Trần Phong cho những đội trưởng đi mua đồ về trước rồi cùng huynh đệ song sinh và Lý Hồng đến thăm nhà Triệu Thiên Sơn theo lời mời của ông. Y không rõ Đại Viêm Đế Quốc giàu có thế nào, nhưng nhìn vẻ ngoài ngôi nhà của người đứng đầu một quận giản dị như vậy, trong lòng y có cảm giác khá thú vị.
Gia chủ tiếp đón hết sức nồng nhiệt, bày ra một bữa tiệc mà các thành viên của trại tập trung có nằm mơ cũng chẳng bao giờ nghĩ tới là những món đó có tồn tại. Loại rượu mà cha con họ Triệu đem ra nghe đâu cũng là loại hảo hạng, thực là rất ngon, nhưng những ai tửu lượng kém, đồng thời không biết tự lượng sức thì sau một lúc sẽ cảm nhận được độ mạnh kinh khủng của nó mà bắt đầu gục dần.
Cựu trại trưởng là một ví dụ điển hình. Bữa ăn diễn ra được khoảng phần tư canh giờ thì hắn choáng váng, thiếu điều muốn lăn ra bàn. Triệu Thiên Sơn thấy vậy thì bật cười, cho người đưa hắn về phòng nghỉ ngơi trước, đồng thời xua tay với lời xin lỗi của pháp sư tóc bạc, coi chuyện này hoàn toàn bình thường, chẳng có gì mà phải câu nệ.
Thiên Lạc thì không say bởi cậu vốn chẳng ham hố gì rượu chè nhưng cũng xin về phòng nghỉ ngơi sớm, không muốn ở lại quá lâu. Hai người Thiên Y và Thiên Kiêu thì thậm chí còn ngồi chưa nổi mười phút thời gian đã đứng dậy, nói là ra ngoài hóng gió, vì vậy và bàn ăn rất nhanh liền chỉ còn mình Phong Hiệp và Triệu Thiên Sơn.
– Tuổi trẻ thật là tuyệt phải không?
Người đứng đầu quận Hỏa Thung nhìn vị khách, cười hỏi. Bất quá câu trả lời của y lại khiến ông phải giật mình:
– Trông vậy nhưng thực ra năm nay ta mới hai tư tuổi thôi, tiền bối đừng nhầm!
– Vậy sẽ phải thay đổi cách xưng hô lại cho phù hợp rồi!
Triệu Thiên Sơn vuốt vuốt râu, nói. Trần Phong cười:
– Ta không để tâm chuyện này lắm, cứ tùy theo tiền bối đi!
– Được, có lẽ nên vào vấn đề luôn nhỉ!
Pháp sư tóc bạc nhìn gia chủ, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn. Y rõ ràng một điều, chính là người trước mặt mời y về nhà vốn là để bàn bạc thứ gì đó mà không muốn ai biết. Y không chắc thân phận và tâm cơ người này sâu đến đâu, nhưng theo những gì đã quan sát được từ đầu thì nhất định không tầm thường.
Bắt đầu từ chỗ Vương Tử Lầu, tất cả các pháp sư ở đó thực lực đều là dao động từ khoảng cửu tinh pháp quan cho đến ngũ tinh pháp tông, thậm chí mấy tên chưởng quầy yếu nhất cũng là ngũ tinh pháp quan. Y không nghĩ ra bất cứ nơi đơn giản nào lại tập trung nhiều pháp sư thực lực ở mức đó, khi mà theo thông tin thu thập được, những người mạnh như vậy đều là có địa vị rất cao ở trong một tỉnh thành, chứ không nói đến một quận huyện nữa. Vậy mà tất cả bọn họ đều là hoàn toàn quy phục Triệu Thiên Sơn, không có ai tồn tại ý đồ bất chính.
