Có vẻ như một trận thua chóng vánh như vậy khiến cho kẻ địch không còn ý định làm gì thành trì Hỏa Thung nữa, giúp cho mọi người có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đấy là với các binh sĩ thông thường, còn các cao tầng thì đều biết vị sư đoàn trưởng của họ vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Và quả là vậy, Trần Phong lệnh cho Thiên Vũ và Thiên Y phối hợp với các luyện dược sư và y sĩ trong sư đoàn trị thương cho những người bị thương trong trận đánh. Đồng thời, y giao cho Thiên Lạc và Nham Triết chỉ huy công việc tu sửa lại những công trình quân sự bị hư hại.
Đối với Gia Luật Khang và Lý Hồng, họ sẽ chia những binh sĩ còn lại làm hai đạo, luân phiên công việc với nhau, cứ một tuần chuyên tâm tu luyện, lại một tuần đề phòng thú triều. Y biết quân đội của chúng được tạo ra rất nhanh và mạnh, nhưng cái sư đoàn nho nhỏ này không phải địa điểm duy nhất chúng phải đánh, ngược lại vẫn còn nhiều chỗ khác nữa, chúng không thể mãi dồn lực công kích được. Tuy nhiên kể cả thế, chúng nhất định sẽ giữ thú triều để cản trở bước tiến của họ, không có chuyện họ được hưởng yên bình.
Mặt khác, y đoán pháp thuật phòng thủ mà y thêm vào màn chắn năng lượng cũng dọa được bọn chúng một phen. Thứ này chính là phản lại toàn bộ tấn công vật lý nhận phải dưới dạng năng lượng theo kiểm soát của y. Sức mạnh của nó thì đúng là bá đạo, khi mà giờ đây y có thể kiểm soát những sức mạnh dưới pháp tôn khoảng bảy phần mười. Tuy nhiên y cũng không thể sử dụng được liên tục, theo như thiết kế tối tân nhất mà sư đoàn có hiện tại, y chỉ có thể vận dụng nó một tuần một lần.
Pháp sư tóc bạc tin không sớm thì muộn kẻ địch cũng khám phá được chuyện này, và khi ấy có thể chúng sẽ lần nữa dẫn quân công thành. Để có thể chắc chắn mở rộng lãnh thổ trong cái Hỏa Ngục nguy hiểm này, y cần phải có những kế hoạch phát triển mạnh mẽ, vững vàng.
Và quả nhiên, y không nhầm về tên Mộc Hỏa Lân, kẻ đứng đầu sư đoàn ngay bên cạnh. Bọn họ chiến đấu kịch liệt liên tục mấy ngày, vị trí mà hắn hoàn toàn có thể dẫn quân ra hỗ trợ, nhưng hắn lại hoàn toàn án binh bất động. Gia Luật Khang có gửi thư cứu viện từ đầu trận chiến, nhưng đến khi kết thúc thì mới có thư hồi đáp là chúng bận phải đối phó thú triều ở nửa kia thành, không dư quân đi giúp.
Dĩ nhiên sư đoàn Hỏa Thung chẳng có cách nào xác minh chuyện đó, nhưng dù là ai thì cũng biết rõ tên khốn kia hoàn toàn dối trá. Phong Hiệp ổn định toàn quân, dẹp chuyện đó sang một bên, không cần phải bận tâm đến những kẻ không đáng làm gì cho mất thời gian, cứ tập trung vào việc của mình.
Trong khi các binh sĩ dần dần lấy lại nhịp sống, Trần Phong bận bịu hơn một chút. Khi các công việc đã đi vào quỹ đạo, y giao việc quản lý lại cho mấy người Gia Luật Khang rồi rời khỏi sư đoàn vài ngày.
Địa điểm đầu tiên mà y hướng tới chính là trại tập trung xã Vực Diễm. Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi y giao lại vị trí trại trưởng cho Khương Thắng. Hắn ta là một người khá mạnh dạn, có một số những tố chất của người đứng đầu, và cũng là nhân vật trẻ tuổi nổi bật. Pháp sư tóc bạc hi vọng hắn ta có thể phát huy được nhiệt huyết của hắn, giúp cho các trại viên phát triển vững chắc.
