- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 93: Trò cười diễn ra tại tang lễ (2)
Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
Chương 93: Trò cười diễn ra tại tang lễ (2)
Editor: Jenny Thảo
"Đông Thanh Tư, cô điên rồi, cô nháo cái gì mà nháo!" Đông Thanh Lưu nói xong liền kéo Đông Thanh Tư qua một bên, Đông Thanh Tư nhìn thấy cảnh Tiêu Hàn kéo tay Đông Thu Luyện, cơn tức giận trong lòng càng tăng cao, dựa vào cái gì mà cô có mọi thứ tốt nhất một cách dễ dàng như vậy. Khi còn nhỏ thì được ông nội yêu thương, sau khi lớn lên thì ngay cả người đàn ông mà cô ta coi trọng cũng bị cô cướp mất!
Nếu Đông Thu Luyện và Tiêu Hàn biết suy nghĩ của Đông Thanh Tư ngay bây giờ, khẳng định sẽ cảm thấy cô ta là một người phụ nữ não tàn, chẳng lẽ tất cả thứ mà cô ta coi trọng đều phải thuộc về cô ta sao? Đúng là quá ngây thơ!
"Đúng tao điên rồi, mày cũng điên rồi, cô ta chính là chị họ của mày, nhưng mày lại cất giấu loại tâm tư đó đối với cô ta, chẳng lẽ loại tâm tư đó của mày không xấu hay sao? Chẳng lẽ mày không dơ bẩn sao? Nôn—-" Đông Thanh Tư chưa kịp nói dứt lời thì đã bị Đông Thanh Lưu tiến lên tay nắm chặt cổ của cô ta, ngay giây phút này ánh mắt của Đông Thanh Lưu phá lệ làm cho người ta phải kinh sợ.
"Đông Thanh Lưu, mày điên rồi, buông ra, buông ra....." Lúc đầu, Tiêu Hàn còn nghĩ Đông Thanh Lưu là người đàng hoàng không giống với hai chị em Đông gia, nhưng dáng vẻ hiện tại của cậu ta thoạt nhìn cũng không bình thường lắm!
"Thanh Lưu, cậu buông ra đi!" Đông Thu Luyện nhìn mặt của Đông Thanh Lưu đã đỏ lên, lúc này mới mở miệng nói chuyện!
"Đông Thu Luyện, tôi không cần cô cầu tình cho tôi, không cần cô tỏ ra thương hại tôi!" Đông Thanh Tư lấy tay che lấy cổ, vẻ mặt mang theo tia phòng bị nhìn Đông Thu Luyện, nhưng khi nhìn đến Đông Thanh Lưu thì lại mang theo tia sợ hãi.
"Hừ, tôi lười phải thương hại cô, nhưng mà tôi không muốn Thanh Lưu vì cô mà phải ngồi tù, còn nữa, tôi sợ chú sẽ mệt vì phải xử lý chuyện tang lễ và....." Khóe miệng Đông Thu Luyện nâng lên nụ cười châm chọc!
"Cô....." Đông Thanh Tư như thế nào cũng không thể nghĩ được, không thấy nhau trong một thời gian dài, miệng lưỡi của Đông Thu Luyện lại sắc bén đến vậy. Thật ra, bề ngoài của Đông Thu Luyện như băng tuyết trên núi, thanh cao kiêu ngạo, gặp chuyện gì cũng lười giải thích, nhưng Đông Thu Luyện của hiện tại như một đóa hoa hồng, chạm vào thì sẽ bị thương.
Lúc này, ở phía xa đám phóng viên tuy rằng không biết bên trong đang diễn ra chuyện gì, nhưng vẫn nhìn ra được là bên trong đang xảy ra mâu thuẫn, người kia hẳn là người của Đông gia, mà bên phía còn lại là người của Tiêu gia. Người Đông gia ăn phải gan hùm mật gấu sao, dám xung đột với người của Tiêu gia. Đám phóng viên đứng ở bên này không ngại đứng xem náo nhiệt, không sợ sẽ xảy ra chuyện lớn gì. Tuy rằng bên ngoài gió hơi lớn, hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng bọn họ vẫn liên tục chụp hình ở phía bên kia.
"Tôi là phóng viên đang có mặt tại nơi diễn ra tang lễ của Đông Thanh Nhiên, có một tin tức độc nhất vô nhị muốn thông báo cho tất cả mọi người. Chính là lúc nãy Tiêu công tử và hai vị thiếu gia của Bạch gia mới lái xe đến tang lễ, trên xe của Tiêu công tử có xuất hiện một người phụ nữ có diện mạo vô cùng xinh đẹp, Tiêu công tử vì người phụ nữ này mà đích thân cầm dù, tận tâm che chở suốt dọc đường, phỏng đoán đó là phu nhân tin đồn của Tiêu công tử. Mà hiện tại người của Đông gia và Tiêu gia hình như xảy ra xung đột, chúng tôi sẽ tiếp tục chú ý vào tang lễ có gì sẽ đưa tin mới cho mọi người......."
