Chương 2

2.

Ngủ đến nửa đêm, ta cảm giác bên hông dường như có thứ gì đó ấm áp che lên, theo bản năng duỗi tay ra sờ một cái, liền nắm được một chùm lông mềm ấm.

Ta giật mình mở mắt, ánh trăng ngoài cửa sổ vừa vặn chiếu vào trong, mà đôi mắt của Bạch Tương Ngôn dưới ánh trăng càng thêm phát sáng.

“Chào buổi tối, Nhược Cẩn.” Hắn cười nói.

“Phanh!”

“Ngao!”

Sau khi hai tiếng động qua đi, Bạch Tương Ngôn ngồi dưới đất vừa “ai da” vừa xoa cái mông bị đau của bản thân.

Ta bước xuống giường, trong tay vẫn cầm phù chú trừ yêu, cả khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm.

“Bạch Tương Ngôn,” một chân ta đạp vào khoảng trống giữa hai chân hắn, hơi hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi muốn vào tháp khóa yêu sao?”

Nhìn thấy sắc mặt của ta, Bạch Tương Ngôn nuốt một ngụm nước bọt, âm thầm rón rén lùi về phía sau, lắp bắp giải thích:

“Ta, ta cảm nhận được ở gần đây có một yêu quái rất lợi hại, sợ buổi tối cô không an toàn cho nên mới...”

Vậy mà lại là lý do này?

Ta nhướng mày, ngay sau đó hỏi hắn: “Ngươi biết ta là ai đúng không?”

“Biết chứ, pháp sư trừ yêu. Nhưng pháp sư trừ yêu cũng cần được bảo vệ chứ.”

Bạch Tương Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn ta, dáng vẻ đương nhiên đầy lý lẽ.

Ta bị lời nói của hắn khiến cho ngây người, nửa buổi cũng không biết nên có phản ứng gì, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài, vươn tay về phía hắn:

“Đứng lên đi.”

Bạch Tương Ngôn cười hi hi, bắt lấy tay ta muốn mượn lực để đứng dậy, nhưng chúng ta đều đã xem thường trọng lượng của một nam nhân trưởng thành, kết quả chính là hắn vừa kéo một cái, chúng ta liền ngã chồng lên nhau nằm dưới đất.

Ta vẫn ổn, chỉ có Bạch Tương Ngôn làm đệm thịt lót ở dưới thảm hết đường nói, vốn dĩ đã đau mông vì cú ngã vừa nãy lại thêm trọng lượng của ta đè lên, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Thấy dáng vẻ hắn cực kỳ đau đớn, ta bất chấp từ trên người hắn bò dậy, mà ta vừa đưa tay xuống dưới sờ soạng, muốn kiểm tra xem hắn có bị thương ở đâu không.

Khi tay ta vừa chạm vào đuôi của hắn, lại bị Bạch Tương Ngôn giữ chặt tay.

“Cô... đứng lên trước.” Sắc mặt hắn giống như đang ẩn nhẫn điều gì đó.

Ta lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra bản thân còn đang đè trên người hắn, chắc là vừa rồi đè trúng miệng vết thương, liền vội vàng đứng dậy, ngồi sang một bên quan tâm xem xét.

Thấy ta ngồi dậy, Bạch Tương Ngôn mới thở ra một hơi, từ từ chống tay tự ngồi dậy.

“Ngươi không sao chứ?” Ta áy náy hỏi.

“Vẫn may đuôi không bị đứt...” Bạch Tương Ngôn làu bàu xoa xoa chỗ bị đè lên, quay người lại thấy biểu cảm của ta, lại đột nhiên phụt cười.

“Này,” ta tức giận nhìn hắn, “ngươi còn cười được.”

Bạch Tương Ngôn khụ hai tiếng che đi ý cười, nhưng độ cong như cũ ở khóe miệng đã bán đứng hắn: “Đừng hiểu lầm, là vì ta hiếm khi thấy được biểu cảm khác trên khuôn mặt cô, trong lòng nghĩ cho dù bị đứt đuôi thì cũng đáng.”

Ta không nhịn được lườm hắn: “Xem ra ngã vẫn chưa đủ đau nhỉ.”

“Đủ rồi đủ rồi,” Sợ ta giận, Bạch Tương Ngôn vội vàng bịt miệng, lại bày ra chiêu trò vẻ mặt vô tội: “Đuôi của ta đau quá, Nhược Cẩn, cô xoa nó được không?”

