"Nếu cháu có khả năng như anh Hoắc Sinh thì tốt rồi, có thể quán xuyến hết mọi việc, không cần người khác giúp đỡ, cũng không cần bà nội vất vả như vậy."
"Bà nội, có phải cháu rất vô dụng không............"
Cái hành động ám chỉ xin người khác giúp đỡ này khiến da mặt Tô Lê như sắp cháy, từ nhỏ cậu đã được cha mẹ dạy việc của mình thì tự mình làm, không được phiền đến người khác, nhưng hiện tại chỉ có thể xin trợ giúp từ bên ngoài.
Còn không biết xấu hổ làm nũng bán thảm, thật sự xấu hổ không dám gặp ai!
May là thiết lập nhân vật nguyên chủ chỉ là một thiếu niên tươi sáng mười bảy tuổi, hơn nữa còn hay làm nũng khoe mẽ với bà nội mình, nếu không Tô Lê cũng xấu hổ không dám nói mình phế vật như vậy.
"Không sao không sao, Tiểu Bảo sẵn lòng làm việc, bà nội đã vui lắm rồi. Đều do chân tay bà không tốt, nếu không sao lại bắt Tiểu Bảo ra ngoài nắng to chịu khổ chứ."
Quả nhiên bà nội Trần mãi luôn cưng chiều cháu trai, tự trách chính mình, còn khen cháu trai hiểu chuyện nhu thuận, trưởng thành biết bao.
Tô Lê trầm mặc một hồi trong lòng, nhưng vẫn theo thiết lập nhân vật khoe làn da bị phơi nắng và mấy vết gãi trên cánh tay cho bà nội xem, vô cùng uỷ khuất nói bản thân hôm nay vất vả đến thế nào.
Về chuyện thật sự không cắt được bó lúa nào, thôi thì lược bỏ không nói tới.
Làn da trắng như sữa, vừa nhìn là biết chưa trải qua vất vả, làn da như vậy đương nhiên không thể chịu nổi sự tàn phá của thời tiết, so sánh với khuôn mặt già nua, da vàng như nến của bà nội Trần, cảm giác đối lập cực kỳ mãnh liệt.
Nếu không phải ngũ quan có ba bốn phần tương tự, thật đúng là nhìn không ra hai người họ có quan hệ huyết thống.
Có thể thấy bà nội Trần thực sự nuôi dưỡng nguyên chủ rất tốt, sắp mười tám tuổi trưởng thành, nhưng lại không khác gì một đứa trẻ.
"Tiểu Bảo của bà chịu khổ rồi, để ngày kia bà kiếm cho cháu thêm mấy đứa anh chị họ hàng qua giúp đỡ, cháu ở nhà nằm nghỉ là được rồi, trời nắng như vậy, thực sự không nên ra ngoài."
Tô Lê vừa nghe, cặp đũa đang gắp đậu que xào trứng khựng lại, thế hệ trước cưng chiều tiểu bối trong nhà đạt đến trình độ này luôn hả, thật sự bình thường sao?
Có điều có thể không cần làm việc đồng áng học mãi không vô kia, cũng coi như không tồi. Nhất là khi nghĩ đến chuyện sau khi nguyên chủ được người khác làm thay việc đồng áng, đột nhiên ngoài ý muốn chết đuối ở con sông trong thôn, Tô Lê nghĩ nghĩ, vẫn là đồng ý đề nghị của bà nội.
Mệt đạo hữu không mệt bần đạo, trước mắt cứ dùng kế hoãn binh đã.
"111, hôm nay có phải tôi đã nói quá nhiều với bà nội nguyên chủ rồi không?"
Tô Lê không quá tự tin với tất cả hành vi và biểu hiện hôm nay của mình, nhịn không được hỏi ý kiến 111.
111 đúng trọng tâm đáp: "Cậu có thể tự tin hơn một chút, tin tưởng bản thân không phải là loại kém cỏi."
Tô Lê hiếu kì: "Kí chủ tốt nhất cậu từng theo là người như thế nào? Đương nhiên nếu cậu không tiện nói cũng không sao."
111 trầm mặc giây lát, không mặn không nhạt nói.
"Rất lợi hại, yêu ma quỷ quái vừa xuất hiện đều bị đánh cho rơi rụng, mặc kệ nhiệm vụ tiếp theo là gì, đều có thể dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành, long đắc bàn, hổ đắc ngoạ, gặp địch gϊếŧ địch, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Hơn nữa còn trợ giúp hệ thống dẹp yên phản loạn, ngay cả chủ hệ thống cũng phải kính ba phần."
Tô Lê nghe mà trợn to hai mắt, có chút hoài nghi sao giống nội dung trong vở kịch sảng văn tam lưu máu choá thế.