Cùng lúc đó, Cố San Nhiên đang ngồi trong lòng Cố Nam Sênh cắn hạt dưa xem tv: "Cái người phụ nữ Đông Thanh Tư này có phải bị bệnh gì rồi không, luôn tìm Tiểu Luyện để gây phiền toái, ngày nào đó em phải đi chỉnh cô ta mới được, nghe nói buổi tối lần trước con rắn bé nhỏ của em không có cắn cô ta, đúng là đáng tiếc....."
"Anh lập tức sai người thả một ổ rắn vào chăn của cô ta, bảo bối vui vẻ là được!" Cố Nam Sênh nói xong liền cầm một ly nước chanh đưa cho Cố San Nhiên, Cố San Nhiên không nghĩ ngợi trực tiếp uống một ngụm: "Tại sao lại ngọt như vậy?"
"Nước chanh mà bỏ thêm đường thì lượng đường trong nó còn cao hơn trong nước ngọt có gas, chẳng lẽ hai người không biết sao? Cũng không biết bản thân mình vì sao mà béo? Đúng là đáng buồn!" Hai người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ quyến rũ mặc một chiếc áo sơmi nam đi xuống lầu, Cố San Nhiên thiếu chút nữa đã phun ngụm nước chanh vừa mới uống ra ngoài: "Cố Nam Sênh, anh không biết lão nương đang giảm cân sao? Anh cho em uống loại nước này, anh không muốn sống nữa à!"
"San Nhiên bảo bối, chúng ta đang chuẩn bị quá trình để tạo người mà, em mà giảm cân thì không tốt lắm đâu......"
"Đây là phát sóng trực tiếp tại nơi diễn ra tang lễ? Đông Thanh Nhiên là ai? Rất nổi tiếng sao?" Người phụ nữ rót một ly nước lọc rồi đi ra phòng khách, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Cố Nam Sênh, duỗi tay đặt lên vai Cố Nam Sênh: "Cậu không biết giảm cân là sự nghiệp cả đời của phụ nữ à? Đặc biệt là kiểu người như San Nhiên, ăn một lần là béo một lần, rất là đáng thương, tôi cũng không biết cảm giác giảm cân là gì, rất vất vả sao......"
Cố San Nhiên im lặng, nhưng trong lòng lại có một tiểu nhân không ngừng nhún nhảy, cút ngay, cút ngay, cái đồ yêu nghiệt này, cô cút ngay cho tôi, ai muốn so sánh với cô, cô là yêu tình a, hai đứa chúng tôi chỉ là người bình thường mà thôi!
"Chị Thi Thi, cầu chị, chị buông tha cho hai đứa em đi, chị đi chăm sóc cho chú nhỏ đi, chị không phải muốn đi đóng phim vào ngày hôm nay sao? Vì sao bay giờ còn không đi ra ngoài? Hơn nữa hiện tại chị không phải nên ở Châu Âu sao?"
Thi Thi nhún vai: "Đi đến đây để lấy cảnh, hơn nữa người diễn vai nam phụ đột nhiên mất tích, buồn thiệt chứ, chị còn rất thích râu ria mép của hắn!" Thi Thi vừa mới nói xong, Cố San Nhiên và Cố Nam Sênh liền hiểu rõ, chính là người tài giỏi như Cố Bắc Thần mới có thể làm ra loại chuyện này: "Được rồi, hai người chơi đi, chị lên lầu trang điểm đây, đi dạo phim trường......" Nói xong liền thướt tha rời đi.
Mà giờ phút này trên tv đang phát chương trình quảng cáo, một quảng cáo về một loại nước hoa, trong hình ảnh trắng đen chỉ có môi của một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ tươi, trong khung hình trắng đen phá lệ rất bắt mắt, mà khi sóng biển lăn tăn chạy vào bờ, thì người phụ nữ vươn hai tay, cảm giác như đang ôm trọn biển cả vào lòng. Lúc này, một người đàn ông từ sau lưng đi tới, ôm lấy người phụ nữ, nháy mắt hình ảnh của hai người trở nên có nhiều màu sắc, đoạn cuối cùng của quảng cáo là hình ảnh khuôn mặt của người phụ nữ, vẻ mặt hưởng thụ hương thơm từ lọ nước hoa.
"Siêu sao Quốc Tế, người đẹp Tây Tử—- Thi Thi, người phát ngôn cho Khuynh Tình!"
"Hừ, còn không phải là khuôn mặt của yêu tinh? Chẳng lẽ lão nương lớn lên không đẹp bằng chị ta sao?"Cố San Nhiên vừa nói vừa cầm lấy điện thoại di động ngắm nghía khuôn mặt của mình: "Bảo bối của anh đương nhiên là đẹp nhất!" Cố Nam Sênh cười cười ôm lấy Cố San Nhiên, mà những người còn lại đứng trong phòng chỉ biết nhìn trời, thiếu chủ, ngài có thể ngừng nói dối được không?
Vào giờ phút này tại nơi diễn ra tang lễ, Lệnh Hồ Mặc tay cầm dù, cả người mang theo tia sát khí đi tới, Đông Thanh Tư kỳ thật đối với hai anh em nhà Lệnh Hồ có chút mâu thuẫn, nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc đi tới với sắc mặt đen u ám, thì vô thức lùi về phía sau một bước, đặc biệt là Lệnh Hồ Càn người đàn ông đi phía sau hắn trên mặt mang theo ý cười.