Và có vẻ như không phụ lòng của y, hắn ta quả là đạt được một số thành tựu nhất định. Ngay khi bước chân vào cổng trại, y cảm nhận được một khí thế rất quyết liệt phát ra từ các trại viên. Tất cả các khu vực luyện tập đều vang vọng những tiếng hô xung trận, hoàn toàn không có một chút nào không khí uể oải. Y định về bất ngờ để xem có tên nào lười biếng không, nhưng có vẻ như chuyện này hoàn toàn không cần thiết, dù là ai cũng hết sức chăm chỉ.
Không lâu sau, Phong Hiệp bắt gặp Khương Thắng trong khu vực huấn luyện kiếm sĩ. Hắn ta đang quan sát các trại viên luyện tập dưới sự chỉ dẫn của một pháp sư trẻ tuổi khác. Theo nhận định của hắn, những người ở đây đều có kỹ năng không tồi, nhiệt huyết cũng rất lớn, bất quá hắn có cảm giác những điều đó vẫn là chưa đủ để đạt đến trình độ mà hắn nghĩ là cựu trại trưởng muốn hắn phải giúp mọi người có.
– Sao vậy, không hài lòng chuyện gì sao?
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên phải cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, đồng thời khiến hắn suýt nữa nhảy dựng lên. Nhìn người đứng cạnh mình từ đầu đến chân một hồi hắn mới ổn định lại, lắp bắp:
– Đại… đại nhân… người về lúc nào vậy?
– Vừa mới thôi, mọi chuyện ổn chứ?
Trần Phong từ tốn đáp, chờ hắn lấy lại bình tĩnh. Khương Thắng khẽ thở ra một hơi, nhìn các trại viên nói:
– Bọn họ đều có kỹ năng ở cấp độ ổn, tuy nhiên tiểu nhân có cảm giác là họ vẫn thiếu đi một chút gì đó. Nhưng tiểu nhân có nghĩ thế nào vẫn không ra là họ đang thiếu gì.
– Tập trung tất cả ở sân trước đi, sau đó từng đội trưởng sẽ lên đánh với ta một trận, ngươi sẽ nhận ra ngay đó là gì!
Pháp sư tóc bạc mỉm cười quay đi, đến địa điểm chỉ định trước rồi ở đó chờ. Rất nhanh, các trại viên đều mang dáng vẻ mong chờ mà lần lượt xuất hiện, đem ánh mắt kính trọng hướng về vị trại trưởng tiền nhiệm. Bọn họ dù là ai cũng đều nhớ rất rõ những gì mà y đã làm tại nơi này, và dù bao lâu trôi qua, họ vẫn luôn khắc ghi những ký ức ấy trong lòng.
Phong Hiệp nhìn mọi người dần dần có mặt, sau đó quan sát Khương Thắng đứng đối diện với mình. Những người này thiếu điều gì thì y biết, nhưng y không định nói, vì chỉ có thực chiến thì mọi thứ mới sáng tỏ ra được. Nhìn trại trưởng đương nhiệm có vẻ đã sẵn sàng, y hỏi:
– Bắt đầu chứ?
– Mong đại nhân chỉ giáo!
Hắn chắp tay nói, sau đó vào thế tấn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Trần Phong điều chỉnh sức mạnh cho cân bằng với thực lực của hắn rồi lao tới tấn công, chỉ dùng nhục thể đơn thuần, không lấy ra bất cứ vũ khí nào.
Khương Thắng vẻ mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, quan sát cẩn thận rồi chém tới. Cách tấn công của đối phương khá nhiều sơ hở, nhưng đấy chỉ là ánh mắt của những tay mơ, còn hắn nhận ra được đó chỉ là bẫy. Vị trí thực sự sơ hở hoàn toàn không tồn tại với đối thủ kinh nghiệm dày dạn, hắn phải tìm ra trong khi chiến đấu.
Quả nhiên, vị trí trông như có thể dễ dàng khai thác chỉ là nhử đòn của pháp sư tóc bạc. Y dễ dàng né được đường kiếm của đối phương rồi tung ra một chưởng phản kích. Trại trưởng đương nhiệm lường trước được điều ấy, xuất quyền ứng phó. Va chạm đẩy lui hắn lại, nhưng hắn theo quán tính xoay người vung tới một chém đầy uy lực hòng khiến đối thủ bất ngờ.
