Chương 60: Tôi đến đây

Chương 60: Tôi đến đây

Cố đại nhân và Xuất Trần Tử mỗi người một cái nệm bồ đoàn ngồi đối diện nhau, trước mặt bày mấy khúc xương, cùng với một bộ răng nhọn đã ngưng đọng nước dãi màu đỏ máu. Xương cốt là di hài của Mai Hương, bộ răng là trước khi Cố đại nhân lên núi, phó quan trưởng vội vàng đưa tới. Nói là sau khi trời sáng bọn họ vào núi, lần theo dấu chân kết quả đi đến một cái hố khô ráo, không phát hiện ra gì, chỉ thấy độc một bộ xương. Quân y vừa nhìn kích cỡ răng, biết ngay mọi người đã tìm ra hung thủ.

Dựa vào trí tuệ cùng tài ăn nói của Xuất Trần Tử, có thể gán bộ răng đến cả trên người Tam Hoàng Ngũ Đế, hơn nữa có thể lươn lẹo đến không chút kẽ hở, mặc cho ai cũng phải tán thưởng y có lý lẽ có căn cứ. Chỉ cần y nguyện ý, y có thể soạn đáp án cho tất cả bí ẩn chưa lời đáp. Nhưng Cố đại nhân là bạn của Vô Tâm, nể mặt Vô Tâm, Xuất Trần Tử không thể mặt dày mà qua loa có lệ được. Nhưng nếu không nói khoác, Xuất Trần Tử phải thừa nhận bản thân bó tay với lũ quái vật này. Mà gần hơn mười năm nay y luôn duy trì hình tượng tiên nhân bác học gì cũng biết, giờ bảo y thừa nhận mình bất lực, chẳng khác gì vả vào mặt vậy.

Sau khi tra xét trên xương không có độc, Xuất Trần Tử lòng rối như tơ vò bắt đầu suy nghĩ, không biết mình nên tiếp tục diễn mặt hoa lệ trước mặt Cố đại nhân, hay là thành thật phơi bày bản chất mộc mạc. Nghĩ tới nghĩ lui thở dài một hơi, cuối cùng y không đầu không đuôi hỏi: “Vô Tâm đến chưa?”

Cố đại nhân phát hiện chỉ cần Xuất Trần Tử vừa thấy gã, nhất định sẽ hỏi Vô Tâm, bèn nhịn không được cười: “Hắn còn ở Thiên Tân. Hắn không muốn đến, tôi cũng không ép được.”

Kể từ khi trải qua hiểm nguy trong động ngàn phật, nếu không có Vô Tâm bên cạnh, Xuất Trần Tử quả thực cũng không muốn nhớ những chuyện trải qua dưới lòng đất. Lặng lẽ liếc Cố đại nhân, y mở miệng lại hỏi: “Cố lữ trưởng, anh có biết lai lịch của Vô Tâm không?”

Cố đại nhân lập tức lên tinh thần, hết sức cẩn thận đáp: “Hắn… Hắn chính là một kẻ lăn lộn giang hồ, năm ngoái trong nhà tôi không sạch sẽ, có thứ gây chuyện hại ra mạng người, có mời hắn đến giải họa một lần. Sau đó… sau đó chúng tôi quen biết.

Xuất Trần Tử gật đầu, lại nói: “Gần đây ban đêm đừng cho người vào núi, nhất là đừng tới gần hố sâu hồ nước. Dưới lòng đất núi Thanh Vân có huyền cơ, chỉ e dựa vào nhân lực là không thể hiểu rõ. Cố lữ trưởng, nếu ta phải nói, buông tha mỏ vàng mới là thượng sách. Nếu không một khi đào mở chân núi, ai biết sẽ thả ra bao nhiêu quái vật? Cho dù chúng nó gặp ánh sáng sẽ tan chảy, nhưng khó mà đề phòng…”

Cố đại nhân cười: “Đạo trưởng, ngài nói đều đúng. Vấn đề là Lão Soái không lên tiếng, chúng tôi cũng không làm chủ được a.”

