Dương Tuấn khoan thai bước đi trong rừng, trong số các sư huynh đệ, anh là người sẽ đưa tiễn Trần Phong cuối cùng. Cảm xúc của anh hiển nhiên là có chút phức tạp. Lần trước hai người sánh bước thế này, một người là Chấp Sự có thâm niên, một người chỉ là đệ nhất tân sinh nho nhỏ. Tuy nhiên giờ đây, Trần Phong chân chính đã là truyền kỳ, làm rạng danh các huynh đệ Phong tháp.
Dĩ nhiên đối với điều này, không ai là cảm thấy ghen tị, nhưng riêng Dương Tuấn lại thấy khâm phục nhiều hơn là ghen ghét. Cậu đã mang lại vô số chiến tích, giúp anh không chỉ được nở mày nở mặt, mà còn có một lượng khổng lồ tài nguyên để tu luyện.
- Ta chỉ tiễn được đến đây, tiếp theo đệ phải tự lo lấy rồi!
Đưa thanh niên cao lớn đến chân ngọn tháp, vị Chấp Sự cười nói. Cậu ta cũng chắp tay, mỉm cười đáp lại:
- Làm phiền huynh rồi!
- Bảo trọng nhé!
- Huynh bảo trọng!
Khẽ gật đầu với sư huynh, Trần Phong sau đó bước lên bậc tam cấp ngoài cùng. Các pháp sư khác được quyền tiến vào Tàng thư các cũng gần như đã có mặt đông đủ, chỉ còn thiếu Thủy tháp nữa.
Cậu vừa đặt chân lên thềm trước ngọn tháp, hai pháp sư tham dự trận tranh đoạt của Thủy tháp cuối cùng cũng xuất hiện. Vương Chung nhìn thấy thanh niên Phong tháp đã đến thì chắp tay cười nói:
- Trần Phong huynh đệ đến sớm thật đấy!
- Thực ra ta cũng vừa tới!
Thanh niên Phong tháp mỉm cười, đáp. Vị Chấp Sự mạnh nhất nhìn Linh Nhi, cố gắng nín cười, nói:
- Các sư huynh đệ Thủy tháp đều rất quý mến muội ấy, nghe tin Linh Nhi rời đi, cho dù là ai cũng cảm thấy nuối tiếc. Vì vậy mà bọn ta thay vì tổ chức lễ ăn mừng thì lại là lễ đưa tiễn muội ấy.
- Chà…
Trần Phong cười cười. May mà cậu đợi đến khi chia tay mới nói, nếu không hẳn các huynh đệ Phong tháp cũng làm ra cái tình trạng này. Vương Chung lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi:
- Hai người tính bao giờ đi?
- Ngay khi kết thúc sự kiện này!
Thanh niên cao lớn đáp. Tổng bộ đối với người khác là nơi tập hợp các pháp sư hùng mạnh bậc nhất lục địa, nhưng đối với cậu chẳng khác nào một trong những hang ổ của kẻ địch. Sắp tới bước chân vào còn không biết có ra được hay không, nếu được cậu cần ngay lập tức rời khỏi nội tông Thiên Huyền này!
- Chúng ta sẽ vào Tàng thư các thế nào?
Linh Nhi hỏi Vương Chung. Thực sự kỳ lạ khi đi nhận thưởng ở tổng bộ mà cánh cửa của ngọn tháp này lại hoàn toàn khép kín từ đầu đến giờ. Không có bất cứ dấu hiệu gì là nó sẽ mở ra trong thời gian tới hay sẽ có người đến đón bọn họ. Vị Chấp Sự Thủy tháp biết những gì mọi người đang nghĩ, lắc đầu nói:
- Thực ra ta cũng không rõ phép thuật này là gì. Nhưng chỉ chốc lát nữa thôi, chúng ta sẽ được truyền tống thẳng vào Tàng thư các, đến khi trở lại cũng là bằng phương pháp tương tự như vậy. Có vẻ như đây là một nơi bí mật trong tông phái mà không thể tiến vào theo cách thông thường!
Trần Phong nheo mắt trước câu trả lời của anh ta. Nếu như vậy, khả năng mà cậu chạm mặt kẻ địch sẽ giảm đi một chút, vì có thể là người thực hiện phép truyền tống vẫn là phe mình. Mặt khác, nếu suôn sẻ, cậu còn có thứ để thương lượng với họ.
Vương Chung vừa dứt lời, những vòng truyền tống trận đã xuất hiện dưới chân mọi người. Liền sau đó, tất cả được dịch chuyển khỏi tổng bộ nội tông, tiến vào không gian tinh vân bí mật. Ngước nhìn những vì tinh tú khổng lồ chung quanh, Trần Phong ngược lại không đang tận hưởng cái thế giới kỳ vĩ này, mặt khác lại nhíu mày với tâm trạng khó hiểu.