Phong Hiệp khẽ cười, nhẹ nhàng lăng mình, tung cước tiếp lấy một chiêu đó, bàn tay y sau đó căng ra, lại thêm chưởng trả đòn. Y không dùng quá nhiều sức, vì nó chỉ đơn giản là uy áp, nhưng trúng phải thì sẽ rất khó chịu. Khương Thắng biết điều đó, nhưng khi hắn bị cước của y đối cứng, hắn lập tức bị đẩy lui, không thể thoải mái tránh né hay tiếp đòn kế tiếp, kết cục là vẫn chịu một chút ảnh hưởng.
Trần Phong chân vừa chạm đất thì lại tiếp tục phóng tới, tung ra liên hoàn cước. Đối phương thấy vậy múa kiếm chống đỡ, ngạnh kháng trực tiếp mà không chịu bất cứ thua thiệt nào. Hai bên cứ như vậy trao đổi chiêu thức hết sức mãn nhãn, khiến cho người xem bị cuốn hoàn toàn vào trận đấu không cách nào dứt ra.
Pháp sư tóc bạc lăng mình trên không, tung cước vừa công vừa thủ tổng cộng phải đến ba chục lần, sau đó mượn lực phản chấn mà lộn mấy vòng lui lại, tựa như hoàn toàn làm chủ được trọng lực, hết sức dễ dàng, thoải mái. Nhưng trại trưởng đương nhiệm cũng không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại đây còn chính là điều mà hắn chờ đợi. Hắn tung chiêu đuổi theo đối phương với một khí thế rất lớn, pháp kỹ hùng mạnh theo pháp lực ồ ạt tuôn chảy từ thanh kiếm.
– HA!
Hắn hét, đâm kiếm thẳng vào Phong Hiệp. Tuy nhiên y đạp chân vào không trung như thể ở đó có điểm tựa, sau đó tay trái lao thẳng vào mũi kiếm của đối phương bằng một pháp kỹ đã rất lâu rồi chưa dùng đến.
Tinh Thần Vẫn Diệt!
Chiêu thức này nguyên gốc y không biết thế nào, nhưng y thì đã quen dùng với hai tay, theo đó thì không cố tình nó cũng yếu đi rất nhiều. Tuy nói Khương Thắng cũng gọi là cường hãn ở cấp độ của hắn, nhưng ở đây y giao thủ là để kiểm tra tư duy chiến đấu, thắng thua không để làm gì. Vì thế, y muốn xem hắn xử lý tình trạng tiếp theo ra sao.
Về pháp lực, độ bá đạo chiêu thức của trại trưởng đương nhiệm cao hơn của y rất nhiều, nhưng nó chỉ thuần như vậy, còn sức mạnh vật lý nhục thể không hề có, ảnh hưởng đến tinh thần thì càng không cần tính đến. Theo đó, ngay khi hai bên va chạm, tay Trần Phong tiếp nhận một lực khá mạnh, nhưng chỉ sau thoáng chốc, lực ấy yếu hẳn đi do chủ thể của nó đã dừng lực đâm lại.
Cảnh giới linh hồn của Khương Thắng chỉ là phàm cảnh trung kỳ, về cơ bản là khá yếu so với y, theo đó mà nếu không cẩn thận hoàn toàn có thể bị Tinh Thần Vẫn Diệt để lại tổn thương nghiêm trọng. Quyết định không miễn cưỡng tấn công tiếp mà dừng lại giải quyết tình hình của hắn làm pháp sư tóc bạc khá hài lòng. Y khẽ gật đầu, lùi sau giữ khoảng cách giữa hai bên.
Vài phút trôi qua, cuối cùng trại trưởng đương nhiệm cũng ổn định trở lại, đem ánh mắt thán phục nhìn người đối diện. Y mỉm cười, hỏi:
– Không sao chứ?
– Vâng, đã bình thường trở lại.
– Được rồi, người tiếp theo đi!
Phong Hiệp khẽ gật đầu, nói. Khương Thắng rời khỏi sân đấu, nhường chỗ cho vị đội trưởng quyền thuật. Đối với người này, cựu trại trưởng có một chút ấn tượng. Y nhớ trong số những người hay giao lưu với Thiên Lạc hồi đó, đây là người có thể chất mạnh mẽ bậc nhất.
