Chương 40: Hội săn thú kết thúc.

Trần Phong cùng Linh Nhi hội ngộ với các thành viên Dược bang vừa kịp lúc tổng kết thu hoạch. Thành tích hiện tại, Kim Sư Thánh hội xếp thứ nhất, Khổng Tước Yêu đoàn đạt hạng hai, Bạch môn đứng thứ ba và Dược bang bài danh đệ tứ.

Mọi người quan sát hai thân ảnh đang tiến lại bàn kiểm tra. Đan Hà cũng có chút mong chờ ở họ. Những lần trước thì không sao nhưng hội săn thú kỳ này nàng muốn đạp tên Hoàng Thiên xuống. Trong ngày cuối cùng, nàng không chú tâm vào việc tìm kiếm linh dược nữa mà đã lãnh đạo các thành viên trảm sát vô số ma thú. Đan Hà muốn cùng Kim Sư kia tranh đấu một phen.

Chuyện gì đây chứ?

Tất cả mọi người được một phen trợn mắt há mồm, cho dù là ai cũng cực kỳ kinh ngạc, đám người từ Kim Sư Thánh hội không nhịn được mà cau mày nhìn nhau. Vừa rồi Linh Nhi là từ trong giới chỉ, trực tiếp lấy ra mười viên ngũ giai ma thú tinh thể, ba trong số đó đã đạt đến trung kỳ cấp năm ma thú, thậm chí còn có hai viên đã đạt đến hậu kỳ.

Đại sư mỉm cười gật đầu, tăng thêm điểm cho Dược bang. Mọi người cực kỳ hứng thú, quan sát bảng xếp hạng, quả nhiên điểm số của Dược bang chân chính bạo tăng, một mạch tăng đến hàng trăm, đồng hạng với Khổng Tước Yêu đoàn, chỉ kém Kim Sư Thánh hội một chút.

Linh Nhi bước sang bên phải, nhường chỗ cho Trần Phong. Cậu trong giới chỉ lần lượt lấy ra chín viên tinh thạch, tất cả đều là của ma thú cấp năm, sau đó cậu mới chậm rãi đặt viên thứ mười xuống.

Không thể nào!

Hoàng Thiên chết lặng. Thứ nằm trên bàn kia rõ ràng là ma hạch của đỉnh phong ngũ cấp ma thú. Ngay cả hắn trông thấy nó cũng phải cẩn thận mà rút lui, tên này làm sao có thể trảm sát được quái vật bậc đó chứ?

Vị đại sư cẩn thận kiểm tra chỗ ma thạch, đặc biệt chăm chú đến viên cuối cùng có màu đậm nhất. Tinh tế liếc nhìn thanh niên trước mặt một cái, vị pháp sư già lần nữa mỉm cười gật đầu, cộng điểm cho Dược bang. Điểm số cứ như vậy tăng vọt, chiếm lấy vị trí đầu bảng, bỏ xa Kim Sư Thánh hội đến vài trăm điểm.

Tiếng hô hân hoan vang lên khắp trảng đất. Vị trí độc tôn bao năm nay không những cuối cùng đã bị xóa bỏ, mà còn bị đánh bại một cách tuyệt đối. Phản ứng với điều này, không chỉ Dược bang mà tất cả các bang hội còn lại đều lộ rõ vẻ hứng khởi. Nó đã chứng minh được không ai là bất bại cả, cho dù là những kẻ mạnh nhất trên tinh anh bảng xếp hạng.

Trái ngược với không khí vui tươi ấy là vẻ u sầu trên khuôn mặt các thành viên Kim Sư. Bọn họ đối với chỗ phần thưởng đan dược vô cùng cần thiết, nhưng cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, mặt mũi của họ, toàn bộ thể diện coi như đánh mất hoàn toàn. Sáu người đứng đầu, mà đặc biệt là Hoàng Thiên cực kỳ tức giận, đem ánh mắt ngập tràn lửa giận mà nhìn Dược bang. Bọn chúng nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, uất ức mà không làm được gì.

