Cố đại nhân ngồi xổm trong bếp nhóm lò, kiểu nào cũng không châm được lửa, trái lại thổi cho phòng bếp khói dày đặc. Gã không rành việc nhà, càng châm càng hỏng, cuối cùng ho khan ầm trời chạy ra.
Đập cửa sổ phòng tây rầm rầm, gã bất đắc dĩ mà kinh động Nguyệt Nha. Nguyệt Nha đang ngủ say, bấy giờ hoang mang nhỏm người nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên cửa sổ thủy tinh tụ một lớp sương mỏng, sân viện ngoài cửa sổ mơ mơ hồ hồ, không phải cảnh tượng khi xưa; mà Cố đại nhân đang dán mặt trên lớp thủy tinh, điên cuồng gọi cô.
Nguyệt Nha hoảng sợ, nghĩ cháy nhà, vội khoác áo bông đẩy cửa ra ngoài: “Chuyện gì thế?”
Cố đại nhân bị sặc khói nước mắt giàn giụa: “Bếp lò làm sao ấy? Không châm lửa được chỉ toàn khói?”
Nguyệt Nha thắc mắc: “Hơn nửa đêm anh châm lửa làm gì? Đói à?”
Cố đại nhân dùng ngón tay cái chỉ ra sau: “Là sư phụ —— sư phụ đang run, có thể là lạnh. Cô nhanh đi đun nước, cho hắn ngâm!”
Nguyệt Nha nghe vậy, vội xoay người chạy ù vào bếp.
Nguyệt Nha thuận lợi nổi lửa, đặt một nồi nước lớn lên bếp: “Ảnh có thể run được rồi hả?”
Cố đại nhân l*иg tay áo đứng ở một bên: “Còn có thể rên hừ hừ nữa, ban đêm nếu hắn không rên ra tiếng, tôi cũng không nhớ mà qua xem hắn.”
Nguyệt Nha lập tức quay đầu nhìn gã: “Hiện tại ảnh có dạng gì rồi?”
Cố đại nhân trầm ngâm nói: “Có chút giống người…”
Nguyệt Nha không khỏi hưng phấn : “Cho tôi xem ảnh một cái!”
Cố đại nhân cảm thấy khó xử: “Muốn nhìn a? Nhưng mà… Dù sao tôi nói cho cô trước một câu, hắn mặc dù có điểm giống người, nhưng vẫn là một phần giống người, chín phần giống quái vật. Cô không nên xem, tôi cũng không ngăn được cô, nhưng sau khi xem xong không cho cô khóc không được làm ồn.”
Nguyệt Nha vừa dò tay thử nước trong nồi, vừa nhịn không được cười nói: “Tôi còn lớn gan hơn đàn ông bình thường ấy chứ, còn có thể sợ ảnh?”
Nói tuy là nói vậy, nhưng đợi khi nồi nước bốc nơi nóng, trong lòng Nguyệt Nha vẫn không yên, đồng thời trong đầu tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh khủng bố. Cố đại nhân sức lớn, nhấc cái nồi sắt bự từ trên bếp đi ra ngoài, cô theo sau, tim đập theo từng bước chân, tính thời gian, cô đã rất lâu chưa nhìn thấy mặt Vô Tâm.
Cố đại nhân đi như rồng bay hổ bước, mắt thấy sắp tới cửa, gã không dừng bước chân, đồng thời hạ lệnh: “Nguyệt Nha, mở cửa cho tôi!”
Nguyệt Nha đáp một tiếng, toan chạy lên trước, không ngờ Cố đại nhân trượt chân, chỉ nghe một tiếng nổ long trời lở đất, gã té cái oạch ngay bãi nướ© ŧıểυ bị đóng băng ngay trước cửa, cả nồi nước ấm chụp lên đầu gã. Nguyệt Nha vội vàng một tay xách nồi một tay đỡ người, cũng may Cố đại nhân da dày thịt béo, cũng không sợ ngã, nghiêng người bò dậy.