Cùng với đó, hai cha con họ Triệu thực lực đều ở ngũ hoặc lục tinh pháp tông, nhưng pháp bảo mà họ sở hữu lại hết sức huyền ảo. Hồi chiều họ di chuyển, dấu chân thì không tồn tại, tường thì có thể đi xuyên qua được, mà những người khác thì như thể không nhận ra là họ đang có mặt ở đó. Cái này dùng để ẩn thân chính là cực kỳ phù hợp, tránh được rất nhiều kẻ bám đuôi.
Có thể nói, cách hành sự của Triệu Thiên Sơn luôn có một độ đảm bảo nhất định. Ở trong cái quận Hỏa Thung này, Phong Hiệp nghĩ dù ai có làm gì cũng không thể qua mắt được người kia, nhưng có vẻ như điều đó vẫn chưa thỏa mãn được con người cổ quái này.
Với thực lực và ánh mắt của mình, ngay từ khi cách xa, Trần Phong đã cảm nhận được vô số pháp thuật phòng hộ, chống do thám các loại ẩn sau cái vẻ ngoài mộc mạc của tòa nhà này. Đến khi vào trong, y càng ấn tượng hơn với lượng tài nguyên mà gia chủ nơi này bỏ ra trong công cuộc phòng thủ. Theo ước tính của y, số lượng ma pháp bảo vệ nơi đây phải lên đến cả nghìn phép. Nếu lúc này không cẩn thận, y hoàn toàn có thể trọng thương trong tức khắc.
Triệu Thiên Sơn không biết pháp sư tóc bạc đã nhận ra những gì, nhưng ông hiện tại thực mong y có thể giúp, đặc biệt là khi thấy con gái mình thân thiết với đệ tử y đến vậy. Ông hỏi:
– Ngài dự định bao lâu nữa thì rời khỏi trại tập trung?
– Sớm thôi, năm tháng nữa là đến kỳ nghĩa vụ kế tiếp!
Phong Hiệp gật đầu đáp. Gia chủ nghe vậy hỏi thêm:
– Sau đó thế nào, ngài có ý định thăng quan tiến chức không?
Trần Phong không trả lời ngay, ánh mắt thăm dò nhìn đối phương. Không gian xung quanh hai người như bị đóng băng, thời gian thì như thể dừng lại vậy. Triệu Thiên Sơn có chút căng thẳng chờ đợi, ông cực kỳ không mong muốn tình huống họ phải trở mặt. Tuy nhiên câu trả lời của pháp sư tóc bạc giúp cho ông nhẹ lòng đi rất nhiều:
– Nếu như cần thiết? Bản thân ta không thích làm lãnh đạo, nhưng nếu người đứng đầu cản trở ta thì chuyện gì cũng là có thể!
– Vậy… ngài sẽ dừng chân ở sư đoàn Hỏa Thung bao lâu?
Vị gia chủ tiếp tục hỏi. Các đơn vị bộ đội của Đại Viêm Đế Quốc được cơ cấu và tổ chức hết sức chặt chẽ, biên chế từ cấp tiểu đội đến cấp quân khu, trong đó thì mỗi quận huyện sẽ do một sư đoàn bảo vệ. Một người lính có thể lựa chọn ở lại sư đoàn hoặc tiếp tục tiến tới quân đoàn, đơn vị lực lượng vũ trang đóng tại các tỉnh thành sau khi đạt đủ điều kiện. Cái này đơn giản tùy vào thành tích của họ tại cấp sư đoàn, nhưng trung bình khoảng một đến hai năm là đã có thể thăng tiến.
