Chỉ là sau đó có thể không đứng dậy được vài ngày…
Lộc Khê không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cậu không thể ngăn cản người khác làm việc đó, chỉ có thể nhắc nhở một cách tế nhị: “Vợ anh có thể chưa nói ra, nhưng anh nên nhẹ tay, đừng làm cô ấy đau.”
Người hầu lập tức nắm nhẹ đầu ngón tay của cậu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Lời dặn của chủ nhân, tôi nhất định tuân theo.”
Bàn tay của Lộc Khê ngay lập tức nóng lên như bị lửa đốt, cậu vừa định rút tay về, thì quỷ hút máu bỗng nhiên bị một cú đá ngã xuống đất.
Sương mù đen đặc bao quanh tay và chân của quỷ hút máu, cuộn lên cơn lốc gào thét.
Giọng nói đầy tức giận vang lên như bom nổ trong phòng khách rộng lớn: “Kẻ vô dụng, đến một việc nhỏ cũng làm không xong!”
Âm thanh nghiến răng như tiếng xương răng rắc, khó chịu chói tai.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng ‘bùm’, sương mù biến mất, lộ ra gương mặt trắng trẻo đẹp trai của Hermann, còn người hầu vừa nãy thì không thấy dấu vết đâu.
Lộc Khê rõ ràng ngửi thấy mùi máu nồng nặc quanh thân thủy tổ quỷ hút máu, cậu vừa sợ hãi vừa không thể kiểm soát ánh mắt mình tập trung vào Hermann.
Người đàn ông khi rời đi mặc áo sơ mi trắng, giờ cổ áo đầy vết máu đen đỏ lớn, trên gương mặt còn vương lại những giọt máu chưa khô hẳn.
Hắn chỉ rời đi khoảng nửa tiếng…
Lộc Khê siết chặt chăn mỏng, lưng tay trắng nổi lên từng đường gân xanh vì dùng sức quá nhiều, cố gắng kiềm chế ham muốn và cơn giận dữ đang dâng trào: “Vừa rồi quỷ hút máu đó…”
Chưa kịp nói hết, khí thế dữ tợn quanh Hermann lập tức trở thành gió hòa, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
“Khê Khê lo lắng cho hắn sao?”
Đột nhiên trong tay hắn xuất hiện một con dơi nhỏ kêu la ầm ĩ.
“Làm sai thì cần phải chịu phạt, Khê Khê không nghĩ rằng tôi đã gϊếŧ hắn chứ?”
“Nhưng máu trên người anh…”
Hermann nắm chặt nắm đấm đặt lên môi, vẻ mặt thoáng hiện sự đau buồn: “Những thứ này đều là của những con dơi nhỏ đã chăm sóc em thời gian trước… Kẻ thù tấn công, chúng bị gϊếŧ, tôi đến muộn một bước…”
Làm sao có thể như vậy!
Lộc Khê ngạc nhiên mở to miệng, nhớ lại những con dơi nhỏ nhảy nhót quanh mình vài ngày trước, mắt đầy nước, đau lòng đến mức sức hút của máu không còn lớn như trước.
“Xin lỗi, tôi đã hiểu lầm anh.”
Hermann không thể không cảm thấy một chút ghen tị, tiến lên ôm lấy thiếu niên mềm mại.
Giá mà hắn không bịa ra lý do này.
Hắn chỉ muốn ánh mắt và trái tim của thiếu niên chỉ hướng về mình, nhưng mọi thứ hắn làm ra dường như đều được cậu yêu thích hơn hắn nhiều...
Quả thực là rất đáng ghen tị.
Hermann đột ngột cắn vào đầu lưỡi, ho khan hai tiếng.
Khi thấy thiếu niên nhìn về phía hắn với vẻ bối rối, hắn lập tức lau môi, vội vàng giấu tay dính máu ra sau lưng.
Dường như lo lắng cậu sẽ thấy, thủy tổ quỷ hút máu điềm tĩnh đột nhiên đứng dậy từ ghế sofa: “Tôi có việc quan trọng phải xử lý, không thể ở đây lâu được.”
Nhưng giọng nói của hắn lại lộ rõ sự yếu ớt chưa từng có.
Lộc Khê vốn đã rất nhạy cảm với mùi máu. Ngay lập tức nhận thấy sự bất thường của hắn: “Anh bị thương à?”
Hermann tỏ ra như muốn phủ nhận, nhưng chưa kịp nói ra thì khuôn mặt non nớt của thiếu niên đã trở nên nghiêm nghị.
“Để tôi xem nào!”
Cậu nói với giọng giận dữ, rồi như nhận ra thái độ của mình quá mức nghiêm khắc, bèn ngượng ngùng cúi mắt xuống, như một chú thỏ e thẹn.
“Tôi nghe nói mất máu với quỷ hút máu là hậu quả rất nghiêm trọng, anh đừng cố gắng chịu đựng...”
Cô dâu nhỏ của hắn quả thật rất dễ mềm lòng.
Hermann không lộ vẻ gì ngoài việc nở một nụ cười nhẹ nhàng. Ngay lập tức, hắn quyết định mở rộng áo ra, để lộ ra l*иg ngực dính đầy máu.
Lộc Khê ngay lập tức ngây người, run rẩy đưa tay chạm vào vết thương: “Sao lại nghiêm trọng đến vậy?”