Quyển 2 - Chương 1

Thế giới phàm trần.

Trong một cánh đồng ở một thôn làng nhỏ ở biên giới, một nam nhân đứng trên mặt đất, đặt cái cuốc trong tay xuống, vuốt ve ngọc bội trong tay, vẻ mặt đặc biệt tập trung, tựa như không phải đang nhìn ngọc bội mà là nhìn người hắn yêu.

Hắn mặc một bộ quần áo bằng vải thô, nhưng mặt dây chuyền bằng ngọc bích lại trong suốt như pha lê không giống phàm vật.

Điều này rất kỳ lạ, thực sự vô cùng không ăn nhập với nhau..

Sau khi vuốt ve một lúc, nam nhân nâng niu mặt dây chuyền ngọc bội cho vào tay áo, sau đó ngước nhìn khu rừng xa xa dưới ánh hoàng hôn mờ ảo.

Các đường nét trên khuôn mặt của nam nhân rất nổi bật, làn da màu lúa mì đậm, dáng người cao lớn, trên người mặc bộ vải thô, toát ra khí chất nam tính mạnh mẽ.

Hắn tên là Lâm Thế, chỉ là một người bình thường trong thế giới phàm trần.

Lâm Thế thấy trời đã tối, đến lúc phải quay về rồi, nhưng người em trai đi săn trong rừng vẫn mãi không thấy quay lại.

Hắn phải đi vào rừng tìm người.

Lâm Thế cầm cuốc đi về phía rừng cây, đi không được bao xa liền nghe thấy xung quanh có tiếng sột soạt, theo tiếng động đi tới, nhìn thấy em trai mình đang đè một nam tử vào trong bụi cỏ, âm thanh hút nước "Chậc chậc" không thể giấu được

Còn nam tử phía dưới em trai hắn thì duỗi chân ra định đá nhưng không cản được, chân của nam tử này còn không mang giày, không biết đã rơi ở đâu, bàn chân lộ ra ngoài cũng không nhỏ, nhưng lại vừa hồng hào trắng nõn, thuộc về dạng trắng đến trong suốt, tựa như chính là băng tiên ngọc khiết, không giống như chịu khói lửa nhân gian mà lớn lên.

Ngay cả sau khi bị đá, người em trai vẫn giữ chặt lấy mắt cá chân của nam tử, liếʍ chân và ngậm ngón chân của cậu vào trong miệng, vẻ mặt đầy mê muội.

Sắc mặt Lâm Thế tối sầm lại, không ngờ em trai hắn lâu như vậy vẫn chưa về thì ra lại ở đây cưỡng bức một nam tử.

Nếu chậm một bước thôi, chẳng lẽ em trai sẽ đè cậu xuống đất, xé quần áo rồi đút vào? !

Một nơi nhỏ như vậy không thể giấu được gì, chỉ trong vài ngày cả làng sẽ đều biết.

Lâm Thế ép giọng của mình xuống thấp, hướng về phía em trai nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần uy hϊếp.

"Tống, đừng làm trò cười."

nam nhân gọi là Tống nghe thấy âm thanh liền quay lại nhìn.

Khuôn mặt của hắn ta có chút giống Lâm Thế, hơn nữa cũng rất đẹp trai, nhưng trên mặt hiện giờ đầy những vết tát đỏ rực, tất cả đều là do người phía dưới đánh mà ra, trông vừa khôi hài vừa nực cười.

Khi Lâm Tống nhìn thấy có người đến, hắn ta vô thức giấu người dưới thân vào trong vòng tay của mình.

Lâm Thế cau mày.

Hắn không ngờ em trai mình lại cứng đầu như vậy.

"Tránh sang một bên."

Lâm Thế trực tiếp đưa tay kéo em trai mình ra, kéo hắn ta sang một bên.

Thế nhưng khi nhìn thấy người nằm bên dưới động tác của hắn liền khựng lại.

Đó là một tiên nhân.

Nam tử tuấn tú bị đè trên mặt đất, ngũ quan thanh tú, dung mạo nổi bật, nước da trắng nõn giống như tên của cậu, Nguyễn Thanh Tuyết, trong suốt như tuyết, cậu là tiên tử chân chính không thuộc về nơi này.

Nhưng hiện tại, dưới cằm của tiên tử đều là nước miếng do Lâm Tống làm cho chảy ra, môi bị cắn đến đỏ bừng, trong mắt còn trào ra nước mắt sinh lý, khiến cho hai mắt mơ hồ.

Bị một phàm phu tục tử làm cho rối tung lên.

Lâm Thế không nói nên lời, vị tráng hán cao lớn và mạnh mẽ này cảm thấy mọi thứ xung quanh mình đều trở nên trống rỗng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một mình Nguyễn Thanh Tuyết.

"Ngươi……"

Lâm Thế sững sờ mở miệng.

Trói buộc trên người Nguyễn Thanh Tuyết đã không còn, cậu lập tức ở trên mặt đất lui lại, dựa vào gốc cây, hô hấp không ổn định, khuôn mặt vì bị hôn mà hồng nhuận, trên trán xuất hiện từng hạt mồ hôi nhỏ.