Phong Hiệp lần nữa không trả lời ngay, nhưng lần này y không quá chăm chú nhìn người đối diện cho lắm, thay vào đó là tập trung suy nghĩ nhiều hơn. Một lúc sau, y đáp lại:
– Ta không thể trả lời câu hỏi của Triệu tiền bối, đơn giản vì ta cũng không rõ. Ta có thể đưa ra quyết định là sẽ rời khỏi trại tập trung khi nào bởi ta đã ở đó đủ lâu để hiểu được nên làm gì, và có thể làm gì. Và những công việc ở đây về cơ bản ta đã hoàn thành, việc rời đi sẽ là tất yếu. Còn ở sư đoàn Hỏa Thung, ta không định nói trước, nhưng hẳn là sẽ cố gắng nhanh nhất có thể. Ta đoán ý định của ngài chính là nhờ ta làm gì đó ở cấp độ ít nhất là quân đoàn. Ta cũng không hứa được mình sẽ làm, vì ngài cũng biết, tương lai vốn không thể nói trước, và đặc biệt là còn chưa biết liệu nó có ảnh hưởng đến con đường mà ta đang đi hay không.
Trần Phong nói như vậy khiến cho Triệu Thiên Sơn vừa mừng vừa lo. Ông mừng vì lần này gặp là một pháp sư hùng mạnh, có ý chí thực sự, còn lo là bởi ông không biết liệu y có chịu nhận lời hay không, và nhân cách y đẹp xấu thế nào. Theo như những gì ông cảm nhận từ đầu đến giờ, y không phải kẻ ác, nhưng cực kỳ rắn với những kẻ dám cản đường mình. Vậy nên ít nhất hiện tại, cái ý nghĩ không muốn đối địch với y phải được đẩy lên hàng đầu nếu muốn tiếp tục thương lượng.
– Nếu đã vậy, ta cũng không vòng vo làm gì nữa, mong trại trưởng chịu khó lắng nghe từ cội nguồn của vấn đề.
– Đừng lo, ta đang không gấp gì!
Pháp sư tóc bạc khẽ gật đầu, ý bảo vị gia chủ thong thả kể chuyện. Triệu Thiên Sơn thở ra một hơi thật dài, bắt đầu:
– Dòng họ Triệu của chúng ta từ thời viễn cổ vốn cực kỳ hùng mạnh, danh giá, khi là một trong cửu đại gia tộc lập nên dung nham thế giới. Vạn năm trôi qua, các đại gia tộc quyền uy suy yếu dần, khiến cho biển dung nham bao quanh Đông Thần Vực bị chia thành bốn Đế Quốc tranh đấu liên miên. Tuy vậy, hiện nay, gia tộc đứng đầu Đại Viêm Đế Quốc vẫn là Triệu gia tộc chúng ta. Hoàng tộc vốn chính là tông gia của Triệu gia tộc, nắm giữ bộ máy lãnh đạo cấp trung ương, còn phân gia sẽ đảm nhận các vị trí quản lý ở cấp tỉnh thành hay quận huyện.
Đến đây, vị gia chủ tạm dừng như muốn đợi xem Phong Hiệp có câu hỏi nào không. Tuy nhiên y chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo ông cứ tiếp tục. Thấy vậy, ông kể:
– Bản thân ta là chi thấp nhất của phân gia, nói là vẫn thuộc Triệu gia tộc nhưng thực quyền thì chẳng có chút cân lượng nào. Đã thế, suốt bao nhiêu năm qua, chi của ta không có ai thiên phú đáng kể, khiến cho cơ hội trở mình hoàn toàn không tồn tại. Nhưng không kể đến tông gia, đám người các chi trên của phân gia thôi cũng hết sức khắc nghiệt, tìm mọi cách để chèn ép, không cho chúng ta cục cựa dù chỉ là một chút. Tất cả các chi đều tranh đấu lẫn nhau hòng có được cơ hội thăng tiến trong gia tộc, nhưng không ai là không có tâm cơ tầm cỡ, kẻ nào cũng hết sức đề phòng bị đâm sau lưng.
Một lần nữa Triệu Thiên Sơn dừng lại mong đợi ý tứ của Trần Phong. Pháp sư tóc bạc nhìn ông:
– Có phải ngài muốn ta hỗ trợ cho Thiên Kiêu cô nương trên con đường thăng quan tiến chức?
