Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Xinh Đẹp

Chương 35

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoài Giảo không nghĩ tới lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy ở hai phó bản khác nhau.

Cho nên sau khi nghe đến tên Thẩm Thừa Ngộ, phản ứng đầu tiên của cậu chính là hỏi 8701: [Anh ta cũng là người chơi sao? ] 8701 trả lời cậu: [Không xác định được.]

[Thông thường, độ khó của các phó bản mà người chơi mới tiếp xúc lúc đầu không cao, thường là các phó bản dành cho một người chơi.]

Nhưng tôi không chắc lắm, có lẽ anh ta là một người chơi cấp cao có thẩm quyền lớn hơn.]

Hoài Giảo nghĩ đến bảng xếp hạng chiến đấu của người chơi mà cậu từng thấy ở sảnh trò chơi trước đó, có chút hâm mộ nói [Liệu anh ta có phải là ông chủ trong danh sách không?]

8701: [Không rõ.]

Hoài Giảo vốn không muốn xem bóng rổ, chỉ định lượn lờ trên diễn đàn để gϊếŧ thời gian, nhưng vì Thẩm Thừa Ngộ xuất hiện nên cậu đặt điện thoại xuống, xem một nửa trận đấu.

Hoài Giảo mặc dù không biết nhiều về bóng rổ nhưng có thể thấy đội của Thẩm Thừa Ngộ rất giỏi.

So với đội Đại học S, những người đến từ Học viện Thể thao như dân chuyên nghiệp, các cầu thủ của cả hai bên đều không cùng đẳng cấp về thể lực và kỹ năng.

Trong lúc tạm nghỉ, Hoài Giảo vẫn nhớ tới lời dặn của Tần Dã, đi mang nước cho cậu.

Các thành viên trong đội bóng rổ bị rất nhiều cô gái vây quanh, Hoài Giảo cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.

Ai ngờ Tần Dã lại ngăn cậu lại trước khi cậu muốn chuồn đi. Thiếu niên trên đầu vẫn còn quấn một chiếc khăn ướt đẫm mồ hôi, uống một ngụm nước, đưa bình nước lại cho Hoài Giảo, sau đó cúi đầu, ngơ ngác nhìn cậu hỏi: "Tôi chơi tệ lắm đúng không?"

Hoài Giảo vội vàng xua tay nói: "Không tồi."

"Vậy tại sao cậu không nhìn tôi?" Vẻ mặt y có chút thất vọng "Cậu vẫn nhìn đội bọn họ."

"Chỉ là tôi không hiểu lắm..." Hoài Giảo thẳng thắn nói.

Hai người đứng hồi lâu, những người đưa nước xung quanh gần như đã tản đi, Hoài Giảo cảm giác có người đang nhìn mình, lúc này càng có chút lúng túng, cậu muốn tàng hình ngay lập tức.

Hoài Giảo kịp trở về chỗ ngồi trước khi trọng tài thổi còi.

Thật ra không phải là cậu để ý Thẩm Thừa Ngộ nhiều hơn, mà là trong phó bản này, đối phương có lẽ là người duy nhất cậu có thể nói chuyện, có thể thảo luận nội dung có liên quan đến phó bản.

Chưa kể Thẩm Thừa Ngộ đã cứu cậu một lần ở phó bản trước.

Hoài Giảo ngồi gần phía trước hơn, bởi vì bị Tần Dã nhắc nhở, cậu không còn dám trắng trợn nhìn Thẩm Thừa Ngộ như trước, chỉ lơ đãng nhìn chằm chằm đám Tần Dã, sau đó âm thầm nghĩ cách tìm cơ hội gặp Thẩm Thừa Ngộ sau, có lẽ gặp một mình hắn sẽ tốt hơn.

Đôi khi mọi chuyện xảy ra chỉ là tình cờ.

Hoài Giảo đang ngồi ở khu nghỉ ngơi suy nghĩ chuyện gì đó, ngẫu nhiên dùng ngón tay ấn vào điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình tắt bật, không chú ý đến chuyện gì đang xảy ra trên sân.

Vì vậy, khoảnh khắc tiếp theo, khi quả bóng rổ vượt qua đường biên và đánh trúng cậu, xung quanh mọi người như bùng nổ, đám đông hoảng loạn và la hét, nhưng bản thân Hoài Giảo lại cúi đầu xuống, không hề phản ứng.

Lúc đó cậu chỉ cảm thấy đau ở trán, tác động của quả bóng ném khiến cậu bất tỉnh ngửa đầu ra sau.

