Chương 49

Hoài Giảo, một thanh niên có làn da trắng ngần, tay chân nhỏ, dường như họ là hai loài khác nhau, nếu tắm cùng họ và không mặc quần áo, cậu trông sẽ giống như một chiếc bánh quy Oreo.

Hoài Giảo chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng thấy choáng váng.

"Tối qua chưa ăn gì à?" Nghiêm Thù hỏi, lúc này mới mở điện thoại, kết nối tín hiệu.

Hoài Giảo cúi đầu nói "Ừm".

"Tối nay tôi sẽ dẫn em đi ăn đồ ăn ngon."

"Nhỏ gầy như vậy còn ăn như mèo." Hai người đồng thanh nói bằng hai giọng khác nhau.

Hoài Giảo: "..."

Chiếc laptop mà nguyên chủ sử dụng không phải là mẫu mới nhất, nhưng đối phương có vẻ thích chơi game nên đã từ bỏ chiếc laptop của mình và mua một chiếc laptop chơi game có cấu hình tốt hơn.

Độ phân giải cực rõ 1080P trên màn hình laptop 15,4 inch (khoảng 40cm).

Cảnh đang chiếu bây giờ là cảnh Hoài Giảo cởϊ qυầи để thay.

Thoạt nhìn, có thể thấy màu trắng chói lóa.

Hoài Giảo vội vàng phóng to hình ảnh, vội vàng hỏi: "Xem, xem từ chỗ nào?"

Hai người bên cạnh cậu không hiểu sao lại im lặng.

Sau đó có người đứng lên.

Ngón tay che chuột khẽ run lên, Hoài Giảo nghiêng đầu nhìn theo người đứng bên cạnh, ngẩng đầu lên với vẻ mặt vừa lo lắng vừa bối rối.

"Sao không kéo rèm lại?" Nghiêm Thù nói.

"A, muốn kéo rèm sao?"

Bộ vest đen được ủi phẳng phiu của y khi quay người lại lộ ra vài nếp nhăn nhỏ, Nghiêm Thù đi hai bước đến phía cửa sổ phía sau, bình tĩnh đáp: "Đóng lại đi, cửa sổ sẽ phản chiếu ánh sáng, không thấy rõ ràng."

"À."

Căn hộ cũ không được trang bị rèm cản sáng hai lớp, cho dù rèm cửa bình thường cùng màu xám xanh có được kéo chặt cũng có thể lộ ra một chút quầng sáng, ánh sáng này không thể chiếu sáng căn phòng, nhưng nó lại cho phép Thẩm Thừa Ngộ lấy cớ nhìn xung quanh, nhìn phòng khách đột nhiên tối sầm, hắn thản nhiên nói: "Không cần bật đèn, trời đang sáng, dù sao cũng có thể nhìn thấy."

Hoài Giảo đang định bật đèn, nhưng Nghiêm Thù đã quay người lại nhẹ nhàng ấn vào vai cậu, ngồi xuống.

"Bắt đầu từ đâu?" Hoài Giảo ngồi xuống thấp giọng hỏi.

Thẩm Thừa Ngộ nói: "Sớm, sáng sớm đi ra ngoài, trước khi tôi đưa cậu về." Không biết có phải là cố ý hay không, nhưng hắn cũng cố ý nhắc đến việc đưa Hoài Giảo về trước mặt Nghiêm Thù.

Đúng như dự đoán, Nghiêm Thù liếc nhìn họ thêm hai lần nữa.

Hoài Giảo bị kẹp giữa hai người giống như lúc cậu ở trên xe sáng hôm đó. Nghiêm Thù bên trái, Thẩm Thừa Ngộ bên phải, ghế sofa rộng hơn ghế sau xe rất nhiều, nhưng Hoài Giảo vẫn có cảm giác chật chội, như thể cả hai người đều cố ý muốn ở bên cạnh cậu. Cái chân trái mặc quần tây, cái chân phải mặc quần jean, cậu uỷ khuất bị hai cái chân dán sát người.

Màn hình hiển thị được chia làm hai, hiển thị hai bộ hình ảnh giám sát khác nhau cho phòng ngủ và phòng tắm.

Sau khi Hoài Giảo dọn dẹp xong và đi ra ngoài vào buổi sáng, trong căn phòng vắng lặng và im lặng hiện ra một cảnh dài, Hoài Giảo bật tốc độ gấp đôi, ngày trôi qua rất nhanh trên màn hình giám sát, nếu không có sự thay đổi ánh sáng do mặt trời mọc và lặn,, màn hình thoạt nhìn hoàn toàn giống như một bức tranh tĩnh.

"Hắn hẳn là không "sống" trong nhà em." Chữ "sống" trong lời Nghiêm Thù chính là tình huống tồi tệ nhất Hoài Giảo từng tưởng tượng, bị lẻn vào nhà ăn cơm chung mà không hề hay biết.

Như loài ký sinh trùng.

May mắn thay, hắn chỉ thỉnh thoảng lẻn vào nên tình hình không đến nỗi tệ nhất.

Đồng hồ hiển thị, khoảng năm giờ chiều, chủ nhà trở về nhà, trong phòng khách vang lên tiếng mở khóa, sau đó cửa phòng ngủ mở ra, Hoài Giảo xách túi đi vào.

Hai người đang thản nhiên ngồi cạnh đột nhiên tiến lại gần hơn một chút vì lý do nào đó.

"Tốc độ gấp đôi có thể tắt đi, đừng bỏ sót chi tiết nào." Nghiêm Thù nghiêm túc nói.

"Ồ......"