Theo dòng người trên đường mà đi, Trần Phong tiếp tục nghĩ về những hình ảnh xuất hiện trong đầu cậu khi gặp Tô Uyên và Huyền Lương.
Một thiếu nữ dáng người thon thả trong bộ võ phục sáng màu bó sát, lưng đeo trường thương, cùng cậu vào rừng săn thú.
Một thanh niên cao ráo, mái tóc đen dài, khuôn mặt nghiêm nghị tay bắt ấn pháp. Chung quanh hỏa tiễn vô tận, khí thế áp đảo, phách sơn hà! Đối mặt với thanh niên ấy là cả một binh đoàn hắc ám sát thủ, nhưng bọn chúng không cách nào vượt qua hỏa diệm hùng mạnh.
Trần Phong lấy tay day day trán. Rốt cuộc đó là gì chứ? Trông hai người họ tựa hồ rất giống với phạm nhân ban nãy. Nhưng cậu chắc chắn là chưa bao giờ gặp họ.
– Chết tiệt!
Chửi thề một câu, cậu đành bỏ cuộc. Có vẻ như hai người này đều xuất hiện trong giấc mơ đằng đẵng kia. Nhưng dù cố gắng cách mấy, cậu cũng không tài nào nhớ ra được thêm chi tiết đủ quan trọng để hiểu.
Nhưng chuyện đó hiện tại cũng không phải điều khiến cậu lo lắng nhất. Thái Thượng hoàng lúc này đã biết tất cả. Thậm chí có thể là tất cả phe cánh của lão. Mà cậu bây giờ đây hoàn toàn cô độc, không có ai trợ giúp. Nếu đã như vậy thì chẳng còn gì để mất cả, cứ ám sát lão ta rồi sau đó, dù cậu có chết cũng được nhắm mắt.
Trần Phong đổi hướng, không trở về Trần phủ mà trực tiếp tiến tới đại điện, yết kiến Hắc Thiên. Đội quân của cậu cũng là toàn bộ đi theo nhưng chỉ được đứng ngoài, không được vào bên trong.
Cậu cứ thế tiến vào giữa Hoàng cung. Thái Thượng hoàng ngồi trên ngai vàng ở chính giữa. Hai bên là Hoàng thượng và Thái tử, bên dưới là vô số văn võ bá quan của Thanh Phong Đế quốc cùng hàng ngàn khí tức kỳ bí đang ẩn thân.
Thanh niên mỉm cười. Coi bộ cái chết của cậu sẽ vô cùng hoành tráng. Nếu như lão đã chuẩn bị đầy đủ đến như vậy, ta sẽ cùng lão chơi một trận!
Hắc Thiên liếc nhìn cậu, chậm rãi nói:
– Tiểu tử, ngươi thực sự định làm vậy?
– Ta còn lựa chọn nào sao?
Trần Phong cười lạnh. Sát khí không cần che dấu tràn ra cơ thể. Phe cánh Hắc Thiên đứng cạnh dù chỉ mới chạm vào nó cũng bị đả thương rất nhiều. Vô tận pháp lực trong cơ thể lập tức bạo phát mà ra. Mà kỳ dị ấn ký trên tay phải cường hóa chúng đến cực hạn.
– Chết đi!
Thanh niên gầm lên, lao tới. Chưởng pháp đen kịt tựa hồ nghe thấy tiếng gào thét oán hận, khóc thương.
Hắc Thiên vẻ mặt ngưng trọng cũng là vận chưởng lên mà đối cứng. Vụ nổ pháp lực khủng bố xuất hiện, lập tức đánh bay đám người chung quanh.
Trần Phong không quan tâm đến bọn chúng. Mục tiêu của cậu chỉ có kẻ trước mặt, những kẻ khác không quan trọng.
– Thật vậy sao?
Hắc Thiên cười. Dù cho thanh niên trước mặt có là đệ nhất thiên tài thì hiện tại cũng chỉ là một cái bát tinh pháp tôn, cộng thêm với sức mạnh thù hận thì cũng chỉ đến vậy, còn lão chân chính đã đạt đến Pháp Vương cảnh giới.
