Chương 47

"Rõ ràng là bị ném ở đây..." Sau khi nhận ra vấn đề đêm qua, cậu đột nhiên vứt tấm che ống thoát nước dưới sàn đi, lúc này đáng lẽ nó phải nằm trên tấm thảm thấm nước ở cửa.

Khi hai người Nghiêm Thù bước vào, họ phát hiện thứ dưới tấm lưới che kim loại nơi Hoài Giảo chỉ được lắp đặt ở vị trí trong phòng tắm đã biến mất.

Hoài Giảo liếc mắt một cái liền không khỏi lùi lại một bước, lần này bọn họ không cần mở miệng cũng có thể đoán được.

"Sau khi cậu đi rồi, hắn ta lại đến."

Người đàn ông mặc một bộ tây trang không hề phù hợp với phòng tắm nhỏ xíu, hắn ngồi xổm xuống và dùng những ngón tay phủ đầy khăn giấy để vặn nắp kim loại của ổ thoát nước.

Giống như Hoài Giảo đêm qua, hắn nhìn kỹ hơn, bình tĩnh nói: "Đã dọn dẹp sạch sẽ rồi."

Thẩm Thừa Ngộ dựa vào bồn rửa mặt, nhìn Hoài Giảo ngoài cửa, không khỏi cau mày nói: "Sao tôi lại cảm thấy người này kỳ quái như vậy?"

"Tuỳ tiện ra vào, còn cẩn thận như tội phạm kỳ cựu."

Hoài Giảo càng cảm thấy bối rối hơn khi nhớ lại những lời mà cảnh sát đến thăm ngày hôm đó dùng để miêu tả loại tội phạm này.

Sau khi Nghiêm Thù và Thẩm Thừa Ngộ cẩn thận kiểm tra phòng tắm, bọn họ không phát hiện được bất cứ thứ gì còn sót lại.

"Đáng lẽ hôm qua tôi nên gọi cảnh sát... Lúc đó có bằng chứng, nhưng tôi quá sợ hãi... Rõ ràng vấn đề có thể trực tiếp giải quyết chỉ cần tôi chịu khó một chút."

Hoài Giảo cúi đầu ngồi xuống giường, nhớ lại chuỗi hành động rửa tay xong bỏ chạy tối qua, cậu chỉ cảm thấy mình ngu ngốc và vô dụng.

"Báo cảnh sát thì sao nữa?" Nghiêm Thù đột nhiên nói.

"Cơ sở dữ liệu DNA của cảnh sát không có thông tin đầy đủ như em nghĩ đâu, và việc xem xét so sánh cũng phức tạp hơn nhiều. Trong khi gần đó còn xảy ra vụ gϊếŧ người lớn, một trường hợp nghi ngờ xâm nhập nhà không xảy ra thương vong và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của một người đàn ông xa lạ trong phòng tắm sẽ được coi là một vụ án cần điều tra sao?"

Hoài Giảo ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không biết đối phương có phải đang an ủi mình hay không.

"Điều tốt nhất họ có thể làm là mở lập hồ sơ vụ án rồi sau đó bắt cậu phải chờ đợi tin tức trong vô vọng mà thôi."

Hoài Giảo: "Nhưng..."

"Nhưng người đàn ông đó cũng không đi xa, thậm chí còn quay lại đây để thu dọn hiện trường sau khi cậu rời đi. Vậy em thử đoán xem lúc đó hắn có ở gần em hay không?" Lời nói của Ngiêm Thù khiến Hoài Giảo không thể kiềm chế được, cảm thấy rùng mình.

"Em thậm chí sẽ không kịp gọi cảnh sát."

"Hắn có thể ở cùng phòng tắm với cậu mà cậu còn không hề hay biết, và hắn cũng có thể xuất hiện ngay trước mặt cậu ngay khi cậu tìm thấy thứ đó trong phòng tắm và muốn gọi cảnh sát."

"Có thể em cho là đáng tiếc, nhưng theo tôi thấy..." Nghiêm Thù dừng một chút, nói: "Em không lập tức báo cảnh sát, mà trực tiếp lựa chọn chạy trốn, vốn đã rất thông minh."

"Suy cho cùng, trong mắt một tên tội phạm cực kỳ thông minh, em chẳng khác gì một con thú cưng nhỏ tội nghiệp được hắn ôm trong lòng bàn tay và dễ dàng đùa giỡn."

Hoài Giảo trên mặt có chút bối rối vì cách miêu tả kỳ lạ của y.

Ngiêm Thù không đành lòng nhìn cậu như vậy, ngu ngốc, ngây thơ, lúc nào cũng như lộ ra cái bụng mềm mà không hề có cảnh giác.

Biết sợ hãi nhưng lại không biết cách tránh khỏi nguy hiểm, luôn bộc lộ điểm yếu của mình một cách vô thức và thu hút kẻ ác ở khắp mọi nơi.

Vì vậy thời điểm hắn Hoài Giảo thả lỏng một chút, nhìn sắc mặt cậu khiến đầu hắn nhảy số, không khỏi đưa ra phỏng đoán ác ý: "Hậu quả ra sao em còn không biết sao."

"Một người theo dõi em, sử dụng bàn chải đánh răng của em và thậm chí lẻn vào phòng tắm, hắn sẽ làm gì sau khi biết em gọi cảnh sát?"

"Em nghĩ việc hắn ngồi nhìn cậu tắm rồi quay tay là đủ thôi sao?"

"Hắn ta có thể tiến xa hơn."

"Ví dụ như kéo em vào phòng ngủ, bịt miệng làm không thể nói được."

"Hắn sẽ thả xích cho con quỷ ác ý trong lòng hắn, cho dù bên ngoài có cảnh sát nhưng hắn vẫn có thể ôm em vào lòng từ phòng tắm lên giường. Với vóc người nhỏ bé của em, khi hắn ta đứng chơi em, chân em thậm chí còn không thể chạm đất, hắn ta sẽ bóp eo của em trong sự hưng phấn, sau đó đâm vào cái mông nhỏ của em."

"Lúc đó em còn có thể ngồi thẳng nói chuyện với chúng tôi như thế này được không?"

"Không có khả năng, em sẽ chỉ có thể trốn ở trong chăn, ôm bụng gọi điện thoại cho tôi, khóc lóc cầu tôi đưa em đi cảnh sát."

Hắn hơi dời mắt, vỗ nhẹ vào bụng nhỏ của Hoài Giảo, nói: "Rồi dùng cái thứ đồ kia trong bụng mà xét nghiệm."

Hoài Giảo hoàn toàn bị Nghiêm Thù không rõ sắc mặt đưa ra những phỏng đoán hạ lưu thô bỉ, sợ tới mức đầu óc phát ngốc, cậu phản ứng không kịp mà ngốc nhìn Nghiêm Thù, nghe đối phương ngữ khí ngừng lại, cuối cùng lại hỏi một lần nữa.

"Như vậy còn dám gọi cảnh sát sao?"