Một giọng nói quỷ mị vang lên phía sau lưng ta, gióng như tiếng ma quỷ đang thì thầm, nhưng lại khiến ta cảm thấy quen thuộc.
Ta muốn rút vũ khí ra, nhưng cảm giác tê mỏi dần dần xâm nhập vào đại não, chỉ có thể mặc cho giọng nói kia kéo ta chìm vào sự tăm tối vô biên. Chỉ biết rằng trước khi bản thân chìm vào vùng tăm tối đó, điều cuối cùng ta nhìn thấy, chính là Bạch Tương Ngôn xé rách màn sương đen ra sức vươn tay về phía ta.
10.
Ánh lửa rực trời, luồng khí nóng bỏng phả vào mặt, hun đốt hết những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt. Mùi m.áu tươi nồng nặc xông thẳng vào khứu giác, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám người ngã xuống trước mặt mình. Ta khóc lóc, kêu thảm thiết, nhưng cuối cùng cũng không làm được gì.
“Nhược Cẩn, Nhược Cẩn!”
Tiếng ai đó đang gọi kéo ta ra khỏi cơn ác mộng, ta mở mắt, thấy khuôn mặt Bạch Tương Ngôn đầy lo lắng nhìn ta.
Thấy ta tỉnh lại, hắn rốt cuộc thở ra một hơi, lại đưa tay lau khóe mắt của ta. Lúc này ta mới phát hiện khuôn mặt mình đầy nước mắt, đuôi mắt dường như vẫn còn đỏ hoe.
Cuống quít lau nước mắt, ta muốn đối phương quên đi sự thất thố của bản thân vừa rồi, vội vàng hỏi: “Ta hôn mê bao lâu rồi?”
“Hai ngày,” Bạch Tương Ngôn trả lời, “Sau khi cô té xỉu gọi như nào cũng không tỉnh lại, ta nghĩ rằng cô bị ảo giác yểm trụ, liền đưa cô đến Hồ tộc chữa trị.”
Nghe Bạch Tương Ngôn nói như vậy, ta nhìn xung quanh một vòng, nhận ra bài trí trong phòng trong không giống với nhân gia người thường, lại nhìn sương khói lượn lờ phía ngoài cửa sổ, quả thực khác với khung cảnh nơi ở của Nhân tộc.
“Tên Yêu tộc kia đâu?” Ta lại hỏi hắn: “Còn có sương đen kia rốt cuộc là…”
“Yêu tộc kia chạy rồi, chính là vì sương đen.” Sắc mặt Bạch Tương Ngôn hiếm khi nghiêm trọng như vậy.
“Sương đen hẳn là có một đại yêu xuất hiện ở gần đây - nhưng chắc hẳn cũng không phải là Yêu tộc đứng đắn bình thường, nghe vài Yêu tộc khác nói rằng, yêu quái này thường xuyên tàn sát một vài thôn làng Nhân tộc để tu luyện tà đạo, còn âm thầm có ý đồ muốn xâm chiếm toàn bộ Yêu tộc… Cô sao vậy?”
Thấy sắc mặt ta không tốt, Bạch Tương Ngôn quan tâm hỏi han.
Ta lắc đầu, ý bảo hắn không cần lo lắng.
Mặc dù câu nói “Vân gia tiểu cô nương” sau cùng của làn khói đen kia khiến ta cực kỳ để ý, nhưng chung quy lại nó không liên quan đến Bạch Tương Ngôn và Hồ tộc, vẫn là không nên kéo thêm người khác liên lụy vào.
Trong lúc suy tư, ống tay áo ta giật giật.
Ta nhìn Bạch Tương Ngôn, lại thấy đối phương mặt đầy vẻ vô tội.
Hai chiếc móng vuốt lông xù bám vào thành giường, ngay sau đó, một con tiểu hồ ly màu trắng ra sức lăn lộn trên chiếc chăn.
“Nhược Cẩn! Nhược Cẩn!”
Tiểu hồ ly nói tiếng người, thân mật cọ cọ cánh tay ta.
Cảm giác dính người quen thuộc này, bộ lông mềm mại này, chẳng lẽ…
Ta nhìn Bạch Tương Ngôn chằm chằm, không thể tin nói: “Chẳng lẽ ngươi có hài tử rồi sao?”