Cố đại nhân đầy mặt và đầu cổ đều là nước, há mồm toan chửi đổng, song một câu không ra khỏi miệng, gã bỗng nhớ nướ© ŧıểυ là của mình, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ nói không nên lời. Mà Nguyệt Nha nhìn gã không sao, đẩy cửa đi vào phòng. Cố đại nhân vẩy bớt nước trên đầu, vẻ mặt não nề cũng đi vào.
Trong phòng sáng đèn, Nguyệt Nha đưa bàn tay về phía thảm nhỏ trên vại, do do dự dự nhìn Cố đại nhân: “Tôi… tôi xem nhé!”
Cố đại nhân toan trả lời, ai ngờ không đợi gã mở miệng, trong vại bỗng truyền ra tiếng, vừa giống rêи ɾỉ vừa giống như thở dài, giống giọng Vô Tâm, song lại non nớt hơn giọng Vô Tâm: “Hừ…”
Nguyệt Nha như bị kim đâm, một phen xốc tấm thảm nhỏ lên, dò đầu nhìn vào trong, tư thế của cô cứng ngắc không nói không nhúc nhích. Mà Cố đại nhân khẩn trương nhìn chằm chằm cô, sợ cô bị dọa sợ đến bệnh mất.
Ước chừng qua năm sáu phút, Nguyệt Nha rốt cục ngẩng đầu lên. Sau khi thở dài một hơi, cô nhìn Cố đại nhân nở nụ cười: “Anh cứ nói ảnh xấu, dọa tôi không dám nhớ tới ảnh, giờ thấy, cũng không xấu a!”
Cố đại nhân tròn mắt: “Không xấu?”
Nguyệt Nha xắn tay áo: “Không phải là con khỉ lông trắng sao? Tôi cũng có thể chăm vậy! Cố đại nhân anh giúp tôi một việc, đưa ảnh ra khỏi vại đi, sau này để tôi chăm ảnh!”
Cố đại nhân cứng họng: “Không phải —— cô nhìn rõ chưa? Thế kia mà gọi khỉ lông trắng? Cô đừng có dát vàng lên mặt hắn thế!”
Nguyệt Nha phản đối lắc đầu: “Bộ dạng này của ảnh, còn đẹp hơn tôi tưởng tượng. Anh lại đây mà xem, đầu to tay nhỏ, đầy đủ hết nha!”
Cố đại nhân tiến lên một bước, nhìn kỹ vẻ mặt Nguyệt Nha, phát hiện vẻ mặt cô đều là chân tâm thật ý, bèn âm thầm cảm thán, đúng là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Nguyệt Nha đến cả đẹp hay xấu cũng không phân biệt được.
Cố đại nhân xoa tay lấy dũng khí, cúi người vươn hai tay vào trong vại, nâng dưới hai nách Vô Tâm. Chầm chậm nhấc lên, Vô Tâm lộ rõ toàn bộ hình dạng dưới ánh đèn. Nguyệt Nha mở to hai mắt đánh giá gương mặt nó, chỉ thấy hai gò má và cằm đã có hình dạng, chính giữa cũng nổi lên sóng mũi mờ mờ, dưới mũi là hai cái lỗ nhỏ đến khó nhận ra, hẳn là lỗ mũi. Mặt mũi Vô Tâm đều toàn lông là lông, chỉ có hốc mắt lõm xuống là bóng loáng, dưới lớp mí mắt trong suốt lộ ra quầng thâm, không biết bên trong đã mọc con ngươi mắt hay chưa.
Từ cổ đi xuống, chính là một cơ thể gầy trơ xương, hai cánh tay như hai cánh bị rụng lông, co quắp dán sát tại hai bên sườn, cổ tay nhọn nhọn tụm lại một túm lông trắng, còn chưa nhìn ra bàn tay; bên dưới còn chưa thoát khỏi phôi sâu, tuy có thể loáng thoáng nhìn ra sự tồn tại của xương hông, nhưng xuống dưới vẫn là một cái đuôi sâu.
