Ban đêm, khắp nơi đều yên tĩnh.
Biệt thự nhà họ Lục.
Tô Cửu Cửu uống say như chết, thực ra là cô muốn uống say.
Bởi vì ngày hôm nay bạn trai của cô kết hôn, đối tượng kết hôn lại không phải cô, mà chính là em gái cô.
Ha ha, rất buồn cười.
Thậm chí cô còn cảm thấy đây chính là truyện cười hay nhất trong cuộc đời cô.
- Cửu Cửu, em hãy tin tưởng anh, người anh yêu là em, anh và Đình Đình kết hôn chỉ là kế tạm thời, em hãy tin tưởng anh, cho dù anh và cô ấy kết hôn, anh cũng sẽ không chạm vào cô ấy, đợi anh thêm một thời gian nữa, anh sẽ tìm cớ ly hôn với cô ấy...
Bên tai không ngừng vang lên những lời người nào đó nói một đằng làm một nẻo, nếu nói như vậy cô đều tin, thế thì cô thật sự là một đứa ngốc.
Bước chân của cô hư không, nghiêng ngả lảo đảo đi vào một căn phòng, cửa phòng khép hờ.
Trong phòng không có bật đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ tiến vào trong phòng.
Phóng tầm mắt nhìn, có bóng người đứng trước cửa sổ.
Bị hormone nam tính hấp dẫn, thân thể Tô Cửu Cửu khô nóng, ý nghĩ hỗn loạn nhưng mà vẫn thất tha thất thểu đến gần.
Cách càng gần, cô càng thấy rõ ràng, đó là một người đàn ông, lưng anh rất rộng, ngón tay kẹp điếu thuốc lá, ánh lửa lúc sáng lúc tối.
Chân cô hơi nhũn ra, cắm đầu ngã quỵ xuống, thuận thế ôm lấy anh.
Lục Diễn vốn đang suy nghĩ đến xuất thần, không ngờ đột nhiên có người ôm lấy mình.
"Ai thế?" Anh lớn tiếng quát, một lát sau anh xoay người lại, hai tay khống chế người "Tập kích" sau lưng anh.
Anh nhíu mày, nheo mắt đánh giá người trước mặt.
Đó là một cô gái, ngũ quan cô tinh xảo xinh đẹp, hai má phiếm hồng làm say lòng người, nhất là đôi mắt, sáng rực như ngôi sao, sáng rực chọc người, cô mặc váy đuôi én dài màu trắng, trông cô giống như thiên sứ giáng trần.
Mà lúc này, trong mắt Tô Cửu Cửu, bộ dạng người đàn ông trước mặt biến thành kẻ bạc tình kia.
Một giây sau, cô nâng tay lên, tát mạnh vào mặt của anh.
Lục Diễn hoàn toàn không dự đoán được người phụ nữ này sẽ cho anh một cái bạt tai, anh bị đánh đến mơ hồ, sững sờ hai giây mới phản ứng kịp.
Buồn cười thật, dám xông vào phòng anh, còn ra tay đánh anh nữa!
Anh nắm lấy cổ tay cô, chuẩn bị dạy dỗ người phụ nữ lớn mật này một lát.
Mà ngay sau giây tiếp theo, Tô Cửu Cửu kiễng mũi chân, môi hồng chạm vào môi anh.
Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lại làm cho Lục Diễn mơ hồ, nhưng mà, anh hiểu được cái gì gọi là đánh một cái tát lại cho một quả táo.
Chuyện tiếp theo làm anh ngổn ngang trong gió.
Chỉ thấy người phụ nữ không hiểu ra sao này lại đấm vào người anh, sức lực rất mạnh, làm khuôn mặt tuấn tú của anh nhăn lại.
- Khốn nạn khốn nạn! Anh là đồ khốn nạn! Vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Vì sao?
Cô rất đau khổ, cho dù uống rượu, nhưng mà cô vẫn không thể quên được người đàn ông gây ra tổn thương cho cô.
Mặt Lục Diễn đầy vạch đen, lực tay người phụ nữ này rất mạnh, từng quyền đánh vào thịt anh, nhưng mà, với trạng thái này của cô, anh nghi ngờ có phải tinh thần cô có vấn đề hay không.
Ngay lúc anh muốn đem người phụ nữ này ném ra, người phụ nữ này lại bò lên người anh, cô ôm chặt lấy anh, đẩy kiểu gì cũng không được.
Có lầm hay không vậy? Còn sống chết không chịu đi nữa!
Ai mà không biết Lục Diễn anh trời sinh xung khắc với phụ nữ.
- Thật là khó chịu, tôi rất khó chịu...
Tô Cửu Cửu chỉ cảm thấy toàn thân cô đều có lửa, cô ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, giống như anh chính là ân nhân cứu mạng của cô.
Lục Diễn chỉ cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé sờ loạn trên người anh, đổi lại là trước đây, anh nhất định sẽ ngồi yên nhưng trong lòng không loạn, nhưng mà cũng kỳ lạ, bị cô vuốt ve sờ loạn như vậy, vậy mà thân thể anh lại có phản ứng.
Rượu, nhất định là do uống rượu, nhất định là như vậy.
Đương nhiên anh cũng nhìn ra được một chút manh mối, người phụ nữ thần chí không rõ này bị hạ dược, bởi vì toàn thân cô nóng giống như có lửa.
Anh cúi đầu nhìn cô, thấy hai má cô hồng hồng, đôi mắt đầy sương mù nhìn anh.
Được rồi, tuy Lục Diễn không thích phụ nữ, nhưng mà tình huống hiện giờ đúng là rất đặc biệt.