Chương 31

031

Edit: Cresent Munn

Hoài Giảo cảm giác mình bị theo dõi.

Bắt đầu từ buổi tối ngày đó, lúc cậu từ câu lạc bộ chạy ra ngoài.

Đám kia người ta nói không sai, phó bản này Hoài Giảo là một sinh viên.

【 Vậy vì sao tôi lại ở loại địa phương kia nhỉ? 】 Nhìn thoáng qua có thể thấy rõ quần áo cậu đang mặc không phải là quần áo đồng phục của câu lạc bộ, Hoài Giảo từ bên trong chạy ra, tìm một cửa hàng tiện lợi gần đó để ngốc, vạch ra sơ đồ chung của phó bản.

Hệ thống: 【Cậu đang dự tiệc với bạn bè, uống phải thứ gì đó không tốt xong rồi bị kéo nhầm vào phòng riêng của người khác.】

Hoài Giảo:...... Hay lắm, kịch bản pháo hôi rất quen......

Chủ tuyến cốt truyện, Hoài Giảo nhân vật này chỉ là làm mở đầu lên sân khấu hai ba giây pháo hôi bị sơ lược, theo hệ thống theo như lời, nguyên thân ở hội sở tựa hồ đã xảy ra không tốt sự, cùng ngày rạng sáng về nhà trên đường liền bởi vì say rượu cùng nào đó thân thể nguyên nhân, bất hạnh lãnh tiện lợi.

Trong cốt truyện chính, nhân vật Hoài Giảo lúc đầu chỉ lên sàn làm pháo hôi trong hai ba giây, theo hệ thống, dường nguyên chủ đã xảy ra chuyện không hay trong câu lạc bộ, cùng ngày rạng sáng về nhà trên đường vì say rượu cùng trạng thái thân thể không tốt, bất hạnh nhận được cơm hộp.

(nhận được cơm hộp: ngủm)

Hoài Giảo vừa nghe nguyên nhân thân thể không tốt, trên mặt lập tức biến sắc, biểu tình hoảng loạn, sờ soạng chính mình, vội vàng hỏi: "Thân thể không tốt chỗ nào? Tôi bị bệnh gì à??"

【 Không phải......】8701 dừng một chút, mới đáp: 【Thân thể không thành vấn đề, chỉ là, nguyên nhân khác. 】

Hoài Giảo truy vấn: 【 Cái gì? Cậu nói rõ ràng coi?! 】

8701: 【. 】

【 Vừa rồi nếu cậu không tỉnh lại, sẽ bị bọn họ cᏂị©Ꮒ cả một đêm. 】8701 nghĩ rằng nó đã nói rất hoa mỹ, nhưng nó chỉ đỡ thô thiển hơn cốt truyện gốc thôi.

"......"

Chỉ là đối với người ngây thơ như Hoài Giảo mà nói, không hề dễ dàng tiếp thu.

Cậu, cậu vừa rồi hẳn là đã đá vô trứng của kẻ đầu sỏ.

Từ cửa hàng tiện lợi ra tới, Hoài Giảo vẫn chưa tiêu hoá xong.

Nguyên chủ lúc học đại học ở ký túc xá trong khuôn viên trường, nhưng cậu không muốn, hơn nữa đã qua giờ giới nghiêm nên chắc không mở cổng nữa, Hoài Giảo sờ túi quần, không tìm được gì ngoại trừ tiền lẻ nguyên chủ để lại.

Ngay cả điện thoại di động cũng biến mất.

【 Hệ thống...】 Hoài Giảo ngồi xổm bên đường, giống như một chú chó vô gia cư đáng thương, cầu xin hệ thống giúp đỡ: 【Không có nơi để đi thì phải làm sao... 】

8701 nghe xong chỉ suy nghĩ một lúc rồi nói: 【Cậu có thể sống bên ngoài nếu muốn. 】

Cũng là do trò chơi không kiểm soát chặt chẽ hành vi của người chơi trong phó bản, trừ cốt truyện chính, dưới sự điều hành của hệ thống, Hoài Giảo đã "thuê" một căn phòng bên ngoài trường học vào đêm đó.