Xuất Trần Tử rất thạo sự đời, đương nhiên hiểu nỗi khổ tâm của Cố đại nhân, thế là cuối cùng nói: “Nếu muốn đào, nhất định phải chọn khởi công ban ngày. Một khi đào ra xác chết, lập tức thiêu hủy ngay tại chỗ.”

Trước mặt Xuất Trần Tử Cố đại nhân vâng vâng dạ dạ, rời đạo quan trở về quân doanh, không ngờ sau khi vào cổng doanh, phát hiện xe tải dừng ở sân trống, đội trưởng đội thăm dò to như gấu thoăn thoắt lên xe xuống xe, đang chỉ huy binh lính đem một cái rương dài được đóng từ tấm gỗ chuyển lên xe. Ngoại trừ rương dài ra, trên đất còn đặt hai cái rương gỗ nhỏ vuông vắn, Cố đại nhân đến gần nhìn, chỉ thấy trong một cái rương đựng đầu Bồ Tát, đầu loè loẹt sặc sỡ, thoạt nhìn có thể khiến người khác sợ nhảy dựng; trong một cái rương còn lại đặt hai cánh tay, ngay cả nửa đoạn cánh tay, cũng là màu sắc sặc sỡ, tuy nhiên chạm trổ rất đẹp, đến cả móng tay đều đầy đủ ngay ngắn. Đội trưởng thấy gã đến, bèn nhảy khỏi xe tải, một đường than thở đi tới: “Gay go, gay go thật rồi.”

Cố đại nhân hỏi: “Làm sao vậy?”

Đội trưởng hai tay chống nạnh: “Tượng Phật sau khi khai quật, màu sắc lập tức thay đổi…” Hắn duỗi tay chỉ đầu Bồ Tát trong rương: “Mới nháy máy một cái, thế mà hoàn toàn thay đổi!”

Cố đại nhân lấy làm lạ: “Tại sao chỉ có một đầu một đôi tay? Bị vỡ hết rồi à?”

Đội trưởng lắc lắc đầu: “Không biết, chúng tôi cũng chỉ đào được ngần nấy, có lẽ trước đó đã có người phát hiện ra nơi này. Nhưng theo tôi được biết, trên núi Thanh Vân cũng không có di tích cổ nào, mặc dù là Thanh Vân quan, cũng được xây dựng gần trăm năm nay… quả thực là kỳ quái lắm thay.”

Cố đại nhân không dám nói nhiều, nhủ bụng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, mình là đến đánh giặc, không phải đến khai khoáng, lại càng không phải là đến đào tượng phật. Sư phụ và Xuất Trần Tử đều đã thay gã dò đường, biết rõ dưới lòng đất rất tà ma, gã cớ gì phải theo giúp vui? Dù gì gã ở dưới chân núi trông cửa canh chừng mỏ vàng, trên núi có cái gì mặc kệ!

Cố đại nhân nghĩ rõ là đẹp, nhưng không như mong muốn, qua một đêm, trong doanh lại xảy ra chuyện —— bốn gã lính ngủ trong 1 lều, sáng hôm sau một người tỉnh dậy, phát hiện ba đồng đội không thấy đâu, thay vào đó là 3 bộ xương khô, nhất tề nằm trên phản.

Tin tức lan truyền, trong doanh lập tức ồn ào, trái khoáy là hôm qua lại có người từ đất cạn đào ra một thi thể còn rất mới, nhưng thi thể lại ăn bận trang phục thời tiền Thanh. Sau khi thi thể gặp ánh mặt trời, rất nhanh mục nát thối rữa, bị thiêu đốt sạch sẽ. Lời đồn có mầm mống, mọi người ở dưới chân núi rãnh rỗi đến buồn bực, thế là hạt giống gặp đất. Chưa tới hai ngày mà đã bắt đầu xuất hiện lính đào ngũ. Cố đại nhân hốt hoảng, vội vàng đi mời Xuất Trần Tử nghĩ cách, lại gửi đi một phong thơ, giục Vô Tâm đến hỗ trợ.

Thư xuất phát từ núi Thanh Vân, một ngày sau đã đến Thiên Tân vệ, bị bưu tá nhét vào sân qua khe cửa. Trong sân không có ai, bởi vì Vô Tâm đã dẫn Nguyệt Nha đi Bắc Kinh .

