"Pixel độ phân giải cao và chức năng khóa khuôn mặt."
Người chủ lắp đặt thiết bị cầm một vật nhỏ màu đen và hỏi Hoài Giảo: "Muốn kắp ở đâu trong phòng ngủ của cậu? Lắp đối diện với giường hay trong tủ quần áo?"
Hoài Giảo nói: "Đối diện giường đi..."
Đối diện chiếc giường rộng 1,5 mét trong phòng ngủ là một chiếc kệ chứa đầy sách và các vật dụng linh tinh, có những món đồ mà Hoài Giảo mới đặt lên, cũng như những món đồ từ căn phòng ban đầu sẵn có, có thể dùng để giấu một vài thứ.
Tần Dã đến gần Hoài Giảo, thấp giọng hỏi: "Cậu cho rằng trên giường của cậu có người ngủ sao?"
Giọng hắn không lớn nhưng Hoài Giảo lại sợ hãi.
"Sao cậu lại nghĩ vậy?" Hoài Giảo chỉ cảm thấy có người vào phòng, nhưng lại không nghĩ tới có người ngủ trên giường mình, hoặc là cậu không dám nghĩ như vậy.
Tần Dã vẫn còn kinh ngạc nói: "Vậy cậu đặt camera đối diện giường làm gì?" Hắn nghiêng đầu nhìn Hoài Giảo, cố ý chọc cậu: "Không phải cậu muốn chụp ảnh chính mình đấy chứ? Cậu có sở thích kiểu này?
"Tư thế ngủ của cậu có dễ thương không, cậu có đá vào chăn hay chảy nước dãi khi ngủ không?"
Hoài Giảo: "..."
Cậu ấy bị đau họng, cũng không muốn đùa giỡn với Tần Dã, chỉ nói: "Trên TV là như vậy."
Tần Dã cũng cười.
Cậu đứng trước tủ cùng với người sắp đặt, thản nhiên cầm hai cuốn sách trong tay, chặn chiếc camera nhỏ màu đen.
Cái trong phòng tắm cuối cùng đã được lắp phía sau cái móc màu đen trên giá treo khăn, đối diện với phòng tắm nên dù có bị khăn tắm che cũng không dễ phát hiện.
Tần Dã cũng đi theo Hoài Giảo ra ngoài, tựa hồ rất tò mò nơi cậu ở, sờ sờ chỗ này chỗ kia, tuy rằng nơi này không lớn, bước mấy bước đã đυ.ng tường.
Hoài Giảo nhìn thấy hắn cầm bàn chải đánh răng của mình, cố gắng lại gần quan sát hồi lâu, cậu nhẫn nhịn nói: "Nếu chán thì có thể ngồi trong phòng khách."
Tần Dã thấy Hoài Giảo chủ động nói chuyện với mình thì hưng phấn vô cùng, cầm bàn chải đánh răng của Hoài Giảo hỏi: "Cái này cậu mua ở đâu vậy? Tôi cũng muốn cái tương tự."
Hoài Giảo không biết tại sao bàn chải đánh răng được thay hàng ngày có gì hay ho mà thu hút được sự chú ý của hắn.
Nghe vậy, cậu chỉ thản nhiên đáp: "Chỉ là đồ mua trong siêu thị thôi, không có gì đặc biệt cả."
Tần Dã nói thẳng: "Vậy cậu đưa cho tôi đi."
Hoài Giảo: "?"
Cậu nhăn mũi, lộ ra vẻ mặt có chút chán ghét, nói: "Sao cậu lại muốn thứ tôi đã dùng? Cậu thật kỳ lạ."
Tần Dã cũng bị vẻ mặt đáng yêu của cậu làm cho ấn tượng, nghe vậy càng bình tĩnh hơn: "Cái cậu dùng có mùi thơm."
"Vậy cậu đem đi đi." Hoài Giảo cho rằng hắn cố ý nói đùa.
Thiết bị giám sát lắp đặt tại nhà có thể kết nối với điện thoại di động, sau khi tải xuống ứng dụng theo hướng dẫn của người cài đặt, tín hiệu có thể được kết nối để giám sát theo thời gian thực. Hoài Giảo và Tần Dã đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, xem hình ảnh trong điện thoại di động, đúng như lời họ nói, hình ảnh được chụp rất rõ ràng, khi bấm vào camera phòng ngủ, họ có thể nhìn thấy chính mình và Tần Dã nghiêng đầu nhìn nhau, ánh mắt ở bên nhau.