Ngôi nhà tạm bợ nằm trong một khu dân cư cách câu lạc bộ không xa, khu dân cư đã cũ, an ninh không tốt, nhưng đối với Hoài Giảo vừa mới tiến vào phó bản đang không có nơi nào để đi thì đã rất tốt rồi.

Lúc này đã là một hai giờ sáng, trong khu phố vắng vẻ với ánh đèn đường lờ mờ, tiếng bước chân của một người có thể vang vọng trên đường.

Có vài chiếc ô tô phủ đầy bụi đậu bên đường, không biết đã bao lâu không ai lái đi.

Có lẽ bởi vì khu vực này không có người nên các cột đèn đường cách nhau rất xa, mỗi lần Hoài Giảo đi qua một dãy nhà sáng sủa, cậu lại tăng tốc đi qua một đoạn tối khác không có đèn.

Dưới sự hướng dẫn của hệ thống, trên đường trở về, cậu mơ hồ cảm thấy hình như có ai đó đang theo dõi mình.

Lúc đầu Hoài Giảo còn tưởng mình nghe nhầm.

Cậu bước đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, trong bóng tối cách đó không xa, có một tiếng bước chân khác hơi trùng với bước đi của cậu.

Nếu không phải cậu trời sinh có giác quan thứ sáu cực kỳ nhạy cảm với nguy hiểm, có lẽ cậu đã đột ngột dừng lại ở ngã tư đèn đường.

Có lẽ Hoài Giảo không biết có người đang theo dõi mình trước khi vào tiểu khu.

Lòng bàn tay cậu dần toát mồ hôi lạnh vì những suy đoán đáng sợ.

Cậu đã có thể nhìn thấy ánh đèn ở lối vào khu dân cư, điều này giúp cậu có thêm chút can đảm, khi bước vào cột đèn đường tiếp theo, cậu nhanh chóng quay đầu lại nhìn.

Phía sau vẫn chỉ là hai hoặc ba chiếc xe dường như bị bỏ rơi.

Hoài Giảo đứng dưới đèn đường, tim đập thình thịch, lúc cậu quay lại, rõ ràng trong lòng đã khẩn trương cầu nguyện đừng nhìn thấy thứ gì đó.

Tuy nhiên, khi quay lại thì không thấy gì, cậu lại cảm thấy bất an như bị vật cứng cào vào.

Những ngón tay căng thẳng của cậu không khỏi khẽ run lên, Hoài Giảo vẫn quay đầu lại, như bị quỷ đánh vào đầu, nghiêng hai bước vào trong bóng tối.

Cậu chỉ muốn xem liệu có ai đang trốn đằng sau chiếc xe địa hình màu xanh lá cây của quân đội cách đó năm mét hay không.

Chỉ bước hai ba bước lại gần, Hoài Giảo đứng ở trước xe, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, chỉ có cách này cậu mới lấy hết can đảm, từ từ cúi xuống và vươn đầu để với tới gầm xe.

Chân xe địa hình rất cao, một chút ánh sáng từ mép đèn đường chiếu qua lốp xe rộng, tạo ra vài bóng dài.

Hoài Giảo thở chậm lại, đang định nhìn kỹ hơn, trong đầu cậu đột nhiên vang lên giọng nói có phần gấp gáp và lạnh lùng của 8701, nói với Hoài Giảo——

【Chạy mau. 】

Nhịp tim của Hoài Giảo như ngừng đập vào lúc đó, sau đó cậu đột nhiên đứng dậy, quay người bỏ chạy.

...

Trong sảnh bảo vệ ở lối vào khu dân cư, một người đàn ông trung niên mập mạp mặc đồng phục an ninh đang ngủ ngon lành. Khi Hoài Giảo đổ mồ hôi chạy vào tiểu khu, tiếng động lớn không đánh thức được ai.

Cậu không dám nhìn lại, thậm chí không dám dừng lại để lắng nghe xem phía sau có động tĩnh gì không.

Không biết lúc nào một chiếc chìa khóa được nhét vào lòng bàn tay ướt nhẹp của cậu, Hoài Giảo dừng lại trước cửa căn nhà hệ thống chuẩn bị cho mình anh, do quá căng thẳng nên cậu mở chìa khóa mấy lần mới có thể mở được cửa.

Tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi vì chạy vội, tay chân Hoài Giảo lúc này yếu ớt, chỉ dựa vào cửa, thở hổn hển.

"Rầm."

Trong khi hơi thở cậu đang tạm dừng, đột nhiên cậu nghe thấy tiếng đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang lại bật sáng.

Có người đang đứng trước cửa nhà cậu.

Người đàn ông có thể kiễng chân lên, nhìn thẳng qua lỗ nhìn trộm.

Hoài Giảo quỳ trên mặt đất, lưng dựa vào cửa, nín thở, toàn thân yếu ớt không dám cử động.

...

Hoài Giảo không biết người đàn ông đó rời đi khi nào, cậu chỉ biết mình đã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo rất lâu, mãi đến khi 8701 nhắc nhở, cậu mới dùng đôi tay run rẩy vịn cửa đứng dậy.

Buổi sáng tỉnh dậy, Hoài Giảo cảm thấy đầu đau nhức, khi mở mắt ra, tầm nhìn nhất thời mơ hồ.

Đêm qua trước khi đi ngủ, cậu hầu như không chú ý đến xung quanh, Hoài Giảo đau đầu nặng nề, trong tủ có quần áo vừa vặn với cậu, cốc đựng bàn chải đánh răng và khăn tắm trên bồn rửa đều mới toanh.

【Cậu đã chuẩn bị nó sao hệ thống? 】Hoài Giảo đánh răng, chậm rãi hỏi.

【Không tính. 】8701 luôn trả lời rất nhanh, nó nói: 【Đổi bằng điểm thưởng của phòng phát sóng trực tiếp. 】

Hoài Giảo đáp: "Ò" một tiếng.

Đầu cậu luôn cảm thấy có chút khó chịu, không biết là do tối qua quá sợ hãi, bị cảm lạnh hay gì đó.

【Hôm nay cậu có lớp, nếu không có vấn đề gì thì tôi kiến nghị cậu nên đi theo quỹ đạo sinh hoạt của nguyên chủ. 】

【 Ò được rồi. 】

Hoài Giảo quàng một chiếc khăn cổ dày cộm, trùm kín mũi và miệng khi ra ngoài.

Không biết ở khía cạnh nào đó trò chơi này có liên quan gì đến thực tế hay không, trước khi cậu bước vào trò chơi thì thực tế là mùa đông, sau khi vào trò chơi, hai phó bản liên tiếp cũng là mùa đông.

Bớt reup lại đi mấy web truyendx truyenfull trùm truyện.

Chóp mũi thanh tú lộ ra hơi ửng đỏ do gió mùa đông lạnh giá, Hoài Giảo đầu có chút đau, cậu khụt khịt, vùi nửa khuôn mặt vào chiếc khăn quàng cổ.

Khi đi ra ngoài khu dân cư, cậu thấy bên đường có ít xe cộ hơn, nhiều chiếc ô tô đêm qua còn phủ đầy bụi đã bị lái đi.

Nhìn thoáng qua, Hoài Giảo chỉ có thể nhận ra chiếc xe địa hình màu xanh quân đội vẫn đang đỗ tại chỗ.

Khi đến bên cạnh nó, cậu không khỏi cúi xuống nhìn nhanh gầm xe.

Lúc đứng lên, khăn quàng cổ trên vai rơi xuống, Hoài Giảo bị khí lạnh tràn vào, hắt hơi, chóp mũi đỏ bừng, miệng đỏ bừng, vừa quấn lại khăn quàng cổ vừa thuận miệng hỏi hệ thống 【Sao tối qua cậu lại làm thế? Bảo tôi chạy nhanh đi? Cậu có nhìn thấy ai không? 】

8701 dường như dừng lại một giây trước khi trả lời, rồi trả lời: 【Khi cậu cúi xuống gầm xe, có hơn bốn cái bóng. 】

Bước chân về phía trước chợt dừng lại.

Mồ hôi lạnh và nhớp nháp trên lưng cậu thấm vào bộ quần áo bó sát.

Cơn đau trên đầu dường như trầm trọng hơn một chút, khi Hoài Giảo lái xe đến trường, sắc mặt cậu trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.

