ xóa."
"Anh nhìn xem, anh làm người khác sợ tới mức như vậy, buông em xuống!" Tiêu Hàn lại ghé vào tai Đông Thu Luyện nói một câu, mặt cô đỏ lên, Đông Thu Luyện nhìn xung quanh, tuy đang ở trong một góc, nhưng hai người mỹ nam mỹ nữ này, cũng đủ làm cho những người khác vô thức chuyển tầm mắt về hướng này.
"Ba——" Đông Thu Luyện hôn một cái nhanh lên mặt Tiêu Hàn như sét đánh không kịp bịt tai, Tiêu Hàn rõ ràng là không hài lòng lắm, anh chỉ vào môi mình, Đông Thu Luyện hoàn toàn làm lơ anh: "Hôn cũng đã hôn rồi, anh bỏ em xuống đi, em phải đến đồn cảnh sát!"
"Nơi này ..." Tiêu Hàn vẫn còn đang chỉ vào môi, Đông Thu Luyện duỗi tay đánh nhẹ Tiêu Hàn: "Nhiều người như vậy, anh có thể ngừng động kinh được không?"
Tiêu Hàn trực tiếp cầm tập tài liệu trong tay, mở ra, chặn trước mặt hai người, rồi sau đó, khi Đông Thu Luyện chưa kịp phản ứng ngay trong lúc đó, anh trực tiếp chặn miệng của Đông Thu Luyện lại, Đông Thu Luyện mở to hai mắt, khi Đông Thu Luyện chưa kịp phản ứng lại lần nữa, Tiêu Hàn đã rút môi ra, buông Đông Thu Luyện ra, anh duỗi tay kéo bàn tay lạnh của Đông Thu Luyện: "Anh sẽ đưa em đến đó, dù sao trong công ty cũng không có nhiều việc, Quý Viễn, anh về trước đi!"
Không có nhiều việc trong công ty? Ai nói vậy, Quý Viễn chỉ có thể kêu rên trong lòng, Tổng giám đốc, Tổng giám đốc ngài không thấy tôi bị bệnh cần đi khám bác sĩ sao? Tôi thức cả đêm, không phải là ông chủ thì chỉ có thể bị áp bức.
Ngay khi Tiêu Hàn và Đông Thu Luyện vừa mới tới bãi đậu xe dưới tầng hầm, họ liền nhìn thấy Đông Thanh Lưu và Lệnh Hồ Mặc, ngay khi Đông Thanh Lưu nhìn thấy Đông Thu Luyện và Tiêu Hàn, hai người nắm tay đi bên nhau, loại khuôn mặt thiếu niên đầy nắng lập tức lộ ra vẻ ảm đạm, cùng phía sau Lệnh Hồ Mặc, quả thực có liều mạng
"Tiểu Luyện, chị bị bệnh sao?" Hiển nhiên so với chị ruột của mình, Đông Thanh Lưu vẫn quan tâm Đông Thu Luyện hơn, trong đó có sự ái mộ, quyến luyến, có vẻ càng thêm trần trụi.
"Cậu đi xem chị gái của mình đi, tôi còn có việc phải làm, đi trước!" Đông Thu Luyện nói xong, trực tiếp lên xe của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn nhìn ánh mắt nôn nóng của Đông Thanh Lưu liên tục dán trên người của Đông Thu Luyện, ngay cả khi Đông Thu Luyện đã lên xe, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào xe.
"Lệnh Hồ tổng, thiếu gia Đông, chúng tôi đi trước, sau này sẽ gặp lại!" Tiêu Hàn lên xe, dọc đường đi, anh muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng đến một ngã tư đèn giao thông, Đông Thu Luyện đặt tài liệu trong tay xuống: "Anh có cái gì muốn hỏi?"
"Đông Thanh Lưu, tâm lý của anh ta có vấn đề sao? Anh cảm thấy cách anh ta đối xử với em có chút...."
Đông Thu Luyện thở dài: "Dù sao em cũng không thể chán ghét đứa trẻ này, khi mới ba tuổi cậu ta đã bị đưa tới nhà họ Đông, là đứa con ngoài giá thú của chú, mẹ cậu ta đã mất từ
lâu, trước đây cậu ta sống trong cô nhi viện, vì vậy, lúc mới tới tính tình có chút quái gở, anh cũng thấy chị em nhà họ Đông thế nào rồi, cậu ta cũng không được đối xử tốt lắm khi ở nhà, sau này lại bị ông nội bắt về!"
