Chương 9: Muốn bạn trai cùng đi gặp tình địch

Trong cơn hoảng loạn, Khương Mễ vội vàng cắt đứt điện thoại.

"Nhân viên công tác?" Bàn tay nắm lấy mắt cá chân của Khương Mễ đột nhiên tăng thêm sức lực, đau đớn khiến Khương Mễ nhức nở một tiếng, ánh mắt ủy khuất trừng Tô Cẩm Tả một cái, nhịn nữa ngày cuối cùng vẫn là nước mắt không kìm được rơi xuống.

Cậu đột nhiên du hành thời gian đến nơi xa lạ này một cách khó hiểu, vừa xuyên qua đã bị quấy rầy, hiện tại đến cả bạn trai trên danh nghĩa này cũng ức hϊếp cậu.

Càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức vô cùng.

Tô Cẩm Tả chỉ nhìn một cái liền mất đi ý trí, hắn vô thức buông lỏng tay đang nắm mắt cá chân, bắt đầu chậm rãi xoa nắn, "Em ở trước mặt anh mờ ám tán tỉnh kẻ khác, anh vì cái gì không thể tức giận?" Đôi chân trong lòng bàn tay trắng nõn không tì vết, ngón chân mềm mại tròn trịa, chân không lớn nhưng lại có nhiều chỗ mẫn cảm, xoa vài giây là sẽ trốn đi, rồi lại bị tóm trở về.

"Sao lại thành em trở nên tức giận rồi?"

Khương Mễ không dám động đậy, cậu từng xem qua cốt truyện, trong cốt truyện chỉ đề cập đến việc cậu có bạn trai, nhưng nhân vật Tô Cẩm Tả này lại không có tí đất diễn nào, cậu rối rắm không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

[Zero: Về mặt lý thuyết, những tình tiết không được viết rõ ràng có thể tùy ý phát huy. Tuy nhiên, điều quan trọng cần lưu ý là có nhiều hơn một người chơi trên thế giới này, những nhân vật phụ ngoài lề như Tô Cẩm Tả không có vai trò gì trong cốt truyện là những người dễ bị người chơi thay thế nhất. Đôi khi người chơi nguy hiểm hơn NPC vì họ có thể sử dụng những người chơi khác yếu hơn mình để thăm dò những tuyến tử vong trong trò chơi. Hệ thống kiến nghị mặc kệ như thế nào cũng đều không được để lộ phân thận của mình——]

Khương Mễ nghẹn họng, tim đập nhanh mấy nhịp. Cậu chỉ lo sợ hãi tên quỷ kia mà lại quên đề phòng những người khác. Theo cách nói của Zero, những người mà cậu từng gặp trước đó, đều có khả năng là những người chơi khác!

"Đừng ấn." Khương Mễ muốn nhấn mạnh ngữ khí của mình, nhưng sự ủy khuất của cậu còn chưa có qua đi, âm cuối cũng tự nhiên mà trở nên nghẹn ngào, nhưng điều này so với tức giận mắng còn hiệu quả hơn nhiều, Tô Cẩm Tả quả nhiên dừng lại động tác.

Trên giường Khương Mễ khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, có vẻ như thật sự bị cọ đau, từ góc độ của Tô Cẩm Tả, Khương Mễ chỉ để xoã vài sợi tóc nhỏ, chiếc quần đùi màu đen rộng thùng thình bị xắn lên quá đùi, da thịt trắng nõn mềm mại chìm vào giường nước đong đưa, hắn nhìn đến yết hầu lên xuống nuốt một ngụm nước bọt.

“Trước tiên ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Đôi mắt Khương Mễ hồng hồng, mềm mại mà hừ một tiếng, như thể một chú mèo con bị chủ chọc cho tức giận: “Anh làm tôi mất mặt, tối nay anh không được phép ở lại đây.”

"Đừng, anh sai rồi, xin lỗi em không được sao?" Tô Cẩm Tả ôm thành giường, chuẩn bị leo lên giường, lại bị Khương Mễ một chân dẫm lên đùi, ngón chân mềm mại chìm vào da thịt, làm người ta ảo giác đùi trở nên thật mềm.

"Anh đi ngủ một phòng khác đi, sáng mai đến đón tôi, cùng tôi đến phòng 898." Khương Mễ nói.

Tô Cẩm Tả sửng sốt một chút, sau đó chần chờ chỉ chính mình: "Em muốn cùng anh đi gặp Lục Tấn Huấn?"

Khương Mễ vô tội mà liếc nhìn Tô Cẩm Tả một cái: “Anh không phải bạn trai của tôi sao?” Mặc dù không có công khai.

Tuy Khương Mễ lời nói chính là nói thật nhưng Tô Cẩm Tả cũng như cũ cảm nhận được sự cổ vũ lớn lao: “Được rồi, sáng mai anh đến đón em.”

Khương Mễ làm một loạt thao tác vừa đánh lại vừa xoa khiến Zero xem đến ngây người, nó lại lật xem thông tin biểu hiện tình yêu bằng 0 chói lọi của Khương Mễ một lần nữa... Đột nhiên cảm thấy ký chủ mới này còn rất thông minh, chỉ số tình yêu và chỉ số IQ có vẻ khác nhau.

[Zero: Ngài muốn lợi dụng Tô Cẩm Tả giúp mình đối phó với Lục Tấn Huấn, thuận tiện còn có thể hoàn thành nhiệm vụ phải không?]

“Còn có chuyện này sao?” Khương Mễ ôm gối đầu làm bằng lông ngỗng, cong chân sang một bên đặc ở trên giường, ánh mắt ngây thơ không lẫn vào đâu được, “Tôi chỉ là sợ hãi một mình đến đó thôi.”

Xung quanh đã không còn ai khác, Khương Mễ cũng tự nhiên mà thả lỏng cảm xúc căng chặt nãy giờ, cả người mềm như bông, chiếc gối đầu mềm mại, mi mắt nặng trĩu, đôi môi mấp máy nhưng lại không phát ra âm thanh nào. Cậu cứ vậy cuộn tròn dựa vào gối đầu mà mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.