Chương 29: Kệ Ngữ*
*Thánh ca Phật Giáo
Phàm một người khi còn sống dương khí yếu, sau khi chết nhất định âm khí mạnh, cho nên Vô Tâm đứng trước quan tài, trong khoảng thời gian ngắn không dám vọng động. Nhìn từ kích cỡ, quan tài hiển nhiên là được đặt làm cho trẻ em. Tiểu quỷ âm khí nặng, chấp niệm nhẹ, rất dễ thao túng; mà quan tài cũng không cũ, có thể thấy là mới được đặt ở đây.
Xuyên qua cổng vòm phía sau quan tài, đi vài bước về trước rẽ vào một khúc quanh là có thể tiến vào hậu viện. Quan tài chắn ngay cửa, chính là tư thế ngăn trở, ngăn cản ai, lại khó mà nói. Vô Tâm nghĩ nay Huyện Văn trở thành địa bàn của Đinh đầu to, mà Đinh đầu to dường như cũng đã rơi vào tay Nhạc Khởi La. Nhạc Khởi La ở Huyện Văn nói một không hai, có thể vạch cả tòa nhà này làm vùng cấm, cớ chi còn muốn bày thêm nhiều trò trong nhà? Như thế xem ra, không phải là ngăn, mà là phong bế.
Cái muốn phong bế , dĩ nhiên chính là khu vực phía sau quan tài. Vô Tâm tỉ mỉ quan sát quan tài, thầm nghĩ có thể Nhạc Khởi La vẫn cố kỵ giếng nước trong sân, cho nên không cho người ngoài tùy tiện tới gần. Nằm dưới đất hơn một trăm năm, cái giếng xem như là nơi cô ta sống lại.
Nhẹ tay nhẹ chân vòng qua quan tài, Vô Tâm cất bước vượt qua cổng vòm, đồng thời hối hận mình không mang theo bùa giấy. Toàn bộ bùa giấy đều giấu trong lớp áσ ɭóŧ của Cố đại nhân, bùa giấy thật sự có pháp lực, có thể thấy được Xuất Trần Tử cũng không phải hư danh.
Song chưa được vài bước, phía trước bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân nặng trịch. Vô Tâm nhìn ra trước, chỉ thấy một đứa bé trai mặc áo đỏ nghiêng ngả lảo đảo chạy ra. Sau khi nhìn thấy Vô Tâm, đứa bé trai ngừng bước, bất động không nói.
Vô Tâm đi đến gần nhìn, chỉ thấy đứa bé trai sắc mặt xanh lét, hốc mắt khóe miệng đã mờ mờ thối rữa, thì ra không phải người sống, mà là một cái xác trẻ con.
Một lớn một nhỏ đối diện chốc lát, đứa bé kia bỗng giơ tay lên, ra chiều muốn túm ống quần Vô Tâm: “Đại ca ca, anh dẫn em đi chơi đi.”
Vô Tâm cúi đầu, chỉ thấy da thịt trên bàn tay đứa bé bị hủy hại, các đốt xương ngón tay trắng hếu lộ ra toàn bộ, mái tóc ngắn trên đầu cũng rối nùi. Vô Tâm duỗi tay rẽ tóc nó ra, chỉ thấy lỗ thủng rõ ràng giữa đỉnh đầu thằng bé, là lúc còn sống bị người ta khoan rồi rót dầu sôi vào. Đứa bé chết thảm, lại bị Nhạc Khởi La bào chế qua, âm khí lệ khí tất cả đều nặng đến mức tận cùng, Vô Tâm nghĩ thằng bé tưởng lầm hắn là đồng loại của nó, bởi vì trên người hắn không có hơi thở của người sống.
Vô Tâm luồn ngón tay vào trong lỗ thủng, câu xương đầu thằng bé nhấc lên trước. Đứa bé nhẹ bẫng, bị hắn nhấc thẳng lên trước, mà hắn nhìn vào mắt đứa bé, mở miệng hỏi: “Là ai gϊếŧ em?”
