Tô Lê không biết tuyến thế giới của nguyên chủ có phải sẽ phát triển theo hướng này không, nhưng nhìn sắc mặt khó coi của đám anh em họ, cậu cảm thấy cái mạng nhỏ của mình sắp lâm nguy.
Nói như vậy, nguyên chủ rất có khả năng bị nhà chú hai Triệu hại chết.
Dẫu sao thì cha mẹ nguyên chủ quanh năm ở bên ngoài, gần như không trở về, bà nội nguyên chủ cũng chỉ là một bà lão, dù luôn miệng nói muốn con trai Triệu Hữu Phúc báo hiếu cho mình, nhưng ý tứ là muốn mấy người nhà Triệu Hữu Phúc quan tâm chiếu cố nguyên chủ nhiều một chút.
Hiển nhiên đây chỉ là mong muốn của một mình bà nội Trần.
"Hai đứa bay ra sức làm việc, đừng nghĩ đến chuyện lười biếng chiếm lợi, còn có ta ở đây bao ngày hai bữa cơm cho tụi bay, thêm một bữa cũng không có đâu."
Bà nội Trần chống gậy đi tuốt ở đằng trước, gõ gõ xuống đất làm vẻ mặt khiển trách hai người.
Tô Lê đỡ bà nội, liên tục để ý sắc mặt hai người kia, quả nhiên càng lúc càng âm u.
Trước khi đi, còn nghe Triệu Hữu Phúc dặn dò hai đứa con phải nghe lời bà nội, làm xong sớm rồi về sớm, tóm lại ý là khuyên hai người chịu nhịn một chút.
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, hơn nữa nguyên chủ và mấy anh em họ này bất hòa từ nhỏ, mặc dù mỗi lần đánh nhau nguyên chủ đều thua, nhưng chỉ cần bà nội Trần ra tay, bất kể là ai cũng phải cúi đầu nhận sai.
Lâu dần, không còn đứa trẻ nào muốn chơi cùng nguyên chủ nữa, đây cũng là nguyên nhân khiến tính tình cậu ta càng ngày càng quái gở.
Cha mẹ nguyên chủ thì bỏ bê, tính tình thì tệ hại không có lấy một người bạn, sống cũng chả ra làm sao, nếu một ngày bà nội qua đời, không chừng cậu ta sẽ thực sự để mặc bản thân chết đói.
Khó trách bà nội nguyên chủ trăm phương nghìn kế muốn tìm cho cậu ta một tấm phiếu cơm dài hạn.
Nhưng nhà chú hai Triệu ai cũng không phải dạng dễ bắt nạt.
Tô Lê không thấy sự thiện ý và tự nguyện trên mặt hai anh em kia, ngược lại còn nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nếu bà nội Trần không ở cạnh cậu, không chừng hai người họ sẽ nhào tới đập cho cậu một trận.
Dẫu sao mỗi lần nhà chú hai đυ.ng phải loại chuyện này đều ít nhiều có liên quan đến nguyên chủ.
Đương nhiên sẽ có người chịu thiệt, có người hưởng phúc, nếu lúc này đổi lại thành nguyên chủ, nhất định cậu ta đang trưng ra cái bộ mặt tiểu nhân đắc ý, không chừng khi hai đứa anh em họ đang giúp cày cấy, cậu ta còn đứng một bên che dù phe phẩy cái quạt, thảnh thơi uống canh đậu xanh.
Tô Lê lo lắng người khác sẽ hoài nghi thân phận của mình, định sẽ dựa theo tính cách nguyên chủ mà cư xử, nhưng lại sợ bị ăn đấm.
Nguyên chủ đúng là có thiên phú chọc người khác chán ghét.
Hai anh em Triệu Triển Bằng và Triệu Phượng Nhi không đợi trong nhà nguyên chủ, mà trực tiếp cầm công cụ ra ruộng làm việc, ủng và nón che cũng tự đem qua, không muốn mượn nhờ nhà nguyên chủ.
"Bà nội, cháu cũng ra làm nhé, thêm một người làm cũng có thể xong sớm hơn một chút."
Mặc dù ở trước mặt mọi người là một tên rắc rối thích gây chuyện, nhưng trước mặt người thân duy nhất lại biểu hiện vô cùng tốt.
Bà nội Trần đương nhiên không muốn cháu trai bị người ta bàn tán, liền dặn dò đừng quá sức: "Anh họ lớn tuổi hơn cháu, sức lực vô cùng tốt, cháu không làm thì tự nó cũng sẽ làm xong, Tiểu Bảo, đừng để bản thân mệt mỏi."
Tô Lê: "Cháu biết rồi, bà nội."
Không hiểu bà nội nguyên chủ nhìn nguyên chủ qua filter gì, cậu cảm giác trong mắt bà, nguyên chủ chính là một đứa trẻ ưu tú phát triển toàn diện đức, trí, thể, mỹ.
Ánh mắt Tô Lê rơi trên bàn tay bà nội Trần, mười ngón tay xù xì vàng đen, lòng bàn tay có rất nhiều vết chai. Người thôn này cơ hồ đều có đôi bàn tay vất vả như vậy, đôi bàn tay đời đời kiếp kiếp cần cù lao động, không ngừng sinh con dưỡng cái.