“?”
“Hài tử! Hài tử!” Hiển nhiên tiểu hồ ly không hiểu được ý của ta, vẫn vui vẻ lăn qua lăn lại như cũ.
“Cô chờ một chút.” Bạch Tương Ngôn không nhịn được nữa, xách cổ tiểu hồ ly ném ra ngoài. Làm xong hết thảy, hắn lại quay đầu, nhìn ta cười gượng nói:
“Nhược Cẩn, vừa nãy là tiểu hồ ly trong tộc mới khai linh trí, luôn thích ầm ĩ như vậy, cô đừng để ý ha.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Ta không có hài tử.”
Ta nghẹn cười: “Ừm, ta biết.”
Lúc này, ngoài cửa lại có tiếng tiểu hồ ly huyên náo: “Nhược Cẩn Nhược Cẩn, ra ngoài này chơi!”
“Tiểu tử thối! Nhược Cẩn là tên ngươi có thể tùy tiện gọi sao!”
Một lớn một nhỏ cách nhau một cánh cửa cứ như vậy cãi qua cãi lại. Ta bị hai người bọn họ ồn ào đến mức có chút đau đầu, dứt khoát vén chăn lên bước xuống giường.
“Đừng cãi nữa, dẫn ta ra ngoài đi dạo đi.”
“Bây giờ?”
“Ừm, ta không có gì đáng ngại nữa.”
Ta sửa sang lại xiêm y, đi về phía cửa: “Hơn nữa ta cũng muốn xem Hồ tộc trông như thế nào.”
Lông, lông xù, cực kỳ nhiều lông xù.
Đây là ấn tượng đầu tiên của ta đối với Hồ tộc.
Khắp nơi, trên đỉnh núi đều là hồ ly hoặc là màu trắng hoặc là đỏ như lửa đang đùa giỡn, còn có một ít thiếu nam thiếu nữ có tai và đuôi hồ ly đi thành từng đôi với nhau. Bọn họ thấy ta ra khỏi phòng, lập tức vây xung quanh, còn có tiểu hồ ly hơi to gan ôm lấy hai chân ta. Ngược lại là Bạch Tương Ngôn, bị đám hồ ly chen chúc đẩy sang một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Nhìn kìa nhìn kìa, đây là tộc trưởng phu nhân!”
“Trời ơi, nàng ấy là nhân loại, sẽ thích chúng ta sao?”
Ta quay đầu nhìn về phía Bạch Tương Ngôn đang đứng cách mấy mét, đối phương chột dạ nhìn ngó xung quanh.
“Tộc trưởng?”
“Đúng vậy, Ngôn ca ca chính là tộc trưởng của chúng ta, đừng nhìn huynh ấy trông như vậy, nhưng lại cực kỳ lợi hại!” Một tiểu hồ ly hưng phấn giải thích với ta.
“Còn tộc trưởng phu nhân?”
“Ngày huynh ấy đưa ngài về đã nói rồi, đây chính là tộc trưởng phu nhân của chúng ta!”
“Ồ,” Ta bẻ đốt ngón tay, “Các ngươi có để bụng việc đổi tộc trưởng mới không?”
“… Nhược Cẩn nàng bình tĩnh!”
Ta ấn đầu Bạch Tương Ngôn, cuối cùng cũng coi như giải thích rõ ràng chuyện tộc trưởng phu nhân với bọn tiểu hồ ly.
Đợi mọi người tản đi, chúng ta mới có thể có thong thả đi dạo trong Hồ tộc.
Bạch Tương Ngôn biến ra lỗ tai và đuôi, giống như lấy lòng đưa cho ta vuốt ve. Sờ vào bộ lông mềm mại, cục tức của ta mới tiêu tan đi một chút.
Từng trận gió nhẹ cũng vuốt phẳng nút thắt trong lòng ta.
Hồ tộc ở trong sơn cốc, bốn phía đều là dãy núi xanh thẳm, ngẫu nhiên có một hai con chim bay từ đầu này sang đầu kia.
Sơn cốc vốn dĩ nên yên tĩnh lại tràn ngập âm thanh đùa giỡn náo nhiệt. Rất ồn ào, nhưng lại không khiến người ta thấy phiền chán.