Gồng mình một cái, Thái Thượng hoàng đẩy lui cậu ta tại năm bước. Cùng lúc đó, vô số nhân ảnh xuất hiện, đồng loạt tung pháp kỹ vào cơ thể cậu.
Cơn đau đớn đến cùng cực khiến cậu suýt chút nữa mà ngất đi. Cậu cố gắng giữ tỉnh táo, chống lại bọn chúng. Cơn cuồng nộ trong cơ thể mỗi lúc một mạnh hơn, khiến cho pháp lực của cậu theo đó mà gia tăng cường hãn. Trần Phong dần dần đẩy lui đi chưởng lực của đám lâu la, đồng thời dồn sức, đánh thêm một chưởng vào Hắc Thiên.
Lão ta vận công chống lại, lực lượng của cậu tuy đã chạm đến Pháp Vương nhưng vẫn chưa đủ để khiến lão bị thương.
Thanh niên vận sức đánh bay đám người còn lại, rồi liếc mắt ra cửa điện. Vừa rồi cậu có thể cảm nhận phía sau có rất nhiều người muốn đến giúp cậu nhưng đồng thời bọn họ đều bị cản lại.
Đội quân của cậu trước kia vẫn còn tràn đầy sức mạnh, khiến người ta phải ghen tị và e sợ, lúc này đã không còn. Tất cả bọn họ đều đã bị sát hại. Mà thủ phạm gây ra chính là đám người mặc hắc y kia.
Trần Phong gầm lên. Cơn thịnh nộ của cậu dường như đã đạt đến cực hạn. Cậu lao đến tấn công Hắc Thiên. Bất kỳ kẻ nào ngăn cản đều bị cậu một chiêu mà đánh bay đi. Cuối cùng, thanh niên đứng trước ngai vàng, uy áp chân chính ngang ngửa Pháp Vương cảnh, trực tiếp trao đổi chiêu thức với Hắc Thiên. Không gian xung quanh hai người liên tục bùng nổ do dao động pháp lực.
– Chết đi!
Thanh niên trầm giọng, định đánh tới. Lão giả mỉm cười cay độc, phất tay một cái. Bỗng nhiên vô tận pháp lực hắc ám hiển hiện, bóp chặt lấy cơ thể Trần Phong, khiến cậu nhất thời không thể di chuyển, mà cánh tay phải đang vận sức tấn công cùng lúc ngừng lại.
Cũng chính lúc đó, đám hắc ảnh kia đến nơi, chúng liên tục tấn công cậu, không chút nương tay. Những yếu huyệt trên cơ thể lần lượt bị đả thương trầm trọng.
Trần Phong không thể chống cự. Cậu lúc này như bị băm vằm làm trăm mảnh, hoàn toàn vô lực, không còn chút phản kháng.
Thất bại sao?
Ta một đời tu luyện, vì chính nghĩa mà sống, vậy mà bị lừa dối, cuối cùng nhận kết cục như vậy?
Sao có thể… Bất công như thế? Rốt cuộc… Chính nghĩa ở đâu?
Nếu như vậy… Cái gì là chính nghĩa? Chính nghĩa luôn thắng mà?
Lão ta sao? Không thể! Một người như vậy sao có thể là chính nghĩa?
Vậy tại sao không phải ta?
Ta đã sai sao?
Nếu như sai… Rốt cuộc… Là ở đâu…
Trần Phong mất đi cảm giác, ý thức cũng sắp bị hủy hoại, tâm niệm không biết còn có thể cầm cự được bao lâu.
Chính nghĩa… Sao…
Ta điên cuồng… Ta giận dữ… Để thù hận chiếm hữu… Ta chém gϊếŧ người khác… Ta… Không phải chính nghĩa!
Tất cả mọi người… Cho dù là ai… Cũng có quyền được sống và cơ hội được làm lại…
Ta ngang nhiên cướp đoạt chúng… Ta đương nhiên… Không phải chính nghĩa…
Bảo vệ người khác… Giúp đỡ mọi người… Mới là chính nghĩa!
Mà Pháp Mệnh của ta… Chính là như thế!
Ánh sáng xanh ngọc đột nhiên tỏa ra từ ấn ký trên bàn tay phải của Trần Phong, hoàn toàn xóa đi hắc ám vô tận chung quanh cơ thể cậu, đẩy lui đi tất cả những kẻ đang tấn công.