"Tiêu công tử, mời đi vào bên trong!" Sắc mặt của Lệnh Hồ Mặc vô cùng khó coi, hơn nữa chân trái rõ ràng có vẻ đi lại không tiện, một mình cô đơn đi về phía trước, bóng dáng phá lệ có chút cô đơn.
"Bị bao lâu rồi?" Đông Thu Luyện đi bên cạnh Lệnh Hồ Càn, Lệnh Hồ Càn chỉ vào chân trái của Lệnh Hồ Mặc, Đông Thu Luyện gật đầu: "Lần đó bị thương, sau này liền bị như vậy, đúng rồi, nếu buổi chiều em không có việc gì làm thì đi đến quân doanh với anh đi, lại phát hiện thêm ba người bị trúng độc, nhưng mà vẫn còn chưa chết, có người cố ý bày ra trạng thái hôn mê của việc trúng độc!"
"Được!" Đông Thu Luyện gật đầu, nhìn bóng dáng cô đơn của Lệnh Hồ Mặc, trong lòng cảm thấy không thoải mái, đặc biệt là khi thấy sắc mặt của Lệnh Hồ Mặc vô cùng khó coi, trên đầu còn bị thương, Đông Thu Luyện cơ hồ không cần nghĩ cũng biết là do Lệnh Hồ Trạch gây ra, trên đời này ngoại trừ Lệnh Hồ Trạch thì còn có ai có thể làm Lệnh Hồ Mặc yên lặng thừa nhận trách phạt.
"Đó là do bị chú Lệnh Hồ đánh?"
"Chuyện đơn thỏa thuận ly hôn chắc em cũng biết, kỳ thật năm đó anh hai cũng không có nguyện ý làm việc đó, nhưng mà.... Thôi, không nói chuyện đó nữa. Chúng ta vẫn nên đi vào trong thôi!" Đông Thu Luyện từ trước đến nay đều không biết trong chuyện còn có ẩn tình nào khác, hơn nữa còn làm cho Lệnh Hồ Mặc phải ngoan ngoãn nghe theo, thì Đông Thu Luyện thật sự không nghĩ ra chuyện đó liên quan đến cái gì....
Đông Thu Luyện còn chưa đi vào phòng diễn ra tang lễ thì bên ngoài đã xuất hiện một trận âm thanh xôn xao, Đông Thu Luyện quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thế nhưng lại là Bùi Tử Đồng, Bùi Tử Đồng khoác lên mình một chiếc áo gió đen dài, bao bọc thân hình hấp dẫn của cô ta, nhưng có thể dễ dàng nhìn thấy cô ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng trên mặt lại mang theo một nụ cười nhợt nhạt, trên mặt được trang điệm đậm, đặc biệt là đôi môi, không biết tô loại son môi nào, đẹp một cách rực rỡ, so với bầu không khí hiện tại thì không hợp một chút nào.
"Đông gia mời đến, đúng là tự làm xấu bản thân!" Lệnh Hồ Càn đứng bên cạnh nói, thật ra người Đông gia mời chính là Vương Hỉ, không nghĩ đến người đi cùng với Vương Hỉ lại là Bùi Tử Đồng, cái này cũng khó trách, vì bọn họ đã đăng ký kết hôn.
Mà lúc trước bởi vì việc Bùi Tử Đồng bị tung ra mấy ảnh chụp không đúng đắn, Bùi gia cũng xuống dốc không phanh, đã vắng mặt ở trước mặt giới truyền thông một thời gian dài, nhưng Bùi Tử Đồng xác thật đi ra từ nghề diễn viên, mới vừa xuất hiện đã thu hút nhiều sự chú ý từ mọi người. Thật ra là do Bùi Tử Đồng cố ý sắp xếp ngừng xe tại trước cửa cổng vào, đám phóng viên lập tức chen chúc lao tới: "Bùi tiểu thư, lâu lắm rồi không thấy cô xuất hiện, có phải vì chuyện ở trong nhà mà còn đau lòng khổ sở hay không? Hay là...."
"Bùi tiểu thư, tin tức cô kết hôn là thật sao? Cô có phải thật sự muốn kết hôn hay không?"
Bùi Tử Đồng nhìn Vương Hỉ đã đi về phía trước, đánh gãy lời của đám phóng viên: "Thật là xấu hổ, chồng của tôi đã đi rồi, tôi phải đuổi theo. Đợi đến ngày diễn ra hôn lễ thì sẽ mời các vị đến chung vui, uống một ly rượu mừng!" Bùi Tử Đồng được bảo vệ hộ tống đi vào bên trong: "Bùi tiểu thư, Bùi tiểu thư, cô hiện tại đang chuẩn bị để làm bà chủ của gia đình, vậy thì chừng nào cô mới quay lại giới....."
"Tôi đang xem xét một bộ phim truyền hình, hiện tại không phải là lúc để nói chuyện này, tôi đi trước...." So với Bùi Tử Đồng của lúc trước, thì Bùi Tử Đồng của hiện tại trên người mang theo nhiều sự điềm tĩnh, và xinh đẹp.
