Chương 4

4.

Nghe xong một phen lời nói của Bạch Tương Ngôn, ánh mắt Chu Trì lại nhìn hai chúng ta băn khoăn chốc lát, rồi mới gian nan mở miệng:

“Hai người… Hai người không phải...”

Lường trước huynh ấy muốn nói cái gì, ta kịp thời cắt ngang: “Không phải! Sư huynh đừng hiểu lầm!”

Không đợi Chu Trì thở ra một hơi, Bạch Tương Ngôn lại cắn khóe miệng, đôi mắt đào hoa tràn đầy ủy khuất: “Vân cô nương, nếu là vì quan hệ của tại hạ cùng cô khiến người khác hiểu lầm, cô vì vậy mà cảm thấy bối rối, ta đây... ta đây vẫn nên rời đi, không gây thêm phiền phức cho Vân cô nương cùng sư huynh nữa…”

Giả vờ! Ngươi giả vờ tiếp đi!

“Ngươi khoan đã!” Ta giữ chặt cánh tay Bạch Tương Ngôn, sợ hắn lại giở trò gì: “Không có, không phải, ngươi khoan đi.”

Bạch Tương Ngôn mặc kệ ta lôi kéo, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì; vẻ mặt Chu Trì nghiêm túc nhìn hai chúng ta, dáng vẻ giống như đáng suy tư gì đó; ta đứng ở trung gian giữa hai người bọn họ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ muốn hủy diệt tất cả tại chỗ.

“Khụ khụ.” Trưởng thôn bị chúng ta bỏ rơi ở một bên cuối cùng không nhìn được nữa, ho khan một tiếng phá bỡ bầu không khí xấu hổ này: “Ba vị, không bằng chúng ta trước tiên đi vào rồi nói.”

Ta cảm kích nhìn về phía trưởng thôn, cái gì gọi là ân nhân cứu mạng, đây chính là ân nhân cứu mạng còn gì nữa!

Chu Trì cũng phục hồi lại tinh thần, nói với chúng ta: “Sư muội, còn có vị này... tiểu huynh đệ, vẫn là giải quyết chuyện quan trọng trước mắt đã.”

Dứt lời liền xoay người dẫn đầu đi vào phòng.

“Ngươi tốt nhất thành thật một chút cho ta, đừng có mà làm loạn!” Đợi Chu Trì đi được một đoạn, ta nhón chân hung tợn mà cảnh cáo vào tai Bạch Tương Ngôn.

Bạch Tương Ngôn liếc mắt về phía sau lưng ta, miệng treo nụ cười đỡ lấy eo ta, cũng sát vào bên tai thì thầm nói: “Biết rồi.”

Ta cũng lười nói nhảm với hắn, đi theo những người khác vào trong.

Đương nhiên, náo loạn thì náo loạn còn việc chính thì vẫn phải làm, sau khi nghe vài người nói chuyện với nhau ta cũng dần hiểu rõ đầu đuôi ngọn nguồn.

Nghi ngờ rằng xà yêu đã bắt nữ tử kia đi, nên trưởng thôn cũng đã phái người đến khu rừng phụ cận tìm tòi một phen, nhưng ngoại trừ dấu vết rắn bò ra thì không có thu hoạch gì cả, ngược lại lại phát hiện ra trong khu rừng không khí cực kỳ quỷ dị, thường ngày còn có thể bắt gặp các loài thú khác, hiện giờ một con cũng không thấy đâu.

Nói như vậy mới thấy quả thật cực kỳ khả nghi, chỉ sợ xà yêu đó đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Đến nỗi không biết tại sao Chu Trì cũng có mặt ở đây, là vì nhiều năm trước huynh ấy cũng có quen biết với xà yêu, gần đây lại nghe nói tình hình của thôn trang này có lẽ rằng do xà yêu đã xảy ra chuyện, nên liền đến đây xem xét.

“Xà yêu kia tên Du Thành, mặc dù có chút lạnh lùng nhưng tâm địa không xấu, theo lý mà nói sẽ không...” Chu Trì nghe xong lời của trưởng thôn, nghi hoặc khó hiểu xoa đầu.

Ta đập tay xuống bàn: “So với việc ở đây nghĩ tới nghĩ lui, không bằng đi trong núi xem là sẽ biết ngay.”

“Bây giờ?” Chu Trì hỏi ta.

Ta gật gật đầu: “Bây giờ.”

Thấy ta hành động nhanh chóng như vậy, Chu Trì cười cười, cảm thán nói: “Muội vẫn giống như trước kia.”

Ai ngờ vừa nghe huynh ấy nói lời này, Bạch Tương Ngôn lại hăng hái: “Nhược Cẩn trước kia như thế nào, ta cũng muốn biết...”

Ta: “..."