Hoài Giảo cảm thấy tảng đá to lớn đè nặng trong lòng mình đã rơi xuống nửa chừng.
Mục đích của việc cài đặt giám sát thực chất là để bảo quản bằng chứng để cảnh sát có thể sử dụng vào lần sau.
Cuối mùa đông trời tối rất sớm, Tần Dã cứ nán lại ở nhà cậu, Hoài Giảo thấy hắn ở bên cậu cả ngày, khó có thể đuổi đi nên cậu thu dọn đồ đạc cùng hắn đi ăn.
Vừa ra ngoài, Hoài Giảo phát hiện tối nay bên ngoài khu dân cư có một lượng người đông bất thường.
Tần Dã lái xe, ngồi ở ghế phụ, lúc này mới có thời gian quan sát đám người tụ tập bên đường.
"Sao vậy?" Tần Dã thấy cậu cứ nhìn xung quanh.
Hoài Giảo cau mày, trong lòng mơ hồ có chút bất an: "Ở đây bình thường rất ít người, không biết hôm nay vì sao..."
"Thật sao? Lát nữa quay lại nhìn xem." Tần Dã thản nhiên nói.
Nơi hai người ăn là một nhà hàng Quảng Đông có vị nhẹ nhàng, cổ họng Hoài Giảo vẫn có chút đau nên chỉ gọi cháo vì cậu không có cảm giác thèm ăn.
Buổi tối đang là giờ ăn tối, trong đại sảnh có rất nhiều người ngồi, khi hai người bước vào, tình cờ ngồi được một chỗ ngồi bên cửa sổ.
Hoài Giảo không ngờ lại có cơ hội gặp được Thẩm Thừa Ngộ ở nơi này.
Nói gặp hắn cũng không chính xác, tình huống thực tế là cậu đang ngồi trong nhà hàng cạnh cửa sổ, Thẩm Thừa Ngộ và một nhóm người đang đứng bên đường, người kia hình như đang gọi điện thoại cho ai đó.
Trên mặt người đàn ông vẫn còn lộ ra vẻ không hài lòng, như thể có người đắc tội với mình, nhướng mày, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Phía sau hắn là một chiếc xe thể thao màu lam cực kỳ sang trọng, dưới mái tóc vàng nhạt, bên phía không bị điện thoại di động che, có một chuỗi bông tai bạc dài treo trên vành tai.
Người đi bộ trên đường khi đi ngang qua sẽ nhịn không được lén nhìn hắn hai lần.
Khi Hoài Giảo nhìn thấy hắn, cậu chỉ có thể nhớ đến ngày hôm qua hắn đối xử với cậu cực kỳ ác ý ở phòng y tế.
Thẩm Thừa Ngộ đang ở ven đường nói chuyện điện thoại, cau mày quay đầu lại trong chốc lát, ánh mắt chạm phải Hoài Giảo đang ngồi bên cửa sổ nhà hàng.
Khuôn mặt tuấn mỹ hiển nhiên sửng sốt trong giây lát.
Hoài Giảo là người đầu tiên quay mặt đi, rũ mắt xuống, vẻ mặt có chút không vui, Tần Dã ở đối diện cũng hỏi cậu có phải còn đang suy nghĩ chuyện bên ngoài khu cư xá hay không.
Hoài Giảo gật đầu.
Cháo vừa mới bưng ra còn hơi nóng, nhấp một ngụm liền không muốn động vào nữa, nhưng theo yêu cầu của Tần Dã, cậu đành phải ăn nửa bát.
Gần đây sự thèm ăn của cậu chỉ ở mức trung bình.
Trên đường trở về, đám đông bên ngoài khu cư xá đã giải tán, khi bước vào tòa nhà, cậu được những người hàng xóm trò chuyện ở dưới sảnh rằng con trai của một gia đình trong khu dân cư đã mất tích.
"Thằng nhóc đó thường thích đi chơi bên ngoài. Nhiều lần say rượu bị mang về vào lúc nửa đêm."