Lễ trao thưởng diễn ra khá sôi động. Phần thưởng một ngàn viên lưu ly linh đan được chia cho các thành viên Dược bang theo những đóng góp của họ trong Săn thú hội, mà riêng cá nhân Trần Phong được lĩnh đến một trăm viên.

– Như thế này có ổn không?

Thanh niên gãi đầu hỏi. Linh Nhi nhướn mày:

– Huynh trảm sát đỉnh phong ngũ cấp ma thú, công lao như thế làm gì có ai bằng?

– Cứ nhận lấy đi, không ai ý kiến đâu!

Đan Hà cười nói. Các thành viên chung quanh đúng là chỉ có thể đem ánh mắt ghen tị mà nhìn cậu chứ không dám nói gì.

Trần Phong cười nhạt, cầm lấy phần của mình, sau đó không kiểm tra mà trực tiếp cất vào giới chỉ. Chỗ đan dược này, cùng phần thưởng hàng tháng trên tinh anh bảng xếp hạng đối với cậu mà nói không quá thực sự cần thiết, chỉ sử dụng như một nguồn pháp lực dự trữ, phòng khi khan hiếm mà thôi.

Sau khi hoàn tất lễ trao thưởng, mọi người lần lượt trở về. Thiên Huyền trấn tổ chức một bữa tiệc, chào đón các đệ tử. Toàn thể Dược bang cũng nán lại mà tham gia. Bình thường Linh Nhi với năng lượng của mình sẽ là người có vai trò tạo không khí, tuy nhiên hôm nay nàng lại muốn về trước, trực tiếp đi thẳng tới chân Thiên Huyền sơn.

Đan Hà không cản nàng, ở lại quán xuyến tình hình, giao nhiệm vụ chăm sóc Linh Nhi cho Trần Phong. Với việc này cậu khá bất ngờ nhưng không từ chối mà lập tức đồng ý.

Đuổi theo chừng mười phút, cuối cùng cậu cũng bắt kịp Linh Nhi. Nàng đã leo lên thú cưỡi, chuẩn bị bay lên.

– Đợi ta với!

Cậu vội nói. Linh Nhi nhìn thấy thì dừng lại, chờ Trần Phong yên vị thì mới cho thú cưỡi khởi hành. Thanh niên nhìn cô gái trước mặt, trong đầu hiện lên vô số câu hỏi. Như đọc được suy nghĩ của cậu, nàng lên tiếng:

– Đừng hỏi gì cả!

Giọng nói nàng vừa lạnh như băng, lại vừa yếu ớt, mệt mỏi vô cùng, hoàn toàn không có vẻ gì tươi sáng, tràn đầy sức sống như mọi khi. Trần Phong yên lặng, lo lắng quan sát Linh Nhi. Lúc này nàng đã nhắm mắt lại, khuôn mặt khá nhợt nhạt, thỉnh thoảng còn hiện lên rõ vẻ đau đớn. Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, hoàn toàn bối rối. Phong Thần đột nhiên lên tiếng:



– Cô gái này trong cơ thể tồn tại một đạo phong ấn bất ổn. Nó chính là nguyên do của tình trạng hiện tại!

– Làm thế nào để giải phong ấn này?

Trần Phong giật mình, gấp gáp hỏi. Phong Thần nói:

– Không thể! Thứ này chỉ khi nào nàng ta sẵn sàng sẽ tự mình phá giải. Nếu như chúng ta can thiệp, ngược lại sẽ gϊếŧ chết chủ thể.

– Vậy bây giờ phải làm sao?

– Phong ấn này muốn kiểm soát cần có pháp cụ đặc thù cộng với cực hàn chi lực.

Phong Thần bất lực nói. Thanh niên nghe xong thì càng thêm khổ tâm. Cậu hoàn toàn không thể làm gì cho Linh Nhi. Nhìn nàng đau đớn như vậy cậu giận mình thật vô dụng.

