Chương 28

Con nhìn xem ông chủ Tô công ty XX, ăn chơi như vậy nên gặp chuyện không may rồi đấy! Chết như vậy thật là mất mặt!

Con là con gái gia đình đàng hoàng, phải biết tự quý trọng bản thân mình.

Tiêu Tiêu im lặng nghe ông dạy bảo, sau đó nấu bữa ăn khuya cho ông.

Tiêu Văn Giang cầm chén vừa ăn vừa nói thầm: "Đừng tưởng rằng nấu cho bố chén chè trôi nước thì bố sẽ tha thứ cho con, con đây là nguyên tắc lệch lạc, tác phong có vấn đề."

Tiêu Tiêu vừa gật đầu vừa đẩy ông đến bàn ăn: "Con biết rồi, con nhất định sẽ cố gắng uốn nắn."

Lúc này Tiêu Văn Giang mới chịu buông thá, bắt đầu ăn.

Sáng hôm sau, Lâm Tế Du đến văn phòng Tiêu Tiêu.

Tiêu Tiêu bắt đầu hoảng sợ, tình tiết gì đây, không lẽ mẹ và chủ nhiệm Lý cùng nhau "thương lượng" à?

Lâm Tế Du mặc áo khoác trắng, hai tay đút vào túi, đứng giữa văn phòng như cây tùng bị cô lập. Ngoại trừ Hàn Tiểu Dĩnh, tất cả mọi người đều tỏ thái độ xin miễn phí cho kẻ bất tài với anh, chào hỏi rất khách khí.

Tiêu Tiêu cũng học dáng vẻ chào hỏi của họ, Lâm Tế Du lại mở miệng: "Cô đi theo tôi đến phòng giải phẫu một chút." Nói xong liền mặc kệ phản ứng của cô, đi thẳng ra ngoài.

Quý Chí Mẫn nháy mắt với Tiêu Tiêu: "A Tiêu Tiêu, ngày hôm qua anh gửi bưu kiện cho em, em nhận được chưa? Sáng sớm lão Tư muốn lấy, em đừng quên đó."

Tiêu Tiêu "À" một tiếng, bỏ đồ đạc xuống, lại thấy Lâm Tế Du trở lại đứng trước cửa: "Tiêu Tiêu?"

Tiêu Tiêu vuốt huyệt thái dương, theo anh ra ngoài.

Lâm Tế Du vào thang máy, nhấn nút tầng hầm. Tiêu Tiêu nhịn không được bèn hỏi: "Có tình huống gì mới sao? Có cần gọi cho tổ trưởng Tư không?"

Lâm Tế Du úp úp mở mở, cuối cùng thang máy cũng mở ra, anh bước ra ngoài. Tiêu Tiêu đành phải đi theo, lúc này là giờ làm việc nên có không ít xe. Lâm Tế Du đi thẳng đến xe của mình, mở cửa ghế phụ: "Cô lên xe trước đi, tôi sẽ nói cho cô biết."

Vì vậy Tiêu Tiêu đành phải lên xe, Lâm Tế Du cũng lên ghế lái, khởi động xe nhưng không di chuyển, chỉ mở điều hòa rồi dừng tại chỗ.

"Sự việc lúc trước, tôi xin lỗi cô, là tôi hơi quá đáng."

Tiêu Tiêu sững sờ: "Cái gì?"

Lâm Tế Du lập tức nhìn cô một cái: "Chính là việc xem mắt lúc trước, xin lỗi."

Tiêu Tiêu chớp mắt, đặc biệt gọi cô xuống đây chính là vì chuyện này ư?

"Chuyện cô ở nhờ nhà tôi, tôi đã giải thích rõ với sư huynh rồi, nhờ anh ấy nói cho mẹ cô biết."

"Cảm ơn."

"Không khách khí." Lâm Tế Du dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu cô không ngại, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau." Đối với việc này Tiêu Tiêu không có do dự cũng không ngẩn người, nhanh chóng trả lời: "Được."

Tốc độ này khiến Lâm Tế Du nhịn không được quay đầu nhìn cô, Tiêu Tiêu thoải mái nhìn anh mỉm cười.

Bác sĩ Lâm ngoại trừ quan hệ gia đình phức tạp một chút thì ngoại hình đẹp mắt, tố chất chuyên nghiệp, không hút thuốc lá không uống rượu, có gì không tốt phải do dự đây?

Khóe miệng Lâm Tế Du khẽ giật, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Tiêu Tiêu sảng khoái gật đầu: "Đến lúc đó anh gọi điện cho tôi, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây."

"..."

"Còn có việc ư?"

Lâm Tế Du xụ mặt nhìn cô: "Tôi không có số điện thoại của em."

Tiêu Tiêu mở cửa xe, nhảy xuống: "Bên trong quyển sổ trên bàn của anh có đấy."

Lâm Tế Du khẽ gật đầu, đợi cô đi xa, anh nhìn theo một lúc rồi mới lái xe ra khỏi gara đi về phía nhà tang lễ.

Bữa cơm này còn chưa ăn được, gần tan tầm, bọn họ nhận được tin tức ở đồn công an ở thành nam, bà cụ và con dâu ở nhà đánh nhau.

Đợi bọn họ chạy tới tiểu khu thì ở cửa ra vào đã có một nhóm người đang tụ tập xem náo nhiệt.

Cảnh sát hình sự trong phòng ngoài phòng cũng có mấy người, hai người phụ nữ bị ngăn cách bởi cánh cửa vẫn tiếp tục mắng nhau. Bà cụ mắng Tôn An là không biết thẹn, da^ʍ phụ; Tôn An mắng bà cụ là bà già thích rình rập người khác.

"Cô giấu qυầи ɭóŧ trong phòng mình! Cô cho rằng tôi không biết sao?”

“Bà già kia! Con bà đã chết rồi! Đừng nói tôi không tìm đàn ông, dù tôi tìm thì sao hả? Bà cho rằng bây giờ là xã hội gì? Tôi tái giá 70 lần bà cũng không xen vào được!"

Bà cụ tức giận tới mức vung cây chổi, chàng trai cường tráng kia thiếu chút nữa ôm bà đứng bất động: "Cái đồ Phan Kim Liên kia! Tôi sớm biết rõ cô ác độc! Cô hại chết con tôi! Tôi chết cũng không buông tha cho cô! Tôi đã giao chứng cớ cho cảnh sát rồi! Bên trên qυầи ɭóŧ của người đàn ông lêu lổng với cô có mấy thứ bẩn thỉu! Cô cho rằng tôi không biết ư? Tôi lấy đi xét nghiệm rồi! Bắt được đôi gian phu các người rồi tiễn lên tây thiên."

Ở phía xa, Tư Hoa Lâm nghe hai người ầm ĩ chuyện này thì trán nổi gân xanh, mọi người ai cũng biết sự tích huy hoàng của Tô Nghiệp Hoa, khuôn mặt cực kì đặc sắc.