"Tưởng đây là buổi họp báo của cô ta sao? Đúng là bị ảo tưởng!" Bạch Thiếu Ngôn hừ lạnh một tiếng.
Mà giờ phút này, vợ chồng Lệnh Hồ Trạch đã đi tới: "Tiểu Luyện, cháu đã đến rồi, nhanh vào bên trong thôi, bên ngoài gió khá lớn!" Vương Nhã Nhàn vừa nói vừa kéo tay Đông Thu Luyện đi vào trong, không chỉ có một mình Đông Thu Luyện cảm thấy kinh ngạc, mà Đông Thanh Tư đứng ở phía xa cũng sửng sốt, cô ta nhớ rõ hồi nãy Vương Nhã Nhàn không nóng không lạnh nói chuyện với cô ta, đặc biệt là ánh mắt, không thèm cho cô ta một ánh mắt nào.
Đông Thanh Tư nghĩ bởi vì chuyện Đông Thanh Nhiên vô cớ qua đời nên bà mới đối xử với cô như vậy, nhưng sự thật thì không phải vậy, hừ, là chướng mắt bản thân cô mà thôi?
"Dì Nhàn, xin dì nén bi thương!" Đông Thu Luyện đi theo Vương Nhã Nhàn vào bên trong, còn ba người đàn ông của Lệnh Hồ gia và Đông Tu thì đứng ở ngoài chiêu đãi khách, Tiêu Hàn và hai anh em Bạch gia thì tìm một chỗ ít người đứng đợi, bởi vì Tiêu Hàn vừa mới xuất hiện nên đã thu hút rất nhiều người đi lại chỗ ba người đang đứng, đứng xung quanh trên mặt lộ ra vẻ nịnh hót. Tiêu Hàn vốn dĩ là đi theo Đông Thu Luyện đến đây, căn bản không nghĩ đến sẽ nói chuyện công việc hay hợp tác gì ở chỗ này. Nhưng đám người này lại ở tang lễ của nhà người khác, dám đứng ở đây nói chuyện hợp tác với anh.
"Dì không có việc gì, nhưng thật ra là cháu, nghe nói người mà hung thủ muốn gϊếŧ chính là cháu....." Đông Thu Luyện vốn đang nghĩ sẽ an ủi Vương Nhã Nhàn vài câu, nhưng lời nói sắp ra khỏi miệng thì lại nuốt vào bụng.
"Dì Nhàn nghe điều này từ đâu!" Đông Thu Luyện chậm rãi đem tay mình đang ở trong tay Vương Nhã Nhàn rút ra, sắc mặt của Vương Nhã Nhàn khẽ đổi: "Thật ra là dì chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi!"
"Dì Nhàn, chẳng lẽ dì không biết Đông Thanh Nhiên vì chuyện gì mà bị mời đến cục cảnh sát sao? Dì Nhàn trước tiên đi chiêu đãi khác mời đi ạ, cháu đi tìm chồng cháu đây!"
Đông Thu Luyện không đợi Vương Nhã Nhàn phản ứng lại đã trực tiếp đi ra bên ngoài, cùng lúc đó nhìn thấy Đông Tu và Vương Hỉ cùng nhau tiến vào.
Đông Thu Luyện gật đầu với Đông Tu một cái, nhưng ám mắt háo sắc của Vương Hỉ lại đảo quanh trên người Đông Thu Luyện, đặc biệt là đôi mắt háo sắc của hắn cứ nhìn chằm chằm vào Đông Thu Luyện cơ hồ muốn dứt ra cũng không thể. Lúc này Đông Thu Luyện chỉ cảm thấy kỹ thuật photoshop thật là phát triển mạnh mẽ, người này so với ảnh chụp còn kinh tởm hơn nhiều lần!
"Ông xã......, anh đang nhìn cái gì vậy!" Bùi Tử Đồng đi tới trực tiếp kéo lấy cánh tay của Vương Hỉ, hai người này ở bên nhau chính là tổ hợp người đẹp và quái vật, đặc biệt là dáng vẻ của Vương Hỉ lúc này thật là không dám nhìn thẳng!
"Đã lâu không gặp!" Bùi Tử Đồng nói xong liền vươn tay về hướng Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện chỉ gật đầu ý tứ chào hỏi, trực tiếp vòng qua ba người bọn họ, Bùi Tử Đồng nhìn bàn tay đang giơ giữa không trung thì cười tự giễu, Vương Hỉ ghé sát vào bên tai Bùi Tử Đồng, cắn vào tai cô ta hỏi: "Người phụ nữ hồi nãy là ai vậy?"
Vương Hỉ chưa bao giờ nhìn thấy một người phụ nữ nào đẹp như vậy ở thành phố C, chính là một thân váy đen dài, trên đầu đội màng sa đen che nửa khuôn mặt nhưng không ngăn được dung mạo tuyệt đẹp, mà cả người mang theo khí chất thanh cao lạnh lùng, càng làm cho Vương Hỉ không khỏi nhảy nhót trong lòng, muốn nhìn người phụ nữ này khi ở trên giường có phải vẫn là dáng vẻ băng thanh ngọc khiết như vậy hay không.