"Hai người vẫn luôn sống cùng nhau?" Tiêu Hàn chỉ nghe nói, là Đông Thanh Lưu này là con ngoài giá thú của Đông Tu, nhưng Đông Thanh Lưu rất ít khi xuất hiện bên ngoài, nói cách khác là anh ta hiếm khi lộ diện, nhiều người đoán rằng anh ta không được coi trọng lắm, bởi vì vẫn không tham gia vào việc quản lý của công ty.
"Có thể nói theo cách này, cậu ta đã được đưa về khi cậu ta còn học trung học cơ sở, trước đây cậu ta vẫn luôn cùng em sinh hoạt với nhau, anh cũng biết chuyện của bố em, làm ăn lớn thì phải ra ngoài giao thiệp nhiều, em không có đi theo ba mẹ ra nước ngoài, vẫn luôn sống với ông nội, có thể từ nhỏ cậu ta đã có cảm giác thiếu an toàn, sau khi gặp em, cậu ta liền xem em như người thân duy nhất của mình, nhưng không hiểu sao loại tình cảm này lại biến chất!" Đông Thu Luyện nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cậu ta là người em thấy từ lúc nhỏ cho tới trưởng thành."
"Có lẽ là cảm giác khi đồ vật của mình hết sức nâng niu lại bị người khác đoạt đi, có thể chỉ là loại tình cảm chị em đơn thuần, nhưng do anh ta bất hòa với người khác trong giao tiếp, lâu dần, anh ta cảm thấy đây là một loại hâm mộ!" Tiêu Hàn đưa Đông Thu Luyện tới một chỗ dừng không xa cổng cục cảnh sát, bởi vì giờ phút này, phía trước cổng cục cảnh sát vẫn còn nhiều xe của đài truyền hình: "Có cần anh gọi Tiểu Bạch ra đón em không?"
"Đã tới nơi này rồi, còn cần tìm người ra đón em sao? Chẳng lẽ ai còn có thể bắt cóc em ngay ở trước cửa đồn cảnh sát sao, anh vẫn nên trở về công ty đi, Quý Viễn đang yếu trong người, hồi nãy em thấy anh ta phải mua thuốc bổ!" Tiêu Hàn chớp mắt, anh ta mua thuốc bổ sao.
Đông Thu Luyện vừa bước xuống xe đi vào đồn cảnh sát, các phóng viên vừa nhìn thấy Đông Thu Luyện đều giơ lên camera, chuẩn bị chụp ảnh, nhưng bọn họ lại không biết người này là ai? Họ chỉ hơi tò mò về danh tính của Đông Thu Luyện. Trước khi Đông Thu Luyện bước vào đồn cảnh sát, cô đã thấy tất cả các phóng viên chạy ra ngoài như một tổ ong: "Bùi tiểu thư đến rồi, nhanh lên!" Sau đó, cô nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen chậm rãi đi tới, chiếc xe lập tức bị bao vây bởi các phóng viên.
Đông Thu Luyện lắc đầu, vẫn là trước sau như một, bên này Đông Thu Luyện vừa mới chuẩn bị đi vào, các phóng viên ở phía sau chen vào vì họ muốn chụp ảnh chính diện của Bùi Tử Đồng, bọn họ sôi nổi tới mức suýt lấn vào Đông Thu Luyện, lúc này cô chỉ có thể bước thật nhanh vào bên trong: "Đông pháp y, thật trùng hợp?"
Giọng của Bùi Tử Đồng vẫn quyến rũ như ngày nào, Đông Thu Luyện thực sự không muốn nhìn lại, nhưng Bùi Tử Đồng bước chân rất nhanh, song song cùng với Đông Thu Luyện, cô chỉ gật đầu với Bùi Tử Đồng và không có ý định tiếp tục nói chuyện với cô ta: "Có phải Bùi tiểu thư đang nói chuyện với Đông pháp y, người có đóng góp lớn trong các vụ lạm dụng trẻ em hàng loạt gần đây không?" Một phóng viên đã lập tức nghĩ đến bản tin của một khoảng thời gian trước, vì nó chỉ đề cập đến việc Bộ Quốc Phòng và Bộ Công An đã mời về một vị pháp y du học từ nước ngoài.
Bùi Tử Đồng gật đầu, tất cả phóng viên trực tiếp vây lấy Đông Thu Luyện: "Nghe nói cô đang chịu trách nhiệm giải phẫu trong vụ án của tổng giám đốc Vương, cô có thể tiết lộ một chút tin tức nội bộ cho chúng tôi biết không!"
