Chương 33

033:

Edit: Cresent Munn

Hoài Giảo đương nhiên sẽ không bị mắc mưu.

Nói giỡn hả, tối hôm qua người này mặc vest ở phòng câu lạc bộ lộ ra phần thân dưới, còn bộ dáng đứng đắn muốn xem chỗ đó của cậu, nhìn thế nào cũng có vấn đề.

Người bình thường ai lại yêu cầu tiểu nam sinh mới gặp lần đầu làm vậy hả?!

Dù sao thì cũng có phần biếи ŧɦái.

【 Đúng thật. 】 8701 cũng tán đồng quan điểm của Hoài Giảo.

Thông tin chuyển khoản ngân hàng giống như một quả bom hẹn giờ khiến Hoài Giảo cảm thấy bất an, cậu luôn có cảm giác như đang nằm trong tay người khác

【 Cậu có thể giúp tôi chuyển tiền lại không? 】 Hoài Giảo lo sợ hỏi hệ thống.

Chuyển nhà cũng giúp được vậy mà lần này hệ thống lại nói: 【 không được. 】

Hoài Giảo hỏi: 【 Vì sao? 】

【 Sẽ bị điều tra ra. 】

Hoài Giảo nghe 8701 đều nói như vậy, chỉ có thể từ bỏ.

Không biết có phải bởi do số tiền này hay không, buổi tối Hoài Giảo ngủ không ngon.

Cậu giống như bị quỷ áp giường.

Rõ ràng đầu óc khốn đốn không mở mắt nổi, nhưng vì trong một góc phòng ngủ vang lên động tĩnh nhỏ, cậu chậm chạp không thể ngủ sâu được.

Hoài Giảo nằm ở trên giường, nhắm hai mắt, mơ hồ ngửi thấy một mùi kỳ lạ, mùi hôi đó mạnh mẽ xâm chiếm khoang mũi của cậu, khiến ý thức phân tán còn sót lại bị mùi đậm đặc này khuếch tán bao trùm.

......

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hoài Giảo cảm thấy choáng váng, ngồi trên giường ôm gáy, hồi lâu không thể xuống giường.

Ngôi nhà này hình như phong thủy không tốt.

Hôm qua sáng ngủ dậy thì đau đầu, hôm nay tỉnh dậy thì cổ đau nhức, cổ hơi nhức nhức khiến Hoài Giảo cảm giác như mình ngủ rớt khỏi gối.

Cậu thậm chí không thể cúi đầu xuống khi đánh răng.

Trong tấm gương nhà tắm hiện lên khuôn mặt hơi cau mày do đau đớn của Hoài Giảo, trên tay cậu còn đang cầm một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng phấn không đồng nhất.

"Ủa?"

Hoài Giảo lúc này mới phát hiện một chút không đúng, buổi sáng ngày hôm qua khi đánh răng, bàn chải đánh răng trên tay cậu là màu lam.

Cậu lấy từ trong miệng ra chiếc bàn chải đánh răng màu hồng phủ đầy bọt mịn, đưa trước mắt và nhìn kỹ. Ngay cả tay cầm bàn chải cũng khác với cái hôm qua.

Phát hiện này khiến cậu trợn mắt kinh ngạc, Hoài Giảo nhất thời cảm giác được tóc gáy dựng đứng, thậm chí bị doạ mà tỉnh lại.

【 Là tôi đổi cho cậu. 】

8701 nói nghe không ra cảm xúc, nó lên tiếng trước khi Hoài Giảo định vứt bàn chải đánh răng đi.

Hoài Giảo tuy không hiểu được dụng ý của hệ thống, nhưng so với vừa rồi tình huống đáng sợ chính mình não bổ, thật sự dễ tiếp thu hơn rất nhiều, 【 Vì sao lại đổi? 】 Hoài Giảo khó hiểu nói, 【 Có phải đồ vật hệ thống đổi đều có thời hạn? 】

Cậu cầm lấy bàn chải đánh răng hồng nhạt tiếp tục đánh răng, bởi vì trong miệng ngậm nước, hỏi chuyện âm thanh không rõ.

【 Không phải. 】

8701 không biết vì lý do gì, nó im lặng một hồi lâu, chờ Hoài Giảo rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh ra tới, mới bổ sung một câu nói không rõ ràng.

