Chương 5

Vương Lệ Bình không thể nói chuyện tình cảm với một người ngu, càng không thể mang thai con của y.

Vương Lệ Bình trước khi chết không có dấu vết bị xâm hại, nhân viên điều tra chia thành hai hướng: một hướng cho rằng gϊếŧ vì tình, một hướng vẫn nhất trí cho rằng Vương Thực An gϊếŧ.

"Từ kết quả điều tra cho thấy đây là một cỗ máy gϊếŧ người di động, không cấu thành chủ thể phạm tội, làm gì cũng không để lộ ra ngoài."

Sau khi Vương gia biết được tin tức, sắc mặt cả nhà đều không được tốt lắm, thậm chí Vương Kiến còn tức giận đập vỡ mấy cái chén.

Hoàng Hạo rất bất đắc dĩ với việc này: "Mọi người chắc chắn không nhớ cô ấy có quan hệ thân thiết với ai sao?

Vương Vĩnh đã sớm trở về trường đi học, nghe nói vụ án có tiến triển mới nên lập tức gọi điện thoại về. Khi nghe được tin tức này cũng bắt đầu trầm mặc.

Ngoài ý muốn là anh trai ngốc Vương Vĩnh lại vì chuyện này trở về suốt đêm, Quý Chí Mẫn không nén nổi cảm khái: "Tình cảm hai anh em thật tốt!"

Mặc dù tình cảm hai anh em rất tốt nhưng cũng không giúp được bọn họ tìm ra hung thủ, Vương Lệ bình không viết nhật kí, hay theo dõi nhiều tin tức trên mạng nhưng lại không giao lưu với nhiều người, một thiếu nữ đương thời lại thích xem các loại kịch.

Thi thể cô gái không đầu cách thi thể Vương Lệ Bình không đến trăm mét, khoảng 25 tuổi, trên người không mặc quần áo, bởi vì thời gian đã lâu nên có nhiều bộ phận bị thối rữa, hầu hết phần mềm đều biến thành dịch thể nên không thể kiểm tra được các vết thương bên ngoài.

Chỗ đột phá duy nhất là phát hiện trong thi thể có một lượng lớn thuốc mê. Toàn bộ các bệnh viện tỉnh đều được cảnh sát điều tra nhưng không có ca bệnh nào giống vậy, người nào còn sống thì vẫn sống tốt, người nào chết đều có gia đình tới nhận.

Ngày 14 tháng 7, mấy người Bạch Vân Nam thấy con dâu của Vương Đại Quản đổ rác, bên trong xuất hiện một nửa chiếc điện thoại màu hồng nhạt. Vương Vĩnh xác nhận điện thoại đó giống với điện thoại mình mua cho em gái, cảnh sát đưa về cục kiểm tra xác định trên đó có dấu vân tay của Vương Lệ Bình.

Vương Đại Quản bị bắt giữ lại, mặc dù ông ta một mực thề thốt phủ nhận nhưng lại điều tra được có nhiều linh kiện điện thoại bị chia ra trong nhà ông ta.

Vương Đại Quản khai trong điện thoại ông ta lưu giữ rất nhiều ảnh chụp của phụ nữ, trong đó có Vương Lệ Bình. Cô gái trong ảnh không biết nhìn về hướng nào, trong mắt có vẻ hờ hững sầu bi hiếm thấy ở người trẻ tuổi, như thể mây mờ lượn quanh núi mùa thu.

Quý Chí Mẫn rất đắc ý với suy đoán bậy bạ của mình, gọi điện thoại cho Tư Hoa Lâm yêu cầu thưởng nhưng lại bị Tư Hoa Lâm mắng to: "Anh chạy về đây rồi nói sau!"

Vụ án lớn được phá, Tiêu Tiêu lại ngủ không ngon, cô luôn nằm mơ thấy Vương Lệ Bình tươi cười để lộ răng khểnh.

Tuy tìm được hung thủ nhưng người vẫn vĩnh viễn không thể trở về.

Không biết thi thể không đầu kia có diện mạo thế nào?

Mặc dù mọi người đều cho rằng Vương Đại Quan là hung thủ, nhưng dù sao cũng không thể kết án chỉ vì mấy linh kiện điện thoại.

Vương Đại Quan liền đưa ảnh chụp bên trong ra chối cãi: "Tôi chán nên chụp thôi, tôi chụp mấy tấm hình ngắm không được à? Sao lại liên quan đến gϊếŧ người?" Đương nhiên không thể trông cậy vào việc ông ta sẽ chủ động nhận tội.

Rạng sáng hơn bốn giờ, cô bị điện thoại đánh thức.

Trang Tùng Nhã ra ngoài khảo sát học tập hơn nửa tháng, bà nghĩ rằng con gái đã được điều trở về nhà rồi, bà vất vả chạy về nhà, ngoài ý muốn lại phát hiện con gái còn ở đồn cảnh sát nơi khỉ ho cò gáy đấy, liền tức giận tới mức gọi điện thoại tới.

"Con đang ở đâu?"

"Con đang ngủ ở ký túc xá ạ." Tiêu Tiêu hàm hồ trả lời, trong phòng tiếng quạt chạy vù vù "Bây giờ mấy giờ rồi..."

Trang Tùng Nhã tức giận cười cười: "Mấy giờ rồi ư? Mẹ đang muốn hỏi con đây này! Không phải con đồng ý về nhà rồi ư? Mẹ đã hẹn với chủ nhiệm Lý trưa mai ăn cơm, con định để cho một mình mẹ đi ư?"

"Ăn... cơm?" Tiêu Tiêu đã hơi tỉnh ngủ, cô nhớ mẹ đã nói việc này rồi, mẹ muốn giới thiệu cậu em tài cao của bà Lý chủ nhiệm với cô.

Tóm lại thì đây chính là xem mắt.

Giọnh Trang Tùng Nhã lạnh buốt: "Bây giờ là 4 giờ 23 phút, cách giờ hẹn 6 tiếng 37 phút nữa, tự con cân nhắc xem có nên tới hay không." Nói xong, "cạch" một tiếng cúp điện thoại.

Tiêu Tiêu trợn tròn mắt nằm một lúc mới đứng dậy bật đèn thay quần áo, mặc được một nửa, nhìn thời gian, cô lại thở dài quay trở lại giường nằm tiếp.

Tới nhà ga mất hết 10 phút, nhưng bây giờ không có xe, bây giờ đi cũng muộn.

Hơn nữa cô đã kéo dài thời hạn báo cáo đến ngày kia rồi.

Tiêu Tiêu nằm trên gối xoa nhẹ trên mặt hai cái, xoay người bắt đầu gửi tin nhắn.