Lên đến đỉnh núi, Phong Thần lần nữa bị kết giới đẩy vào giấc ngủ. Thú cưỡi chở hai người vào sân chính Thiên Huyền tông. Trần Phong cõng lấy Linh Nhi lúc này đã bất tỉnh, vội vã chạy đi. Được nửa đường, ngoại tông chủ xuất hiện, vẻ mặt rất nghiêm trọng. Ông bế Linh Nhi lên, cảm ơn cậu rồi lập tức rời đi, tiến thẳng đến Băng Phong Bão giới.

Nhìn theo đôi cánh pháp lực màu vàng kim đang bay với tốc độ tối đa, cậu vẫn không hết lo lắng. Nhất định Đường Hồng Thiên có phương pháp chăm sóc cho Linh Nhi nhưng cậu phải tận mắt trông thấy nàng bình yên thì mới có thể an tâm. Trong lòng quyết định như vậy, Trần Phong thẳng hướng mà đi, dốc hết sức có thể tiến tới Băng Phong Bão giới.

Đây là một trong ba khu vực tu luyện tốt nhất của ngoại tông. Bản thân nó là một ngọn núi băng tuyết khổng lồ, bên trong lại chứa mê lộ rộng lớn tưởng chừng như vô tận.

Dù mới đứng ở cổng mê cung tầng thấp nhất nhưng hàn khí cùng năng lượng pháp lực hùng hồn ở nơi đây khiến thanh niên cảm thấy khá kinh ngạc. Cậu thở hắt ra một hơi, vững vàng tiến vào, chậm rãi từng bước một để cơ thể có thời gian làm quen.

Đối với đệ tử thông thường mà nói, tu luyện trong Băng Phong Bão giới đơn giản là sử dụng pháp lực tạo thành một vòng sáng bao quanh cơ thể, bảo vệ bản thân trước sát thương nơi đây tạo nên, rồi sau đó ngồi yên một chỗ mà hấp thu nguồn năng lượng vừa dồi dào vừa tinh thuần.

Thực lực tăng lên, bọn họ sẽ tiến sâu hơn một chút xong lại tiếp tục tu luyện, cứ đều đều như vậy. Không ai có tư tưởng sẽ vượt qua toàn bộ tất cả các mê cung này cả, bởi cho dù là Hoàng Thiên cũng chỉ cùng lắm là lên tới tầng bảy trong tổng số mười tầng mà thôi. Càng lên cao, bão tố cùng hàn khí càng mạnh, chẳng ai đủ sức mà vừa chống đỡ với nó vừa suy nghĩ phương pháp phá giải mê cung cả.

Trần Phong không sử dụng pháp lực hộ thân, cứ như vậy mà tiến tới. Cơ thể của cậu hiện tại không tồi, sát thương ở tầng đầu tiên này căn bản không đáng để nhắc tới. Cậu chạy khắp một vòng, cố gắng ghi nhớ các lộ tuyến, sau đó tìm cách phá giải.

Mê lộ ở tầng một Băng Phong bão giới về căn bản gồm những lối đi, ngõ ngách lắt léo ngang dọc, việc vẽ ra bản đồ ảo bên trong bộ não theo đó mà có chút khó khăn. Tuy nhiên với việc sống một mình trong Thiên Huyền lâm, thanh niên đã quen với việc phải ghi nhớ nhiều chi tiết tỉ mỉ, phức tạp cùng một lúc, vì vậy mà trở ngại này không phải quá lớn.

Cuối cùng, sau một giờ, cậu cũng tìm ra lối đi mà vượt qua tầng một. Không dừng lại nghỉ ngơi, thanh niên đồng dạng cũng là áp dụng phương pháp ấy, tiếp tục giải mã mê lộ tầng hai.

