Chương 53: Phá tường thông đường
Vô Tâm giương miệng, tháo đoản kiếm với vào trong cửa sắt, khẽ chọt vào vách đá. Xuất Trần Tử khom lưng đứng bên cạnh, chẳng những cũng giương miệng, mà còn lộ cả cái lưỡi bị thương.
Sau khi chọt vài cái, Vô Tâm quay đầu nói: “Đạo trưởng, là đá tảng thật.”
Xuất Trần Tử chớp chớp mắt, làm như nghe không hiểu: “A?”
Vô Tâm tăng thêm lực, chọt vách đá mạnh hơn. Âm thanh keng keng bịch bịch truyền đến, Vô Tâm tập trung tinh thần nghiêng tai lắng nghe, hắn mở miệng: “Đạo trưởng, ông nghe ra vấn đề không?”
Xuất Trần Tử lắc lắc đầu: “Ta… Ta không nghe ra, cậu gõ lại vài cái!”
Vô Tâm thò cả đầu vào trong, chỉ nghe thanh âm, dường như phía sau vách tường còn có không gian, nhưng vô luận thế nào, vách tường nhất định rất dày. Hắn rút đầu về, lại với tay vào cẩn thận sờ soạng, phát hiện bốn phía vách tường hình như có khe hở.
“Hẳn là có đường sống.” Hắn quay qua nói với Xuất Trần Tử: “Đạo trưởng, ông có thể nổ súng bắn vỡ vách tường bên trong không?”
Xuất Trần Tử đẩy hắn ra, cúi người nhìn vào trong quan sát độ dày, lại duỗi tay vào đẩy thử vách tường, cuối cùng đứng dậy lắc đầu: “Không được, rất nguy hiểm . Viên đạn chưa chắc có thể xuyên qua vách tường, ngược lại rất dễ khiến đạn nảy ra bắn trúng người.”
Vô Tâm toan nói, không ngờ phía sau bỗng nhiên có động tĩnh. Hai người quay đầu nhìn lại, phát hiện tiếng động đến từ ngoài cửa lớn, làm như có xác sống lại muốn tông cửa.
Vô Tâm nóng vội: “Đạo trưởng, không được sao?”
Xuất Trần Tử túa mồ hôi lạnh: “Người dạy ta bắn là quan thị vệ phủ Tổng thống. Lúc đó gã nói rất rõ. Viên đạn một khi nảy lên đá, không chừng sẽ gây tổn thương cho người ở phương hướng nào đó, khó lòng phòng bị a!”
Ngoài cửa sắt lớn truyền đến một tiếng “Đùng”, hình như lại có thứ gì đó húc lên cửa. Vô Tâm vội xoay người bổ nhào đến trước cửa lớn, dùng lưng chặn khe cửa, đồng thời trong lòng nhá lên, đột nhiên có chủ ý. Vẫy Xuất Trần Tử, hắn gọi đối phương đến gần, sau đó hỏi: “Ông có cách nào có thể che lại dương khí của mình không?”
Xuất Trần Tử suy nghĩ trong chớp mắt: “Ta chỉ có thể phong bế lại hồn phách chính mình, có thể nín thở 2 phút.”
Vô Tâm gật đầu: “Tốt, đủ! Đợi chút nữa chúng ta thả vào một tên xác sống, bọn chúng khỏe, để chúng đánh vỡ vách tường cho ta!”
Một sợi tóc dài rơi xuống che khuất ánh mắt Xuất Trần Tử: “Làm kiểu gì?”
Vô Tâm trừng hai mắt: “Đi! Đem máu của ông bôi lên vách tường trong cửa nhỏ, bôi nhiều một chút!”
