Chương 16: Phục sinh

Chương 16: Phục sinhEditor: Mạc Thiên Y

Nguyệt Nha nhào bột, cán mì, cắt mì, đun nước sôi nấu mì sợi, dùng ba quả trứng gà kèm cải thìa sốt đậu tương làm thành một bát nước sốt lớn. Cố đại nhân đem dao súng của gã đặt trên giường trong phòng đông, một tay chống tường đứng cạnh bếp, thèm nhỏ dãi chờ ăn mì trộn. Nguyệt Nha eo thon xinh xắn, động tác lại không nhẹ nhàng, làm việc ầm ầm, như thể chớp mắt một cái, mì đã được vớt ra, nước sốt cũng được rưới lên, ngay cả nồi cũng rửa sạch sẽ , kệ bếp cũng lau qua một lượt.

Cố đại nhân làm con trai của đồ tể, miễn cưỡng cũng coi như xuất thân nghèo khổ, nhưng luôn có thịt heo ăn, ít chịu khổ. Gã ở Huyện Văn quen ăn sơn hào hải vị, nhưng nay sa sút, được ăn mì trộn cũng rất vừa lòng. Như vị đại gia ngồi trước bàn cơm, gã hùng hồn chờ mì lên. Nguyệt Nha đứng trước bếp, đang dùng cái muôi rưới nước sốt lên tô mì. Rưới nước sốt xong, cô lại cầm đũa bắt đầu trộn mì. Cố đại nhân thấy thế, mở miệng nói: “Không cần cô trộn, để tự tôi làm.”

Nguyệt Nha dùng giọng mũi rặt nói: “Không có trộn cho anh.”

Cố đại nhân nghệt mặt, tức thì phản ứng lại: “Cô còn cho hắn ăn mì hả? Hắn còn có miệng sao?”

Nguyệt Nha cúi đầu, sợi mì trộn đến là cao: “Không có miệng thì đổ thẳng vào cổ họng.”

Cố đại nhân nuốt nước miếng đánh ực, đối với Nguyệt Nha có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đồ đàn bà con gái đầu óc chậm chạp, hắn đã trường sinh bất lão rồi, còn thèm một chén mì của cô à? Dù sao hắn cũng chả chết vì đói được, cô còn đút hắn ăn làm chi!”

Nguyệt Nha không để ý tới gã, tự mình tiếp tục trộn mì. Trộn xong bưng một bát to đi ra ngoài, cô vẫn sợ bộ dạng của Vô Tâm, đi đến gần bèn dừng chân, thấp giọng hỏi: “Này, anh có đói bụng không?”

Vô Tâm trốn trong đống củi, trong tay đang cầm nửa cái đầu của mình. Sau mỗi lần trọng thương, hắn kiểu gì cũng chết một bộ phận sống một bộ phận, bộ phận còn sống lớn dần, bộ phận đã chết dần mục rữa. Hiện giờ thân thể hắn còn sống, nửa cái đầu đã chết, thành thử hắn vạch mí mắt kề sát miệng, đang định ăn một con mắt cho đỡ đói. Giọng của Nguyệt Nha kí©h thí©ɧ hắn, khiến hắn ngậm một con mắt lập tức trả lời: “Đói!”

Nguyệt Nha nghe hắn đáp, cho thấy thật sự là sống rất khỏe, cô vừa buồn phiền vừa an tâm. Mắt thấy trên đống củi loáng thoáng có một cái động, là lúc Vô Tâm giơ tay bắt Cố đại nhân lưu lại, cô bèn xoay người đem một bát mì lớn đặt trước động, đoạn gác ngang đôi đũa lên vành bát.

“Ăn đi.” Cô nhỏ giọng nói: “Không đủ xới thêm.”

Sau đó cô thẳng người, xoay người đi vào nhà. Sau khi vào cửa quay đầu nhìn, cô thấy một bàn tay từ trong động vươn ra, đầu tiên là cầm đôi đũa trên bát, sau đó lại vươn ra, vững vàng bưng cái bát vào.

Nguyệt Nha rũ mắt, Cố đại nhân nói cái gì cô cũng không nghe cũng không đáp. Một nồi mì, cho Vô Tâm một bát to, cô ăn nửa bát, còn lại đều bị Cố đại nhân thầu hết.

Sau khi ăn xong, Nguyệt Nha đi vào sân, thấy cái bát không và đũa đã đặt bên ngoài. Đi tới ngồi xổm xuống thu dọn bát đũa, cô đang đứng dậy đi, chợt trong động vươn ra hai bàn tay, chắp tay bái cô một cái.