Nguyệt Nha vừa rồi nhìn hắn giống như con khỉ, nhưng bây giờ nhìn lại, cảm giác hắn vẫn có điểm khang khác khỉ. Cố đại nhân thấy nhưng không cảm thấy kinh ngạc, chẳng chút chán ghét, ôm ngang nó đặt lên giường. Gã đưa tay bóp bóp đuôi sâu, Cố đại nhân thấy sắc mặt Nguyệt Nha có điểm không thích hợp, bèn trấn an cô: “Cô tới sờ thử, dưới xương hông mới mọc ra hai cây xương mới, đại khái vài ngày nữa, cái đuôi có thể tách làm hai chân rồi.”
Nguyệt Nha lấy lại bình tĩnh, sau đó nói: “Cố đại nhân, anh dời cái vại vào phòng tôi trước đi!”
Cố đại nhân ngẩn ra: “A?”
Nguyệt Nha nói: “Tôi thật sự không sợ, nó lúc đầu giống sâu tôi còn không sợ, giờ giống người chả nhẽ lại sợ?”
Cố đại nhân không thể giành Vô Tâm với Nguyệt Nha, Nguyệt Nha nguyện ý chăm sóc nó, gã còn mừng được rỗi việc; có điều làm lão đại ca Nguyệt Nha, gã thật sự không đồng ý Nguyệt Nha đem Vô Tâm qua đó sớm.
Hết cách, gã ra sức dời cái vại. Mà Nguyệt Nha kéo chăn bông của Cố đại nhân bọc Vô Tâm lại, cô cõng Vô Tâm như vác bao gạo qua.
Cố đại nhân đặt vại nước tại một góc trong phòng tây, sau đó tự cảm thấy đại công cáo thành, ôm chăn bông trở về phòng ngủ, mặc kệ Nguyệt Nha một lần nữa bổ củi nấu nước. Đến sáng hôm sau, gã ngồi trong phòng Nguyệt Nha cắn hạt dưa, chỉ thấy Nguyệt Nha dùng hai cái chăn bông bọc quanh Vô Tâm, vừa nhìn còn tưởng cô đang ủ bột trên giường.
“Ha ha!” gã vui sướиɠ phun vỏ hạt dưa xuống đất: “Thế nào rồi?”
Nguyệt Nha vẻ mặt rạng rỡ ngồi xếp bằng trên giường: “Khá ngoan!”
Cố đại nhân lại cười hai tiếng, nghĩ bụng cá tìm cá, tôm tìm tôm, lão yêu quái tìm nha đầu ngốc.
Nguyệt Nha có việc làm, mỗi ngày quay mòng quanh Vô Tâm. Cố đại nhân được rảnh rỗi, tiếp tục chờ Lão Soái từ Bảo Định trở về. Tên bạn béo của gã phái đầy tớ đem tới mấy thứ tơ lụa, nói là để gã may đồ mặc. Gã không định tìm thợ may, ôm vải vào thẳng phòng tây: “Nguyệt Nha…”
Nguyệt Nha chân sau quỳ trên giường, xoay người nhìn gã, tay phải ôm ngón trỏ tay trái, đầu ngón tay đã rỏ máu tươi. Liếc mắt thấy vải trong tay Cố đại nhân, Nguyệt Nha nhất thời sáng mắt: “A, vải gì thế?”
Cố đại nhân đặt vải lên bàn: “Tay cô sao vậy?”
Nguyệt Nha vừa giận vừa buồn cười: “Cái tên tiểu thất đức kia, một đêm liền mọc ra miệng , vừa nãy tôi mò tay vào sờ ảnh, ảnh cắn tôi một cái!”
Cố đại nhân rất hiếu kỳ: “Có răng rồi?”
“Có, còn sắc nữa, như dao nhỏ vậy, cắn một cái là chảy máu.”