“Nhược Cẩn, thế nào?” Bạch Tương Ngôn nhìn ta, trong mắt hiếm khi có một tia thấp thỏm: “Nàng thích nơi này không?”
Ta cũng nhìn hắn, từ đáy lòng nói: “Cảm ơn, ta rất thích.”
Lúc này chúng ta đi đến bên vách núi, vùng đất rộng rãi trống trải chỉ có duy nhất một cây đào đang nở rộ. Một cơn gió thổi ngược lại, thổi bay những cánh hoa đào đỏ rực trên cây, cánh hoa theo chiều gió xoáy cuộn rơi xuống giữa hai người chúng ta, ngay cả khuôn mặt vốn dĩ anh tuấn kinh diễm của Bạch Tương Ngôn cũng nhiễm vài tia ôn hòa.
“Vậy...” Bạch Tương Ngôn do dự hỏi ta: “Nàng nguyện ý sống cùng ta ở nơi này, sống ở Hồ tộc sao?”
Cơn gió nhẹ dần dần dừng lại, tiếng cành cây lay động xào xạc cũng bỗng nhiên tĩnh lặng. Ta giúp Bạch Tương Ngôn nhặt cánh hoa rơi trên vai hắn, nhìn cánh hoa non mềm trong tay im lặng hồi lâu, rồi mới trả lời: “Bạch Tương Ngôn, ta là nhân loại.”
“Ta biết, nhưng mà...”
“Thọ mệnh của nhân loại đối với Hồ tộc mà nói chỉ ngắn như một khoảnh khắc, trong mắt ngươi, ta rất nhanh sẽ già đi, sẽ ch.ết, tất cả những thứ này chỉ ngắn ngủi vỏn vẹn thời gian vài chục năm.”
Ta nhìn về phía hắn, sắc mặt bình tĩnh: “Đến lúc đó đối mặt với ta đã già đi, ngươi sẽ làm sao?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
TruyenHD2.
TruyenHD3.
TruyenHD4.
TruyenHD=====================================
Một tiếng than nhẹ ở bên cạnh tai, Bạch Tương Ngôn nhẹ nhàng ôm chặt lấy ta, ta có thể cảm nhận được nhịp tim của hắn, từng chút từng chút một, dường như muốn dần dần phá vỡ vẻ bề ngoài luôn tỏ ra bình tĩnh của ta.
“Nhược Cẩn, đó là suy nghĩ của nhân loại các nàng.” Hắn nói: “Nhưng đối với Hồ tộc chúng ta thì không như vậy, chúng ta sống một cách phóng khoáng, muốn cái gì liền làm cái đó, không suy xét tương lai, chỉ hưởng thụ hiện tại.”
“Mà hiện tại của ta chính là nàng, ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, nàng muốn ở lại đây cũng dược, muốn ra ngoài trừ yêu cũng được, ta đều ở bên nàng.”
“Chẳng sợ thời gian có ngắn ngủi hơn nữa, ta đều muốn trân trọng từng giây, từng phút ở bên nàng.”
Đúng thật là một con hồ ly ngốc, bại dưới tay hắn rồi.
Ta trong lòng oán giận nói, nhưng vẻ bình tĩnh bên ngoài giống như đoàn quân tan rã. Ta vươn tay, cũng ôm lấy hồ ly ngốc trước mặt.
Cảm giác được động tác của ta, cái đuôi của Bạch Tương Ngôn hơi động đậy, vòng qua eo kéo ta ngã xuống đất.
Cánh hoa trên mặt đất vì động tác của chúng ta lại lần nữa bay lên, rồi lộn xộn rơi xuống, ta thấy khuôn mặt Bạch Tương Ngôn mang theo nụ cười giảo hoạt.
“Này!” Ta có chút xấu hổ buồn bực đẩy hắn ra. Ai ngờ đuôi của đối phương vẫn như cũ quấn trên eo khiến ta không đứng dậy được.
Lúc này ta mới nhận ra, xung quanh hình như yên tĩnh hơn rất nhiều – mấy tiểu hồ ly vốn dĩ chơi đùa ở cách đây không xa không biết đã chạy hết đi đâu.
“Nhược Cẩn.” Bạch Tương Ngôn cúi đầu, chóp mũi chạm vào chóp mũi ta. “Sinh cho ta một tiểu hồ ly đi.”