– Chính là ý này! Trong ba đứa con của ta, hai đứa đầu tuy là nam tử nhưng thiên phú lại quá kém, chẳng làm nên được cái gì thành tích. Chúng vốn tham gia quân đội đã được một thời gian nhưng ngay cả biểu hiện nổi bật một chút còn không có, mong gì đến ngày đổi đời? Bất quá Thiên Kiêu thì lại không thế, mặc cho bị nhiều người áp chế, con bé vẫn phát triển rất tốt, thiên phú vượt trội rất nhiều người trong gia tộc. Ta không muốn nó mãi phải chịu xiềng xích như vậy, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Vị gia chủ nhiệt thành nói, ánh mắt hết sức mong cầu sự trợ giúp từ Phong Hiệp. Y thêm một lần không trả lời ngay, mặc cho đối phương đang căng thẳng, thì bản thân y cũng phải suy tính rất nhiều thứ. Đây chính là chuyện thế lực của không chỉ một quận huyện nho nhỏ, nó đã đạt đến tầm một đất nước, mà có khi sau này có thể ảnh hưởng đến cả toàn dung nham thế giới. Y hiện nay đỉnh phong còn chưa hồi phục lại được, nói đυ.ng đến vấn đề trọng đại như vậy quả là chẳng có chỗ nào nắm chắc.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, con đường y đang đi hiện tại cũng phụ thuộc kha khá vào việc thăng quan tiến chức. Nếu như y có người chống lưng, bên cạnh những khó khăn bất cập, không ít thì nhiều, y cũng được mặt lợi. Hơn nữa có một người am hiểu về cốt lõi Đế Quốc thân cận ngay cạnh bên cũng không phải điều gì quá tệ.
Trần Phong suy tính hết sức kỹ càng vấn đề giúp hay không. Triệu Thiên Sơn vẫn ngồi đó, tuy căng thẳng nhưng cũng có vài phần nắm chắc, bởi không biết từ bao giờ ông đã đặt niềm tin vào người trước mặt. Ở y có một sức hút nào đó khá kỳ lạ, khiến cho người khác xuất hiện cảm giác muốn dựa vào, bớt đi mấy phần hoài nghi, lo lắng. Sự tin tưởng ấy không đến từ thực lực cực mạnh cùng với những lời nói đanh thép của y, mà nó xuất phát từ sâu bên trong tâm hồn y, đến từ cách tư duy, từ tư tưởng, Pháp Mệnh.
Một hồi rất lâu pháp sư tóc bạc chỉ nhìn vào ngọn nến trước mặt. Nó không bùng cháy dữ dội, mạnh mẽ, quật cường, thậm chí có phần khiến người ta phải cảm thấy chú ý, kiêng dè hay sợ hãi như một ngọn đuốc; tuy nhiên nó cũng không nhỏ nhoi, yếu ớt, như ngọn đèn dầu mang ra trước gió, chỉ cần thêm một tác động rất nhỏ liền đã lụi tàn, chẳng có lấy nửa điểm nổi bật, dễ tưởng như còn không tồn tại.
Ngọn nến này chỉ đơn giản là cháy ở đó, đủ mạnh để tỏa hơi ấm ra không gian chung quanh, giúp cho người ta cảm thấy dễ chịu, đồng thời góp phần đem đến ánh sáng cho cả gian phòng. Nhưng cùng lúc, nó cũng chỉ nhẹ nhàng, tinh tế, từ từ sử dụng phần tài nguyên trong phạm vi cho phép, không quá phận, tham lam rồi lỗ mãng làm ra hành động gì dại dột, từ đó có thể an yên tồn tại cho đến khoảnh khắc cuối cùng.
Tuy nhiên số phận của một ngọn nến liệu có phải chỉ như thế?