Các bà các dì rảnh rỗi sau bữa tối luôn có vô số điều để nói về con của người khác: "Đêm đó nó uống nhiều quá xong ngất xỉu ở hành lang. Nằm cho đến khi có người trong tòa nhà ra ngoài mua đồ tạp hóa lúc năm giờ sáng, mới có người phát hiện nằm dưới đất."
"Hai mươi hai tuổi, mỗi ngày đều đi hộp đêm, không biết người nhà nghĩ thế nào..."
Hoài Giảo chậm rãi đi lên cầu thang, tai dựng lên, đến cửa mới phát hiện Tần Dã vẫn chưa rời đi.
Đối phương mím môi, do dự nói: "Khu vực của các cậu an ninh quá kém..."
Ban ngày hắn không hiểu vì lý do gì Hoài Giảo lại muốn lắp đặt camera giám sát trong nhà, giờ nghe được tin gần đó có người mất tích hắn mới nhận ra.
"Cậu không nghĩ tới việc chuyển đi à?"
Đèn hành lang đã sáng lên, Hoài Giảo cầm lấy chìa khóa mở cửa, nghe vậy chỉ dừng lại một chút, đáp: "Chuyển đi không thể dễ dàng như vậy."
"Không, cậu..."
"Cậu còn chưa về à? Cậu đã đưa tôi về đến tận cửa nhà rồi."
Tần Dã nhìn thấy người đã đi vào phòng khách, đứng ở cửa, nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nói: "Sao không đến ở nhà tôi."
Hoài Giảo quay đầu lại, nghiêng đầu ngạc nhiên: "?"
Tần Dã lập tức đổi ý: "Hoặc là tôi ở lại cùng cậu hai ngày?"
"Hôm nay tôi mới lắp đặt thiết bị giám sát." Có nghĩa là cảm ơn lòng tốt của cậu.
Tần Dã lúc rời đi vẫn còn lo lắng, không ngừng nói với cậu: "Có vấn đề gì thì gọi cho tôi, thấy camera giám sát phát hiện có vấn đề cũng vậy."
Hoài Giảo đáp lại "Ừm" hai tiếng.
Sau khi y rời đi, cậu đóng cửa lại và hỏi 8701: [Nếu ngôi nhà này thực sự có vấn đề gì đó, tôi có thể chuyển đi được không?]
8701 nói: [Được, chỉ cần có tiền là được. ]
Hoài Giảo đau lòng nói: [Tôi là sinh viên nghèo, làm sao có tiền?]
Cậu đoán chắc 8701 không giúp được mình luôn nên hỏi một câu dư thừa.
Tiểu khu phụ cận từng xảy ra những vụ án mất tích, Hoài Giảo thậm chí cũng không rõ lần này có liên quan đến cốt truyện chính hay không, chỉ là các vụ án xảy ra quá trùng hợp và quá thường xuyên, chỉ mới cách đây có một tuần.
[Tôi nên hỏi Nghiêm Thù, anh ấy chắc phải biết điều gì đó.]Hoài Giảo vẫn đang suy nghĩ khi bước vào phòng tắm.
[Đúng vậy, nhưng…] Lời còn chưa nói xong của cậu đã bị vẻ mặt đột ngột của Hoài Giảo cắt ngang, 8701 dừng lại, hỏi cậu: [Sao vậy?]
Hoài Giảo nhăn mặt, cậu không nói nên lời: [Cậu ấy thật sự đã lấy mất bàn chải đánh răng của tôi."]
Ngoại trừ cốc nước súc miệng, trên bồn rửa không có gì khác, và chiếc bàn chải đánh răng màu trắng được thay lúc sáng cũng đã biến mất.
8701: [....]
—— Cười đến muốn chết.
—— Tất cả phần thưởng trong phó bản này đều không bằng bàn chải đánh răng của vợ tôi.
—— Đây có phải là lý do của chủ đề "Mất tích"? Mọi thứ đều có cảm giác bí ẩn.
...
Vào lúc hai giờ sáng, trang web hiển thị khu vực của Diễn đàn Đại học S. Một số từ khóa như "giao dịch thân thể", "sinh viên khoa Trung Quốc" và "Dạ Sắc" nằm rải rác trên thanh tìm kiếm, cho biết người ở phía trước của màn hình đã cố tình tìm kiếm.
Tất cả nội dung liên quan đã bị xóa sau đêm qua, không rõ vì lý do gì, gần như tất cả chỉ trong một đêm.