Tiết xuân đã đến Bắc Kinh, Vô Tâm và Nguyệt Nha đầu tiên là gặp vài ngày gió to. Đợi gió lặng, bầu trời xanh biếc như được gột rửa, liên tiếp được mấy ngày trời đẹp. Hai người tinh lực và thể lực đều tràn đầy, nơi có thể dạo là dạo hết, những món ngon cũng nếm qua, đặc biệt điều khiến họ vui vẻ là bọn họ chụp được vài bức ảnh trong tiệm chụp hình. Đương nhiên, Thiên Tân cũng có tiệm chụp ảnh, nhưng bọn họ ở Thiên Tân lại chưa từng nghĩ tới việc chụp ảnh chung.

Hai người đều lần đầu tiên trong đời chụp ảnh, ngồi trên xe lửa về Thiên Tân, Vô Tâm vẫn không kìm được lấy ảnh ra ngắm nghía. Trong ảnh hai người vai sóng vai, ngoẹo đầu theo chỉ dẫn của thợ chụp ảnh, cũng là đầu kề bên đầu. Nguyệt Nha ban đầu không tài nào cười nổi, lúc sau khó khăn nở nụ cười, bị thợ chụp ảnh nhanh tay nhấn nút bắt được vẻ mặt. Hắn ngắm nghía mãi, Nguyệt Nha xáp lại gần xem, đồng thời nhỏ giọng nói: “Có phải cười quá lớn hay không?”

Vô Tâm lắc đầu: “Không có, cười rất đẹp.”

Nguyệt Nha lại nói: “Anh thấy em uốn tóc xong có phải trông già hơn không? Trông em như chị anh ý?”

Vô Tâm nghiêm túc quay sang quan sát Nguyệt Nha, cuối cùng đáp: “Không thể nào.”

Nguyệt Nha không nhìn mình trong ảnh nữa, chuyên tâm nhìn Vô Tâm. Vô Tâm có hốc mắt sâu sống mũi thẳng, bình thường thi thoảng sẽ toát ra chút âm trầm, không ngờ trong ảnh lại rất đẹp. Nguyệt Nha lấy ảnh qua, che cô đi, chỉ lộ một mình Vô Tâm: “Anh xem anh đi, y như diễn viên trong phim.”

Vô Tâm sờ đầu: “Đáng tiếc tóc anh không dài, nếu không rẽ ngôi càng đẹp.”

Nguyệt Nha cười nói: “Rẽ ngôi chắc chắn là không được rồi đó, hay về nhà em làm cho anh một bộ đồ tây? Em đến tiệm may hỏi rồi, cả tiền công lẫn vải, hai mươi đồng là đủ. Hai mươi đồng chúng ta có a! May đồ xong, lại mua cho anh một đôi giày da, một cái mũ dạ, một cây gậy batoong. Còn thiếu gì nhỉ? Đúng rồi, còn thiếu một cặp kính mắt đen.”

Vô Tâm tưởng tượng hình tượng mới mà Nguyệt Nha thiết kế cho mình, không biết sao cảm thấy rất buồn cười, theo bản năng rúc vào tóc Nguyệt Nha. Nguyệt Nha vội đẩy hắn, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: “Đừng không biết xấu hổ, mọi người nhìn kìa.”

Nguyệt Nha nói được thì làm được, sau khi xuống xe lửa dẫn Vô Tâm đến thẳng tiệm may, đo kích cỡ chọn vải giao tiền cọc. Sau đó hai người trở về nhà, kết quả cổng lớn vừa mở ra, liền bắt gặp một phong thơ nằm trên đất.

Vô Tâm xé thư đọc, phát hiện ngày gởi là ba ngày trước, mình đã trễ thời điểm. Vội vàng bắt chước một phong thơ hồi âm ra cửa gửi qua bưu điện, sau khi trở về hắn hỏi Nguyệt Nha: “Làm sao bây giờ? Cố đại nhân bảo chúng ta qua đó.”

Nguyệt Nha ở trong bếp xắt củ cải héo, chọn một miếng khá là tươi đưa cho Vô Tâm: “Em biết ngay anh ấy không tha cho hai ta mà. Đi thì đi thôi, anh ấy lại gặp chuyện gì?”