"Vì là tin tức nội bộ nên đương nhiên chỉ có người trong cuộc mới biết được! Xin làm phiền một chút, xin đừng gây trở ngại tôi công tác!" Đông Thu Luyện sải bước nhanh vào bên trong, luồng khí mạnh mẽ trên mặt cô khiến tất cả những phóng viên này hơi chùn bước, người bình thường đều lo lắng hoặc không biết làm sao khi phải đối mặt với rất nhiều người như vậy, nhưng người phụ nữ này!
Một phóng viên đã chụp vài tấm ảnh của Đông Thu Luyện khi cô rời đi, tới giữa buổi trưa, nhiều trang web xuất hiện một bài báo như vậy: "Nữ pháp y thanh cao, tài sắc vẹn toàn."
Khi Đông Thu Luyện nhìn thấy bài báo này, cô đang dùng bữa trong nhà ăn của đồn cảnh sát, Đông Thu Luyện yên lặng mà liếc nhìn Bạch Thiếu Ngôn, đưa giao diện của điện thoại di động lên, chỉ có một bức ảnh của cô khi bước vào đồn cảnh sát, chỉ là một bóng lưng, nhưng những bình luận phía dưới có chút.....
"Cô ấy có dáng người rất tốt, với chiều cao này có thể làm người mẫu được không?"
"Trên đời này có cái loại người, cái gì cũng tốt nhưng quan trọng mặt mũi có hay không, có phải do quá xấu nên không dám chụp mặt, hehe, xin ảnh chính diện, cầu hù chết...."
"Người này là điển hình của người tài cao, muốn ngoại hình thì có ngoại hình, hình thể và dáng người, hơn nữa còn là pháp y du học ở nước ngoài trở về. Tại sao xung quanh tôi không có nữ thần như vậy? Câu cuối cùng, xin cho cho thấy mặt!"
-----------
Đúng lúc này, trong văn phòng, Tiêu Hàn cũng đã nhìn thấy tin tức, trên thực tế, nội dung của tin tức không có gì, xét cho cùng, thành phố C vốn là một nơi không lớn, xảy ra chút chuyện là đã được đưa lên các trang báo, với tư cách là phu nhân của Tiêu gia, về sau cũng nên lộ diện, lần này xem như diễn tập trước cũng tốt.
"Thiếu gia, cái tin tức này có cần phải đi xử lý không?" Quý Viễn biết rằng thiếu gia không muốn chuyện của vợ mình bị phơi bày quá nhiều trước mắt công chúng.
"Không cần, thông báo bọn họ tắt chức năng bình luận ở bên dưới và xóa tất cả bình luận!" Quý Viễn ngơ ngẩn, đây là anh định chuẩn bị làm gì, ngay khi Quý Viễn vẫn đang phỏng đoán thiếu gia đây tính làm cái gì, không xóa bài báo, không được được phép bình luận? Lý do cho điều này là gì? Những bình luận không nói lên điều gì!
"Cái gì khuôn mặt chính diện, vợ tôi là đối tượng cho bọn họ yy(*) sao?" Quý Viễn im lặng, được rồi thiếu gia, anh nghĩ thế nào cũng được.... là vợ của anh, đúng rồi, không thể để người khác yy, tôi sẽ lập tức thông báo cho họ tắt chức năng bình luận bên dưới, này-suy nghĩ của thiếu gia ngày càng đoán không ra.
(*)yy: tự sướиɠ
Khi tất cả cư dân mạng phát hiện ra chức năng bình luận đã bị tắt, sau đó bọn họ còn thấy các bài báo về chuyện này của giới truyền thông đều đã tắt chức năng bình luận, điều này đã khơi dậy sự tò mò mạnh mẽ của nhiều cư dân mạng, địa vị của nữ pháp y này là gì, thực sự có thể nháy mắt làm cho truyền thông phải ngoan ngoãn nghe lời, sau đó nhóm cư dân mạng đã tiến hành cuộc tìm kiếm quy mô lớn về Đông Thu Luyện trên mạng!
Nhưng Tiêu Hàn không biết rằng hành động vô ý của mình đã trực tiếp đẩy Đông Thu Luyện đến với công chúng!
~Hết Chương 96~
Jenny: Đúng như đã hẹn, hôm nay mình đăng phần hai của Chương 96. Chương này tận 10 000 chữ lận đó mọi người, nên có gì mọi người bình chọn cho editor nha❤️
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 96: Dấu hiệu bệnh tâm thần phân liệt.....(2)