“C... cái... cái gì đây?” Mike lắp bắp, vừa hỏi vừa chỉ vào cái bảng đang lơ lửng trước mặt. Kai nghe vậy thì cúi cái cổ dài của nó xuống để nhìn. Mike cười thầm: “Hi hi! Kai vừa to vừa mập”. “Bốp” cái đuôi dài và to của Kai quất ngay vào lưng của cậu.
Mike đau đớn ngã lăn ra đất, không cử động được. Cậu bội hỏi: “Tại sao lại đánh ta?”. Kai lạnh lùng trả lời: “Vì có kẻ chơi chửi sau lưng”. Mike ngạc nhiên: “Ngươi nghe được suy nghĩ của ta sao?”. Kai thở phì phì nói: “Tất nhiên, rồng và phượng hoàng đều có thể nghe được suy nghĩ của con người. Đó là lý do vì sao bọn ta khinh thường loài người”.
Mike vẫn còn rất đau nhưng đã lại không giận, cậu ăn năn: “Không phải khi nãy ta chửi ngươi đâu. Ta thấy ngươi rất dễ thương. Y như anh Long trong truyện anh trai tôi là khủng long vậy”. Rồng trắng được khen thì liền kiêu căng hẳn ra, tính tình thật giống con nít.
“À, cái bảng này cũng là một món quà quan trọng mà chủ gia tộc đời đầu để lại cho các truyền nhân” Kai trả lời câu hỏi vừa nãy của Mike.
Rồi nó nhìn cái bảng mà chửi: “Này thằng kia, mày còn định im lặng đến bao giờ? Đã nói là biết nói thì đừng có suốt ngày im lặng mà”. Cái bảng trả lời: “Ta chỉ không muốn phí lời với một con rồng ngu si tứ chi phát triển, tự cao, hiếu thắng, miệng nhanh hơn não”.
Mike ngơ ngác: “Ơ kìa, đến cái bảng mà cũng biết nói sao? Chủ gia tộc đời đầu rốt cuộc là người nguy hiểm đến thế nào?”. Kai và cái bảng vẫn còn cãi nhau dữ dội, đúng là bạn thân lâu ngày không gặp. Kai nói: “Mày biết nói mà cứ im lặng thì tao phải giới thiệu mày dùm mày à? Cái thứ toàn câm như hến, mà mở miệng ra là chọc ta nóng máu.”
Cái bảng cũng nói lại chứ không vừa, nhưng cách nó nói chuyện bình tĩnh và nhã nhặn vô cùng: “Tao không nhờ mày giới thiệu dùm, là do cái miệng mày như cái loa thôi. Tao còn nhớ cái lần mày giới thiệu tao với người ta, cái kết là người ta tưởng mày đang rao hàng nên mua tao luôn”.
Hai đứa nó cứ mày một câu tao một câu mà “tâm tình”, không thèm quan tâm đến Mike đang đứng đó. Một hồi sau, cậu trai không chịu được nữa mà la lên: “Hai ngươi nói đủ chưa? Rồi rốt cuộc cái bảng này là sao?”. Hai đứa kia giật mình, cái bảng lúc này đã biến mất. Từ trong áo của Mike bỗng chui ra một cuốn sách da cũ. Nó chính là cuốn sách gia truyền mà cha Mike đã giao cho cậu.
Lạ là bìa cuốn sách bây giờ đang nhăn lại, tạo ra hình giống gương mặt một người đàn ông hói đầu. “Chào tiểu chủ nhân, tôi là Marcus. Vốn là một quyển sách thánh nên tôi có suy nghĩ và trí khôn như con người. Đại chủ nhân đã trao đổi máu của mình để ta giữ được một phần linh hồn của ngài ấy. Đó là lý do đêm hôm đó ngài ấy có thể nhập vào ngài. Các truyền nhân khác không thể thấy ta vì họ chưa trải qua chuyển giao nạn”.
Mike hỏi: “Ngươi và cái bảng kia có quan hệ gì?”. Marcus trả lời: “Tuy ta biết nói nhưng lại không thích nói. Cái bảng kia là ta dùng để trao đổi thông tin với chủ nhân. Sau này dù ta có ở xa cũng có thể dùng cái bảng để nói chuyện với ngài. Trong bảng đồng thời cũng có thống kê số liệu tổng quan về chủ nhân và những thứ khác”
Mike lại thắc mắc: “Vậy trong cái bảng nói ta có năng lực đặt biệt là trao đổi nghĩ là sao?”. Cuốn sách nói: “Nghĩa là ngài là một đồng nhân. Trao đổi là một năng lực giúp ngài đổi những thứ thuộc về ngài để có những thứ khác. Ngài chỉ cần nói: Ta đổi... để... vậy là được. Nếu không tính chủ gia tộc đời đầu thì ngài là truyền nhân duy nhất từ xưa đến nay có năng lực này... Ngài thật giống Abert... À không! Giỏi hơn cả hắn”. Mike hiểu ngay, cậu liền thử: “Ta đổi một cọng lông mũi để tay lành lại”. Lập tức cánh tay gãy của cậu lành lại như chưa có gì.
Mike mừng rỡ “Ta đổi một cọng lông chân để tất cả rồng và phượng hoàng trên đời đều không thể nghe được suy nghĩ của ta”. Trong lúc Mike đang vui vẻ, hớn hở thì Kai và Marcus lại thất vọng vô cùng. Tụi nó đồng thanh nghĩ: “Thôi rồi! Chơi dơ thế này thì y chang lão Albert rồi. Đúng là cha nào con nấy, ông nào cháu nấy mà”.
Rồi tụi nó nhớ lại lúc Albert còn sống.
————
“Haha! Ta đổi một cọng lông nách để Marcus luôn luôn nói chuyện lịch sự, ta đổi một cọng lông chân để Kai luôn thức dậy vào mỗi buổi sáng... cho đến khi nào ta chết thì thôi” Albert vừa nói vừa cười nham nhỡ. Kai và Marcus thì bị chơi dơ không kịp đỡ nên nỗi giận chửi rủa.
Kai: “Thằng quỷ, mày có biết giấc ngủ đối với loài rồng bọn ta rất quan trọng không? Sao mày nỡ bắt ta thức dậy vào mỗi buổi sáng hả?”
Marcus: “Ôi! Nói chuyện lịch sự? Chủ nhân, ta là sách thánh mà phải nói chuyện lịch sự với một con người như ngài sao? Mau huỷ trao đổi đi, ta muốn chửi người.”
————
“Ôi! Đúng là những tháng ngày đau khổ” Hai đứa nó nghĩ mà thở dài. Thấy tụi nó im lặng, Mike ngạc nhiên hỏi: “Kai, Marcus! Hai người nghĩ gì thế?”. Bỗng nhiên, trong lòng rồng trắng và sách da thấy như mất mát thứ gì đó. Đã ngàn năm rồi, không ai gọi tên bọn họ. Kai, Marcus? Albert có lẽ là người duy nhất đặt tên cho một con rồng cô đơn và một quyển sách chán đời.