Vô Tâm ăn cải củ đáp: “Không phải chuyện lớn, anh có lẽ có cách.” Sau đó hắn đưa miếng củ cải cắn dở đến miệng Nguyệt Nha: “Ngọt .”

Nguyệt Nha cắn một miếng nhỏ, cảm thấy rất ngọt, vì thế đẩy tay hắn: “Anh ăn đi, em không ăn. Ăn nhiều sẽ đánh rắm.”

Vô Tâm nghe cô hình như không muốn ăn thật, bèn rồn rột nhai hết củ cải.

Hai người ở nhà thêm một ngày, đến sáng ngày thứ ba, một chiếc ô tô chạy đến, đón họ đi núi Thanh Vân.

Cố đại nhân lúc trước mỗi ngày ở cùng Vô Tâm Nguyệt Nha, bây giờ vừa tách ra hơi lâu, thế mà lòng đầy nhớ nhung. Chắp hai tay đứng cạnh con đường núi, Cố đại nhân vừa đón gió đợi xe hơi, vừa âm thầm kinh ngạc, không ngờ bản thân lại đa sầu đa cảm, còn biết nhớ nhung.

Đến khi một chiếc xe hơi mang theo một hàng bụi mù chạy tới, gã nhất thời không tự chủ được mà đứng nghiêm. xe hơi thắng lại mở cửa, Vô Tâm và Nguyệt Nha chui ra, Cố đại nhân mừng cực kỳ, trước tiên ôm Vô Tâm, vỗ bồm bộp lên lưng hắn: “Lão bất tử này, cuối cùng cũng đến!” Sau đó hai mắt chuyển hướng Nguyệt Nha, rất lỗ mãng một cách tự nhiên mà ré lên: “Nguyệt Nha, vài ngày không gặp em thế mà béo lên nha, cừ thật, đùi to mông bự nhỉ!”

Kiểu nói đùa của Cố đại nhân hiển nhiên là nghe không lọt tai nổi, có điều Nguyệt Nha xưa nay không chấp nhặt với gã, cho nên chỉ nói: “Béo thì sao? Béo phúc hậu! Sau này không cho anh gọi anh ấy là lão bất tử, ảnh nhìn còn trẻ mà!”

Cố đại nhân trong lòng thống khoái cực kỳ, hào khí ngút trời vỗ vai Vô Tâm, đoạn tiếp tục đấu võ mồm cùng Nguyệt Nha: “Nguyệt Nha, dẫn anh chồng trẻ nhà em đi theo tôi. Chồng trẻ nhà em còn non quá, em liệu mà coi chừng, cẩn thận hắn làm mồi cho sói.”

Vô Tâm hai tay cắm trong túi áo, không nói gì chỉ cười. Mà Cố đại nhân cùng Nguyệt Nha ồn ào một trận, cuối cùng quay sang Vô Tâm nói: “Đừng có mà thầm đắc ý, tôi gần đây có chuyện đau đầu, cậu phải giúp tôi một tay. Còn có lão đạo Thanh Vân quan kia cứ nhắc tới cậu, cậu lên núi gặp y một chút đi. Mặt khác tôi hỏi cậu, cậu nói hiện tại lòng người đã bất ổn, lời đồn truyền ra mười mươi, tôi làm sao bây giờ?”

Vô Tâm không cần nghĩ ngợi đáp: “Làm pháp sự.”

Cố đại nhân trừng mắt: “Vớ vẩn, trong doanh cũng không có ma quỷ, làm pháp sự hữu dụng cái *éo?”

Vô Tâm hùng hồn đáp: “Làm pháp sự là cho người ta xem a! Lời đồn đãi nửa thật nửa giả, cúng bái hành lễ cũng là nửa thật nửa giả, vừa vặn tương sinh tương khắc, đúng là thành đôi rồi.”

Cố đại nhân nuốt nước miếng: “Vậy làm pháp sự xong rồi sao?”

Vô Tâm nháy mắt với Cố đại nhân: “Không phải tôi đã đến sao? Chẳng lẽ tôi đến để chơi?”