"Cô ta hả, là phu nhân của Tiêu công tử....." Bùi Tử Đồng vừa nói lời này xong, sắc mặt của Vương Hỉ lập tức thay đổi, không phải bởi vì sợ hãi Tiêu Hàn, mà là vì một người đẹp như vậy, ông ta chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, Vương Hỉ vừa nghĩ vừa quay đầu nhìn về hướng Đông Thu Luyện, thì liền thấy cảnh Đông Thu Luyện và Tiêu Hàn đang nói chuyện với nhau, khóe miệng khẽ nhếch lên, càng thêm mê người.
Trong lòng Bùi Tử Đồng cười lạnh, cái ông lão này đúng là háo sắc từ trong máu, người phụ nữ của Tiêu Hàn cũng dám nhớ thương, ông già háo sắc, ông già đê tiện, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày ông cũng sẽ chết trên giường của phụ nữ, suy nghĩ này trong đầu Bùi Tử Đồng nhanh chóng được thực hiện.
"Người đàn ông đó chính là người mà Bùi Tử Đồng kết hôn cùng sao?" Bạch Thiếu Ngôn chán ghét nhìn người đàn ông trung niên cách đó không xa: "Đúng là ghê tởm, khẩu vị của Bùi Tử Đồng thật là độc đáo không giống với người thường."
"Cậu cho rằng người phụ nữ như cô ta sẽ có nhiều người đàn ông nhìn trúng sao, chỉ có loại đàn ông một đời vợ như ông ta mới có nhìn trúng được, hơn nữa nghe nói kỹ thuật trên giường cũng không ra làm sao, nhưng lại rất thích làm với người phụ nữ khác, ông ta đúng là một ông già biếи ŧɦái! Có lẽ công phu trên giường của Bùi Tử Đồng không tồi, bằng không cũng sẽ không làm cho ông già này vui vẻ đến vậy, sẽ thật sự cưới loại phụ nữ này về nhà!" Những lời Bạch Thiếu Hiền vừa nói hoàn toàn chính xác, nếu như Bùi Tử Đồng không có chút tài năng thì cô ta sao có thể kết hôn với Vương Hỉ? Nhiều nhất cũng chỉ là chơi qua đường thôi.
"Có phải những người phụ nữ ác độc đều thích sơn móng tay màu đỏ hay không!?" Tha thứ cho Bạch Thiếu Ngôn vì đã bị kinh sợ từ đêm hôm đó, sau này khi nhìn thấy móng tay của người phụ nữ nào sơn màu đỏ tươi thì đều vô cùng mẫn cảm. Nơi diễn ra tang lễ đều hết sức trang nghiêm, những người khách là phụ nữ thường họ chỉ trang điểm nhạt, hoặc là không trang điểm, còn giống với Bùi Tử Đồng trang điểm đậm như vậy thì cũng là lần đầu tiên được thấy.
Đông Thu Luyện nghe thấy những lời Bạch Thiếu Ngôn nói thì cũng cẩn thận nhìn móng tay của Bùi Tử Đồng, nước sơn màu đỏ tươi hết sức chói mắt, đặc biệt khi kết hợp với quần áo màu đen. Có phải gần đây đều lưu hành loại màu sơn này?
"Vợ của Tiêu Hàn? Vì cái gì mà mấy lần trước đều không có gặp qua?" Ánh mắt của Vương Hỉ vẫn còn dán ở trên người Đông Thu Luyện, phụ nữ vây quanh Vương Hỉ đều là dạng phụ nữ đa tình quyến rũ giống như Bùi Tử Đồng, còn loại mang theo khí chất thanh cao lạnh lùng giống như Đông Thu Luyện là lần đầu tiên ông ta được nhìn thấy. Hơn nữa ngay tại thời điểm Đông Thu Luyện không cười, cả người đều toát ra ma lực hấp dẫn chết người.
Người xung quanh nhìn lén vợ chồng Tiêu thị không ít, rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên Đông Thu Luyện và Tiêu Hàn công khai đi bên nhau, có người muốn đi qua chào hỏi không ít, chỉ là ngại trường hợp diễn ra ngày hôm nay, không thích hợp mà thôi, cho nên có rất nhiều người chỉ có thể đứng ở xa nhìn tới đây. Giống như Vương Hỉ, ánh mắt trần trụi nhìn về bên đó.
Tiêu Hàn đã sớm chú ý đến, Vương Hỉ sao.......
"Vừa mới từ nước ngoài trở về, có phải rất xinh đẹp hay không, thật ra em có một biện pháp....." Bùi Tử Đồng ghé vào tai của Vương Hỉ nói cái gì đó, trên mặt Vương Hỉ lập tức xuất hiện nụ cười xấu xa như đang thực hiện cái gian kế nào đó.
Đông Thanh Tư vừa vặn từ bên kia đi qua, Đông Thanh Tư vốn dĩ hết sức không thích Bùi Tử Đồng. Đúng ra là không thích Bùi Tử Đồng từ rất lâu về trước rồi, bởi vì trong giới thượng lưu, Bùi Tử Đồng chính là một trò cười cho tất cả mọi người.