Ngươi có thể bình thường một chút được không.”

Vất vả xách lỗ tai Bạch Tương Ngôn để hắn không làm loạn nữa, đoàn người chúng ta cuối cùng cũng đi đến được nơi xà yêu thường lui tới. Nhìn sơn động ẩm ướt âm u trước mặt, Bạch Tương Ngôn xoa xoa cánh tay, tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối:

“Tối tăm như này, chúng ta thật sự phải đi vào sao?”

“Tiểu huynh đệ nếu thấy sợ hãi, có thể đứng chờ chúng ta ở ngoài cửa động.” Chu Trì chân thành đưa ra ý kiến.

Nhưng Bạch Tương Ngôn chỉ hơi hơi mỉm cười: “Vân cô nương sẽ bảo vệ ta, đúng không?”

Chu Trì bất lực nhìn hắn một cái, dẫn đầu đi vào sơn động.

Trước khi ta kịp nổi nóng, Bạch Tương Ngôn lại sát lại gần thì thầm bên tai: “Nhược Cẩn, nếu cô cảm thấy lạnh, ta có thể biến ra cái đuôi cho cô mượn.”

Tay ta vỗ lên mặt hắn: “Không cần!”

“Sư muội! Muội lại đây xem!” Phía xa xa, giọng của Chu Trì truyền từ sâu trong sơn động ra ngoài.

Ta không để ý đến Bạch Tương Ngôn nữa, đi về phía Chu Trì.

Vào sâu trong động, ta mới phát hiện bên trong so bên ngoài thoạt nhìn còn lớn hơn, tiếng bước chân của chúng ta còn có tiếng vang vọng lại. Bóng tối dày đặc khiến chúng ta không tự giác mà nín thở, ngay cả Bạch Tương Ngôn cũng im lặng ngậm miệng lại.

Đến khi đi đến bên cạnh Chu Trì, mới phát hiện ra trước mặt huynh ấy là một vách đá cực kỳ lớn.

Ta nhíu nhíu mày: “Không có đường?”

“Không phải, muộn nhìn kìa.” Chu Trì chỉ vào một chỗ nói. Ta nhìn về hướng huynh ấy chỉ, vách đá bên đó có một cái lỗ hổng rất nhỏ, cẩn thận lắng nghe còn có âm thanh dòng khí lưu chuyển.

Bạch Tương Ngôn huýt sáo: “Xem ra mặt sau còn có động thiên khác.”

Chu Trì “ừm” một tiếng rồi dặn dò: “Sư muội, muội lùi về phía sau.”

Huynh ấy vừa dứt lời, Bạch Tương Ngôn liền chắn ở trước mặt, bảo vệ ta ở phía sau. Chu Trì liếc nhìn chúng ta một cái, cũng không nhiều lời, lấy một lá bùa dán lên trên vách đá.

“Uỳnh!”

Tiếng nổ kịch liệt qua đi, cả vách đá vỡ vụn, lộ ra không gian phía sau.

Bạch Tương Ngôn phủi bụi đất trên người, ngay cả Chu Trì mặt cũng đầy tro bụi, mà ta vì có Bạch Tương Ngôn chắn ở phía trước nên ngược lại vẫn sạch sẽ. Nhưng tạm thời chúng ta cũng có thời gian lo mấy chuyện này, vì cảnh tượng sau vách đá khiến người ta phải chấn kinh.

Đó là một cái động trong động, đưa mắt nhìn cũng không thấy đỉnh, ở giữa động là một hồ băng cực kỳ rộng đang tản ra từng trận hàn khí, mà ở trên mặt hồ, một chiếc xe trượt tuyết lẳng lặng dừng ở đó.

Chúng ta thật cẩn thận đi tới gần chiếc xe, liền nhìn thấy một nữ tử an tĩnh nằm ở giữa, giống như là đang ngủ.

“Chính là cô nương mất tích.” Chu Trì nói với ta và Bạch Tương Ngôn.

Ta chăm chú nhìn khuôn mặt của cô nương đó, đang định đưa tay ra xem xét, lại có một bóng đen từ trong bóng tối bên cạnh đột nhiên xuất hiện, lao thẳng tới trước mặt chúng ta.

“Cẩn thận!” Ta nhanh chóng kéo Bạch Tương Ngôn và Chu Trì lùi về phía sau.

Bóng đen chắn trước chiếc xe trượt tuyết, vậy mà lại là một con rắn to toàn thân màu đen. Con rắn liên tục thè lưỡi, đầy vẻ bất thiện cảnh cáo chúng ta: “Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì với thê tử của ta?”

Thê tử của hắn?

Ba người chúng ta nhìn xe trượt tuyết, lại nhìn con rắn lớn, hoàn toàn mông lung không hiểu chuyện gì.