Hoàng Thiên sau khi trở về tông liền triệu tập mọi thành viên Kim Sư Thánh hội, sắp xếp mọi việc trong bang hội thật ổn định rồi cùng nhau bế quan tu luyện. Hắn định sau khi phá quan sẽ trực tiếp phát động bang hội chiến với Dược bang, coi như một phép thử trước kỳ sát hạch nội tông.

Khổng Thái không muốn can dự vào việc này nên hoàn toàn giữ phe trung lập, từ chối cho ý kiến, tập trung vào việc luyện hóa chỗ đan dược vừa nhận được.

Đan Hà cũng dự liệu được điều này nên quản lý thật tốt rồi bế quan. Tuy nhiên Hoàng Thiên lại không phải điều nàng đang lo lắng hiện tại. Quen biết đã lâu, nàng chưa bao giờ thấy Linh Nhi vội vàng rời đi như thế.

Hi vọng mọi chuyện đều ổn!

Đan Hà tự nhủ. Có lẽ Trần Phong sẽ chăm sóc được cho Linh Nhi, không để chuyện gì xảy ra cả.

Cứ như vậy, mười nhân vật mạnh nhất tinh anh bảng xếp hạng đều lần lượt bế quan, chuẩn bị cho cuộc đại chiến lớn nhất phía Đông ngoại tông Thiên Huyền nhiều năm qua.

Một tháng sau.

Tại tầng chín Băng Phong Bão giới có một đạo nhân ảnh đang ngồi xếp bằng. Hô hấp cậu đều đặn, từng nhịp đều tỏa ra luồng sương mờ nhạt. Một lúc sau Trần Phong mở mắt ra, đứng dậy chạy đi. Cậu rốt cuộc cũng giải được mê cung tầng chín, sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng đã lên được đến đỉnh. Cậu đi theo lộ tuyến đã thành hình trong trí nhớ, dần dần tiến tới cầu thang của tầng mười.

Chờ ta, Linh Nhi!

Thời gian qua cậu đã lần lượt vượt qua các mê cung của Băng Phong Bão giới. Sức mạnh cơ thể đã được cường hóa lên rất nhiều, cùng với đó là tinh tiến thêm một tinh pháp lực. Hàn khí cùng bão tố ở đây quả thực rất mạnh, không biết bao nhiêu lần cơ thể cậu bị đánh cho trọng thương. Tuy nhiên khi ấy cậu luôn luôn nghĩ đến những đau đớn mà Linh Nhi phải chịu đựng, nghĩ đến Pháp Mệnh của bản thân cùng sự yếu đuối của mình hiện tại, nhờ đó mà cậu lại nghiến răng chịu khổ, quyết tâm đi tiếp. Ý chí của cậu dường như cũng mạnh hơn một bậc nhờ việc đó.



Ngoài ra, các mê cung ở đây đều có độ phức tạp khá lớn, bên cạnh các hang cùng ngõ hẻm bí mật liên tục xuất hiện, bẫy rập đồng dạng cũng là nhiều vô số. Tất cả các cơ quan ở đây đều rất nguy hiểm với các pháp sư dưới thất tinh pháp quan, nếu không phải đã quen với những cấu tạo và thiết kế các loại bẫy, cậu sẽ không thể vượt qua chúng dễ dàng như vậy. Nhờ có việc liên tục giải các mê cung trong điều kiện bất lợi cũng làm cho trí não Trần Phong tốt hơn rất nhiều, cùng với khả năng ghi nhớ cùng tư duy tính toán được cải thiện vượt bậc.