Bùi Tử Đồng là con gái riêng nhưng lại quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người trong giới thượng lưu, lại còn làm trong giới giải trí, không biết đã tiếp đãi bao nhiêu người, hơn nữa lúc sau còn xảy ra vụ bê bối với Tiêu Hàn, cố ý hãm hại Tiêu Hàn, càng ngày càng trở thành đối tượng mà mọi người chán ghét, chỉ là hiện tại.....
Thời điểm Đông Thanh Tư đi ngang qua người Bùi Tử Đồng là dáng vẻ ngẩng đầu nhìn trời, vô cùng hống hách, đặc biệt là vẻ mặt ghét bỏ, đối với trình độ ghét bỏ Bùi Tử Đồng thì không cần ngôn ngữ thuyết minh mọi người đều thấy. Bùi Tử Đồng chỉ cúi đầu đùa nghịch móng tay của mình, thời điểm Đông Thanh Tư đi ngang qua, Bùi Tử Đồng liền nhấc chân đá đổ một vật trang trí ở kế bên!
"A——-" Giày cao gót của Bùi Tử Đồng trực tiếp dẫm lên, mắt cá chân lập tức bị trật, cả người cũng nháy mắt ngã xuống mặt đất, mắt cá chân truyền đến từng cơn đau đớn, chắc chắn là bị trật chân rồi. Lúc này Lệnh Hồ Càn vừa vặn đi qua, vừa vặn nhìn thấy những gì đã xảy ra, Đông Thanh Tư lập tức lộ ra biểu tình muốn khóc, ai nhìn vào cũng muốn tiến lên giúp đỡ cô ta, nhưng Lệnh Hồ Càn lại trực tiếp làm lơ đi qua người cô ta.
Đông Thanh Tư tức giận liền đẩy bình hoa gần bên người xuống dưới đất, Đông Thanh Lưu xụ mặt đi qua: "Thanh Lưu—— em mau đỡ chị đứng lên, chân chị đau......"
Đông Thanh Lưu đi qua, khom lưng cúi người xuống, sau đó liền cầm bình hoa vừa bị Đông Thanh Tư đẩy xuống đặt lại lên bàn, đem đồ vật ở dưới mặt đất dọn dẹp sạch sẽ: "Chân đau thì đi tìm bác sĩ, tìm tôi làm gì, tôi cũng không phải là bác sĩ, còn nữa, đừng chắn đường, lúc sau còn có người muốn lại đây nữa đấy!"
Đông Thanh Tư chán nản, lúc này Bùi Tử Đồng vươn tay về phía cô ta: "Đông tiểu thư, mau đứng lên đi!" Đông Thanh Tư biết Bùi Tử Đồng cố ý nhưng mắt cá chân của cô ta thật sự rất đau, cử động một chút cũng đau muốn chết, bản thân cô ta sao có thể tự mình đứng lên, chỉ có thể đặt tay lên tay của Bùi Tử Đồng: "Đông tiểu thư, sao cô lại không cẩn thận như vậy, tự mình té ngã, đúng là, còn tự làm chân mình bị thương....."
Trong lòng Đông Thanh Tư vô cùng phẫn hận, con tiện nhân này, cư nhiên lại giả danh người tốt, xem tôi chút nữa sẽ thu nhập cô như thế nào, dám giương oai ở trên địa bàn của tôi, đúng là làm càn, cho rằng bản thân tìm được một ông già nhiều tiền là có thể diễu võ giương oai trước mặt tôi sao? Còn không phải chỉ là một đứa con gái riêng!
Đông Thanh Tư còn chưa kịp đứng lên thì cảm thấy phía dưới váy có thứ
gì đó đang níu lấy váy cô, nhưng mắc cá chân của Đông Thanh Tư vì cử động nên không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn, khiến Đông Thanh Tư xem nhẹ cái thứ đang níu lấy váy của mình dùng một hơi đứng lên. Cho nên tại thời điểm Đông Thanh Tư được Bùi Tử Đồng nâng lên, phía dưới bỗng phát ra âm thanh "Roẹt roẹt....." làm lộ ra chiếc qυầи иᏂỏ cô ta mặc ở bên trong, vết rách một đường từ eo của Đông Thanh Tư xuống dưới.
"A———" Sau đó chính là một tiếng thét chói tai, đám phóng viên đứng chờ ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy, chỉ là không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho đám phóng viên hết sức tò mò cố nhìn vào bên trong.
"Phốc——" Bạch Thiếu Ngôn không khách sáo cười lên một tiếng, Bạch Thiếu Hiền liền vươn tay bụm miệng Bạch Thiếu Ngôn lại: "Em không thể chịu đựng một chút nữa sao...."
"Anh hai....." Bạch Thiếu Ngôn vỗ vào tay của Bạch Thiếu Hiền, Bạch Thiếu Hiền liền buông tay ra, Bạch Thiếu Ngôn lúc này mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh: "Lúc nãy cô ta còn làm ra dáng vẻ hống hách ngẩng đầu nhìn trời, được thôi, bây giờ lại xấu mặt không biết phải dấu mặt vào đâu!"
