Chương 1

"Cậu ta ngất rồi! Làm sao bây giờ?”.

“Đừng để ý, cứ ném cậu ta vào đây đi!”

"Không được đâu, Túc Tân Tễ tìm chúng ta gây phiền toái thì sao?"

"Làm sao có thể... Đυ. mé. Không ổn, tao nhìn thấy đám Trâu Thương rồi, bọn họ đang đến đây.”

Mấy nam sinh mặc đồng phục trung học sắc mặt kinh hoảng, bọn họ vừa rồi cầm mấy quả bóng ném lên người Lục Liên.

Bọn Trâu Thương ở dưới đình hóng mát cách đó không xa, khẳng định đã nhìn thấy một màn này.

Chậm rãi đến gần hơn một chút, nhìn thấy Lục Liên trên mặt đất ôm đầu, cuộn người, bộ dáng tự bảo vệ mình.

Trâu Thương giọng lạnh lùng, rất đặc biệt, anh hỏi: "Làm sao? Có chuyện gì?”

"Không có gì, bọn tôi chỉ đùa giỡn, đùa giỡn thôi." Nam sinh bắt nạt cầm đầu khẩn trương trả lời.

Trâu Thương rũ mắt xuống, lạnh lùng nhìn Lục Liên trên mặt đất, khuỷu tay cậu che đầu, đầu gối uốn cong, đồng phục học sinh trên người nhăn nhúm, dính đầy bụi bặm, anh nghiêng người, lúc rời đi để lại một câu: "Đừng quá đáng.”

"Vâng, vâng..."

Khi bọn họ nói chuyện, đầu óc Lục Liên hỗn loạn, không phải cậu ở bệnh viện sao, bởi vì dùng rất nhiều thuốc an thần, cho nên được đưa vào bệnh viện.

Hình ảnh cuối cùng là ánh đèn được sử dụng để cấp cứu sáng choang, lắc lư xoay vòng.

Bây giờ lại ở trường học.

Từ khe hở của tay có thể nhìn thấy mấy đôi giày thiếu niên, các loại giày hàng hiệu, thanh âm của bọn họ đều rất trẻ tuổi.

Cậu nhớ tới, đây là lúc cậu học lớp 12, cậu vừa mới chuyển đến trường quý tộc này, vì Túc Tân Tễ, vì có thể cùng người mình thích ở cùng một chỗ, cậu chỉ là một người bình dân đi tới ngôi trường nơi quý tộc hai đời tụ tập.

Kết quả tự nhiên có thể tưởng tượng được, cậu chẳng những bị xa lánh cô lập, còn bị khi dễ đùa bỡn.

Cậu cam nguyện chịu đựng những thứ này, chỉ đứng từ xa nhìn Túc Tân Tễ.

Nhưng mà người kia thủy chung không ra mặt, ngay cả một câu cũng không vì cậu lên tiếng.

Trái tim đập thình thịch, phẫn nộ tràn ngập toàn thân, máu trên người Lục Liên nóng lại lạnh.

Kiếp trước, cậu cầu xin Trâu Thương, cũng chính là nam sinh hiện tại đang nói chuyện mà cầu cứu, anh là hội trưởng sinh viên, xuất thân gia tộc hào môn, phẩm hạnh đoan chính, thoạt nhìn lạnh lùng chính trực.

Anh đã giúp cậu.

Nhưng sau đó, chờ đợi Lục Liên chính là sự khi dễ vô tận.

Về sau cậu mới biết được, những chuyện sau đó là Trâu Thương cố ý tìm người làm.

Cậu run rẩy hỏi: "Tại sao?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Trâu Thương lộ ra vẻ cao cao tại thượng, cúi người nhìn cậu: "Cậu rất dơ bẩn, ai cho phép cậu cầu xin sự giúp đỡ của tôi?”

Lục Liên biết anh khinh thường mình, nhìn mình giống như là nhìn thấy sâu bọ vậy.

Những thiếu niên này di chuyển, muốn rời đi.

Đại não Lục Liên căng như dây đàn, ý chí kiên định, bất luận phải trả giá gì, cậu đều muốn bọn họ phải hối hận.

Một đoạn cổ tay trắng nõn gầy gò kéo ống quần của một người.

Không khí dường như đông cứng lại.

Một thanh âm hoạt bát vang lên, mang theo sự ác ý, "Kỳ Hòa Phong, nếu cậu ta đã giữ chân cậu, vậy cậu nên làm người tốt đưa cậu ta đến phòng y tế đi.”

"Phiền phức chết đi được! Này, buông ra” Kỳ Hòa phong cúi đầu giận dữ mắng.

Lục Liên không buông tay, ngược lại phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ đè nén: “Ưm…”

Tiếng thở dốc đau đớn rõ ràng hơn một chút.

Kỳ Hòa Phong nâng đôi mắt lên, ánh mắt sắc bén đảo qua những người đó: "Các cậu rốt cuộc đã làm gì?”

"Không, không có, bọn tôi chỉ là chơi đùa, bóng né, đúng, chỉ là chơi bóng né thôi." Người kia trả lời.

Nghĩ cũng biết không phải là chuyện tốt gì, Kỳ Hòa Phong không vui trừng mắt nhìn bọn họ một cái.

Hắn thân hình cao lớn, hơn 1m8, vai rộng eo hẹp, mái tóc màu nâu nhạt hơi xoăn, ánh mắt là màu xanh đậm xinh đẹp, mang theo cảm giác uy hϊếp như mãnh thú.

Lục Liên vẫn gắt gao nắm lấy ống quần hắn, cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, trong ánh mắt nhìn về phía hắn mang theo khẩn cầu.

Ánh mắt giống như động vật nhỏ, đôi mắt ẩn giấu dưới mái tóc đen, đáng thương nhìn hắn, đoạn cổ tay kia càng nhỏ không chịu nổi.

"Cậu làm người tốt đưa cậu ta đi đi, bằng không cậu ta nằm ở nơi này thì biết làm sao." Những lời cay nghiệt một lần nữa vang lên.

"A, thật sự là phiền toái chết đi, chọn ai không tốt, tại sao lại nắm lấy ống quần của tôi." Kỳ Hòa Phong oán giận thì oán giận, hắn khom lưng, nhẹ nhàng ôm Lấy Lục Liên, “Trên người cậu bẩn chết!”

"Tôi ném tên này vào phòng y tế, sau đó định đi hồ bơi huấn luyện, không có việc gì đừng tìm tôi” Hắn quay lại và nói với họ.

"Biết rồi." Một thiếu niên ghét bỏ phất phất tay.

Nhìn bóng dáng cao lớn của Kỳ Hòa Phong đi xa, mấy người còn lại tán gẫu đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Lục Liên cúi đầu, khóe môi như có như không giơ lên.

Cậu đánh cuộc đúng rồi, Kỳ Hòa Phong thoạt nhìn rất khó chịu nhưng trên thực tế lại là người "thiện lương" nhất trong bọn họ, hắn là vận động viên bơi lội, rất yêu thương thân thể hắn, cũng không thể nhìn thấy thân thể người khác bị tổn thương.

"Hức..." Trái tim Lục Liên co rút một chút, thì ra đau lòng là thật.