Đặt chân lên tầng cuối của Băng Phong Bão giới, cậu thở mạnh ra một hơi. Hàn khí cùng bão lốc qua mỗi tầng lại mạnh hơn rất nhiều nhưng tốc độ tăng thêm của nó tại tầng cuối mới là chân chính cường hãn, bỏ xa tất cả các tầng khác. Nó xuất hiện xâm nhập cơ thể khiến cho cậu phải rùng mình. Dù cho cậu đã hoàn toàn quen với hàn khí tại tầng chín nhưng ở đây lại không có chút kháng cự nào, bị đánh bại tuyệt đối. Phong cương chung quanh đồng dạng cũng là cực kỳ khủng bố. Nó đột ngột ập đến, chém vào cơ thể thanh niên cao gầy.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Những vết cắt sâu vào đến tận xương cốt liên tục xuất hiện. Máu tươi không kịp chảy ra đã bị đóng băng, gây ra liên miên những cơn đau đến ứa nước mắt khiến cậu cực kỳ khổ sở. Trần Phong ngã xuống, hai gối trực tiếp đập vào nền băng lạnh lẽo, thân trên đổ ập ra trước, mặt quay sang một bên.

Bản nguyên cùng Thần Văn đang làm việc cật lực, hấp thu pháp lực chung quanh mà chữa trị thương thế. Nhưng tốc độ vết thương xuất hiện nhanh hơn nhiều tốc độ hồi phục, thanh niên càng lúc càng xuống sức nhiều hơn. Cổ họng cậu đau đến cùng cực, Trần Phong hoàn toàn không thể phát ra một âm thanh nào, đôi mắt cũng là mờ hẳn đi, cậu không thể nhìn thấy phía trước có gì nữa.

Cảm giác bất lực cùng sợ hãi vô tận bao trùm khắp tâm trí cậu, đầu óc dần mụ mẫm đi do tác động của cơn đau đớn tận gân cốt và cái lạnh đã thấm vào tận xương tủy. Thanh niên không cách nào sử dụng đầu óc của mình để suy nghĩ xem kế tiếp có thể hay cần phải làm gì để giải quyết được tình thế hiện tại. Cậu không phải là lực bất tòng tâm nữa, mà linh hồn cậu cũng sắp không giữ nổi nữa.

Linh Nhi, muội… phải cố gắng vượt qua!

Muội… không được phép bỏ cuộc!

Ta… nhất định sẽ đến bên muội!

Nhất định…



Thanh niên ngất đi, ý thức cũng gần như biến mất, chỉ duy có một chấp niệm vẫn còn tồn tại, níu giữ cậu với thực tại. Không biết bao lâu trôi qua, cậu vẫn nằm ở đó, không thể đứng dậy nhưng cũng chưa bị khuất phục, chấp niệm vẫn mạnh mẽ như vậy. Cậu sẽ không thất bại, cậu sẽ đứng lên tiếp tục cuộc hành trình và sẽ ở cạnh Linh Nhi, bảo vệ muội ấy…

– NHẤT ĐỊNH!

Trần Phong gào lên, mặc cho cổ họng đau rát, bị hành hạ bởi hàn khí vô tận. Cậu ho ra máu, cố gắng lấy lại ý thức. Đầu cậu đau như búa bổ, nhưng tầm nhìn đã bắt đầu hồi phục được một chút.

– A a a…

Cậu gồng mình, cố gắng động đậy cơ thể. Những vết thương vẫn không ngừng xuất hiện trên cơ thể gần như đã bị hủy hoại hoàn toàn. Tuy nhiên cậu đã bắt đầu phục hồi nhanh hơn trước, hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Thanh niên điều động pháp lực lan ra toàn cơ thể, Phong Thần Văn và Hỗn Độn bản nguyên phát huy hết khả năng, điên cuồng cắn nuốt, thôn phệ nguồn năng lượng dồi dào của Băng Phong Bão giới.