Nếu như không có bất cứ tác động hay biến cố nào, ngọn lửa sẽ luôn ở đó, để rồi đến khi sáp nến không còn, nó cũng sẽ yếu dần rồi tắt hẳn, lụi tàn khỏi thế gian. Nhưng ngoại cảnh nếu có một hành động phù hợp, ngọn lửa ấy hoàn toàn có thể bùng lên mãnh liệt, vượt rất rất xa khỏi phạm vi nho nhỏ ban đầu.
Liệu đâu mới là kết cục tốt nhất của một ngọn nến?
Tùy vào hoàn cảnh, cùng một sự kiện có thể tốt hoặc xấu, tùy vào mục đích sử dụng, một sự việc có thể có lợi hoặc có hại. Không gì là tuyệt đối, không ai có thể khẳng định chắc chắn một điều là trắng hay đen, tất thảy chỉ có thời gian, chỉ có sự thật mới có thể trả lời.
Nhưng ngay cả sự thật cũng chỉ có tính tương đối…
– Ta sẽ không hứa điều gì với ngài cả, Triệu tiền bối!
Phong Hiệp đang yên tĩnh đột nhiên nói lên một câu như vậy khiến cho tâm trạng của vị gia chủ gần như rơi xuống tận cùng của sự tuyệt vọng. Thấy y suy ngẫm hồi lâu như vậy, ông cứ nghĩ rằng mọi thứ đều ổn thỏa, nào ngờ cuối cùng y lại đưa ra một câu trả lời khiến cổ họng ông nghẹn lại. Tuy nhiên câu tiếp theo của y lại trực tiếp xóa tan tâm trạng sầu khổ của ông, đồng thời đưa ông đến đỉnh cao của hi vọng:
– Nhưng trên con đường của ta, có thể sẽ vô tình giúp một vài người nào đó thăng quan tiến chức!
– Như vậy là tốt rồi!
Triệu Thiên Sơn thiếu điều rơi lệ vì vui sướиɠ. Trần Phong trông biểu hiện của ông thì khẽ cười:
– Đừng mừng vậy chứ, ai biết sẽ mất bao lâu?
– Điều đó không quá quan trọng!
Vị gia chủ chắp tay với pháp sư tóc bạc, trong lòng cực độ biết ơn. Ông không biết tương lai con gái mình sẽ thế nào, nhưng hiện tại đối với ông, mọi thứ đều là có thể.
Từ trước tới nay, để gặp được bạn hiền có thể phải mất đến mười năm, tri âm tri kỷ có khi còn lâu hơn thế rất nhiều. Vì vậy mà gặp được một người thậm chí chỉ cần ở cạnh cũng có thể biết được tâm trạng nhau đang ra sao, dễ dàng hiểu được nhau đang cần gì, mọi thứ đều là tâm đồng ý hợp quả là một điều cực kỳ trân quý. Thiên Y và Thiên Kiêu chính là như vậy, thế nên hai người từ khi gặp cứ luôn muốn có cho mình không gian riêng, thoải mái tâm sự.
Nỗi niềm dồn nén suốt bao nhiêu năm được Triệu cô nương giãi bày hết với người bạn tâm giao, hoàn toàn tin tưởng cậu. Mà chàng trai rồng cũng là hết sức trân trọng điều ấy, lắng nghe người bằng hữu thân thiết không sót một câu một từ. Trong một cuộc trò chuyện, người nói phải có người nghe, mà kỹ năng lắng nghe không phải một thứ dễ dàng có được, phải thông qua luyện tập rất lâu và cực kỳ tinh tế mới có thể sở hữu.
Thiên Y là một người như vậy. Cậu có thể cảm nhận đâu là một câu chuyện mà Thiên Kiêu chỉ cần người lắng nghe, khi nào nàng mới cần có lời khuyên, động viên, ủng hộ. Cậu hết mực yêu quý nàng, ân cần với nàng từng cử chỉ, từng lời nói một. Mà nàng cũng là hoàn toàn cảm nhận được điều ấy, trong lòng thiện cảm dành cho cậu chỉ có tăng, chẳng có lấy một khắc nào giảm. Biết được chuyến này mấy thầy trò họ vào thành thị vốn là để tìm trúc cơ đan cho người bạn tâm giao của mình là chính, nữ tử từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc lọ, nói:
– Trong này có mười viên trúc cơ đan, huynh cầm về mà tu luyện.
