Chương 45

Hiển nhiên Lâm Tế Du vẫn rất để ý, hướng mắt nhìn váy cô một lúc mời dời đi, sau đó khởi động xe.

"Em là con gái, không phải việc gì cũng xông lên phía trước."

Tiêu Tiêu vô cùng trôi chảy "Vâng" một tiếng, đem máy nghe lén bỏ vào trong túi, nhìn bộ dáng cô như vậy là biết rồi, hiển nhiên là nghe từ tai trái ra tai phải.

Lâm Tế Du hơi bực mình lái xe về phía trước, quẹo vào tiểu khu, trực tiếp lái xe vào gara tầng hầm.

Tiêu Tiêu một tay cầm túi, mở cửa nhảy xuống xe, kì thật váy đã khô một chút, lúc nhảy xuống làn váy bay bay, trần ngập cảm giác nguy hiểm.

Lâm Tế Du ấn thang máy, nhịn không được lại nói: "Lúc mặc váy cũng không được tùy tiện nhảy tới nhảy lui, một cô gái..."Anh không nói tiếp, nhớ lại cảnh cô nhảy vào xe Santana giống hệt như tư thế hổ đói hạ gục con dê, không nói tới vẻ vang, cô ấy không có bắt chước trong phim ảnh xé váy để thuận tiện hành động là đã kiềm chế lắm rồi.

Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng cảm giác được bất mãn của anh, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, chống lại ánh mắt bắt bẻ kia của Lâm Tế Du, rồi nhìn lại cái váy nhăn nheo của mình, nhất thời có chút quẫn bách (*) không biết làm sao.

(*) quẫn bách: lúng túng.

Tiêu Tiêu giật giật túi, cười khan nói: "Lần sau em sẽ chú ý, bình thường em cũng không mặc váy, nên không có thói quen,...không thể tự nhiên được, ha ha."

Hai tiếng "Ha ha" khô khan như gai xương rồng đâm vào lòng Lâm Tế Du, khiến anh không thoải mái, con gái mặc váy thì có gì không tự nhiên chứ? Chỗ nào không được tự nhiên hả? Chỉnh tề, sạch sẽ, có cái gì không tốt!

Hai người trầm mặc bước vào thang máy, trong lòng Tiêu Tiêu thực sự hối hận cùng anh trở về đây. Quên mất anh làm bác sĩ, mà bác sĩ thì cái gì không vệ sinh thì rất để ý, giống như vị Hoàng thái hậu nhà cô, ngay cả khăn tay cũng rửa bằng một loại nước tẩy đặc biệt, lau nhà mà không lau lại hai lần tuyệt đối không dừng tay.

Lâm Tế Du thấy cô một mực cau mày không nói lời nào, trong lòng có chút hối hận, không thân cũng chẳng quen, bất quá chỉ là đồng nghiệp kiêm đối tượng xem mắt mà thôi.

Hơn nữa...

Lâm Tế Du nhìn chằm chằm vào thang máy phản chiếu thân ảnh của cô, tóc dài thả trên vai, áo trắng, váy hoa, nếu giống như vừa rồi, đứng bên cạnh đường cái ngẩng đầu cười tươi tắn, thì đúng là có một chút cảm giác thục nữ.

Tiêu Tiêu đang ủ rũ, thình lình nghe thấy Lâm Tế Du nói: "Không được tự nhiên cái gì, tôi thấy rất đẹp mà."

Tiến vào cửa Lâm gia, cô mới kịp phản ứng, anh ấy đang nói đến cách ăn mặc của cô. Lời này vừa tán dương bao hàm chút an ủi, không biết sao khiến cô nghĩ tới câu nói kia của Tư Hoa Lâm "Mấy tên biếи ŧɦái rất ưa thích kiểu này."

Chắc là có chút biếи ŧɦái mới thành tâm thành ý mà ưa thích nha.

Quần áo tắm rửa trong ba lô đã có, phòng tắm cũng không có nhiều sự lựa chọn. Lâm gia có hai phòng tắm, trong phòng chính một cái, một cái phòng tắm bên ngoài phòng khách, dưới lầu có nhà vệ sinh nhưng không có bồn tắm. Trước kia đến tá túc, không biết có Lâm Tư Hàn và Đương Anna, nên trực tiếp dùng phòng tắm bên ngoài kia, nhưng bây giờ cô biết có hai nhân vật đó rồi, làm sao cô có thể dùng tự nhiên dùng phòng tắm đó được.

Lâm Tế Du dẫn cô đến phòng tắm trong phòng anh. Lần đầu tiên cô đến phòng tắm của anh, vừa lớn vừa rộng không nói, bồn tắm lớn đến nỗi có thể nuôi cả đàn cá, khác biệt hoàn toàn với phòng tắm quy củ bên ngoài kia.

Lâm Tế Du lại mở tủ lấy khăn tắm, áo tắm ra: "Mấy thứ này đều là đồ mới."

Đến thời điểm này, Tiêu Tiêu mới hiểu hôm nay mình nhận biết bao nhiêu lạnh nhạt.



Sau khi trở lại đại đội trinh thám, mấy người Quý Chí Mẫn đã thẩm vấn xong tên biếи ŧɦái kia, Tiêu Tiêu mở tài liệu ra xem, Quý Chí Mẫn chỉ tay vào tài liệu nói thầm với cô: "Tiền lương cao như vậy, có nhà có xe, lại có thể suy nghĩ biếи ŧɦái như vậy, nhìn ảnh của vợ ông ta xem, khá đẹp đấy."

Ông ta khai nhận rõ ràng việc bản thân quấy rối trị an, nhưng khi hỏi đến việc đứa bé mất tích thì mờ mịt không hiểu, chỉ nói mình không biết gì hết.

Tổ B nhận được manh mối do người dân cung cấp, sau đó tìm thấy chiếc xe tải cũ chứa đầy dầu bị ô nhiễm trong bãi đỗ xe phía sau siêu thị.

Trong xe chỉ tìm được một cái nút áo, đưa cho mẹ đứa bé nhận dạng thì xác thực chính là nút áo bị rơi xuống trên người đứa bé.

Thái độ tự trách của hai vợ chồng ngày càng mạnh mẽ, nhìn thấy nút áo của con mình một câu cũng không nói được, vành mắt đỏ bừng ngồi trong phòng tiếp khách của đại đội không chịu đi.

Khuyên giải cỡ nào họ cũng không chịu đi, mọi người cũng hết cách, đành phải kí thác hi vọng vào nhân viên phòng kỹ thuật.