Choáng váng mất một lúc.

Không biết có phải vì mấy đêm qua không được nghỉ ngơi tốt hay không, Hoài Giảo tuy không cảm thấy đau đớn gì đặc biệt, nhưng khoang mũi lại nóng bừng, máu mũi bắt đầu chảy ra.

Người của Đại học S lập tức chạy ra khỏi sân, theo sau là Thẩm Thừa Ngộ phát bóng.

Hoài Giảo chậm rãi ngẩng đầu lên, tay bịt mũi, trên trán vẫn còn vết bóng rổ, Cậu chỉ ngẩng đầu không nói gì, trông thật ngốc nghếch và đáng thương.

Cậu dùng một tay che nửa khuôn mặt, nhận lấy khăn giấy Tần Dã đưa cho với vẻ mặt lo lắng, nhất thời không nói gì.

Thẩm Thừa Ngộ không phải lần đầu tiên đánh người trên sân bóng rổ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đập bóng làm người ta chảy máu mũi.

Hắn tiến lại gần, cụp mắt xuống nhìn thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên chiếc ghế trước mặt, vừa nói với Tần Dã và những người khác rằng bản thân không sao, cậu mới chậm rãi lau mũi, khi khăn giấy được lấy ra vẫn còn chỗ máu trên mặt chưa được lau sạch, có một vết đỏ nhỏ.

"Muốn đi phòng y tế không?" Tần Dã lo lắng hỏi Hoài Giảo.

Hoài Giảo vốn muốn từ chối, nhưng khi cậu ngước mắt lên, nhìn thấy Thẩm Thừa Ngộ đang đứng đối diện, tiếng "không" của cậu lập tức bị thay thế bằng: "Có."

Cậu nhìn thẳng vào Thẩm Thừa Ngộ, thậm chí không cần nói chuyện, mấy người trong đội bóng rổ của Học viện Thể thao dường như cũng hiểu được, họ đẩy Thẩm Thừa Ngộ ra, cười vui vẻ và nhờ người đưa cậu đến phòng y tế.

Hoài Giảo lúc đó nhìn vẻ mặt Thẩm Thừa Ngộ thay đổi.

Đối phương nhướng mày, hắn tùy ý tháo dây buộc tóc ra, nhỏ giọng chửi rủa.

"Phiền thật đấy."

...

Suốt đường đi hai người đều không nói một lời, Hoài Giảo sợ hãi đến không dám nói gì trước bộ dáng không vui của Thẩm Thừa Ngộ, còn Thẩm Thừa Ngộ thì lại khó chịu nhưng không biết nói gì.

Nữ bác sĩ trong phòng khám của trường học có lẽ hơi bận, lấy một ít bông gòn và thuốc chống viêm cho Hoài Giảo, thấy có người mang đến cho mình, liền bảo cả hai tự mình lấy.

Cô đang nói chuyện với Thẩm Thừa Ngộ, nhưng Thẩm Thừa Ngộ hiển nhiên không có ý định giúp đỡ.

Thanh niên cực kỳ cao lớn đang ngồi trên ghế trong phòng khám của bác sĩ với hai chân cong, tư thế khá khó chịu. Thẩm Thừa Ngộ vẫn mặc đồng phục màu đen của đội bóng rổ, mồ hôi trên người khi ra sân vẫn chưa khô, mái tóc màu bạch kim nhạt ướt đẫm mồ hôi, được vuốt ngược ra sau, lộ ra toàn bộ khuôn mặt táo bạo và sắc sảo.

Hắn cũng không thèm nhìn Hoài Giảo, chỉ khoanh chân nghịch điện thoại.

Lúc này Hoài Giảo không biết đối phương có phải là người đã cứu mình lần trước hay không.

Hay thực sự chỉ là tên trùng hợp? Chuyện này có khả năng sao?

Đang suy nghĩ, cậu vô thức liếc nhìn Thẩm Thừa Ngộ.

"Nhìn cái gì mà nhìn?" Anh nói với giọng thiếu kiên nhẫn và có phần hung dữ. Đối phương sắc mặt lạnh lùng, cảnh cáo liếc nhìn Hoài Giảo.

Lời Hoài Giảo vừa định nói bị đầu lưỡi cuốn lại, nuốt xuống.

"Đi đây."

Máu mũi đã ngừng chảy, Thẩm Thừa Ngộ không hiểu tại sao mình lại phải đi cùng người đến phòng khám bác sĩ của trường vì một chuyện tầm thường như vậy, sau khi thấy cậu đã uống thuốc, hắn lập tức đứng dậy.