Xuất Trần Tử nhìn Vô Tâm, chỉ thấy tròng mắt hắn bỗng trở nên vừa đen vừa sáng, trong hốc mắt hơi lõm lập lòe sáng, nhưng là kiểu lập lòe bất định quỷ quái. Vỗ đầu hiểu ra, y vội chạy đến trước cửa sắt nhỏ, xắn ống tay áo lộ ra cánh tay trắng như tuyết, y dùng dao nhỏ nhẹ cứa lên da, nhịn đau nặn máu tươi bôi lên vách tường. Máu của người sống dĩ nhiên mang theo hơi người sống, đến khi miệng vết thương bị y nắn vừa đỏ vừa tím, y còn chưa thỏa mãn cúi người phun hai ngụm nước miếng vào trong động. Buông tay áo quay sang Vô Tâm, y mở miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vô Tâm nâng tay nhẹ nhàng vỗ mi tâm mình: “Ông chuẩn bị đi, đứng bên cạnh tôi.”
Xuất Trần Tử vừa mò bùa vừa bước nhanh đến hắn: “Còn cậu thì sao?”
Vô Tâm khoát tay áo: “Không cần lo cho tôi. Bây giờ tôi sẽ thả xác sống vào, xác sống vừa vào cửa, ông nín thở ngay lập tức, biết chưa?”
Xuất Trần Tử dán lại lá bùa vàng lên trán, sau đó đứng một góc bên cạnh. Ngón tay Vô Tâm mò đến khe cửa, từ từ mở một cánh cửa ra. Xác sống bên ngoài tuy sợ bùa chú, không dám xông vào, nhưng khe cửa vừa mở rộng, bên trong rõ ràng có hơi thở người sống, chúng theo bản năng xông vào khe cửa.
Vô Tâm động tác linh hoạt, chỉ cho một tên xác sống nam dáng người tầm tầm tiến vào. Tên xác sống vừa vào, hắn liền ra sức đóng cửa sắt. Xuất Trần Tử thấy nó vào thật, tức thì ngừng thở không nhúc nhích. Tên xác sống đi lòng vòng một chỗ, trán và mắt xem như đầy đủ, từ mũi trở xuống giống như bị a xít ăn mòn, da thịt rách bươm, hai hàng răng giao thao lộ ra tận gốc, ngay cả môi đều không có. Tên xác sống vốn không biết suy nghĩ, hoàn toàn bị hồn ma nhập vào chi phối. Nếu hồn ma đầy đủ thì không nói, nhưng hồn phách trong Khóa Hồn Trận vốn lộn xộn rối rắm, nay nhập đại vào xác chết, không có trí tuệ, tất cả đều dựa vào luồng lệ khí đuổi theo gϊếŧ vật còn sống. Vô Tâm chậm rãi lui về sau, chắn trước người Xuất Trần Tử, mà tên xác sống rốt cục tìm được mục tiêu, lê hai chân về phía cái động nhỏ hình vuông.
Trong động bôi máu người còn mới, đối với nó mà nói, chính là một loại kí©h thí©ɧ. Lảo đảo đi đến trước động cúi người, nó với hai tay vào động, ra sức cào vách tường dính máu. Xuất Trần Tử không dám phân tâm xem thêm, tập trung điều khiển hơi thở, muốn duy trì thêm một lúc. Mà Vô Tâm nghe trong động truyền đến tiếng sột soạt rất nhỏ, sau một lúc, xác sống bắt đầu thò đầu chui vào trong, nhưng bả vai rộng bị kẹt tại cửa động. Vô Tâm chỉ thấy vai của nó dần dần biến hình, chính là nó không biết đau đớn, mạnh mẽ chui vào. Sau một tràng tiếng vang trầm đυ.c liên tục, vai của tên xác sống càng xâm nhập vào, đồng thời từ trong khe hở của cửa động tràn ra óc thịt, hiển nhiên tên xác sống đã tự tông bể đầu mình.
Xuất Trần Tử lúc này không thể nhịn được nữa, đưa tay chụp vai Vô Tâm. Vô Tâm không quay đầu, trực tiếp chỉ tên xác sống: “Đạo trưởng, đi trấn trụ nó!”