Thẩm Thừa Ngộ ngồi ở bàn máy tính bực bội bấm chuột.
"Cậu đang làm gì thế..."
Thẩm Thừa Ngộ cảm thấy mình có chút bệnh. Hắn luôn biết mình có tính khí thất thường, nhưng vì gia đình giàu có nên hắn luôn đóng vai kẻ bắt nạt học đường dù học ở trường nào, từ khi còn nhỏ, hắn đã đánh đập và bắt nạt vô số người, những nạn nhân bị hắn mắng người trước mặt giống như ngày hôm qua, không phải là chưa từng khóc.
Nghĩ lại vẫn cảm thấy kỳ lạ, thời điểm Hoài Giảo xuất hiện trên sân ngày hôm qua thực sự không phù hợp, trong mắt họ, Hoài Giảo giống như một tên ngốc đang bị bệnh, đang đùa giỡn với một người đàn ông cầm chai nước trong người. Giữa trận, hai người đều ngu ngốc, đứng bên lề sân thật dễ thấy.
Thẩm Thừa Ngộ thoạt đầu không có chú ý tới, nếu không phải chung quanh mấy người đồng đội nháy mắt cười nói, cậu có lẽ còn không biết Hoài Giảo là ai.
"Có phải cái trên bài viết lớn của S không? Đúng rồi!"
"Tôi đang nói nam nhân như thế nào có thể làm cái loại chuyện đó, thẳng nam đều nói đồng ý nha." Có người đυ.ng vào vai người bên cạnh, lại vô tình đυ.ng phải Thẩm Thừa Ngộ.
Người đàn ông đang uống nước cau mày, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
Những người bên cạnh kiềm chế bản thân một chút.
Một lúc sau, vẫn có người không nhịn được nói: "Không phải, Tần Dã cùng cái kia Giảo đã làʍ t̠ìиɦ?"
"Không phải là Giảo, Hoài Giảo, cậu ta có tên."
Có người bật cười vài tiếng, người đội viên cao lớn đứng gần Thẩm Thừa Ngộ có vẻ thích nhất kiểu nói chuyện phiếm về mấy thứ này, hắn nói lớn đến mức cho dù Thẩm Thừa Ngộ không cố ý lắng nghe, mấy chữ đó cũng có thể đâm thẳng vào tai.
"Tám mươi đến chín mươi phần trăm, trên diễn đàn trường bọn họ còn có bình luận của Dã, buồn cười lắm, hợp âm đọc là lão bà* đó."
(*Đoạn này chọc Tần Dã nhưng chơi chữ tiếng Trung.)
"Haha, nghĩa là cậu ta cũng dám ăn đàn ông sao..."
Hắn thản nhiên liếc nhìn khu vực nghỉ ngơi đối diện, cánh tay tiên phong chính duy nhất của đội Đại học S lại lấy chiếc khăn che đầu lau mồ hôi trên tay.
Chuyện tiếp theo quả thực hỗn loạn, Thẩm Thừa Ngộ không phải lần đầu tiên đánh người, nhưng là lần đầu tiên trong đấu trường có người đánh người, chảy máu mũi.
Những người đó buộc phải rời khỏi sân giữa chừng, lén nhìn hoăc cố tình muốn đọ sức với hắn đều được đưa đến phòng khám của trường.
"Có phải cậu là..."
Ai nghe cũng sẽ thấy có vấn đề.
Thẩm Thừa Ngộ thậm chí không biết cậu tức giận cái gì, chửi thề xong quay người rời đi. Chỉ là nhớ đến người trước mặt vẻ mặt ngơ ngác không phản bác lời nào, điều này thực sự khiến hắn tức giận.
Khi hắn bỏ đi, vết đỏ trên trán vẫn còn đó.
Cậu ta có khóc hay không? Tại sao khi bị mắng cậu ta không cãi lại? Hắn tựa lưng vào ghế và bực bội suy nghĩ.
Trước bàn máy tính, một chiếc khăn quàng sáng màu sạch sẽ được gấp gọn gàng sang một bên.
Thẩm Thừa Ngộ cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, hắn nhặt đồ người khác đã ném đi, xong còn giặt sạch và gấp gọn lại.
Điều tệ hơn nữa là trong giờ nghỉ trưa, trước cổng trường đại học S, nơi người người ra vào, lại có một kẻ ngốc đang đợi ai đó với chiếc khăn quàng cổ.