Đồng thời, giọng của Vô Tâm truyền ra, rất nhẹ rất ngoan: “Nguyệt Nha, cám ơn em.”

Hơi thở Nguyệt Nha chợt run, nước mắt rơi vào cái bát không. Một phen cầm tay Vô Tâm, cô xiết mạnh một cái, cổ họng nghẹn ngào không phát ra được thanh âm nào. Ngay sau đó buông tay đứng dậy, cô bình tĩnh bước nhanh trở vào nhà.

Cuộc sống vẫn phải trôi qua như thường lệ, Nguyệt Nha khoác cái rổ không ra cửa, muốn đến chợ phụ cận mua ít thịt về. Bệnh một trận còn phải bồi bổ, huống hồ Vô Tâm còn bị mất nửa đầu.

Cô vừa đi, Cố đại nhân liền tản bộ ra sân. Ban ngày ban mặt, lá gan gã đặc biệt bự, chắp tay sau đít vòng qua đống củi, cuối cùng đứng trước hai chân vươn ra của Vô Tâm, gã cúi lưng nhòm nửa ngày, phát hiện té ra trường sinh bất lão cũng mọc năm ngón chân, y hệt mình.

Vô Tâm biết gã đến, nhưng tránh trong đống củi không lên tiếng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt da đầu mình, trên da đầu mọc một lớp tóc ngắn như lông mi, lông xù xù y hệt như sống lưng cún con. Từ sau khi ăn một bát lớn mì trộn, Vô Tâm chẳng còn khẩu vị ăn thịt mình nữa.

Cố đại nhân tò mò ngứa ngáy trong lòng, đi đến trước cái động nhỏ ngồi xuống, hắn dùng một con mắt nhòm vào trong: “Ê này, ngươi đang làm gì đó?”

Vô Tâm đang ôm đầu mình mò đến vui vẻ, bỗng nhiên bị gã quấy rầy, có chút khó chịu. Nghiêng nửa gương mặt phía dưới đến phía cửa động, hắn bày môi mình cho Cố đại nhân xem. Bờ môi mỏng mang theo góc cạnh, đang mím chặt, đầu lưỡi bên trong lại đang đảo không ngừng. Cố đại nhân cho là Vô Tâm định phun nước bọt mình, đang muốn trốn tránh, nào ngờ môi Vô Tâm bỗng nhiên mở ra, giữa hai hàm răng ngậm một con ngươi mắt trắng đen rõ ràng còn dính gân máu!

Chỉ nghe “Phụt” một tiếng, tròng mắt đánh thẳng tới mặt Cố đại nhân. Mà Cố đại nhân ngồi bịch ra đất, sợ đến mồ hôi đầy đầu, bên tai chợt nghe Vô Tâm nói: “Cách xa ta một chút, nếu không ta sống ăn ngươi!”

Cố đại nhân nghiêng người đứng lên, trở vào nhà múc một chậu nước, bắt đầu điên cuồng rửa mặt.

Nguyệt Nha buổi sáng ra cửa, giữa trưa trở về, trong rổ ngoài thịt rau hoa quả, bên trên còn đắp tầng tầng lá sen cùng vài cái đài sen. Đài sen là mua về ăn, lá sen là cô đòi đứa bé bán đài sen cho, định dùng để làm cháo lá sen. Tiện tay đặt lá sen trên đống củi, cô cầm lấy một cái đài sen lớn, cũng không nói gì, trực tiếp cúi người nhét vào trong động, sau đó đi thẳng vào nhà.

Cố đại nhân bị tròng mắt đánh vào mặt, càng nghĩ càng buồn nôn, rửa đến đỏ cả mặt mày, gã trông như Quan Công méc Nguyệt Nha, nói Vô Tâm ăn thịt người. Nguyệt Nha mặt không chút thay đổi thái rau, thấp giọng nói: “Thích ăn gì thì ăn, không ăn phân là được.”

Cố đại nhân hạ giọng, cau mày trừng mắt cô: “Hắn có thể là yêu quái!”

Nguyệt Nha cúi mắt, xem miếng thịt heo nạc mỡ trước mặt: “Thích là gì cũng được, là nam là được.”

Cố đại nhân tức giận cười: “Tôi cũng là nam a!”

Nguyệt Nha bắt đầu thái thịt: “Cha tôi cũng là nam.”

Cố đại nhân bị chặn họng không nói nữa, trong lòng biết mình không được đối phương chào đón, vấn đề đương nhiên không ở trên người mình, mà là Nguyệt Nha quá mức nông cạn, bị tên mặt trắng kia làm mê muội.

