Chương 49

Lúc trưa Tư Hoa Lâm cũng nhìn mấy lần, như có điều suy nghĩ nhìn phía ngoài cửa.

"Chỉ có tiểu Tiêu, tiểu Dĩnh,... mấy cô gái ngốc kia mới có thể bị khuôn mặt đó lừa gạt thôi, cái mặt kia thì có gì đặc biệt hơn người chứ, cũng chỉ có hai đôi mắt một cái mũi, vẻ mặt lạnh lùng như hoại tử vậy."

Lời này Tư Hoa Lâm không đồng ý: "Khác biệt lớn lắm đấy, cậu nhìn nữ minh tinh với đại tẩu bán trứng luộc ở cửa quầy bán quà vặt đi, ngũ quan giống nhau nhưng chất lượng thì khác nhau đấy."

"Cũng có mắt mũi miệng nhìn đồ đạc, ngửi hương thơm, khác nhau là đôi mắt, chẳng lẽ đôi mắt có thể phóng hỏa phun lửa ư."

("再不同也就是鼻子眼睛嘴巴, 看东西闻味道吃饭, 难道还能喷火喷水吐闪电出来啊.")

"Vậy tại sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào tiểu Hàn? Tôi thấy tính tình của tiểu Tiêu còn tốt hơn tiểu Hàn."

"...Không phải là do em ấy đã có chủ ư."

Tư Hoa Lâm cười đẩy bả vai anh ta: "Trong lòng biết rõ mà còn nói nhảm, cậu đi gọi tiểu Tiêu đến đây, lát nữa hai người đi mấy nơi gần đây hỏi thăm tình hình."

"Còn cái nhà máy dược kia thì sao?"

"Nhà máy dược để tôi tự đi, đơn vị bên kia đã hỏi thăm được một công nhân trước đây làm việc ở phía Nam, lát nữa tôi và Tống Chi tìm ông ta nói chuyện."

Đang nói chuyện thì điện thoại vang lên, Tư Hoa Lâm tiếp, mới nghe được vài phút sắc mặt ngưng trọng đứng bật dậy.

"Đã tìm được đứa bé, thi thể bị cắt thành nhiều khúc, phát hiện trong khu đông lạnh ở siêu thị."

.

Tiêu Tiêu và Lâm Tế Du liền trở về, Tư Hoa Lâm đã chuẩn bị xe đầy đủ, mọi người vội vàng lên xe. Lâm Tế Du vội kiểm tra hộp công cụ, vừa nãy có vụ án phải kiểm tra tại hiện trường, hiện giờ trong hộp thiếu túi, bình đựng vật chứng, dung dịch vệ sinh, găng tay cao su cũng không có.

Trong hộp công cụ của Hạ Chử cũng thiếu vài thứ.

Tiêu Tiêu chủ động xin đi gϊếŧ giặc: "Hai người gọi điện báo phòng kỹ thuật những vật dụng bị thiếu, em bắt xe trở về đem mấy thứ đó tới."

Tư Hoa Lâm đồng ý, lái xe tiếp tục đến siêu thị, đến chỗ ngã ba để Tiêu Tiêu xuống.

Tiêu Tiêu nhảy xuống xe, khoát tay với bọn họ, bắt xe chạy về đại đội. Cô chạy đến phòng kỹ thuật lấy đồ đạc, đang định chạy xuống lầu thì nghe thấy tiếng khóc bén nhọn truyền đến từ phòng làm việc.

Bởi vì đang xảy ra vụ án này nên cô rất mẫn cảm với tiếng khóc của con nít, nhanh chân trở về.

Trong mấy ngày xảy ra vụ án, trong văn phòng chỉ lưu lại mấy hiệp sĩ bắt cướp, tổ B không còn một ai, một đứa bé mặc áo đầm màu đỏ đang ngồi trong phòng, nói: "Nếu mấy người không nói cho con biết Lâm thúc thúc đi đâu, con sẽ không đi."

Lại là Tô Tiểu Nghệ!

Tiêu Tiêu còn nhớ đứa bé đó có chút địch ý với mình, nhưng lúc này không để ý nhiều, đến trước mặt bé hỏi: "Tìm chủ nhiệm Lâm có việc gì sao?"

Tô Tiểu Nghệ thấy cô, ngậm chặc miệng không nói lời nào, lấy tay chơi đùa hình trái tim trên áo.

Hiệp sĩ bắt cướp giải thích với cô: "Đứa bé nói chủ nhiệm Lâm đồng ý đi họp phụ huynh cho nó, nhưng buổi sáng không đến nên đến đây tìm người."

Tiêu Tiêu đem đồ đạc chuyển sang tay khác: "Mấy ngày nay chủ nhiệm Lâm rất bận, tối nay chị nói anh ấy đến tìm em, hôm nay thực sự không rút ra được thời gian rãnh."

Tô Tiểu Nghệ nhìn cô một cái, tiếp tục cuối đầu chơi đùa hình trái tim.

Hiệp sĩ bắt cướp bất đắc dĩ lắc đầu với Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu thở dài : "Vậy em ngoan ngoãn ngồi đây, nếu chị gặp anh ấy sẽ nói cho anh ấy biết em đang ở đây." Tô Tiểu Nghệ vẫn không lên tiếng, Tiêu Tiêu đành phải giả bộ buông tha, lùi về sau vài bước dùng khẩu hình nói chuyện với hiệp sĩ bắt cướp: "Gọi điện thoại thông báo cho nhà cô bé biết."

Hiệp sĩ bắt cướp gật đầu, cô liền cầm đồ đạc rời đi.