Hoài Giảo mở miệng, khi nhìn thấy đối phương thật sự muốn rời đi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được gọi tên hắn.

"Thẩm Thừa Ngộ!"

Người được gọi ra có vẻ không vui quay đầu lại, khi nhìn thấy vết đỏ trên trán Hoài Giảo, anh ta vẫn kìm nén cơn tức giận, kiên nhẫn chờ đợi hai giây.

Hoài Giảo không biết liệu cậu có thể đề cập đến trò chơi này với những người khác trong phó bản hay không, cũng không chắc người kia có phải là người chơi hay không, nên cậu chỉ có thể mơ hồ hỏi Thẩm Thừa Ngộ.

"Cậu có phải là người đó không?"

Cậu cho rằng câu hỏi của mình vừa khéo léo, ai hiểu cũng nên hiểu, mà không hiểu cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một câu nói bình thường.

Cho nên Hoài Giảo không ngờ rằng sau khi nghe được đối phương sẽ phản ứng như vậy.

Người đang đứng cạnh cửa chuẩn bị rời đi, sau khi Hoài Giảo hỏi câu hỏi đó, vẻ mặt của anh ta tối sầm lại. Hoài Giảo chỉ thấy đối phương đột nhiên quay người, bước nhanh về phía mình.

Thiếu niên có mái tóc sáng màu, dung mạo tuấn tú dị thường tiến tới hai bước, dừng lại bên cạnh chiếc giường bệnh nhỏ nơi Hoài Giảo đang ngồi, cao hơn Hoài Giảo rất nhiều.

Cửa sổ cạnh giường hơi hé mở, tấm rèm sáng màu bị gió thổi bay.

"Cậu mặt dày thật đấy."

Lời nói lạnh lùng ác ý theo cơn gió lạnh thổi vào tai Hoài Giảo một cách rõ ràng.

Mái tóc vàng nhạt rực rỡ của Thẩm Thành Ngộ lúc này hơi rũ xuống, mí mắt hẹp hơi cụp xuống, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Hoài Giảo trên mặt lộ ra vẻ ngơ ngác, trả lời: "Cái gì?"

Thẩm Thừa Ngộ khóe miệng giật giật, lộ ra vẻ mặt tựa như đang cười mà không phải cười.

"Tôi nói cậu mặt dày."

"Cậu đã nhìn chằm chằm vào tôi từ đầu sân, khi tôi nói chuyện với các cầu thủ đội cậu, cậu cũng lén nhìn tôi. Lúc bị bóng trúng, cậu cố tình yêu cầu tôi đưa cậu tới, anh nghĩ tôi không nhìn ra à? Cậu rốt cuộc muốn cái quái gì?" Giọng điệu thờ ơ của anh ta xen lẫn chút nóng nảy, Hoài Giảo không khỏi cau mày. Dù biết đối phương nói đúng, nhưng cậu vẫn có chút cảm thấy có chút khó chịu.

Hoài Giảo trước đó đã đoán được Thẩm Thừa Ngộ tính cách có lẽ không tốt lắm, nhưng cậu không ngờ tính tình của hắn lại tệ như vậy, thậm chí có chút xấu tính.

"Đúng vậy, nhưng tôi chỉ có chuyện muốn hỏi cậu..." cậu cố kìm nén mệt mỏi thì bị người đàn ông cắt ngang.

Thẩm Thừa Ngộ nhìn thấy Hoài Giảo cau mày, trên mặt có chút ủy khuất, hắn càng có chút hứng thú, "Hỏi cái gì? Hỏi tôi có gay hay không, muốn hẹn hò hay không à?"

Hắn nhướng mày, chiếc mũi cao trông rất lạnh lùng, "Còn giả vờ nữa à? Diễn đàn trường này đầy rẫy bài viết của cậu, vừa search có thể tìm thấy."

"Làm cái loại giao dịch đó?"

"Cậu tưởng bọn này là kẻ ngu à."

Trên khuôn mặt xinh đẹp đến không ngờ trước mặt, hàng lông mi dày run rẩy, ánh mắt mê mang.

Thẩm Thừa Ngộ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua, tim hắn vô cớ đập thình thịch.

Hơi nóng kỳ lạ đọng lại trong lồ ng ngực khiến hắn gần như không thể kiềm chế và nói những lời không cần thiết và không phù hợp, hắn không vui khi bị buộc phải rời khỏi trận giữa chừng, bị buộc phải đi cùng người này đến phòng y tế để lãng phí thời gian,...Tất cả đều do người trước mặt.