Đứa bé trai ngoan ngoãn đáp: “Tỷ tỷ.”
Vô Tâm lại hỏi: “Có đói bụng không?”
Đứa bé không thể gật đầu, chỉ cố gắng chớp chớp mắt, chớp rơi mấy sợi lông mi mang theo thịt rữa: “Đói.”
Vô Tâm cúi người buông nó ra, chỉ thấy sau khi thằng bé đứng vững, bất chợt nghiêng người nhào về trước, vồ được một con chuột lớn trong góc tường đi ngang qua. Nhét đầu chuột vào miệng tàn nhẫn cắn một ngụm, thằng bé giống như bú sữa mà bắt đầu hút máu.
Vô Tâm hiểu ra, tiểu quỷ vồ về phía dương khí, có chuột sống, gϊếŧ chuột sống; có người sống, thì gϊếŧ người sống.
Hơi cong thắt lưng, Vô Tâm hỏi: “Em ngủ ở đâu?”
Thằng bé há miệng to hết mức, một bên khóe miệng rách ra. Nửa thân mình của con chuột đều bị nó nuốt vào miệng, một cái đuôi nhỏ không ngừng lúc lắc. Thằng bé không nói ra lời, nâng tay chỉ về phía quan tài nhỏ nơi cổng vòm.
Vô Tâm gật gật đầu. Đợi cho tiểu quỷ hút hết máu tươi của con chuột, hắn nâng tay cắn nát đầu ngón tay, sau đó duỗi tay chỉ về phía tiểu quỷ. Tiểu quỷ thấy đầu ngón tay hắn có một điểm đỏ như máu, lập tức ngoác cái mồm đầy máu ra hút. Nhưng môi vừa khép lại, tiểu quỷ lập tức có phản ứng —— ngũ tạng nó như bị tan ra sôi trào, thất khiếu đồng thời chảy mủ máu.
Vô Tâm rút ngón tay ra, đá văng tiểu quỷ tiếp tục tiến lên. Đi được vài bước hắn bỗng vòng lại, xách tiểu quỷ ra khỏi cổng vòm. Xé áo đỏ trên người nó, hắn tìm một thân cây gần đó, xé áo thắt thành dây thừng, cột tiểu quỷ lên thân cây. Máu của hắn đang ăn mòn cơ thể thằng bé, mà đợi đến bình minh dương khí bay lên, ánh mặt trời tự nhiên sẽ khiến tiểu quỷ hồn phi phách tán.
Xoay người cũng đẩy nắp quan tài ra, Vô Tâm thò tay vào sờ soạng một vòng, không tìm thấy gì, thế là lại đi vào cổng vòm.
Vô Tâm tiến vào hậu viện của tòa nhà, chỉ thấy trong viện trên đất vết máu loang lổ, mà cửa thông đến tiền viện cũng đặt một cỗ quan tài nhỏ. Vô Tâm nghiêng tai lắng nghe, phát hiện trong quan tài truyền ra âm thanh rất nhỏ, giống như có người cựa mình bên trong. Mặt trời vừa xuống núi, có lẽ tiểu quỷ của cửa sau chạy ra trước, tên tiểu quỷ ở cửa trước là đứa chậm chạp. Trấn thủ cửa sau là một bé trai, theo lý mà nói, canh chừng cửa trước hẳn là bé gái. Nhìn quan tài nhỏ chần chờ một chút, Vô Tâm bỗng nhiên nổi nghi ngờ. Thái Sư tổ giỏi dùng trận pháp, Thái sư thúc tổ có lẽ cũng không yếu. Quan tài đặt trước một cái sau một cái, có khi nào cũng là một loại trận pháp? Nếu trận pháp bị phá, kẻ bày trận liệu sẽ biết hay không?
Nghĩ vậy, Vô Tâm không kinh động quan tài nữa. Tiểu quỷ không gây thương tổn hắn được, nhiều nhất là quấy rối hắn, hơn nữa chỉ có thể xuất hiện ban đêm, trời sáng sẽ trở vào quan tài. Vô Tâm tự nhận là có thể ngâm trong giếng một đêm, dầu gì tòa nhà bỏ trống, sau khi trời sáng bò lên cũng không sao.
