Đứng trước biệt thự xa cách đã lâu, Tô Cửu Cửu chỉ cảm thấy như một giấc mơ, đây cũng là nơi cô sinh sống hai mươi năm, từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, cô vô cùng quen thuộc.
Chẳng qua năm năm trôi qua, cũng đã có rất nhiều thứ thay đổi.
Vườn hoa hình trái tim trong sân nở rộ đủ loại hoa mẫu đơn khác nhau, cao quý xinh đẹp.
Nhớ đến trước đây, nơi đó đều là hoa cúc cô thích nhất, đương nhiên cũng là loài hoa mà mẹ thích nhất.
- Mẹ, đây là nhà ông ngoại ạ? Ngôi nhà thật lớn nha!
Tiểu Đậu Đinh mở to mắt nhìn biệt thự rộng lớn lộng lẫy trước mặt, trong giọng nói có chút vui vẻ.
Tô Cửu Cửu nhớ đến lúc cô còn nhỏ, mẹ sẽ chơi với cô trong vườn hoa, tuy phần trí nhớ này bây giờ còn mơ hồ, nhưng mà mỗi khi nhớ đến, trong lòng cô đều ấm áp.
Đúng lúc này, bác Tôn là quản gia thấy Tô Cửu Cửu đứng ở ngoài cửa.
- Cô cả? Cô cả, thật sự là cô sao?
Sau khi bác Tôn thấy rõ Tô Cửu Cửu, cảm xúc kích động hơn.
Giọng nói quen thuộc đã kéo Tô Cửu Cửu về với hiện thực, lại nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt:
- Bác Tôn, là cháu, cháu là Cửu Cửu.
- Sao cô cả trở về không báo trước một tiếng, tôi sai người đi đón.
Bác Tôn nhìn thấy Tô Cửu Cửu nên rất vui vẻ, nghĩ đến tất cả nhà họ Tô, cũng chỉ có cô cả không coi ông ta như người làm.
- Chuyện đó... Cha cháu có nhà không ạ?
Tô Cửu Cửu cảm thấy từ "Cha" này xưng hô không lưu loát, cô nghĩ, từ khi ông ấy cưới người phụ nữ đó về nhà, cô cũng đã không coi ông ấy là cha rồi.
- Ông chủ có ở nhà, cô cả mau vào đi.
Bác Tôn mở cửa ra, nhiệt tình nghênh đón Tô Cửu Cửu.
- Ông nội Tôn, xin chào.
Tiểu Đậu Đinh nhìn ông cụ hiền lành trước mặt, lễ phép chào hỏi.
Lúc này quản gia Tôn mới chú ý đến đứa bé bên cạnh Tô Cửu Cửu, đó là một đứa bé trai đáng yêu, bộ dạng khoảng chừng bốn năm tuổi, đôi mắt linh động giống như có thể nói được, cẩn thận quan sát, đứa nhỏ này có chút giống Tô Cửu Cửu.
Chẳng lẽ...
Bác Tôn vội vàng gạt bỏ chuyện này, không nghe nói cô cả kết hôn, đứa nhỏ này chắc không phải là con cô cả đâu.
- Xin chào, bạn nhỏ, cháu tên là gì?
Bác Tôn rất thích đứa nhỏ này, không chỉ có bộ dạng đáng yêu, lại còn lễ phép hiểu chuyện.
Đậu Đinh cười cười trả lời:
- Cháu tên là Tô Nhất Minh, ông có thể gọi cháu là Đậu Đinh.
- Đậu Đinh sao, cháu thật hiểu chuyện.
Bác Tôn không kìm lòng nổi sờ đầu đứa bé, trái lại mở miệng hỏi Tô Cửu Cửu:
- Cô cả, đây là con nhà ai thế?
Vẻ mặt Tô Cửu Cửu lạnh nhạt trả lời:
- Bác Tôn, Đậu Đinh là con của cháu.
-...
Nghe câu trả lời như vậy, bác Tôn kinh ngạc líu cả lưỡi, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Trong phòng khách, Tô Minh Hàn đang dựa vào sô pha đọc báo, Cố Nguyệt Như ăn mặc trang điểm xinh đẹp xem tiết mục giải trí, Tô Đình Đình và con gái bảo bối chơi xếp gỗ.
- Ông chủ ông chủ, ông xem ai trở về này?
Bác Tôn tiến vào trước thông báo, chỉ là quên chú ý cảm xúc của mình.
- Lão Tôn à, ông vội vàng như vậy làm gì? Đã nhiều tuổi rồi còn không bình tĩnh như vậy, đúng thật là, ai trở về? Trái lại tôi muốn nhìn xem ai trở về?
Cố Nguyệt Như không vui nói, vừa nói vừa đứng dậy.
Bà ta sớm đã không vừa mắt lão quản gia, nếu bác Tôn không làm quản gia hai mươi mấy năm ở nhà họ Tô, bà ta đã đuổi việc ông ấy từ sớm rồi.
Tô Minh Hàn cũng bỏ báo xuống ngẩng đầu, nhìn về phía cửa.
Lực chú ý của Tô Đình Đình và Doanh Doanh cũng bị hấp dẫn nhìn qua.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tô Cửu Cửu nắm tay Đậu Đinh đi vào.