Trận đấu bắt đầu, y như trước không lấy ra bất cứ món vũ khí nào, chỉ đơn giản sử dụng nhục thể, chỉ khác là lần này tập trung vào quyền và chưởng, thay vì dùng cước nhiều. Thế trận diễn ra khá cân bằng, khi mà y kiểm soát hoàn hảo lực lượng của mình, đảm bảo cho đối phương phô diễn được những gì tinh túy nhất của hắn. Không chỉ khán giả, mà chính bản thân hắn cũng ít nhiều tận hưởng được cảm giác của buổi giao lưu.
Và cũng giống như trại trưởng đương nhiệm, đội trưởng quyền thuật cũng bị một chiêu của Trần Phong đẩy lui rồi nhường chỗ cho người kế tiếp. Lần lượt toàn bộ những cao tầng của trại tập trung hiện tại được lên giao đấu với y một trận. Tuy nói ai cũng thua nhưng đều là đó đều là những trải nghiệm hết sức trân quý, khi mà chỉ sau ít phút ấy, họ đều trưởng thành lên kha khá.
Các trận đấu kết thúc, tất cả trại viên đều mang một cảm giác tiếc nuối vẩn vơ. Những dịp thế này là rất rất hiếm, không phải chuyện cứ mong muốn hay tìm kiếm là được. Người kia chính là huyền thoại của huyền thoại, được giao lưu với y có thể nói là khát khao của mỗi người trong số họ.
Pháp sư tóc bạc dễ dàng nhìn thấy điều đó trong ánh mắt của mọi người, nhưng y cũng không có cách nào khác, khi mà thời gian của y không nhiều đến thế. Thậm chí y còn không chắc mình có còn sống ngày mai hay không chứ đừng nói công việc của sư đoàn trưởng binh đoàn Hỏa Thung hiện tại. Y nhìn Khương Thắng đang bước đến cạnh mình, hỏi:
– Đã nhận ra rồi chứ?
– Mỗi người trong số các trại viên đều có thực lực, nhưng vẫn chưa tin vào bản thân mình, chiến đấu vẫn chưa có tư tưởng một mất một còn. Phải đối mặt với sinh tử thật sự mới có thể đạt được chiến ý đủ mạnh mẽ, từ đó sẵn sàng cho cuộc sống ngoài chiến trường.
– Quả là vậy! Các ngươi giao đấu với ta, tuy nói không phải sinh tử chiến nhưng bản thân ta lại là người đã trải qua điều đó đủ nhiều, khiến cho từng chiêu đều thấm nhuần tư tưởng ấy. Ngươi từng tiếp xúc với ta một lần, cảm nhận mơ hồ được điều đó, nhưng những đội trưởng đương nhiệm thì chưa, theo đó ngươi mới thấy ở họ có gì đó thiêu thiếu, nhưng không thể nhận ra là gì. Hôm nay các ngươi đã hiểu được, ta mong chờ các ngươi sẽ đào tạo ra những pháp sư tốt nhất cho sư đoàn Hỏa Thung!
– Vâng, đại nhân!
Trại trưởng đương nhiệm chắp tay, nhiệt huyết nói, trong lòng cực kỳ kính trọng Phong Hiệp. Y mỉm cười:
– Về giải đấu sức mạnh năm nay và các năm sau, ta không biết ngươi đã có dự tính gì về phần thưởng hay chưa, nhưng hãy thêm điều này vào: Tân sinh giành chức vô địch và mười sáu người mạnh nhất của nhánh cũ sẽ được đến tham quan, thực tế sư đoàn một thời gian.
– Vâng, tiểu nhân cũng có một vài giải thưởng, nhưng quả là so ra chẳng bằng một góc của việc này.
– Được rồi, tiếp tục cố gắng nhé!
Trần Phong vỗ vỗ vai hắn, khẽ gật đầu chào tất cả rồi từ tốn rời đi. Đây chỉ là trại tập trung đầu tiên và cũng là cái y quen thuộc trong cả quận, vẫn còn đến tám nơi khác y phải đến. Công việc có thể khác biệt, nhưng về cơ bản đều là cho họ một mục tiêu cụ thể để đạt tới, cùng với một thực tại khắc nghiệt của cuộc sống.