Xung quanh vị trí nơi thanh niên đang nằm xuất hiện một kết giới nho nhỏ. Quang mang xanh ngọc mạnh mẽ trấn áp hắc ám, để lại đó không gian tĩnh lặng, thuần khiết.
Cảm giác dần dần trở lại cơ thể Trần Phong. Nhưng lúc này ở đó không còn lạnh lẽo, đau đớn, u uất của sát khí mà lại rất ấm áp. Trong lòng cậu đã mất đi sự tồn tại của thù hận, thay vào đó là những xúc cảm vô cùng bình yên, hoàn toàn thanh tịnh.
Trần Phong chậm rãi mở mắt ra. Đôi mắt của cậu lúc này cũng không còn hắc ám bao phủ, lửa giận đã nguôi, hoàn toàn ôn nhu, nội liễm.
Cậu từ từ ngồi dậy, quan sát một chút. Bên ngoài kết giới cực kỳ hỗn loạn. Hắc Thiên cùng phe phái lão vẫn tìm mọi cách mà tấn công, phá hủy vòng sáng nhưng có vẻ không có bao nhiêu tác dụng.
Tuy nhiên điều khiến cậu có chút giật mình là lúc này trong kết giới, xung quanh cậu có ba thân ảnh nữ nhân. Tồn tại của bọn họ quả thực rất kỳ lạ. Họ như ở đó mà lại vừa không ở đó. Hữu hữu vô vô khiến người ta có chút không hiểu, dường như chỉ là những linh hồn hư ảnh. Cậu quan sát diện mạo của người ngồi ngoài cùng bên phải. Đôi tai hồ ly khẽ động đậy trên mái tóc đen dài.
– Ngươi… Là ai…
Dung mạo ấy, cậu chắc chắn gặp ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể nhớ ra là ở đâu. Đầu cậu đột nhiên đau như búa bổ, lại thêm những hình ảnh mới xuất hiện trong tâm trí.
Một cô gái xinh đẹp, tràn đầy sức sống, bưng bát thuốc tới gần, giúp cậu uống từng chút một. Vị đắng của thảo dược khiến cậu hơi khó dùng nhưng nó đã giúp cậu bình phục hoàn toàn.
– A… A…
Trần Phong không chịu được, nhắm mắt lại, cơn đau càng lúc càng dữ dội. Người kia nhìn thấy cậu như vậy thì nói:
– Ngươi giả vờ cái gì? Hay người là kiểu người làm nhục người khác xong rồi quên?
Giọng nói giận dữ vang lên khiến cậu có chút choáng váng. Tuy nhiên điều kỳ lạ là đôi mắt nàng vẫn ấm áp nhìn cậu.
– Ta… Làm nhục ngươi?
Thanh niên vẫn chưa hết cơn đau đầu, sững sờ nói. Cậu mà làm chuyện bẩn thỉu như vậy?
– Ta… Không bao giờ… Làm chuyện như vậy… Ngươi là… Bằng hữu của ta… Đúng không…
Trần Phong hớp lấy không khí mà nói. Đầu cậu quay vòng vòng, hình ảnh của cô gái kia càng lúc càng rõ ràng hơn.
– Nhớ lại xem? Những điều ngươi mà ngươi đã làm với ta.
Cậu nắm chặt tay lại, chịu đựng cơn đau, thêm những hình ảnh mới hơn xuất hiện trong tâm trí.
Cô gái ngồi trong bụi cây kín đáo, còn cậu đang xoa đầu cô ấy, động viên, giúp cô chạy thoát.
– Ta… Ngươi… Muội là… Linh Nhi!
Cô gái mỉm cười, gật đầu với cậu, giọng trở nên dịu dàng nhưng đồng thời gấp gáp nói với cậu:
– Đúng vậy, Trần Phong, huynh phải mau chóng tỉnh lại, đây không phải là huynh!
– Không phải… Là ta?
Cậu nhắc lại lời nói của cô nàng nhưng không hiểu gì. Cùng lúc, Linh Nhi đột nhiên tan biến, bỏ lại Trần Phong với hai cô gái khác. Cậu quan sát khuôn mặt người ở giữa.
