Đúng như dự đoán của thầy Long, một lát sau vong nữ kia đi ra ngoài, tay xách một cái đèn l*иg đỏ, miệng lầm bầm ghê rợn gì đó không rõ. Thi thoảng cô ta lại cười lên như phát điên, nghe đến sợ.
Ông Hiệp cùng cậu con rể sắp cưới được phân công đi theo cô gái. Hoàng cùng thầy giải chiếu ra giữa nhà, xin phép ông công gia chủ, lập một bát hương, cùng một số vật dụng cần thiết như bùa, muối, một ít chu sa, nến... Tất cả sự việc đều làm một cách nhanh chóng để khi con ma nữ kia về, cô ta sẽ phải trả lại thân thể thực sự cho cô gái kia.
"Bây giờ con đi theo thầy, nhanh lên. Có lẽ vong nữ kia tối nay nhờ lúc trăng tròn, âm khí lên cao nhất để quyết tâm đi đến ngôi nhà kia giải quyết ân oán. "
Hoàng cùng thầy gọi điện cho ông Hiệp, đúng như dự đoán, hai người họ đang theo cô ta đến ngôi nhà hồi sáng. Không mất thì giờ lâu, thầy trò đã đuổi kịp.
Khi họ đến nơi, cô ta vẫn tiếp tục lầm bầm, dưới ánh trăng tà tà mờ mờ ảo ảo, Hoàng như không tin vào mắt mình, có một làn sương đen sì xám xịt xung quanh người cô ta.
"Thầy... Thầy có nhìn thấy quanh người cô ta có... Có thứ gì như cái bóng đang theo kia?!?"
Ông Long kẽ gật đầu.
"Chính xác, đó là âm khí tích tụ xung quanh, ngày bình thường con chưa đủ pháp lực nên mới không nhìn thấy. Nhưng nay là rằm, con nhìn thấy là điều hiển nhiên..."
Hai người nhà ông Hiệp bước tới, hớt hải giục ông Long mau vào trong, vong nữ kia xem ra đã bắt đầu hành động.
Cô ta tiến vào bên trong nhà, lập tức xung quanh điện tối om, tất cả đều hoảng loạn. Hoàng cố đi theo thầy để không bị mất dấu. Tất cả mọi người, kể cả ông bà chủ nhà, đều ở cùng một chỗ. Nhưng không hẳn là tối. Dưới ánh đỏ leo lét hắt lên từ chiếc đèn l*иg con ma nữ đang cầm, Hoàng nhìn ra cô ta đang cười, nhe ra hai chiếc nanh nhọn hoắt, tiến về phía bàn thờ gia tiên chủ nhà.
"Tao đã đến rồi đây, mệnh quan triều đình, tao chuẩn bị gϊếŧ con cháu mày trước mặt mày, tao sẽ cho dòng họ mày không còn một ai..."
Nói đoạn, ma nữ kia xoay người, nhìn về phía Hoàng.