Mọi người đâu cả rồi?
Thời gian trước và sau khi truyền tống hoàn thành là cực ngắn, thậm chí còn chưa đến một cái chớp mắt. Tuy nhiên không gian mà bọn họ được dịch chuyển tới có vẻ như lại là khác nhau và ngẫu nhiên. Thật không có cách nào để xác định được vị trí của tất cả đang ở đâu.
Thanh niên cao lớn vừa định điều động năng lượng, đồng thời di chuyển đi tìm các bằng hữu thì phải dừng lại. Trước mặt cậu đột nhiên xuất hiện hai đạo nhân ảnh khoác áo choàng pháp sư một trắng một đen. Hai người trông tuổi đã cao, thực lực ôn nhu nội liễm, mặc cho cậu có cảm ứng thế nào cũng không thể nào phát giác được gì.
- Bái kiến Phong Thần!
Cả hai đồng thời lên tiếng, chắp tay, cúi đầu trước Trần Phong. Cậu nhất thời á khẩu, không biết đáp lại thế nào. Lúng túng một khắc, cậu nói:
- Hai vị tiền bối đừng đa lễ, ta… không phải Phong Thần đâu!
Nhị vị pháp sư đứng thẳng dậy, quay qua nhìn nhau một chút, sau đó cùng lúc bật cười sảng khoái. Nhìn thấy họ như vậy, thanh niên Phong tháp không biết nên làm gì. Tuy cậu có nhiều việc, nhưng cũng không được hấp tấp vội vàng. Pháp sư áo trắng cười đã đời một hồi, cuối cùng nhìn cậu, nói:
- Dĩ nhiên chúng ta biết, người không phải Phong Linh Pháp Thần. Nhưng người cũng chính là đệ tử thân truyền của Chí Tôn Pháp Thần, Phong Thần đời kế nhiệm, đúng chứ?
Trần Phong khẽ gật đầu. Hai người này mạnh như vậy, hiển nhiên là có thể thu được nhiều tin tức. Việc biết được cậu là đệ tử của sư phụ, cũng không phải cái gì quá khó khăn. Pháp sư áo đen lấy lại vẻ nghiêm túc, hỏi cậu:
- Người đến đây hôm nay chắc không chỉ có một việc duy nhất?
Thanh niên cao lớn nghe vậy thì không trả lời luôn. Cân nhắc một hồi, cuối cùng cậu đáp:
- Trước nhất ta muốn hỏi hai vị tiền bối. Phần thưởng của Vương Giả chiến này không biết làm thế nào để nhận?
- Chuyện này người không cần lo lắng, người muốn thứ gì chúng ta sẽ giúp người thu thập. Bất quá Tàng thư các này được thiết lập vô số pháp thuật từ thời viễn cổ, vì vậy nó có một quy tắc là mỗi người chỉ được phép mang duy nhất một món bảo vật ra. Nếu như vi phạm sẽ nhận một chưởng ma pháp Tàng thư sát thương đẳng cấp Pháp Thánh.
Trần Phong khẽ gật đầu, cậu cũng không có ý định tham lam như thế. Mặt khác, với sự giúp sức của hai vị tiền bối, mọi việc sẽ dễ dàng hơn cho cậu rất nhiều. Suy ngẫm một chút, cậu hỏi:
- Hai vị tiền bối cho ta hỏi trong Tàng thư các có loại đan dược hay linh thảo nào có công dụng gia tăng lượng hàn khí hấp thu từ thiên địa không?
Hiện tại việc gấp gáp nhất chính là tìm cách chữa trị kinh mạch để hồi phục khả năng chiến đấu của cậu, vậy nên cậu cần phải có một thứ gì đó hỗ trợ. Bạch sắc liên hoa mà cậu từng dùng ở Hàn Băng Thạch Trì cũng là một món không tồi, nhưng cậu hi vọng ở đây có thứ gì đó chất lượng hơn thế.
Pháp sư áo trắng khẽ phất tay, tức thì vô số linh dược các loại cùng với hàng ngàn vạn chiếc hộp đựng đan bay tới, phiêu phù chung quanh ba người. Ông nói với cậu:
- Theo như mô tả của người, trong Tàng thư các có một nây loại!
Thanh niên cao lớn cười nhạt, cậu thực sự là đã suy nghĩ đơn giản quá rồi. Suy nghĩ thêm một chút, cậu đưa ra thêm yêu cầu:
- Vậy, tiền bối có thể cho ta biết những loại nào không có tác dụng phụ không?
- Nếu thế thì sẽ còn chỗ này!