Trần Phong bắt đầu nhổm dậy, chống cánh tay tê cóng, lộ rõ cả xương lên mặt đất lạnh giá, dồn sức vài ba lần. Hai hàm răng nghiến chặt, thanh niên đem hết sức lực trong cơ thể ra gắng gượng. Sau mười phút gắng gượng, cuối cùng cũng quỳ được đầu gối lên, chật vật thêm gần nửa canh giờ, cậu mới có thể ngồi xếp bằng lại. Hai tay bắt ấn, cậu bắt đầu điều chỉnh hô hấp, tâm thức điều khiển pháp lực theo lộ tuyến, quán chú vào bản nguyên. Các vết thương khắp cơ thể lúc này hồi phục càng lúc càng nhanh, dần dần bắt kịp với tốc độ xuất hiện rồi vượt qua. Thân ảnh cao gầy sau khi chật vật hồi lâu cuối cùng mới có thể lành lặn trở lại. Đồng thời với điều đó, nhục thể của cậu cũng là càng lúc càng cường hãn thêm.

Một ngày sau, thanh niên mở mắt ra. Sau bao nhiêu nỗ lực, cậu cũng đã quen với môi trường tại tầng cuối, hàn khí cùng phong cương giờ đây hoàn toàn không thể đả thương cậu được nữa. Trần Phong chậm rãi đứng dậy, bắt đầu di chuyển thám hiểm mê cung. Hơn một tuần lễ chạy ngang chạy dọc khắp nơi, cậu lại ngồi xếp bằng xuống, đem những thông tin mình thu thập được tập trung lại, bày ra trong tâm thức.

Mười tầng tại Băng Phong Bão giới là mười mê lộ hoàn toàn khác nhau, không cái nào giống cái nào. Phương pháp giải của nó cũng là càng lúc càng phức tạp hơn. Vì vậy mà không có công thức chung nào cả, mỗi lần giải là lại phải tìm cách mới.

Tuy nhiên mê cung tại tầng cuối này lại có chút cổ quái. Nơi đây có nhiều cạm bẫy, cơ quan hơn cả. Tất cả chúng đều có thể gây ra cái chết dễ dàng cho ngay cả pháp sư đã đạt tới pháp tông, thậm chí là mạnh hơn. Nếu không phải có kha khá kiến thức về chúng, không dưới năm lần sợ rằng cậu cũng đã phải bỏ mạng. Nhưng mà ở ngoại tông thì đây đã là tầng lớp đệ tử mạnh mẽ nhất, nói cách khác, nơi này không phải dành cho bọn họ tu luyện.

Chưa dừng lại ở đó, những chướng ngại gây ra ảo giác, làm mất phương hướng người ta nhiều vô số kể như thể muốn cho người ta một khi đã vào thì không thể rời đi, mãi mãi bị giam cầm tại nơi đây vậy. Nếu không nhờ linh hồn lực đã chạm đến Linh cảnh, cùng với Thần Văn xua tan đi ác khí, cậu hoàn toàn lạc lối ở nơi này.

Mặt khác, mê lộ này cũng không có lối đi nào là hoàn hảo, cho dù là ở đâu cũng tồn tại chướng ngại cản đường cùng với cạm bẫy chết người. Tuy nhiên điều hết sức kỳ lạ là tất cả chúng đều hướng đến ngõ cụt, chẳng có đích đến nào phía cuối con đường.

Suy nghĩ hơn một ngày, cuối cùng Trần Phong cũng đứng dậy, bắt đầu di chuyển. Cực kỳ thận trọng, cậu từ tốn vượt qua những cạm bẫy, vất vả hồi lâu rồi dừng lại trước một bức tường băng khổng lồ. Theo suy tính của cậu, đây chính là trung tâm mê cung, lời giải của cậu không hề có sai sót, nhất định bí ẩn của mê lộ nằm ở đây mà cha con Linh Nhi cũng là ở đằng sau nó.

Trần Phong thở ra một hơi, sau đó bước tới xem xét bức tường, nhưng chưa kịp chạm vào thì đột nhiên nó rung chuyển, chậm rãi đẩy lên trên, mà đằng sau nó xuất hiện một đạo nhân ảnh…

Ngoại tông chủ Thiên Huyền tông, Đường Hồng Thiên!