– Ta không thể cứ nhận không như vậy, thứ này quá trân quý!
– Giữa chúng ta lẽ nào còn câu nệ chuyện này hay sao?
Thiên Kiêu cười nói, hoàn toàn không bận tâm gì cả. Bởi nàng biết, nếu đổi lại là chàng trai trước mặt, cậu nhất định cũng sẽ hành động như vậy. Đây hoàn toàn không phải lợi dụng hay tính toán nhau, mà là sự chân thành giúp đỡ lẫn nhau của những bằng hữu.
– Ta sẽ trân trọng nó!
Thiên Y biết vậy nên nhận lấy, nói. Một lúc nào đó, cậu tự thề với bản thân sẽ trả lại cho nàng một thứ còn giá trị gấp trăm, gấp ngàn lần lọ đan dược này. Cậu sẽ không để nàng chịu bất cứ thiệt thòi nào như trong quá khứ nàng từng trải.
Bình minh lên, những tia nắng đầu tiên từ mặt trời ma thuật chiếu đến hai thân ảnh một nam một nữ. Đêm đã qua, hai người đã tâm sự rất nhiều chuyện, nhưng trong lòng họ vẫn thấy chẳng thể nào đủ, mặc cho thời khắc chia tay đã sắp đến.
Chàng trai rồng vòng tay ôm lấy người con gái, như muốn đem những nỗi niềm chưa thể nói truyền tới nàng. Trái tim cậu rất ấm áp, chan chứa những xúc cảm tích cực, có thể nói là tận cùng của cái thiện. Tuy vậy điều gì cũng thế, khi nó quá đều là không tốt, chỉ nên ở mức vừa đủ. Chính vì thế, Thiên Y cũng có những vấn đề của riêng mình, cũng có khát khao riêng.
Thiên Kiêu là người duy nhất hiểu thấu và đồng cảm được tất cả điều đó trước giờ, mà ngược lại cũng vậy. Giờ khắc này, con tim đầy thương tổn của nàng được sưởi ấm, mà tâm hồn bình dị, đơn thuần của chàng trai cũng là được trân trọng. Họ cứ giữ nguyên như vậy một hồi rất lâu, đến tận lúc từ biệt.
Trần Phong ba người đứng đợi bên ngoài, không hề tỏ ra cái gì sốt ruột, để cho đôi nam nữ lưu giữ những phút giây tươi đẹp. Thiên Y nhẹ nhàng nói:
– Chúng ta sẽ gặp lại nhau!
– Huynh đừng đi lâu quá nhé!
– Ta không thể chắc chắn, nhưng sẽ khoảng ba năm.
– Vậy ba năm sau nhé!
Nữ tử mỉm cười, tuy lưu luyến nhưng vẫn muốn gìn giữ khoảnh khắc này. Nàng bản thân là một người rất mạnh mẽ, dù bên người bạn tri âm nhưng cũng không định tỏ ra yếu đuối. Nàng sẽ tiễn cậu đi với một khuôn mặt xinh đẹp nhất.
– Tạm biệt Tiểu Kiêu!
Cảm nhận được suy nghĩ ấy, chàng trai rồng mỉm cười đáp lại. Nàng cũng khẽ gật đầu:
– Bảo trọng Y huynh!
Thiên Y quay đi, đến với mọi người, trở về trại tập trung. Cậu không biết tương lai khó khăn thế nào, nhưng cậu tự hứa với bản thân sẽ cật lực tu luyện, để sau này gặp lại, cậu có thể mạnh mẽ ở bên sát cánh với Thiên Kiêu, cùng với sư phụ thay đổi thế giới này.