Vị pháp sư già phất tay, cười nói. Số lượng đan dược cùng linh thảo rõ ràng đã giảm đi khoảng một nửa, bất quá như thế vẫn còn là quá nhiều.
- Không biết có loại nào hỗ trợ cho người có hàn băng sức mạnh không?
Nhị vị pháp sư lần nữa bật cười sảng khoái, khiến cho Trần Phong nhíu mày khó hiểu. Hai người này thật sự vui tính đến như vậy sao?
- Mong người thứ lỗi cho chúng ta, chỉ là đã quá lâu rồi không có người đến sẻ chia cái bầu không khí ảm đạm này. Đám tiểu bối kia vào Tàng thư các này để nhận về cho mình một bảo vật nào đó mà sau cùng cũng chẳng làm nên chuyện gì.
Pháp sư áo đen lau nước mắt chảy ra, nói. Pháp sư áo trắng thì lần nữa phất tay, cất đi hầu hết các loại bảo bối, chỉ để lại một gốc linh thảo và một chiếc hộp. Nhẹ nhàng mở chiếc hộp ngọc ra, ông nói:
- Ta biết về thứ người đang cần để chữa trị kinh mạch, cũng biết về băng long bên trong thể nội của người. Viên này gọi là Hàn Băng Dung Cốt đan, có công dụng cực tốt để hấp thu hàn lực của thế giới chung quanh trong một ngày thời gian. Ngoài ra nó còn đề thăng vững chắc băng hệ pháp lực của người dùng lên rất nhiều mà không hề có di chứng hay tác dụng phụ nào. Mặt khác, gốc linh thảo này là Cửu Sắc Băng Tâm thảo, có thể nói là linh dược quý giá nhất bên trong Tàng thư các này hiện tại. Thứ này tồn tại trong thế gian không phải là thứ quý hiếm bậc nhất, nhưng cái giá của nó không phải mạng sống của một thất tinh Pháp Hoàng có thể so sánh được. Vấn đề là Băng Tâm thảo này có đến chín màu, vậy nên để dùng được cũng cần điều kiện đặc thù, đó là đồng thời phải có pháp lực hỏa hệ và băng hệ phối hợp luyện hóa. Việc này nếu có thể làm được thì đan dược kia sẽ yếu hơn gấp mười lần.
Nghe pháp sư áo trắng giải thích, thanh niên cao lớn cũng là cân đo đong đếm một chút. Linh dược kia công dụng rất tuyệt, nhưng lại là một ván cược không nhỏ; còn đan dược thì lại cực kỳ chắc cú, nhưng bù lại dù cho có cực kỳ mạnh mẽ so với những thứ khác trong Tàng thư các này, thì vẫn hoàn toàn có thể thua kém thứ trước đến mười lần. Một hồi cẩn thận tính toán, cuối cùng Trần Phong nói:
- Ta sẽ lấy Cửu Sắc Băng Tâm thảo!
Nhị vị pháp sư nghe quyết định của cậu thì khẽ gật đầu. Sau khi đưa linh dược cho cậu, pháp sư áo đen hỏi:
- Không biết người còn chuyện gì cần chúng ta giúp không?
- Ta muốn biết tình trạng thật sự của Thiên Huyền tông hiện nay!
Thanh niên cao lớn nói, giọng trầm xuống. Pháp sư áo trắng khẽ thở ra một hơi thật dài, nói:
- Ta nghĩ người hẳn cũng đã đoán ra gần hết rồi! Nội tông Thiên Huyền hiện tại gần như đã bị chiếm đoạt hoàn toàn bởi Dị Tộc. Tàng thư các này vốn là không gian riêng biệt khỏi thế giới nên vẫn còn cầm cự được, bất quá với việc lực lượng Dị Tộc đang càng ngày càng hùng mạnh hơn, chúng ta cũng không chắc việc này sẽ kéo dài nổi đến khi nào. Bên trong Thiên Huyền giới thì hẳn người rõ hơn chúng ta; còn ở các tháp nguyên tố thì Phong tháp vừa được tịnh hóa khỏi mầm sinh trưởng, ta đoán việc này cũng là nhờ người?
Trần Phong khẽ gật đầu, quả nhiên thông tin mà hai vị tiền bối này có được là không hề ít một chút nào. Cậu hỏi thêm:
- Tiền bối, vậy còn ngoại tông thì sao? Ở đó có bị ảnh hưởng gì hay chưa?
- Dị Tộc vẫn chưa chiếm được hoàn toàn nội tông, vậy nên chúng cũng chưa chia lực lượng ra ngoài đó. Tuy nhiên nếu một ngày ở đây thất thủ, ngoại tông hiển nhiên sẽ là điểm đến kế tiếp!