Lòng đầy tự tin đi vào sân, gã tìm được tròng mắt của Vô Tâm một cước đá văng ra, lại không có ý định rời tính. Ngày thường gã ngang ngược, chọc không ít kẻ thù, nay quân đội bị người ta đánh tan, Trương đội trưởng và Đinh lữ trưởng tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội đánh chó mù đường này. Giờ gã mà lộ diện, chẳng khác gì tự tìm chết, không bằng đợi cho thế gió yếu đi, lại tính sau.

Nguyệt Nha chiên xào oanh tạc, làm xong bữa trưa làm bữa tối, vội vàng tất bật trời đã tối. Cô cũng biết Vô Tâm ngủ trong đống củi không thoải mái, nhưng bảo hắn về phòng, cô lại thật sự sợ hãi. Tự mình đóng cửa phòng tây, cô ngồi trước cửa sổ trông ra ngoài, nhìn nhìn, cũng là nhịn không được cười một tiếng.

Thì ra một bàn tay từ trong đống củi vươn ra, mò mẫm túm một cái lá sen lớn. Một lúc sau Vô Tâm đi ra từ trong đống củi, lá sen chụp lên đầu trông như cái mũ, chạy thẳng vào nhà xí; đầu vẫn còn một nửa, cơ mà hình như có đã chỗ mọc dài hơn buổi sáng.

Tầm 5 phút trôi qua, Nguyệt Nha thấy Vô Tâm lén lút lại chuồn ra rồi chui trở vào đống củi, mới yên tâm nằm xuống, nghĩ bụng: “Cái quái gì thế này!”

Vô Tâm trốn trong đống củi tròn nửa tháng. Một buổi sáng nọ của nửa tháng sau, Nguyệt Nha còn đang ngủ trên giường, bỗng nghe thấy có người gõ cửa sổ, mở mắt nhỏm người nhìn, cô liền thấy Vô Tâm dán mặt lên lớp kính, lông mi ra lông mi con mắt ra con mắt, da mặt vẫn trắng hồng như trước.

Cô nghĩ mình đang nằm mơ, giương miệng nhìn Vô Tâm không nói. Mà Vô Tâm ôm hai cánh tay chà xát, làm cái khẩu hình: “Lạnh.”

Nguyệt Nha vội vén chăn xuống giường, mở cửa cho hắn.

Hai tiếng sau, Cố đại nhân đầu bù tóc rối đi ra khỏi phòng đông, nghênh diện thấy Vô Tâm mặc bộ quần áo mới tinh, đang ngồi cạnh bàn uống súp nóng.

“Ý!” Cố đại nhân thực kinh ngạc: “Mọc lại rồi hả?”

Vô Tâm giương mắt nhìn gã: “Ngươi chừng nào thì đi a? Nguyệt Nha đã hầu hạ ngươi hơn nửa tháng rồi!”

Cố đại nhân vờ không nghe thấy, đầu tiên là quan sát Vô Tâm từ trên xuống, nhòm xong đi đến trước, duỗi ngón tay chọc chọc đầu Vô Tâm. Xương đầu cứng, da lại non mềm; da đầu lún phún xanh, là kiểu sắp mọc tóc.

“Ồ!” Cố đại nhân xem như mở rộng tầm mắt, dùng bàn tay thô của gã ụp lêи đỉиɦ đầu Vô Tâm, hết mò lại sờ: “Mọc ra thiệt này, y chang như cũ chứ đùa, ai có thể nhìn ra nửa cái đầu của cậu là mới mọc đâu?”

Vô Tâm mặc gã trêu chọc, tự mình tiếp tục ăn canh, Nguyệt Nha đứng trước bếp lò, cũng không để ý đến gã. Nguyệt Nha không để ý làm nhiều việc, cũng không quan tâm sức ăn của Cố đại nhân bằng hai người. Cố đại nhân đáng ghét ở chỗ gã lúc nào cũng lỗ mãng ác mồm ác miệng, khiến người ta giận cũng không được, không giận cũng không được. Nguyệt Nha không dám chọc vào gã, chỉ mong gã nhanh nhanh xách theo đao súng của gã cút đi.

Thế nhưng Cố đại nhân chẳng có ý cút đi. Dửng dưng ngồi đối diện Vô Tâm, gã cũng không đánh răng không rửa mặt, xắn tay áo mở miệng nói: “Sư phụ, đừng có giả điên, cậu ngẩng đầu nhìn tôi một cái, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với cậu.” Nói đoạn gã vung tay lên: “Nguyệt Nha, múc cho tôi bát canh, tôi muốn vừa uống vừa nói!”