Xử lý một tên xác sống đối với Xuất Trần Tử mà nói, không thành vấn đề. Y thở hổn hển tiến lên, dán một lá bùa lên mông nó. Xác sống liền bất động, Vô Tâm thấy rõ ràng, một cụm ánh sáng lộn xộn hội tụ lại trên xác sống, rồi mờ nhạt dần, chính là hồn phách đã bị trấn áp.
Trong lúc Xuất Trần Tử lo thở dốc, Vô Tâm túm chân tên xác sống ra. Nó đúng là đã dốc hết sức, vai và tay đều nát. Xuất Trần Tử sợ bẩn, không chịu tiến lên; vì thế Vô Tâm xắn tay áo, vừa dọn mớ thịt vụn xương gãy ra ngoài, vừa đẩy vách tường phía cuối, rốt cuộc phát hiện vách tường nghiêng ra, một bên đã có khe hở rộng chừng nửa ngón tay. Ném tên xác sống tới bên cạnh sư phụ Xuất Trần Tử, Vô Tâm cho Xuất Trần Tử xem tình hình trong động, còn nói: “Yên tâm, không có máu, xương cốt và thịt thà đều được ta nhặt ra rồi.”
Xuất Trần Tử nghe hắn an ủi, thiếu chút nữa nôn sạch bánh quy trong bụng, sau đó tỏ vẻ tuyệt đối không xem.
Vô Tâm hết cách, đành phải tiếp tục tự mình nghiên cứu, lại đem đoản kiếm luồn khe hở cạy ra. Vách tường chặn cửa động, trước mắt xem ra đúng là đá phiến thật, có lẽ khá dày, cho nên chỉ với một mình Vô Tâm, thật sự khó có thể xê dịch. Vô Tâm tiếc đoản kiếm của Xuất Trần Tử, sợ hư kiếm, cho nên thử xong rút kiếm ra, mở miệng nói: “Còn phải thả thêm một tên nữa, nếu không dựa vào thân thể người phàm của chúng ta, thật sự là không thông đường được.”
Xuất Trần Tử nhắm mắt hít sâu một hơi: “Được, vậy thả một tên nữa!”
Vô Tâm giở lại trò cũ, mạo hiểm thả vào một xác sống nữ. Nó cúi đầu xông vào, sau khi xông vào đối mặt với Vô Tâm, mới phát hiện gương mặt đối phương trắng toát, trên mặt có ba lỗ thủng, xem ra là người quen. Xuất Trần Tử vừa bôi máu trong động, lúc này đang đứng thẳng tắp ở trong góc giả chết; trên người Vô Tâm căn bản không có hơi người vì thế xác sống tìm theo máu tươi, noi theo xác sống nam trước, đi thẳng đến trước cửa động. Xác sống nữ này vai nhỏ, chui đầu vào, va chạm một lúc đùng đùng. Mãi đến khi Xuất Trần Tử nhấn một lá bùa lên mông nó, nó đã nát bét từ đầu đến ngực, hoàn toàn không thể thu thập.
Không biết tại sao trong xác chết đều không có tụ máu, ngược lại cũng dễ dọn dẹp. Vô Tâm thò một cánh tay vào dò xét, sắc mặt vui mừng, thì ra tảng đá đã xê xích lớn, đủ để chứa một cái đầu thông qua.
Bảo Xuất Trần Tử xách đèn bão tới, hắn định tự mình đi xem thử phong cảnh sau vách tường. Cúi người đưa đèn bão vào trong động trước, hắn chen từng chút một từ cánh tay đến đầu, từ đầu đến bả vai, nhích từng chút chen vào trong. Xuất Trần Tử căng thẳng siết nắm tay đứng một bên, mắt thấy vai của hắn đã chen vào được, bèn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thấy gì vậy?”
