Chương 32

Chưa được vài phút, ông chủ "Ngọc Hoàng" đã bưng một đĩa lớn bánh kem củ cải trắng khắc hoa đi ra, một dãy hoa tử đằng từ tím đậm đến tím nhạt quấn quanh đĩa.

Lâm Tế Du nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn: "Tôi không gọi món này."

Ông chủ mở to mắt, cười tủm tỉm giải thích với Tiêu Tiêu: "Đây là bông hoa may mắn hôm nay của nhà hàng, ý nói là thời khắc hạnh phúc, nếm thử xem?"

Tiêu Tiêu cầm một cái, cắn một ngụm ngọt ngọt lại giòn xốp. Thấy vẻ mặt thích thú của cô, ông chủ đắc ý nở nụ cười: "Có ngon không?" Tiêu Tiêu gật đầu liên tục.

"Đương nhiên, trừ cái người hay bắt bẻ quỷ Tế du Anh ra thì còn ai dám nói tôi làm đồ ăn không ăn được!"

Quỷ bắt bẻ lạnh lùng nhìn anh ta ở đằng kia hiến vật quý, không hề có ý định nếm thử.

Ông chủ khoe khoang đủ rồi mới chịu quay trở lại nhà bếp làm thức ăn. Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ, ngọn đèn âm u làm nổi bật quang cảnh xanh xanh hồng hồng và tranh vẽ treo trên tường càng khiến không khí xung quanh u ám tịch mịch.

Một tiếng sau, rốt cuộc nhân viên phục vụ có đôi mắt thâm quầng kia trở lại, trước mặt Tiêu Tiêu là "Tồi tâm đứt ruột phấn" và Lâm Tế Du là "Súp hoa sen mới nở".

Tên và món ăn chả liên quan chút nào, súp hoa sen thật ra chính là súp rau cải đậu hủ, "Tồi tâm đứt ruột phấn" chính là bún xào ớt.

Lâm Tế Du cau mày nhìn đĩa bún xào đó mấy lần, chuyển súp đậu hủ vào giữa bàn, múc một chén đưa đến trước mặt Tiêu Tiêu: "Nếm thử súp này đi, rất đặc biệt."

Tiêu Tiêu nghi ngờ uống một ngụm, vị rất lạ: súp rất thanh đạm, rất đối lập với cách trang trí xung quanh.

"Ngonq úa!"

Cuối cùng Lâm Tế Du cũng tỏ ra vui vẻ một chút, chậm chạp múc cho mình nửa chén.

Tiêu Tiêu lại nếm thử bún xào ớt, cay đến nỗi khiến cô chảy nước mắt, phải uống hết một chén súp đậu hủ mới thấy dễ chịu.

Người từng trải Lâm Tế Du ngồi bên cạnh đưa khăn tay an ủi cô: "Đỡ chưa?"

Tiêu Tiêu lắc đầu, ho đến chảy nước mắt, cay quá, nhưng lại nhịn không được muốn nếm thử, không ngờ thích như vậy. Lâm Tế Du quyết đoán đẩy đĩa kia sang một bên: "Đừng thử nữa, đợi lát lại cay phát khóc cho xem."

Vừa dứt lời, cửa tiệm đã cót két bị đẩy ra, cùng với giọng nữ nũng nịu: "A... Tiểu Du!"

Khuôn mặt Lâm Tế Du lập tức đen lại, Tiêu Tiêu hoảng sợ, giọng nói này...không đúng, là Đường Anna à?

Hai người đồng loạt nghiêng đầu sang chỗ khác, quả nhiên là Đường Anna và sản phẩm số 1 kiều nữ và đại gia đang đứng ở cửa.

Vẻ mặt Đường Anna vui mừng, dáng vẻ sản phẩm số 1 rất cao hứng, đi nhanh đến bàn của bọn họ: "Tiểu Du và bạn gái đến đây ăn cơm à!"

Tiêu Tiêu có hơi phản ứng không kíp, Lâm Tế Du nghiêm mặt nhìn bọn họ đi đến trước bàn mới không tình nguyện giới thiệu với Tiêu Tiêu: "Đây là Lâm Tư Hàn và bạn gái ông ấy, đây là đồng nghiệp của con, Tiêu Tiêu."

Đường Anna quay đầu nhìn Lâm Tư Hàn: "T, cô gái này chính là người mà em nói ở nhà tiểu Du và có võ Trung Quốc đó."

Lâm Tế Du vẻ mặt không đổi giải thích: "Hai người hiểu lầm rồi, đêm hôm đó tôi bị trật chân, sau khi cô ấy đưa con về nhà nên liền dẫn Đường Anna đến cục."

Đường Anna tỏ vẻ "Đừng giả bộ, tôi biết rõ mà: "Khi đó trời gần sáng rồi, trước đó hai người không ở cũng một chỗ ư? Trên người cô ấy còn mặc đồ của cậu."

Trên trán Lâm Tế Du bắt đầu nổi gân xanh.

Lâm Tư Hàn cười tủm tỉm kéo Đường Anna ngồi xuống, nhìn Tiêu Tiêu với ánh mắt đặc biệt yêu thương. Tiêu Tiêu không tự chủ nhớ đến động tác sờ mông nhân viên phục vụ lưu loát kia của ông.

Lâm Tư Hàn một tay ôm eo nhỏ nhắn của Đường Anna, trên mặt cố gắng bày ra vẻ mặt hòa ái dễ gần: "Ba hiểu mà, người trẻ tuổi, có sức sống nhất.”

Lâm Tế Du hiểu rõ tính tình bọn bọ, càng giải thích chỉ khiến bản thân mình tức giận, vì thế dứt khoát ngậm miệng không trả lời.

Dù sao Tiêu Tiêu cũng là người ngoài, không tiện giải thích, đồng thời cố gắng thôi miên bản thân không nhìn thấy hai người ở dưới bàn đang cọ xát đùi với nhau.

Làm sao có thể vừa** vừa cười một cách hiền lành như vậy chứ.

Tiêu Tiêu cảm thấy nụ cười trên mặt mình bắt đầu cứng ngắc, người cũng sắp phân liệt rồi.

Sau khi Đường Anna tìm người bảo lãnh thì rất chú ý đến tình hình tiến triển của vụ án, không tự chủ được hỏi tình tiết vụ án: "Tìm được hung thủ chưa?"

Câu nói này ngược lại nhắc nhở Tiêu Tiêu, cô bất chợt nhớ lại ảnh chụp gian phu kia, liền hỏi Đường Anna: "Có phải cô đã từng đến nhà Tô Nghiệp Hoa không?"

"Ừ."

"Cô có biết Tôn An không?"

"A, bà già Tô." Đường Anna oán giận nói: "Người phụ nữ đó siêu cấp xấu tính, đánh tôi! Con gái cô ta cũng xấu, lấy nước tạt tôi!"

Lâm Tư Hàn lập tức dùng tiếng anh hỏi cô ấy có đau hay không, rồi đánh ở đâu, cô ấy cũng lốp bốp giải thích: lấy dây lưng của Tô Nghiệp Hoa đánh lên mặt cô ấy, con gái Tô Nghiệp Hoa cũng không dễ chọc, đứng bên cạnh khóc kêu đừng đánh nữa nhưng lại tới phòng bếp ôm bình thủy tạt nước lên mặt cô ấy. Đương nhiên cô ấy cũng phản kích, lấy cái giá bên cạnh nện lên người Tôn An..