Chương 7: Bạn trai ghen tuông tra hỏi

Tô Cẩm Tả bị tiếng kêu làm cho tê rần: "Nào, không vội." Tuy hắn nói không vội, nhưng động tác lại gấp gáp hơn bất kỳ ai, trực tiếp vòng tay xuống đầu gối Khương Mễ khiêng lên trên vai.

Bụng Khương Mễ bị áp vào bờ vai rộng của Tô Cẩm Tả, khiến cậu nghẹn ngào nói không nên lời, chỉ trong vòng năm giây, cậu đã bị bế trở lại lên chiếc giường có quỷ kia.

Điều xui xẻo nhất trong phim kinh dị chính là có đồng đội heo, cậu dùng hai tay gắt gao ôm chặt lấy đầu của Tô Cẩm Tả, không chịu đặt lưng xuống giường: “Đừng, đừng đến đây, nơi này có quỷ."

Tô Cẩm Tả bị bóp đến trên mặt tràn ngập mùi sữa, ngơ ngác hỏi: "Em trời sinh đã có thể chất thu hút ma quỷ, đây không phải là thật bình thường sao?"

Khương Mễ bối rối, sao cậu lại không biết mình còn có thiên phú cường đại như vậy?

[Zero (lau mồ hôi): Là một nam phụ thâm tình, có một số khuyết điểm là chuyện bình thường.]

"Đừng cọ" Khương Mễ đem cơn tức giận của mình hướng lên bờ vai của Tô Cẩm Tả trúc giận, cậu cảm thấy Tô Cẩm Tả giống như một con chó lớn, cái loại mà khi ngửi thấy mùi thịt sẽ bám riết không tha, có đá thế nào cũng không đi.

Tay trái của Tô Cẩm Tả ở trên vòng eo thanh tú quyến luyến mà siết chặt, hít một hơi thật sâu, buộc mình phải dừng lại, phải biết rằng nếu chọc cho mèo con trở nên nóng nảy, lần sau mèo con liền trốn đi biệt tích không thấy tâm hơi.

Nhưng khi Tô Cẩm Tả buông ra, Khương Mễ lại không chịu đi xuống, sợ hãi trốn vào trong lòng của Tô Cẩm Tả, nhỏ giọng cầu xin: "Ở lại đây với tôi, ở lại với tôi, được không?"

"Ừm..." Tô Cẩm Tả bị tiếng mèo kêu làm cho tê dại, ngoan ngoãn ôm người nằm xuống, thân mật dùng cằm cọ cọ tóc Khương Mễ để xoa dịu cơn nóng không có chỗ phát tiết của mình.

Khương Mễ lúc này mới tìm về được một chút cảm giác an toàn, mặc dù tìm thấy ở một ngọn núi lửa khác, nhưng cậu vẫn cố gắng bình tĩnh lại lần theo ý chỉ, Zero nói muốn tìm ra chủ nhân thế giới này, hiện tại cậu gặp được bốn người, Đường Hi, Lục Tấn Huấn, Tô Cẩm Tả và Giác Phong.

Đây rõ ràng là kịch bản mối tình tay năm chưa thể giải quyết được giữa người và quỷ.

Giác Phong tới vô ảnh đi vô tung từ đầu đến cuối đều không để lại một chút dấu vết, không lẽ là cái loại tùy ý chủ nhân thế giới.

[Zero: Quỷ cũng là tới vô ảnh đi vô tung. (Ma quỷ nói nhỏ)]

"A." Khương Mễ bị cách phục vụ khách hàng vô lương tâm của hệ thống dọa sợ, trực tiếp đâm vào xương quai xanh của Tô Cẩm Tả, Tô Cẩm Tá vốn đã cố gắng nhịn xuống, nhưng bây giờ thịt đã được giao đến tận cửa, không có lý do gì mà không mở miệng. Môi hắn dán lên vành tai của Khương Mễ, như có như không mà nhẹ nhàng vuốt ve, vốn định cởϊ qυầи áo của Khương Mễ lại phát hiện thắt lưng ở bụng cậu bị thắt chặt.

Khương Mễ thở phào nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy?" Tô Cẩm Tả thuận thế ôm lấy eo nhỏ, cắn lên khuyên tai khêu gợi, mơ hồ nói: "Là vì danh thϊếp của Lục Tấn Huấn sao?" Ngón tay hắn mạnh mẽ lại ấm nóng, làn da trắng nõn mềm mại bị ấn ra vài vệt đỏ.

"Hay là bởi vì người tên Đường Hi kia?"

Khương Mễ giật mình trước giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng của Tô Cẩm Tả, hắn thực sự chỉ là một NPC thôi sao? Như thế nào cái gì cũng đều biết?

"Tôi, tôi không có."

Cách tay rắn chắc của Tô Cẩm Tả nổi đầy gân xanh, hắn đang cố gắng hết sức để kiềm chế bản thân, "Chúng có thể thỏa mãn được em sao?"

"Anh hiểu lầm rồi, tôi vừa rồi gặp Lục gì đó trong thang máy, anh ta nhất quyết đưa danh thϊếp cho tôi." Khương Mễ không dám dùng Giác Tử Âm, dựa theo tư thế hiện tại của hai người, cậu sợ sau khi tê liệt Tô Cẩm Tả, chính cậu cũng bị cánh tay cứng nhắc của Tô Cẩm Tả kẹp chết.

"Còn Đường Hi thì sao? Nếu không có thích cậu ta, vì sao phải vì theo đuổi mà trở thành diễn viên?" Tô Cẩm Tả chủ ý vô cùng rõ ràng, quay quảng cáo cho công ty của chính mình vì sao phải bỏ tiền ra ủng hộ cho diễn viên.

Khương Mễ một lần nữa bày tỏ lòng trung thành: “Tôi cùng Đường Hi không có khả năng!” Bởi vì cậu đã bị đối phương từ chối.