Giọng Vô Tâm nghe rất xa xôi, là một tiếng “woa” ồm ồm. Xuất Trần Tử nghe giọng hắn khác thường, vội vàng chuẩn bị bùa nắm trong tay: “Làm sao vậy?”
Vô Tâm la quang quác như quạ đen: “Woa! Phân!”
Xuất Trần Tử nghe không rõ, thắc mắc: “Cái gì chết?”
Vô Tâm chen đầu chen chân lui ra, ngẩng đầu nói với Xuất Trần Tử: “Không phải chết, là phân!” (chết và phân đồng âm) Hắn trỏ cửa động: “Bên ngoài phía dưới xây bệ đá, trên bệ đặt một dãy bô, trong bô toàn là phân cả!”
Xuất Trần Tử khó tin nhìn Vô Tâm: “Tại sao có bô và phân? Cậu nhìn kỹ chưa?”
Vô Tâm vốn là cái tên không thèm kiêng kỵ, nhưng giờ phút này nhớ lại những thứ vừa chứng kiến còn có chút buồn nôn: “Không tin ông đi ngửi thử?”
Xuất Trần Tử gấp đến độ vung tay áo: “Biến! Cậu nói đúng thì đúng đi! Nhưng mà ngoài bô và phân, còn có gì khác không?”
Vô Tâm chỉ cửa động: “Tôi nói này đạo trưởng, trong đó khéo là nhà xí của sư phụ ông cũng nên?”
Xuất Trần Tử sắp bị hắn chất vấn đến muốn khóc rồi, giang hai tay hỏi ngược lại: “Nhà xí mà phải xây thêm một vách tường một cái cửa sắt sao?”
Y nóng ruột, Vô Tâm cũng không kiên nhẫn: “Lệnh tiên sư xưa nay ngoài dự tính của người khác, chuyện gì mà làm không được?”
Xuất Trần Tử mở miệng toan phản bác, bỗng nghe thấy một tiếng vang thật lớn, hai cánh cửa sắt bỗng mở toang! Mắt thấy một đám xác sống dữ tợn chen chúc xông vào. Qua giây lát khủng hoảng, Xuất Trần Tử dũng cảm chắn trước người Vô Tâm. Tay phải vung ra trước, lần thứ ba xuất ra cờ lệnh, đồng thời y vung tay trái đẩy Vô Tâm: “Vào động, chạy mau!”
Vừa dứt lời, y ném cờ lệnh xuống, cột cờ nhỏ thế mà đứng thẳng trên đất. Ngay sau đó giương tay quăng một xấp bùa, y đứng dưới cơn mưa lá bùa, vụng về mà kết thủ ấn: “Lâm binh đấu giả, tất cả hàng trận tiến lên!”
Trong căn phòng đá u ám, lá bùa màu trắng bay phất phới, đám xác sống như bị dính phép định thân, đồng loạt cứng đờ. Cùng lúc đó, Vô Tâm hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đẩy tảng đá trong động nhích ra vài phân, đủ cho hắn nghiêng người chui ra. Vươn tay nhấc cái bô ném đại vào trong bóng đêm vô tận hai bên, hắn mạo hiểm leo ra đứng trên bệ đá, sau đó la với vào trong: “Đạo trưởng, mau lên!”
Xuất Trần Tử bỏ phí đạo thuật từ lâu, bây giờ trấn trụ đám xác sống, mệt muốn tè ra quần. Nghe Vô Tâm gọi, y bất chấp tất cả, xoay người chui vào động. Y là người cao to, theo lý mà nói bất kể thế nào không có khả năng chui qua được cái lỗ nhỏ như thế. Nhưng con người đối mặt với sinh tử, thường có thể làm được những việc không thể. Y rụt vai cong lưng chen vào trong, thế mà chui ra được. Vô Tâm đã đá bay mấy cái bô, lối ra rộng mở hơn nhiều, bấy giờ ôm lấy y, không nói lời nào kéo mạnh ra ngoài.