Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ xinh, làn da trắng không tỳ vết, đôi mắt đen láy cùng nụ cười xinh đẹp. Các cụ già trong làng thường bảo, trong suốt cuộc đời mình, họ chưa từng thấy ai đẹp như nàng.
Rồi nàng biết yêu, nàng cưới. Người chồng không giàu có, không tài năng, yêu nàng bằng cả trái tim. Sự nghèo khó không xua được niềm hạnh phúc lớn lao, áo quần cũ nát vẫn không làm mất đi vẻ đẹp của nàng. Mỗi đêm nằm trong vòng tay của chồng, nàng nở nụ cười mãn nguyện.
Chàng là một công tử hào hoa theo đúng nghĩa của nó. Nắm trong tay một gia sản khổng lồ, khuôn mặt anh tuấn và là một thương buôn có tiếng. Các cô gái trong trắng tương tư chàng, các tiểu thư quyền quý khao khát chàng, các cô gái bán hoa trông chờ chàng.
Lần đầu tiên gặp nàng, chàng ngỡ ngàng. Không phải là vẻ kiêu sa, khó gần, cũng chẳng phải nét gợϊ ȶìиᏂ, lẳиɠ ɭơ. Nàng đẹp, đẹp đến lóa cả mắt, thắt cả tim. Một vẻ đẹp trong sáng, vui tươi, đầy thu hút.
Và rồi chàng khao khát. Chàng muốn nàng khoác trên người những bộ quần áo sang trọng nhất, tóc cài trâm vàng, tay đeo nhẫn bạc. Chàng muốn đôi mắt kia chỉ dõi theo chàng, nụ cười kia chỉ dành cho chàng, con người châu ngọc kia là của chàng. Khao khát đó lớn dần theo thời gian, nếu không thể đè nén thêm nữa, vậy thì bùng nổ đi, điên rồ đi.
Nàng ghét chàng công tử kia, ghét đôi mắt lúc nào cũng như muốn nuốt trọn nàng, ghét những cử chỉ âu yếm đáng ghê tởm, ghét tất cả. Mỗi đêm, nàng cảm nhận được nỗi sợ hãi đang nhói trong tim. Người chồng biết chứ, anh ghen chứ, anh tức giận nhưng anh có thể làm được gì khi sống trong thế giới mà tiền có thể che lấp mọi xấu xa? Anh không thể chịu đựng nỗi nhục này, cũng không muốn vợ phải đau khổ thêm nữa, phải bỏ trốn thôi, đúng, đi thật xa nơi dơ bẩn này, thật xa.
Đôi vợ chồng trong khu rừng tối đen như mực, hối hả chạy, không mục đích, không suy nghĩ, nhưng vẫn cắm đầu mà chạy.
Khi đã quá mệt mỏi, người chồng quay sang bảo vợ: “Hãy bỏ tất cả đồ đạc ở đây, anh chỉ cần em mà thôi, không cần gì hết”.