Suy nghĩ một thoáng, thanh niên cao lớn nhìn nhị vị pháp sư, nói:
- Sau khi nhận thưởng xong, làm phiền hai vị tiền bối dịch chuyển ta và một nữ đệ tử của Thủy tháp trở về phía Đông ngoại tông có được không?
Hai vị tiền bối nhìn nhau, có vẻ khá ngạc nhiên. Pháp sư áo đen hỏi:
- Dĩ nhiên là có thể, chỉ là thời điểm sẽ khác nhau một chút, phải không?
- Nàng ta hoàn thành lúc nào, nhờ hai vị tiền bối chuyển lời giúp ta và truyền tống ngay lúc đó. Còn ta sẽ ở lại đây thêm một thời gian.
Giao ước đã thành, nhị vị pháp sư đưa Trần Phong đến tâm trận hộ pháp của Tàng thư các rồi rời đi. Bản thân cậu thì lập tức vận nội công lên, đẩy sức mạnh Thần Văn đến cực hạn rồi bắn ra một tia khổng lồ pháp lực thẳng vào tâm trận.
Nhắm mắt ngưng thần, thanh niên cao lớn đưa mình vào trạng thái tập trung tuyệt đối. Bây giờ cậu là đang tạo ra một tiểu phong long mang năng lượng Thần Văn, tăng trấn áp của Tàng thư các lên Dị Tộc, giúp cho họ có thể phòng ngự tốt hơn trước cuộc xâm lăng của bọn chúng.
Lần đầu tiên cậu làm việc này chính là khi cậu loại bỏ mầm sinh trưởng trên đỉnh Phong tháp. Giờ đây có kinh nghiệm rồi, hiển nhiên sẽ là dễ dàng hơn, bất quá lực lượng cần thiết để hộ vệ nơi này là lớn hơn rất nhiều, vì vậy mà lượng công việc không giảm đi chút nào, ngược lại còn tăng lên kha khá.
Một ngày thấm thoát trôi qua, Trần Phong chậm rãi mở mắt ra nhìn hai vị tiền bối. Họ lúc này hiển nhiên là trong lòng yên tâm hơn mấy phần, cảm thán nhìn long hình đang bao bọc tâm pháp trận của Tàng thư các. Cùng với việc này, kết giới bảo vệ không gian bí mật đã mạnh mẽ hơn trông thấy, trực tiếp đẩy lui luồng năng lượng hắc ám đang cố phá giải.
- Giờ thì có chống chọi thêm cả trăm năm nữa cũng chẳng sợ!
Pháp sư áo đen nói, giọng tự hào. Ông cực kỳ hài lòng với người đệ tử này của Chí Tôn Pháp Thần. Trước kia dù chẳng có năng lực của Thần Văn nhưng hai người vẫn gồng gánh được kết giới chống chọi với bè lũ xâm lược. Giờ đây uy lực trận đồ mạnh mẽ hơn như vậy, thậm chí họ ngồi nghỉ một thời gian dưỡng sức cũng là có thể!
- Hi vọng có thể giúp ích được cho hai vị tiền bối!
Thanh niên cao lớn cười nói. Đây chính là mức tối đa cậu có thể tạo ra được của nguồn năng lượng phong long. Nếu đặt riêng ra thì hiển nhiên không thể nào đủ để chống chọi với quân đoàn Dị Tộc, nhưng ở đây lại chỉ là hỗ trợ cho một đại pháp trận hùng mạnh nên không phải là không có khả năng. Pháp sư áo trắng vẻ mặt giãn ra ít nhiều, gật đầu đáp:
- Nếu như trong thời gian dưới trăm năm nữa người quay lại đây, hiển nhiên là sẽ đủ!
Trần Phong chắp tay với nhị vị tiền bối rồi cúi đầu, nói:
- Hiện ta cần phải rời khỏi nội tông sớm nhất có thể, mong được hai vị thông cảm và giúp đỡ!
- Hẹn gặp lại, Tân Chí Tôn Pháp Thần!
Hai vị pháp sư mỉm cười hiền từ, chắp tay đáp lại. Họ cùng lúc phất tay, tạo ra chung quanh thanh niên cao lớn một truyền tống trận màu vàng kim, khiến cho thế giới của cậu tức thì được phủ đầy ánh sáng chói lóa. Nhưng chỉ trong chưa đến chớp mắt, quang mang cổ xưa ấy liền biến mất, để lộ ra trước mắt cậu là khối kiến trúc đặc thù được xây dựng bởi những phép thuật cổ đại trong suốt bảy ngày bảy đêm.
Ngoại tông Thiên Huyền, ta về rồi!