- Con nói cái gì? Con nói cậu ta chết rồi sao?
Tô Minh Hàn quá sợ hãi, hoàn toàn không ngờ tới chuyện sẽ thế này.
Đã diễn phải diễn toàn bộ, Tô Cửu Cửu vừa dứt lời, đôi mắt cũng đỏ lên theo, lúc nói chuyện cũng nghẹn ngào:
- Đúng vậy, lúc con mang thai Đậu Đinh anh ấy liền chết, chúng con vốn định kết hôn...
Được rồi, cô đúng là diễn viên tài năng, vậy mà nói xong còn khóc lên.
Tô Minh Hàn thấy con gái đau lòng như vậy, trong lòng cũng có tư vị không tốt lắm, bước lên trước ôm cô vào trong ngực.
Tô Cửu Cửu tiếp tục "Khóc", nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ, nếu Lục Diễn thối tha vô lại biết cô nói anh là người chết ở đây, sẽ có cảm tưởng thế nào nhỉ?
- Được rồi, Cửu Cửu, con đừng đau lòng quá, con yên tâm đi, có cha ở đây rồi, sau này cha sẽ chăm sóc con và Đậu Đinh.
Lúc này Tô Minh Hàn mềm lòng như bông, theo ý ông, đều là ông hại con gái, nếu không phải năm năm trước tai ông mềm, nghe lời Cố Nguyệt Như nói để Lục Tu kết hôn với Tô Đình Đình, cũng không đến mức làm Tô Cửu Cửu đau lòng, cô sẽ không đi Mĩ một mình, như vậy chuyện sau đó sẽ không xảy ra.
******
Trong phòng khách.
- Mẹ, Tô Cửu Cửu trở lại, làm sao bây giờ?
Tô Đình Đình càng nghĩ càng chột dạ, cảm thấy lần này Tô Cửu Cửu trở về để cướp thứ gì đó của cô ta.
Trên gương mặt Cố Nguyệt Như là bình tĩnh, cau mày nói:
- Mẹ không có ngờ tới nha đầu thối đó còn có thể trở về, không chỉ như vậy, còn dẫn theo một thằng nhóc con về nữa, chúng ta phải nghĩ ra đối sách mới được.
- Nghĩ cách gì đây, chẳng lẽ còn muốn đuổi chị ta đi? Nhưng mẹ cũng nhìn thấy thái độ vừa rồi của cha đối với chị ta rồi đó.
Lòng Tô Đình Đình nóng như lửa đốt, tuy cô ta không phải con gái ruột của cha, nhưng cô ta cảm thấy cha yêu quý cô ta nhất, lúc này cô ta đã không thể chắc chắn rồi.
- Mặc kệ như thế nào, Tô Cửu Cửu mới đúng là con gái ruột của ông ấy, cho nên chúng ta phải nghĩ cách, nếu để cô ta tiếp tục ở bên cạnh cha con, sau này sẽ có tai họa.
Cố Nguyệt Như cẩn thận nói, sở dĩ năm đó bà ta gả cho Tô Minh Hàn không phải là vì ông có tiền, mà bà ta muốn sống một cuộc sống tốt, cũng muốn cho con gái cuộc sống tốt.
Nhưng Tô Cửu Cửu luôn làm vướng chân vướng tay, vốn cho rằng cô đi nước Mĩ sẽ không trở về nữa, cả nhà họ Tô đều do bà ta quyết định rồi.
Nhưng không ngờ có nhiều chuyện thay đổi.
- Con sợ chị ta trở về cướp đoạt Lục Tu với con, mẹ không biết đâu, nhiều năm như vậy mà tên khốn nạn Lục Tu vẫn không quên được chị ta, vài ngày trước con còn nghe anh ấy nói mớ gọi tên Tô Cửu Cửu!
Nhắc tới việc này, Tô Đình Đình liền tức không chịu được, ai có thể chịu được người mình chung chăn gối năm năm vẫn còn nhớ mãi không quên người phụ nữ khác.
- Con nói xem đã năm năm trôi qua rồi, Doanh Doanh cũng đã gần năm tuổi, sao con còn chưa nắm được trái tim của Lục Tu?
Cố Nguyệt Như trách cứ, bà ta biết con gái vô cùng tùy hứng, nhưng bà ta cũng nhìn ra được con gái thật lòng thích Lục Tu.
- Chuyện này có thể trách con sao? Trong vài năm này, Lục Tu không có việc gì luôn luôn thích hô to gọi nhỏ với con, giống như con nợ anh ấy vậy, còn ghét bỏ con không biết nấu ăn...
Nhắc tới Lục Tu, Tô Đình Đình oán hận nói.
- Đình Đình, con đã làm vợ làm mẹ người ta, không còn là đứa bé nữa, con nghĩ rằng mẹ không biết sao lại thế này à? Nhất định là con quá tùy hứng, Lục Tu đều nhường con.
Cố Nguyệt Như biết lúc này không thể tiếp tục dung túng cho con gái được, nếu không nhất định Lục Tu sẽ bị Tô Cửu Cửu cướp đi.
- Vậy anh ấy ghét bỏ con không biết nấu ăn làm gì, chẳng lẽ con gả cho anh ấy thì nhất định phải nấu cơm cho anh ấy ăn sao? Hơn nữa không phải trong nhà còn có người giúp việc sao?
Cả đời này Tô Đình Đình không muốn tiến vào phòng bếp, cô ta không muốn làm thiếu phụ luống tuổi có chồng.