Chương 47

Lâm Tế Du gạt lá bắp cải trên mặt cơm ra, lại tiếp tục kiên nhẫn gấp lá bắp cải bỏ ra ngoài: "Mới có hai vụ án đã buồn thành như vậy, vậy mấy người làm việc trong phòng kĩ thuật như tôi đều không muốn sống."

Tiêu Tiêu "Ồ" một tiếng, Lâm Tế Du nói tiếp: "Hằng năm không chỉ có nhiêu đó người tử vong, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức không khiến họ chết oan, em cứ ghi tạc bọn họ trong đầu, bọn họ cũng không sống lại được."

"Đạo lý này em hiểu, thế nhưng mà..."

"Quen là được rồi" Lâm Tế Du đánh gãy lời cô, cúi đầu ăn một hồi, rồi nói: "Từ từ rồi em cũng thành thói quen thôi."

Từ Từ thành thói quen, lời tương tự như vậy trước kia cô đã nghe giáo sư trong trường nói qua, cũng nghe Tiêu Văn Giang từng nói, thậm chí Hoàng Hạo, Tư Hoa Lâm đều đem lời này treo ở cửa miệng, nhưng không biết sao từ miệng Lâm Tế Du nói tới lại khiến tim cô đập mạnh một cái.

Từ từ thành thói quen, trong công việc cũng có thói quen đó, ảnh hưởng từ tính cách của bố, cũng như số phận của mẹ, chẳng phải sao? (慢慢就习惯了, 工作也是, 父亲的性格, 母亲的死亡... 也是?)

Quý Chí Mẫn ngồi bên cạnh rốt cuộc chịu hết nổi không khí thân mật quỷ dị này, bèn bưng mâm cơm đến bàn Hoàng Hạo và Tư Hoa Lâm ngồi.

Tiêu Tiêu khó hiểu ngẩng đầu hỏi: " Anh đi đâu vậy?"

Quý Chí Mẫn hung hăng trừng mắt cô: "Hai người ăn của hai người đi, tôi không muốn ngồi đây làm bóng đèn, tôi qua chỗ khác ăn tiếp."

Tiêu Tiêu sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tế Du, đến đầu Lâm Tế Du cũng không thèm ngẩng, vẫn rất bình tĩnh gấp mấy miếng củ niễng trong góc bỏ vào mâm cơm của Tiêu Tiêu.

Thói quen quả thật rất đáng sợ, bây giờ cô rất quen thuộc với việc anh lựa mấy loại rau quả mình không ăn cho cô rồi, thậm chí ngay trước mặt Quý Chí Mẫn cô vẫn cảm thấy không có gì bất ổn.

"Chủ nhiệm Lâm, chúng ta như vậy, có phải giống như đang hẹn hò không?"

Tay cầm đũa của Lâm Tế Du khựng lại, ngẩng đầu nhìn cô.

Tiêu Tiêu vô ý thức ngồi thẳng sống lưng, đón nhận ánh mắt của anh, khẽ mỉm cười. Lâm Tế Du chỉ hàm hồ "À..." một tiếng, như trả lời, hoặc không phải trả lời.

Tiêu Tiêu không nhận được đáp án như ý, trong lòng trống rỗng, vươn tay lấy bình nước, cấm ống hút vào, chậm rãi hút.

Bị động tác của cô lây nhiễm, Lâm Tế Du cũng để đũa xuống, lấy chén trà của mình uống.

Mặt trời từ tù lặn phía sau cửa sổ, ánh sáng xuyên qua khe cửa vào phòng, phủ lên một màu vàng mờ nhạt. Lâm Tế Du ngồi quay lưng về phía cửa sổ, nét mặt mơ hồ, tóc và quần áo đều bị ánh sáng bao phủ mờ nhạt, cả người dịu dàng hơn trước.

Tiêu Tiêu không tử chủ nhớ lại lần đầu nắm tay của mình và mối tình đầu ở sân thượng trường học, lúc đó cũng hoàng hôn như thế này, lúc đầu là hai người đứng nói chuyện với nhau, sau nữa là hai tay từ từ xích lại, cuối cùng là hai bàn tay cùng một chỗ, cho tới khi mặt trời lặn hết và đèn đường từ từ sáng lên, lúc đó mới không thỏa mãn vẫy tay tạm biệt.

Khi đó, hối hận nhất là không chủ động tấn công trước.

Rõ ràng cô động lòng như vậy, nhưng lại bị nói là không hiểu tình cảm. Khi đó nam sinh kia khiển trách cô, cô chỉ biết mỉm cười ngốc nghếch, câu nói đó đến nay cô vẫn nhớ rõ: "Tớ nói thích cậu, chúng ta hẹn hò được không? Cậu cũng đồng ý. Nhưng sau này, suốt ngày chơi đùa với nam sinh khác! Buổi tối còn đi hát tình ca nữa chứ! Kỳ thật cậu không xem tớ là bạn trai của cậu! Tớ thấy cậu với Đường Lân và Triệu Viễn càng giống người yêu hơn!"

Đường Lân là lớp trưởng lớp cô, Triệu Viễn là bí thư chi bộ, cô là lớp phó, đương nhiên thân thiết với bọn họ rồi...Nhưng mà bạn trai, Tiêu Tiêu vẫn biết loại quan hệ này có chút đặc biệt, không giống như quan hệ thân thiết kia.

Cho nên nói, nếu thích ai đó thì phải chủ động hơn, nếu không sẽ bị hiểu lầm.

Tiêu Tiêu ho khan một tiếng, nhìn Lâm Tế Du: "Thực ra chúng ta cũng rất

Sau khi ăn trưa xong, Quý Chí Mẫn cảm thấy Tiêu Tiêu rất phấn khởi, lúc sửa sang tài liệu cũng ngân nga hát, tiếng hát nhẹ nhàng bay bổng như muốn bay lên trời.

Chịu đựng hết nỗi Quý Chí Mẫn hỏi cô: "Làm gì vậy, em uống lộn thuốc hả?"

Tiêu Tiêu nháy nháy mắt, tự nhiên nở nụ cười, sau đó nhẹ giọng nói: "Lần đầu tiên trong đời em theo đuổi con trai, một kích liền trúng đích, nên em vui thôi."

Quý Chí Mẫn nghe xong đôi mắt phát sáng, vội đến phòng kỹ thuật nhìn người kia, thấy Lâm Tế Du đang đứng nói chuyện với một đồng nghiệp nam, khuôn mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống mấy người đang yêu đương xuân tâm phơi phới.

Quý Chí Mẫn trở lại: "Thật hay giả, đến hôm nay mới theo đuổi sao? Không phải em đã sớm ở nhà của người kia rồi hả!"

"Không được nói lung tung, anh mà nói lung tung nữa em nói cho tiểu Dĩnh biết là anh lén xem tin nhắn của cô ấy."