Đông Tu nghe thấy tiếng hét liền chạy qua, cởϊ áσ khoác che lấy phần dưới của Đông Thanh Tư, rồi dẫn Đông Thanh Tư đang khóc rối tinh rối mù đi vào bên trong phòng chờ. Lúc này Lệnh Hồ Trạch cũng lên tiếng, cho nên tất cả mọi người chỉ có thể cười trừ rồi không nói tiếp về việc mới xảy ra, nhưng Đông Thanh Tư lại hung hăng ghi hận Bùi Tử Đồng ở trong lòng. Mà lúc nãy đúng là Bùi Tử Đồng có tính kế Đông Thanh Tư.
So với Đông Thu Luyện luôn có người bảo vệ nghiêm ngặt, thì Đông Thanh Tư chỉ là người phụ nữ không có đầu óc, có lẽ có thể lợi dụng cô ta một chút.
Giờ phút này, Bùi Tử Đồng không còn điều gì để kiêng kị, bởi vì tay của cô ta cũng không còn được sạch sẽ nữa, đặc biệt là sau khi Bùi Tử Đồng gϊếŧ một mạng người, tựa hồ như được nếm mùi vị nào đó rất ngọt. Cùng lúc này trên các trang tin tức còn đăng tin về vụ án và đang treo giải thưởng muốn tìm ra hung thủ đã gϊếŧ người thiêu xác, càng làm cho Bùi Tử Đồng cảm thấy nếu như muốn gϊếŧ người thì chỉ cần bản thân cô ta tốn một chút sức để làm thì có thể làm đến quỷ không biết ma không hay.
Thật ra điều Bùi Tử Đồng không biết chính là cô ta đã để lại rất nhiều manh mối, chẳng qua cảnh sát phải hoàn thành một vụ án trong khoảng thời gian nhất định cho nên mới đăng tin treo giải thưởng lên tv. Mà giờ phút này trong đầu Bùi Tử Đồng đã quyết định thực hiện kế hoạch thứ hai!
Bởi vì sau khi cùng Vương Hỉ nói chuyện, thì Bùi Tử Đồng rõ ràng đã cảm giác được, tuy rằng Vương Hỉ ngoài miệng nói muốn kết hôn cùng với cô ta, muốn cử hành hôn lễ, nhưng Vương Hỉ lại nói muốn đem tài sản cá nhân của ông ta làm cái gì đó gì mà công chứng tài sản trước kết hôn, hừ...... ông già thúi, cho rằng làm như vậy sẽ không ai biết ông đang nghĩ cái gì sao?
Ông không có con trai hay con gái, vợ trước cũng đã chết, ông định đem những tài sản này đi đâu, cũng không muốn để lại cho tôi? Bùi Tử Đồng không cho phép bản thân mình hy sinh nhiều như vậy nhưng kết quả lại là hai bàn tay trắng.
Mà Vương Hỉ hoàn toàn không biết vào giờ phút này người phụ nữ đang vùi mặt vào lòng ông đang suy nghĩ làm sao để cho ông chết, hơn nữa còn danh chính ngôn thuận lấy được tài sản của ông.
"Anh nói người phụ nữ kia có mưu đồ bất chính gì, nhìn ánh mắt của cô ta kìa, quả thật là muốn ăn tươi nuốt sống lão già đó!" Bạch Thiếu Ngôn nhìn Bùi Tử Đồng hiện tại cảm thấy cô ta mang theo tia ác độc lạnh lẽo, vốn dĩ lúc trước có đóng mấy vai tiểu bạch thỏ ngu ngốc, kéo được một số người trở thành fan cuồng, nhưng hiện tại lại giống như một con quái vật muốn ăn tươi nuốt sống người.
"Chắc chắn là không phải chuyện tốt lành gì!" Bạch Thiếu Hiền ở một bên uống nước trà, lần này Lệnh Hồ gia dâng trà quả thật không tồi, mát lạnh trừ hỏa.
Mà thời điểm Đông Thu Luyện đứng trước linh vị của Đông Thanh nhiên để dâng hoa, thì Lệnh Hồ Mặc quỳ gối ngồi ở một bên, Đông Thu Luyện đi qua, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của Lệnh Hồ Mặc. Rốt cuộc thì Lệnh Hồ Mặc cũng là một người sắm vài trò rất quan trọng trong quá trình trưởng thành của cô, mặc dù hiện tại hai người không thể đến được với nhau, nhưng Đông Thu Luyện cũng không muốn nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc trở nên cô độc như vậy.
"A Mặc, anh nên nén bi thương, cuộc đời mà còn dài lắm!" Lệnh Hồ Mặc mang theo vẻ mặt xa lạ nhìn Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện đã nhìn qua rất nhiều biểu tình trong mắt của Lệnh Hồ Mặc, nào là tức giận, phẫn nộ, thậm chí là bạo nộ, yêu say đắm.... Nhưng cô chưa bao giờ thấy qua ánh mắt xa lạ này.
Đông Thu Luyện vừa mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì Lệnh Hồ Mặc liền vươn tay kéo lấy cánh tay của Đông Thu Luyện, ở bên tai cô nói một câu: "Nói cho Tiêu Hàn biết, hắn muốn chơi anh, anh liền chơi cùng hắn....."