Nó nói: 【 Ô uế nên phải đổi. 】

Hoài Giảo lúc này vẫn chưa hiểu ý tứ của nó.

......

Vì lý do thể chất trong hai ngày liên tiếp, sáng nay Hoài Giảo lại ngủ quên.

Mấy nam sinh khoa thể thao ngày hôm qua biểu hiện vô cùng quen thuộc, vừa đến giữa trưa lại tới mời Hoài Giảo cùng đi ăn cơm.

Hoài Giảo bị mấy nam sinh dáng người cường tráng như vậy vây quanh, vô tình chung hấp dẫn ánh mắt của những người khác. Vốn dĩ bởi vì có chút xấu hổ nên cậu muốn từ chối, nhưng khi nhìn đến mấy đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu chằm chằm, phảng phất giống như họ đang vẫy đuôi một cách khí thế nhiệt tình, cậu không còn cách nào khác ngoài đồng ý lời mời của họ.

"Ngày mốt chúng tôi sẽ thi đấu với đội bóng rổ của trường bên cạnh. Cậu có rảnh xem không?"

Vị cay của quán lẩu ngoài trường khiến Hoài Giảo có chút không thể cưỡng lại, làn khói nóng trên đôi má trắng nõn của cậu chuyển sang màu đỏ bừng, cậu uống hai ngụm rồi đáp: "Được, tớ nhất định sẽ đến."

Người có tên gọi Tần Dã vóc dáng cao, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ở trên bàn nói chuyện với nhau vui đùa gian luôn là thường thường sẽ nói một hai câu với Hoài Giảo. Hắn ngồi rất gần, khi nhìn cái ly rỗng của Hoài Giảo, tự nhiên mà đứng dậy rót đồ uống cho cậu.

"Cảm ơn."

Hoài Giảo cúi đầu nhận ly, đang muốn nói câu cảm ơn, lại thấy động tác người trước mắt dừng lại một đốn.

Tần Dã nghiêng người nhìn cậu, đột nhiên hỏi: "Cổ cậu bị làm sao vậy?"

"Ừm?" Hoài Giảo có điểm mờ mịt mà quay đầu, hỏi ngược lại: "Cái gì?"

Tiệm lẩu có độ ấm cao, lại còn cay, Hoài Giảo chỉ ăn một lát liền tự nhiên cởi khăn quàng cổ.

Được bao phủ bởi những sợi tóc mảnh, phần sau gáy bị che khuất mà chỉ có thể đến gần mới lộ ra đường cong tinh tế rõ ràng.

Tần Dã ninh mi, duỗi tay gạt đi những sợi tóc sau gáy, nhấp môi nói: "Có dấu vết."

Đầu ngón tay nóng bỏng đυ.ng tới da thịt trên cần cổ trắng nõn, Hoài Giảo nhịn không được rụt cổ, hỏi hắn: "Dấu vết gì?"

Cậu mò theo ngón tay Tần Dã hướng mặt sau cổ mình sờ sờ, trừ bỏ chạm phải mặt trên bàn tay to rộng, còn lại không cảm giác được gì.

Sự đυ.ng chạm tinh tế của đầu ngón tay mềm mại trên mu bàn tay khiến Tần Dạ, người đang có vẻ mặt nghiêm túc bỗng ngơ ngác, ngón tay bị Hoài Giảo chạm vào đột nhiên run lên. Dưới ánh mắt kinh ngạc của đối phương, Tần Dã vội vàng rút tay lại, lắp bắp nói: "Tôi chụp ảnh cho cậu xem."

Động tác kỳ lạ của hai người đã thu hút sự chú ý của vài người xung quanh, Tần Dã cũng vén đuôi tóc của Hoài Giảo, yêu cầu cậu cúi đầu chụp ảnh, khi điện thoại được đặt trước mặt cậu, mọi người đều bu lại xung quanh.

"Đang chụp ảnh gì vậy?"

Hình ảnh hiển thị trên màn hình độ phân giải cao của điện thoại di động khiến Hoài Giảo và mọi người xung quanh choáng váng.

Hai dấu tay màu xanh đen được in trên cái gáy thon và trắng nõn của Hoài Giảo.

Đánh giá từ sự phân bố dấu vân tay, tựa hồ là bị người từ phía sau mạnh mẽ xoa nắm tạo thành.