Chỉ có hắn ngốc thôi.
...
Không biết có phải do thiết bị giám sát không mà đêm qua Hoài Giảo ngủ cũng ngon giấc, không ngửi thấy mùi lạ, cũng không có cảm giác khó chịu không đáng có, cũng không bị thay bàn chải đánh răng. Mọi thứ xung quanh cậu dường như đã trở lại bình thường.
Ngoại trừ lúc ra khỏi cổng trường, cậu nhìn thấy Thẩm Thừa Ngộ đang dựa vào xe bên đường.
Có lẽ hắn không phải đến tìm cậu, Hoài Giảo cau mày định đi vòng qua.
"Xin chào."
Buổi chiều không có lớp nên cậu lấy điện thoại ra xem giờ, định đi ăn gì đó rồi trực tiếp về nhà.
"Hoài Giảo." Có người gọi tên cậu.
Giọng nói của đối phương chỉ cần nghe một lần là có thể phân biệt được, nhưng Hoài Giảo lần trước thật sự bị lời mắng của người này làm cho sợ hãi, giây tiếp theo cậu nghe thấy giọng nói của hắn, cậu chỉ muốn lập tức bỏ chạy.
"Cậu đang trốn cái gì?" Cổ tay đang cầm điện thoại bị nắm lấy.
Hoài Giảo cau mày, trên mặt có chút khó chịu khiến đối phương thả lỏng.
Được đưa vào chiếc túi giấy màu gỗ trước mặt, một chiếc khăn quàng cổ màu sáng được xếp gọn gàng.
Đó là chiếc khăn quàng cổ cậu ấy mặc trong trận đấu bóng rổ ngày hôm đó, nhưng nó dính một ít máu nên cậu ấy đã vứt đi vì cho rằng nó bẩn. Chắc bây giờ nó đã được giặt rồi, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi bột giặt.
Thẩm Thừa Ngộ không phải người giỏi ăn nói, cũng không phải người dễ dàng đàm phán, cho nên khi Hoài Giảo bị nắm tay kéo lên xe, cậu cũng không nghĩ tới làm sao để chống cự.
Cậu thầm nghĩ, điều tệ nhất hắn có thể làm là mắng mình, dù sao trước đây hắn cũng từng cứu mình một lần, chỉ cần không đánh mình thì cũng không phải tổn thất lớn.
"Chuyện xảy ra ngày hôm kia là lỗi của tôi."
Lời xin lỗi đột ngột và mơ hồ khiến Hoài Giảo đang loay hoay suy nghĩ điều gì đó dừng lại một chút, cho rằng mình đã nghe nhầm.
Chiếc xe thể thao màu bạc trầm hơn tối qua một chút dừng lại ở một con hẻm rộng cách trường học không xa.
Thẩm Thừa Ngộ vừa nói xong liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, chính hắn là người mắng người như vậy, cũng chính là hắn nhặt khăn quàng cổ của người khác, thành thật đến xin lỗi.
Nhưng người ngồi trên xe, dù hôm kia bị bắt nạt hay vừa bị kéo lên xe từ cổng trường, cũng không hề tỏ ra một chút phản kháng mà chỉ mặc cho người khác ngoan ngoãn đối xử.
Thẩm Thừa Ngộ không biết sao có thể có người như vậy, tuy rằng cậu có dung mạo xinh đẹp như vậy, nhưng bản chất chậm chạp, thậm chí bị chửi cũng phản ứng chậm hơn người khác.
"Sao cậu không nói gì vậy?"
"Nếu tôi mắng cậu, cậu sẽ không mắng lại tôi chứ?"
Hoài Giảo ngơ ngác nhìn cậu.
Người đàn ông với mái tóc vàng nhạt, đường nét sắc sảo cau mày nhìn chằm chằm vào cậu, "Cậu có thể chửi tôi là đồ ngu, lớn tiếng phản bác tôi, nói tôi độc mồm độc miệng, nói hươu nói vượn, chửi gì cũng được, không thì khóc cũng được đi."
"Nhưng cậu không được như thế này."
"Cậu như thế này..." Thẩm Thừa Ngộ mím môi mỏng, thấp giọng nói: "Cậu đáng thương như vậy làm gì?"
"Tôi đâu có bắt nạt cậu đâu."