Xoay người đi đến cái giếng trong góc sân, Vô Tâm cúi đầu nhòm vào trong, thấy ánh trăng trong giếng rất gần, là nước giếng đã dâng lên. Nhặt một cành cây khô rắn chắc bên cạnh giếng, hắn cởi sạch quần áo, dùng thắt lưng buộc chặt thành một bọc quần áo. Trên cổ còn đeo một cái túi tiền dẹp nho nhỏ, bên trong chứa tấm bùa vàng mà Xuất Trần Tử đạo trưởng vẽ ra.
Động tĩnh trong quan tài đen phía trước càng trở nên kịch liệt, nắp quan tài vang két két, cho thấy thứ bên trong sắp sửa chui ra. Vô Tâm ôm cành cây và quần áo bước lên thành giếng, không hề chần chờ nhảy xuống giếng.
Hai chân vừa chạm nước, hắn dạng chân đạp mạnh lên vách giếng dừng lại. Giơ tay sờ lên rêu xanh vừa dày vừa nặng trên vách, vách giếng xây bằng gạch, lâu năm không tu sửa nên không được bằng phẳng lắm. Vô Tâm cắm mạnh cành cây khô vào giữa khe gạch, vừa vặn lộ ra nửa đoạn cọc gỗ ngắn. Treo bọc quần áo và cả túi tiền nhỏ lên đó, Vô Tâm hai tay trống trơn một thân nhẹ nhõm, khép hai chân lại chìm vào trong nước.
Nước giếng rất lạnh, lúc Vô Tâm vào nước rùng mình mấy cái. Xoay vòng xuống đáy giếng, hắn dừng một lát, sau đó bơi về phía bức tường bị sụp. Như con cá lớn lướt qua tường, hắn tiến vào mật thất.
Bức tường vừa vỡ, mật thất dĩ nhiên không còn là mật thất nữa. Trong nước một màu đen kịt, Vô Tâm chầm chậm bơi, đồng thời dần dần thấy rõ cảnh tượng bên trong. Quan tài đỏ tươi vẫn đặt ở chính giữa, nắp quan tài vẫn tuột ra sau như cũ, xích sắt lỏng lẻo trói quanh quan tài, hoàn toàn chỉ làm cảnh mà thôi. Nước giếng lưu động theo động tác bơi của hắn, khiến mấy tấm bùa vàng dập dềnh lên xuống. Vô Tâm bắt đại một tấm nhìn, phát hiện hình vẽ trên bùa đều như nhau.
Sau đó, hắn giương mắt nhìn ba bức tường. Trên vách tường xám trắng là phù chú đen sì, không đầu không đuôi chẳng thấy kết thúc. Hắn nhích lại gần nhìn kỹ, muốn ghi nhớ vào đầu. Đối với hắn mà nói, phù chú giống như thiên thư vậy, nào có dễ nhớ? Nhìn một hồi, hắn có chút hối hận, hối hận lúc trước không nên có cái gì quên cái đó. Tính hắn thích quên, quên rồi là có thể nhận thức lại lần nữa. Ngành đạo thuật này chắc chắn là hắn từng có học qua, hai hay ba trăm năm trước gì đó, nhưng mà từ sau khi gặp Ngọc Nhi, hắn liền đóng cửa sống bằng tiền dành dụm, một khoản vốn đã đủ để hắn cùng cô sống vài chục năm. Sau khi Ngọc Nhi mất, tiền hết, bản lĩnh cũng mất.
Vô Tâm chầm chậm bơi theo vách tường, ngón tay vuốt ve nét bút màu đen trên tường, ghi nhớ lại từng chút một. Hóa ra cả tòa mật thất là một tấm bùa lớn, hoàn toàn phong bế Nhạc Khởi La. Nhưng vách tường bị bể một phía, tấm bùa lớn chỉ còn lại ba phần tư.