"Chỉ có cái mặt xinh đẹp mà cậu nghĩ rằng tất cả đàn ông sẽ bị thu hút?"

"Thành thật mà nói, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, tôi đã cảm thấy khuôn mặt cậu thực sự không hợp với sở thích của tôi."

1

Giọng điệu của anh ta có phần trịch thượng và không có bất kỳ cảm xúc nào.

Hoài Giảo hiếm khi cảm thấy tức giận như vậy, thời gian dài khiến cậu có thể chịu đựng sự nóng giận, cậu chỉ biết nhẫn nhịn cúi xuống, khoé miệng có chút khổ sở hạ xuống.

"Muốn khóc?"

"Khóc đi, khóc cho tôi xem."

"Có phải cậu đã câu dẫn rất nhiều người chỉ bằng vẻ ngoài ngây thơ và đáng thương này không?"

Thẩm Thừa Ngộ lời nói gay gắt, giọng điệu cũng cực kỳ gay gắt, kỳ thật hắn nói đều đúng, tính cách cá nhân và môi trường giáo dục khiến hắn không mấy thiện cảm, thậm chí có chút chán ghét những nam sinh "yếu đuối" như vậy.

Ánh mắt hắn rơi vào mí mắt đỏ mọng của Hoài Giảo và đôi môi trắng nõn mong manh của cậu, hắn hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt không thể rời mắt của mình hoàn toàn trái ngược với lời nói trong miệng.

"Tôi chỉ muốn hỏi cậu có biết tôi không." Hoài Giảo cụp mắt xuống, giọng nói gần như không nghe được.

"Trước đây tôi không biết, nhưng bây giờ tôi biết rồi."

"Cậu nhìn thì bình thường, nhưng lại có rất nhiều thủ đoạn." Thẩm Thừa Ngộ lạnh lùng nhận xét.

——Mẹ kiếp, cái khác tôi nhịn được, nhưng mà cái câu lớn lên bình thường?

——Nhãn cầu gần như sắp treo trên mặt vợ tôi, nhưng mồm bảo trông cũng bình thường?

—— Tôi tức giận muốn đem Tiểu Giảo đi, người đàn ông này không xứng nói chuyện với vợ tôi.

——Mọi người đừng sốt ruột, bình tĩnh lại, tôi đã xem tập phim này rồi, trước ngược sau lại li3m, kịch bản huấn cẩu.

Hoài Giảo cảm thấy mình thực sự bị làm cho chết lặng, cậu đã cố gắng giao tiếp với hắn khi hắn nói ra những lời ác ý, cậu không biết rằng Thẩm Thừa Ngộ có thái độ như vậy với tất cả mọi người hay chỉ với cậu.

Nói chung là cậu hơi khó chấp nhận.

Chảy máu cam đã ngừng từ lâu, nơi quả bóng đập vào, lúc đầu vốn cậu không có cảm giác gì nhưng hiện tại lại có cảm giác hơi đau rát.

Hoài Giảo mím môi, từ trên giường đứng dậy, không nói gì.

Chiếc khăn quàng cổ cậu đeo trước đó có vết máu nên trước khi rời đi, cậu cởi nó ra và ném vào thùng rác cạnh giường.

"Này." Thẩm Thừa Ngộ sửng sốt một chút, muốn ngăn cản cậu.

"Cậu......"

Người vừa tới cửa không dừng lại như trước mà bước ra ngoài, không ngoảnh lại cũng như không nghe thấy gì.

"Tức giận à..."

"Làm cái gì thế, cũng không phản bác một lời nào." Thẩm Thừa Ngộ có chút khó chịu, thấp giọng chửi bới.

"Cứ như tôi đã bắt nạt cậu vậy."

...

Hoài Giảo không có quay lại sân bóng rổ tìm đám người Tần Dã mà đang định trực tiếp về nhà, khi dừng xe bên đường, cậu vẫn đang nghĩ hôm nay mình thật xui xẻo. Có vẻ như không có chuyện gì diễn ra suôn sẻ từ sáng tới giờ.

Điều khiến cậu càng cảm thấy xui xẻo hơn là hai phút sau, chiếc ô tô màu tối đột nhiên dừng lại trước mặt cậu bên đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ quai hàm nghiêm nghị và uy nghiêm của người đàn ông ngồi ghế sau.

"Lên xe."

Đối phương nâng cằm nói với Hoài Giảo.
« Chương TrướcChương Tiếp »