Buổi tối lúc tám giờ một phút, ba người chuẩn bị xong, chia tay đi ba con đường ở bến An Lộ.
Trình Lạc vốn sắp xếp ba vị nam sĩ còn lại trong tổ trọng án bảo vệ ba con "Mồi" trang điểm xinh đẹp, nhưng Lục Diễn lại chủ động xin đi gϊếŧ giặc, mạnh mẽ yêu cầu muốn đi bảo vệ Tô Cửu Cửu.
Đương nhiên là Tô Cửu Cửu không biết chuyện này.
Bây giờ cô đang đề phòng cao độ, ngay cả con muỗi bay qua người cô cô cũng hận không thể kiểm tra một phen.
Cô mặc trên người một bộ váy đỏ ngắn, chiếc váy bó sát làm lộ ra dáng người xinh đẹp quyến rũ của cô, ánh trăng chiếu xuống dạ thịt trắng như bạch ngọc, hết sức dụ hoặc người khác, mái tóc quăn xõa tung làm cho người ta có cảm giác lười biếng.
Cô đi giày cao gót màu đỏ, đôi chân vốn thẳng tắp càng thêm thon dài thanh tú.
Cách đó không xa, Lục Diễn chớp mắt một cái nhìn chằm chằm cô, miệng lại thao thao bất tuyệt nói thầm:
- Mặc thành như vậy, thực sự coi mình là gà sao.
Được rồi, nhìn bộ dạng cô mặc như vậy, trong lòng anh không được tự nhiên nói không nên lời.
Anh có cảm giác vật sở hữu của anh bị người ta rình coi.
- Toàn bộ bình thường, chú ý quan sát chặt chẽ.
Tô Cửu Cửu nói vào microphone chỗ cổ áo.
Trên hai con đường khác Hứa Nguyện và Kim Linh nói ra câu trả lời cùng lúc:
- Đã nhận được!
Cứ như vậy, hơn nửa tiếng, tên sát nhân biếи ŧɦái vẫn chưa có xuất hiện.
Bởi vì bình thường Tô Cửu Cửu rất ít khi đi giày cao gót, đi một lúc như vậy, chân của cô đã đau muốn chết, mà dù sao lúc này cũng đang chấp hành nhiệm vụ, cho dù thế nào cũng phải tiếp tục kiên trì.
Đúng lúc này, Lục Diễn phát hiện ra một bóng dáng khả nghi.
Anh tập trung nhìn vào, không phải người kia là người làm việc vặt ở sau bếp mà xế chiều hôm nay gặp ở khách sạn đó sao?
Trong chớp mắt, anh bừng tỉnh đại ngộ, anh ta là tên sát nhân biếи ŧɦái đó.
Khó trách hôm nay anh nhìn thấy người kia thì toàn thân lại không thấy thoải mái.
Nhìn lại người đó, bây giờ anh ta đang tiến đến chỗ Tô Cửu Cửu.
Được rồi, vận khí của Tô Cửu Cửu này, đúng thật là... Không nói được gì.
Dường như Tô Cửu Cửu cũng cảm nhận được gì đó, cô cảm giác sau lưng có người đến gần, cô cúi đầu, nhìn thấy cái bóng trên mặt đất, thật sự có người đi về phía cô.
Cô xốc lại tinh thần mười phần, thần kinh quanh thân trong chớp mắt căng thẳng.
Một giây sau, lúc khoảng cách người đó cách cô vài bước, anh ta chạy nhanh tới, vươn hai tay ra muốn ôm chặt cô.
Tô Cửu Cửu linh hoạt lắc mình né tránh, cô dừng lại xoay người lại, lúc nhìn thấy người kia, mày của cô không khỏi nhíu lại.
Người này rất quen, nhất là quần áo trên người, trong chớp mắt cô nhớ đến người ban ngày mình gặp ở khách sạn, không phải là người đυ.ng phải cô sao?
Nhớ lúc ấy cô vẫn còn nhìn anh ta thêm vài lần, chẳng qua, lúc ấy anh ta vẫn cúi đầu, từ đầu cô đã không thấy rõ mặt anh ta nhưng quần áo và dáng người của anh ta cô nhận ra được.
Chỉ là bây giờ cô đã thấy rõ diện mạo của người này.
Khuôn mặt của anh ta rất phổ thông, nhìn ra được là bộ dạng bình thường, là loại mà ném vào trong đống người thì sẽ không có người chú ý, chẳng qua ánh mắt anh ta lại lạnh lùng sắc bén, trong mắt bao hàm thâm sâu tĩnh mịch.
Bên trái gương mặt anh ta có một cái bớt to bằng đầu nắm tay, lại thêm dáng vóc thấp bé, đây không phải là khuôn mặt đại chúng mà là hơi khó coi.
- Là anh!
Tô Cửu Cửu nói chắc chắn.
Bây giờ cô vô cùng chắc chắn, những người phụ nữ mất tích đó đều bị người này gϊếŧ chết, anh ta chính là hung thủ.
Vẻ mặt người đàn ông kinh ngạc, đột nhiên lại khôi phục bình tĩnh, chỉ thấy tay phải anh ta cầm một chiếc khăn tay, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười ngoan độc:
- Hóa ra là nữ cảnh sát gặp ban ngày.