"Này, này như thế nào bị?" Hoài Giảo da đã trắng, kia bị ấn qua cả đêm,dấu vết ở trên người cậu lại càng thêm rõ ràng, da thịt trắng như tuyết che phủ xương cốt mảnh khảnh, dữ tợn lại mạc danh ái muội.

"Tôi không biết......"

Buổi chiều ra khỏi quán lẩu và đến lớp, cả ngày Hoài Giảo chỉ nghĩ đến vết ngón tay trên gáy.

Giấc ngủ nông đêm qua, sáng nay cổ cậu thì đau nhức, tất cả dấu hiệu đều nhắc nhở Hoài Giảo rằng có thứ gì đó đang dần đến gần mà cậu không hề hay biết.

......

【 Hệ thống, cái này phòng này có vấn đề gì không? 】

Hoài Giảo nằm trên giường, trước khi đi ngủ hỏi 8701 một câu như vậy, cậu cho rằng tất cả những chuyện đáng ngờ và kỳ lạ xung quanh đều là do chính ngôi nhà này gây ra.

Nghĩ kỹ lại, có vẻ như cậu đã bắt đầu gặp phải những điều kỳ lạ kể từ đêm đầu tiên trên đường về.

Nếu là phó bản trước đó, Hoài Giảo hẳn đã có thể đoán được do hồn ma vô danh làm, nhưng xét theo bản tóm tắt cốt truyện mà hệ thống đưa cho cậu ở phó bản này, thế giới này hoàn toàn không phải là một thế giới siêu nhiên.

Nói cách khác, mọi điều kỳ lạ có lẽ chỉ do yếu tố con người gây ra.

【Hai đêm qua, tôi luôn cảm thấy giấc ngủ của mình không được thoải mái cho lắm... 】 Hoài Giảo không thể diễn tả được trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh hỗn loạn, không thể trốn thoát được trạng thái hỗn độn, chỉ có thể nói: 【 Giống như bị quỷ áp giường. 】

Câu trả lời của 8701 không giải thích rõ ràng cho cậu, nhưng xác nhận suy đoán trước đó của Hoài Giảo, nó nói: 【Đây không phải là một phó bản siêu nhiên. 】

【 Vậy thì quá kỳ quái......】

Điều kỳ lạ hơn nữa là trong ba ngày liên tiếp khi vào vệ sinh cá nhân buổi sáng, Hoài Giảo phát hiện bàn chải đánh răng của mình lại được thay thế bởi 8701.

Hôm nay là một chiếc bàn chải đánh răng màu đen đặc.

Hoài Giảo hỏi, 8701 chỉ trả lời: "Ô uế thì thay." Cậu hỏi thêm một câu, nó không nói nữa.

Ngoài chuyện bàn chải đánh răng, cảm giác khó chịu liên tục phát ra từ cơ thể cậu đã đến mức Hoài Giảo không thể bỏ qua.

Sáng nay khi thức dậy, không chỉ sau gáy mà cả đùi và toàn bộ đôi chân đều đau nhức đến mức cậu không thể co lại được, còn có vệt đỏ bất thường ở vùng trũng của đầu gối.

"Tôi sẽ gọi cảnh sát."

Hoài Giảo cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Cậu nghĩ thầm nếu cốt truyện có xuất hiện cảnh sát, vậy chính cậu cũng có thể xin giúp đỡ, không cần một mình giải quyết vấn đề.

Cậu nói là làm, ngay sau đó đã báo cảnh sát.

Tiếp điện thoại chính là thanh âm ôn nhu thành thục nữ tính, sau khi nghe Hoài Giảo kể chuyện, cô nghiêm túc dò hỏi địa chỉ, sau đó nói cho cậu biết, sẽ liên hệ cảnh sát khu vực tới cửa điều tra.

"Tốt quá, cảm ơn chị ạ." Hoài Giảo cúp điện thoại mới bắt đầu cảm giác yên tâm không ít.

Hôm nay cửa vừa vặn không khóa, có thể an tâm chờ cảnh sát tới cửa.

Trên đường về Tần Dã gọi điện hỏi Hoài Giảo buổi chiều có trận bóng đá, có muốn tới xem hay không.

Hoài Giảo đã sớm quên mất chuyện này, nhưng từ giọng điệu hưng phấn của Tần Dã, rõ ràng là hắn đang mong chờ cậu đến xem.