Ba phần tư, có chút ít còn hơn không. Vô Tâm không biết mình vòng dọc theo mật thất bao lâu. Cuối cùng hắn giơ tay đẩy vách tường, duỗi người tứ chi nổi trong nước. Nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, chắc chắn mình đã nhớ rõ hình vẽ bùa chú rồi mới thở phào.
Hắn không có khí, từ trong lỗ mũi chỉ thở ra hai dòng nước yếu ớt. Bỗng nảy lên ý tưởng, hắn vọt đáp xuống, muốn nghiên cứu cỗ quan tài nằm giữa một chút.
Kéo xích xuống, hắn nằm vào quan tài. Gáy gối lên gối ngọc thạch nặng trịch, hắn duỗi chân câu nắp quan tài đóng lại, tự nhốt mình trong quan tài.
Nắp quan tài khép lại kín kẽ, trong bóng tối Vô Tâm giơ hai tay lên, thầm nghĩ Nhạc Khởi La nằm như thế này một trăm năm. Cảm giác thế nào, không dám nghĩ kỹ, bởi vì cô độc trong bóng tối một trăm năm rất đáng sợ.
Đầu ngón tay bỗng tiếp xúc gập ghềnh, là hai hàng chữ viết được khắc sâu hai bên trái phải. Vô Tâm nhẹ nhàng mò mẫm, phát hiện đó là hai câu Kệ của Phật giáo: “Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn lý thiên.”
* Tạm dịch: “Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện, Vạn dặm không mây vạn dặm trời” – Sông nào có nước, có trăng soi; dặm trời nào mây vắng, dặm trời ấy xanh
Kệ ngữ viết thành cách thức câu đối, xen kẽ giữa hai câu là vài nét bút vẽ ngoáy. Có lăn tăn sóng nước, trên nước là một con vịt vẽ cẩu thả … đoán là con vịt. Vô Tâm mò rồi sờ, trước sau không thể xác định, bởi vì vẽ rất đơn giản, có thể là ngỗng hoặc nhạn.
Nhạc Khởi La nằm trong quan tài, hẳn là không có hứng thú an nhàn tô tô vẽ vẽ. Vô Tâm nở nụ cười, nghĩ đây có lẽ là di tích của Thái Sư tổ. Thái Sư tổ sợ Thái sư thúc tổ nằm ở trong quan tài chán quá đây mà!
Một đôi sư huynh đệ, không chung một con đường là đấu, đấu rồi phân thắng bại. Thật vất vả phân thắng bại xong rồi, kẻ bại chịu khổ, kẻ thắng cũng chẳng dễ chịu gì. Chẳng còn cách nào, Vô Tâm nghĩ, mấy trăm năm mấy ngàn năm, vẫn như thế.
Vô Tâm ở trong giếng lăn lộn trời đất quên luôn thời gian. Mà Nhạc Khởi La trong nhà của họ Đinh tại huyện Văn, cũng trắng đêm không ngủ.
Máy hát đĩa tối tân quay cả một đêm, đĩa hát nghe lật qua lộn lại. Cô gái nho nhỏ ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế sô pha to bành, hai chân để trên chiếc ghế kê chân mang màu sắc cổ kính. Tóc mái cô ta đã dài, che khuất cả lông mày, dưới tóc mái đen dày là đôi mắt trắng đen rõ ràng. Dùng một cây quạt giấy nhẹ gõ lòng bàn tay, cô nhìn chằm chằm hai ngọn đèn trường minh trước mắt.
Trên bàn vẽ thái cực đồ, đèn trường minh đặt ngay hai con mắt cá âm dương. Hai ngọn đèn, một chiếc cháy chập chờn. Bóng đêm dày đặc, bình minh sắp tới; ngọn lửa bỗng vụt cháy sau đó tắt phụt.
Nhạc Khởi La đứng lên, ném cây quạt đi ra cửa. Cô ta không quay đầu nói với hai tên lính gác đứng ngoài cửa: “Chuẩn bị xe, ta muốn ra ngoài!”