Sau khi Đông Thu Luyện đi ra ngoài, Tiêu Hàn liền tiến lên ôm lấy eo của Đông Thu Luyện chuẩn bị rời đi, không có định tiến vào để thấp nén hương: "Anh đã làm cái gì với A Mặc!?"
Tiêu Hàn kinh ngạc, Lệnh Hồ Mặc, hắn có còn là một người đàn ông không? Chuyện của đàn ông chúng ta, hắn lại kéo phụ nữ vào, Tiêu Hàn nhìn xung quanh, rồi kéo Đông Thu Luyện đến một chỗ không người, trực tiếp đè Đông Thu Luyện lên góc tường: "Anh làm cái gì vậy, em hỏi anh sao anh không trả lời em, anh chỉ cần trả lời em là tốt rồi, đừng nghĩ là em sẽ quên!"
"Anh đang chuẩn bị trả lời câu hỏi của em đây!" Tiêu Hàn cười cúi đầu nhìn Đông Thu Luyện, hai tay chống ở hai bên Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện vươn tay muốn đẩy cánh tay của Tiêu Hàn ra, nhưng Tiêu Hàn lại gắt gao chống đỡ: "Anh làm cái gì vậy, đây là tang lễ, anh rốt cuộc muốn làm cái gì, bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt!"
"Ai sẽ thấy!" Lời còn chưa nói xong, Tiểu Bạch lười biếng duỗi eo xuất hiện ở trước mặt của hai người, Tiểu Bạch cũng bị làm cho hoảng sợ: "Hai người...." Tư thế này của hai người, chơi trò áp tường à, ở tại trường hợp này thích hợp sao?
"Ta đang chuẩn bị trả lời vấn đề của ngươi a!" Tiêu Hàn cười cúi đầu nhìn Đồng Thu Luyện, đôi tay chống ở trên vách tường mặt, Đồng Thu Luyện duỗi tay muốn đẩy ra Tiêu Hàn cánh tay, nhưng là Tiêu Hàn lại gắt gao mà chống đỡ, "Ngươi làm gì a, đây là lễ tang mặt trên, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì a, bị người khác thấy không tốt!"
"Ai sẽ thấy a!" Lời còn chưa dứt, Tiểu Bạch duỗi lười eo xuất hiện ở hai người trong tầm mắt, Tiểu Bạch cũng là bị hoảng sợ, "Các ngươi......" Các ngươi loại này tư thế, cái kia chơi tường đông a, trường hợp này thích hợp sao?
"Tiểu Bạch, canh chừng đi!" Tiêu Hàn hướng về phía Bạch Thiếu Ngôn cười, Bạch Thiếu Ngôn tức điên lên chạy một mạch ra ngoài, Đông Thu Luyện đối với da mặt dày và trình độ vô liêm sỉ của người đàn ông trước mắt này thêm một lần nhận thức, cái gì gọi là canh chừng, chúng ta đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sao?
"Anh đúng là càng ngày càng vô sỉ!" Đông Thu Luyện nói chưa kịp dứt lời, thì Tiêu Hàn trực tiếp ngăn chặn miệng Đông Thu Luyện lại, Đông Thu Luyện gắt gao cắn môi, tại sao người đàn ông này mỗi lần đều chẳng phân biệt trường hợp, Đông Thu Luyện dùng sức đẩy người Tiêu Hàn ra, nhưng Tiêu Hàn trực tiếp dùng một tay kéo cả người Đông Thu Luyện vào trong lòng ngực mình.
"Về sau đừng vì người đàn ông khác mà tới chất vấn anh, bằng không anh sẽ trừng phạt em!" Tiêu Hàn hung tợn nói, vẻ mặt này giống y chang lúc anh dạy dỗ Tiêu Dịch!
"Anh cho rằng em là đứa trẻ ba tuổi sao? Chắc em sợ! Mau đi ra ngoài đi!" Đông Thu Luyện vừa nói vừa giãy giụa muốn đi ra ngoài!
"Em cho rằng anh nói giỡn sao, anh đang nói thật với em đấy!" Đông Thu Luyện muốn rời đi, Tiêu Hàn liền từ phía sau ôm lấy Đông Thu Luyện, đi về một căn phòng khác, tay của Tiêu Hàn cơ hồ chạm đến nơi không nên chạm: "Khụ khụ...... Cái kia......" Tiêu Hàn giơ lên hai tay, làm ra dáng vẻ vô tội.
"Tiêu Hàn, anh thật là vô sỉ! Thật là lưu manh......" Đông Thu Luyện nói xong liền xoay người đi ra ngoài, Tiêu Hàn thấy thế vội vàng đuổi theo giải thích: "Cái kia, anh thật sự không phải cố ý, em cũng biết, anh đâu có nhìn thấy phía trước của em...... em nói xem anh làm sao có thể cố ý chạm vào, cái kia anh thật sự......"
"Được rồi, anh có thể câm miệng! Ồn ào!" Tiêu công tử hoàn toàn hóa đá, ồn ào, đây là lần đầu tiên anh bị người khác đánh giá là ồn ào!
~Hết Chương 93~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Pháp Y Phu Nhân Lạnh Lùng
- Chương 93: Trò cười diễn ra tại tang lễ (2)