Tiết học đầu tiên của buổi sáng là tiết học chuyên ngành, Hoài Giảo đến muộn, khi cậu bước vào lớp đã gần như chật kín người, cậu cảm thấy không thoải mái, bây giờ chỉ muốn tìm một chỗ ít người để nằm nghỉ.

Cho nên cậu không hề để ý, sau khi cậu bước vào, phòng học vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, một lúc sau, xung quanh dần dần vang lên tiếng thảo luận xen lẫn tiếng cười.

Hoài Giảo choáng váng đến mức không để ý chút nào. Cậu cúi đầu đi về phía trước, vì lạnh nên khuôn mặt trắng bệch, chỉ có chóp mũi hơi lộ ra, có chút hồng hào, cùng với hàng mi dày và rũ xuống. Chỉ vậy thôi nhưng lại khiến người khác có cảm giác đáng thương.

Cậu ngồi xuống một góc của hàng cuối cùng, xung quanh có rất nhiều người ngồi, nhưng điều này không ngăn được Hoài Giảo vừa ngồi xuống đã nằm bò ra bàn ngủ.

Lúc này hệ thống mới phát hiện trạng thái của cậu có gì đó không đúng, hỏi cậu: 【Không thoải mái sao? 】

Hoài Giảo vùi đầu vào khăn quàng cổ, nghẹn ngào trả lời: 【Ừmm... 】

Sau một khắc, trong tay cậu xuất hiện một viên thuốc, Hoài Giảo ngẩng đầu, nghe 8701 nói: 【 Điểm tích lũy có thể đổi lấy thuốc, chỉ cần nuốt vào. 】

Giọng nói của nó bình tĩnh, tựa hồ vẫn vô cảm như cũ, đối với Hoài Giảo nói: 【Ngủ đi, khi nào điểm danh tôi sẽ gọi cậu dậy. 】

Hoài Giảo tựa vào cánh tay mình, đưa viên thuốc vào miệng, hơi thở nóng hổi phả ra khiến nửa dưới khuôn mặt cậu ửng hồng.

Cậu ngậm viên thuốc vào miệng rồi tiếp tục nằm xuống và ngủ thϊếp đi.

...

"Có phải cậu ta không?"

Một giọng nam trẻ tuổi có chút phấn khích vang lên gần đó.

"Thật sao? Đừng nhầm lẫn!" Xung quanh dường như có rất nhiều người, có người chen lấn xô đẩy, hàng ghế bên cạnh phát ra tiếng rít chói tai.

"Là cậu ta, là cậu ta! Hoài Giảo khoa tiếng Trung, nhìn xem! Phía trên có ảnh!"

"Trời ạ, thật sự là..." Phản ứng kinh ngạc của nam sinh trong giây tiếp theo tựa hồ bị thu hút bởi thứ gì khác, dừng một chút rồi nói: "Nhưng có một điều muốn nói, này lớn lên..."

"Xác thật là làm chuyện kia phù hợp, haha."

"Ê mày cũng là gay, muốn hẹn hò với ai đó phải không? Thấy bình thường mày gay lắm."

"Mẹ mày, cho dù tao là gay, tao cũng sẽ không làm chuyện này, được không?"

Mấy người ồn ào cười nói, tiếng ồn càng lúc càng lớn, nhất là khi có người trêu đùa nắm lấy tay một thiếu niên, cố ý đẩy vào người Hoài Giảo: "Thích thì đi hỏi đi."

Hoài Giảo bị đẩy buộc phải tỉnh dậy, cau mày, khuôn mặt nhấc lên khỏi vòng tay mình, sưng húp vì hơi nóng.

"Hỏi xem cậu ta có phải là..."

Bởi vì Hoài Giảo đột nhiên tỉnh lại, nam sinh đưa tay ra có vẻ giật mình, nhưng hắn chỉ choáng váng trong một giây, trước khi bị người phía sau đẩy về phía trước——

Khi đến gần, thiếu niên ánh mắt mơ hồ, một mùi thơm ngọt ngào không thể giải thích được đột nhiên xông vào mũi.

Hoài Giảo mở to mắt, dường như phản ứng không kịp mà cụng đầu với hắn rồi gục xuống bàn.

"Mau mang lên phòng y tế đi......"

Nam sinh lọt vào mắt cậu vẫn ngơ ngác kết thúc câu nói.