Dứt lời, hắn lại đặt đuôi của bản thân vào tay ta. Ta cúi đầu, nhìn cái đuôi bị đè lông xù lộn xộn hết cả lên, thở dài nhận mệnh, vuốt nó từng chút một.

Mà Bạch Tương Ngôn rung rung phần đỉnh đuôi, lúc thì cọ cọ vào lòng bàn tay ta, lúc thì lại vòng đuôi quanh cổ tay, nhìn có vẻ chơi rất vui.

“Bạch Tương Ngôn.” Ta đột nhiên gọi hắn.

“Hửm?”

Ta nhấp môi dưới, nhéo đuôi hắn rồi nói: “Ngươi cũng biết, thật ra ta không cần quá nhiều sự bảo vệ.”

“Không thể nói như vậy được.” Bạch Tương Ngôn cứ như vậy duỗi đuôi ra để ta xoa bóp: “Cô có cần hay không là chuyện của cô, còn ta có muốn làm hay không là chuyện của ta.”

Đối diện với lời nói thẳng thắn đó ta không biết bản thân nên có phản ứng gì, chỉ có thể cúi đầu, giúp hắn vuốt lại lông đuôi.

“Cho nên...” Bạch Tương Ngôn chuyển chủ đề hỏi lại ta: “Ta có thể ở chung một phòng với cô không?”

“Không được.” Ta lạnh lùng nói: “Nam nữ khác biệt.”

Nghe ta nói vậy, Bạch Tương Ngôn nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó một trận khói nhẹ thổi qua, không ngờ lại biến thành dáng vẻ tiểu hồ ly.

“Như này là có thể chung phòng rồi nhỉ!” Hắn vui mừng nói.

Ta nhìn dáng vẻ giống như tên ngốc của hắn: “Cho dù ngươi có biến về nguyên hình, thì cũng vẫn là hồ ly tinh đực.”

“Nhưng mà, nhưng mà...” Bạch Tương Ngôn lăn hai vòng chui vào lòng ta, mở to đôi mắt long lanh nhìn ta: “Ta chỉ là một tiểu hồ ly, một mình rời đàn đi đến thành của loài người, không nơi nương tựa, nói không chừng còn còn bị yêu quái khác theo dõi, nghĩ vậy nên buổi tối sợ quá không ngủ được...”

“Nhược Cẩn, cô thật sự nhẫn tâm để ta một thân một mình trong căn phòng tối đen như mực sao?”

Lỗ tai ta bị hắn trái một câu phải một câu nói đến mức phát đau, cuối cũng cũng phải bại trận: “Được rồi được rồi, đêm nay ngươi ở trong phòng của ta đi.”

“Nhưng mà!” Ta đè con hồ ly tinh đang kích động muốn chạy lên giường, nắm lỗ tai hắn nói: “Không được lên giường! Cũng không được lén lút biến thành hình người!”

“Như thế...” Bạch Tương Ngôn vẻ mặt suy sụp, lại muốn bắt đầu công kích bằng khuôn mặt giả vờ đáng thương, lại bị ta cắt ngang.

“Hoặc là làm theo lời ta nói, hoặc là cuốn gói về phòng ngươi.” Thái độ của ta cực kỳ kiên quyết.

Vì thế hắn bĩu môi, cuối cùng cũng không đưa ra yêu cầu gì nữa. Ta lại tìm một cái đệm mềm, lót lên cái ghế ở cạnh bàn rồi nói với hắn, “Ngươi ngủ ở đây đi.”

Bạch Tương Ngôn suy tư trong chốc lát, không biết nghĩ tới cái gì, lại vui vẻ nhảy lên cái giường nhỏ ta tạm thời bố trí cho. Thấy hắn không náo loạn nữa, ta nhẹ nhàng thở ra một hơi quay về giường nằm, đem chăn kéo lên tận cằm.

“Nhược Cẩn, không cần phải đắp chăn kín mít như vậy, ban đêm ta sẽ không nhìn lung tung đâu.”

“Ai, ai sợ ngươi nhìn linh tinh, ta sợ lạnh.”

“Thôi được thôi được, cô sợ lạnh.” Bạch Tương Ngôn cuộn tròn ghế trên, đôi mắt dưới ánh trăng giống như có quang hoa lưu chuyển.

“Ngủ ngon, Nhược Cẩn.” Hắn dịu dàng nói.

“Ngủ ngon, Bạch Tương Ngôn.” Ta nhẹ giọng trả lời rồi nhắm mắt lại.

Một đêm không mộng mị.