Hoài Giảo liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách, kim đồng hồ chỉ mới mười giờ sáng, còn mấy tiếng nữa mới đến trận đấu bóng đá buổi chiều.

Việc điều tra từng nhà có lẽ chỉ bao gồm việc đặt câu hỏi, kiểm tra hoàn cảnh trong nhà chắc không mất nhiều thời gian, có lẽ sẽ kịp.

Hoài Giảo suy nghĩ một chút, tự nhiên trả lời hắn: "Được, buổi chiều nhất định sẽ tới."

Sau khi cả hai đồng ý thì cúp điện thoại.

Hoài Giảo đang ngồi trong phòng khách ăn không ngồi rồi mà chơi di động, một số nội dung tầm thường về vụ mất tích thỉnh thoảng xuất hiện trên các bản tin địa phương trên diễn đàn.

Hoài Giảo bấm vào hai bài viết liên quan trên trang chủ, ngoại trừ một chút thông tin về người mất tích được người đăng trên trang chính, còn lại hàng trăm câu trả lời đều không có nội dung quan trọng.

Điều duy nhất đáng chú ý có lẽ là suy đoán trong bài viết về nơi người ta nhìn thấy người thứ hai mất tích vào lần cuối.

Tình cờ nó lại ở gần câu lạc bộ nơi Hoài Giảo trải qua đêm đầu tiên ở đây.

Khi nhìn thấy dòng chữ quen thuộc "Dạ Sắc" trên màn hình điện thoại di động, cậu không khỏi cảm thấy toàn thân ớn lạnh.

Thậm chí thời gian cũng gần giống như đêm đó.

...

"Thùng thùng."

Cửa an ninh cũ không có chuông cửa, Hoài Giảo nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu sửng sốt trong giây lát, sau đó mới nhận ra có lẽ là cảnh sát.

Cậu đứng dậy và nhanh chóng chạy ra mở cửa.

Đứng ở lối đi ngoài cửa đúng là có hai cảnh sát mặc đồng phục cảnh sát thông thường.

"Cậu đã gọi cảnh sát?"

Người trông lớn hơn một chút hỏi Hoài Giảo sau khi anh mở cửa.

"Là tôi." Hoài Giảo nghiêng người để bọn họ đi vào.

"Có chuyện gì vậy?" Viên cảnh sát lớn tuổi đứng trong phòng khách ngăn nắp, không trực tiếp ngồi xuống, mà tùy tiện quan sát xung quanh, ánh mắt rơi vào Hoài Giảo, hỏi cậu: " Sống một mình à??"

"Nói thẳng đi, vấn đề gì mà gọi cảnh sát?"

Hoài Giảo vốn định rót trà cho bọn họ dừng lại, lúng túng đứng thẳng người lên.

Cả đời cậu chưa bao giờ gọi cảnh sát, khi đối mặt với hai viên cảnh sát vạm vỡ, cậu không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Tôi tựa hồ bị theo dõi vào ba ngày trước..."

"Sao trước đây cậu không gọi cảnh sát?" Cậu bị cảnh sát cắt ngang, Hoài Giảo bối rối ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói: "Bởi vì, trước đây tôi tưởng mọi việc đều ổn."

Cậu bị đôi mắt sắc bén của viên cảnh sát già nhìn chằm chằm, sự hoảng sợ ban đầu của cậu càng tăng lên đến mức nói lắp.

"Không sao đâu, đừng căng thẳng, từ từ nói đi." Viên cảnh sát trẻ tuổi, từ khi vào cửa đã không có cảm giác tồn tại, nhìn thấy bộ dáng cực kỳ khẩn trương của Hoài Giảo liền an ủi cậu.

"Đã xảy ra chuyện gì khiến cậu muốn báo cảnh sát?" Viên cảnh sát trẻ tuổi chậm rãi hỏi.

Hoài Giảo cuộn ngón tay nói: "Đúng vậy, mấy đêm nay tôi ngủ không ngon, tôi luôn cảm thấy..."

"Có vẻ như tôi không phải là người duy nhất ở trong phòng ngủ..."

___________

Ghê thiệt á, mà phó bản này làm mình ức chế nhiều cái, nói chung mình hỏng thích phó bản này nhứt á ( TvT) gáng edit vì độc giả nhà mình với vì bé Giảo đáng iu thoai.