Cố đại nhân hứng thú, tiến lên hất chăn bông, lập tức cao hứng reo lên: “Há há! Chân cũng có rồi! Tay cũng dài ra?” gã túm tay Vô Tâm lên nhìn nhìn: “May mà chưa có móng tay, bằng không kiểu gì cũng cào người ta!”
Nguyệt Nha quên cả đau, áp sát tới cho Cố đại nhân xem mặt Vô Tâm: “Anh xem, giống y đúc nguyên bản. Đợi lông rụng hết, càng đẹp mắt.”
Cố đại nhân cúi đầu nhìn, phát hiện khuôn mặt đúng là giống như trước, mũi cao thẳng , môi cũng ra góc cạnh, chỉ là chưa mở mắt, nhưng bên dưới mí mắt ẩn ẩn lồi lên, cho thấy tròng mắt cũng đã mọc hoàn toàn .
Cố đại nhân rất mừng, từ trên nhìn xuống dưới, cuối cùng tách một chân Vô Tâm ngửa mặt lên trời cười dài: “Ha ha ha, chim nhỏ cũng có rồi!”
Nguyệt Nha tuy đã thành thân, nhưng mà nghe chuyện tiếu lâm của gã vẫn đỏ mặt, cảm thấy chẳng biết tiếp lời ra sao. Đương lúc xấu hổ hết sức, trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng: “Đói.”
Tiếng cười Cố đại nhân im bặt, cùng Nguyệt Nha nhìn Vô Tâm. Vô Tâm chầm chậm cuộn tứ chi, lười biếng xoay người đưa lưng về phía họ, đồng thời lại nói một tiếng: “Đói.”
Nguyệt Nha nhẹ giọng mở miệng: “Vô Tâm, anh đói hả? Muốn ăn cơm?”
Vô Tâm đáp: “Ừ.”
Nguyệt Nha thét chói tai hoan hô. Cúi người ôm chầm lấy Vô Tâm, trên cái đầu đầy lông trắng của hắn hôn mười mấy cái, vừa khóc nức nở mắng: “Đồ không có lương tâm, đói bụng liền cắn em? Anh chờ đấy, em đi nấu cơm cho anh ăn, cho anh ăn no rồi em lại xử anh!”
Nguyệt Nha lòng như lửa đốt nấu một chậu mì, bên trong cho không ít khoai tây và thịt. Đặt chậu canh ngoài sân cho nguội bớt, rồi bưng vào phòng.
Tay nâng chậu mì ngồi xổm trước giường, cô để cho Vô Tâm tự bò lại ăn. Cố đại nhân ngồi một bên hút thuốc uống trà cắn hạt dưa, mỉm cười nhìn Vô Tâm chúi đầu vào trong chậu, húp soàn soạt không kịp cả thở. Cái bụng rất nhanh lồi lên, cuối cùng hắn dùng lưỡi liếʍ sạch chậu mì, đột nhiên cắn tay Nguyệt Nha một cái. Nguyệt Nha giật mình, ngay sau đó phát hiện hắn không phải cắn thật, chỉ là răng nanh nhẹ nhàng hợp lại, đang hù cô.
Thả chậu vắt khăn, Nguyệt Nha nâng đầu lau mặt cho hắn. Tứ chi của hắn nhỏ gầy cuộn lại, ở giữa phồng lên cái bụng bự, trên bụng thưa thớt lông mao, từng sợi nghiêng ngả trái phải; khung xương cả người còn chưa có hình dạng, bả vai sụp xuống, cổ lại rất dài.
Cố đại nhân thấy vậy, lòng có suy nghĩ, nhịn không được hỏi Nguyệt Nha: “Cô nói, với hình dạng của hắn hiện tại, trên đời cũng chỉ có hai ta là thấy thuận mắt nhỉ?”
Nguyệt Nha tuy yêu Vô Tâm, nhưng lý trí cơ bản vẫn còn, vì vậy gật đầu biểu thị tán thành: “Phải!”