– A… A…
Thanh niên hét lên khi nhìn thấy khuôn mặt của người thứ hai. Vẻ ngoài cô ấy là Nhân tộc nhưng lại mang vẻ kiêu sa, quyền quý tựa tiên tử. Cũng đúng lúc này, cơn đau đến quay cuồng khiến cậu phải đưa tay lên mà ôm đầu. Người nọ nói:
– Tại sao ngươi sát hại gia đình ta?
– Ta… Đã gϊếŧ… Họ?
– Đúng vậy! Ngươi đã gϊếŧ họ, tất cả bọn họ!
Giọng nói tràn ngập phẫn uất và thù hận xoáy vào tận tim gan cậu đau nhói, nhưng một góc trong tâm trí cậu tin chắc thủ phạm của việc này không phải cậu!
– Không… Ta không… Làm thế… Ngươi… Cũng là… Bằng hữu… Của ta!
Trần Phong khó nhọc nói. Trong đầu cậu lúc này lại xuất hiện thêm nhiều hình ảnh khác nữa.
Hai tay cầm song kiếm, cậu đang lao vào một con thủy quái khổng lồ để cứu một thiếu nữ.
Bên bếp lửa hồng, cậu cùng cô ấy ăn những xiên cá chín vàng nêm gia vị vừa đủ.
Dưới cửa hang bí mật, cậu nhìn theo hai bóng người dần khuất lấp sau những tầng mây.
– Thanh Hương… Muội… Là Thanh Hương!
Thanh niên sử dụng cổ họng đau rát của mình. Cơn đau khiến cho lúc này tay chân cậu hoàn toàn bị tê liệt. Giọng nói cũng như sắp biến mất vậy.
Nàng ta nhẹ nhàng chạm vào cậu:
– Huynh phải mau chóng trở về! Nơi này không phải là thực!
Nói rồi, Thanh Hương cũng tan biến hệt như Linh Nhi, chỉ còn cậu và nữ nhân cuối cùng trong kết giới.
Người này không hề tỏ ra oán hận với cậu, nhưng cũng không hề có vẻ gì là thân thiết, cậu không rõ ý định của nàng là gì.
Ngay khi nhìn khuôn mặt người đó, đầu Trần Phong lập tức đau đến điên dại. Ký ức về muội ấy, tất cả trở về như dòng nước lũ, tràn vào trí óc cậu.
Phụ thân cậu ôm một chiếc chăn còn bám đầy tuyết. Trong đó quấn một tiểu hồ ly còn đỏ hỏn.
Hình ảnh tan biến đi, thay thế vào đó là cô bé hồ ly nhỏ nhắn, lớn lên trong gia đình cậu, coi cậu như một ca ca.
Vì thân phận của mình mà cô bé rất hay bị mọi người bắt nạt. Cậu không đồng tình với chuyện đó, lao ra can ngăn rồi bị đánh đến thương tích đầy mình hết lần này đến lần khác.
Nước mắt chảy ra trên khuôn mặt đau khổ của Trần Phong. Cậu không thể động đậy được nữa, phát âm cũng trở nên khó khăn hơn.
– Tuyết… Nguyệt…
Hồ ly nhìn cậu âu yếm, ánh mắt đượm buồn, chứa đầy tâm sự không cách nào giãi bày:
– Đừng tìm cách gặp muội nữa!
Tuyết Nguyệt tan biến, bỏ lại Trần Phong nằm một mình. Bất quá lúc này đây ý thức cậu không còn ở đó nữa.
Thanh niên trôi đi giữa không gian rộng lớn, hoàn toàn bị bao phủ bởi hắc ám vô tận, không hề có khái niệm thời gian, không gian, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.
Mọi giác quan đều là biến mất, dường như mọi thứ vừa tồn tại, đồng thời cũng không tồn tại, thực thực hư hư, hữu hữu vô vô không cách nào xác định.
– Bằng mọi giá, ta sẽ đi tìm muội!
Linh hồn tỏa ra quang mang xanh ngọc, mọi giác quan cùng lúc hoạt động trở lại. Trần Phong mở mắt ra, trầm giọng nói. Một tia sáng lóe lên trước mắt, hắc ám không gian từ từ biến mất.