Bên ngoài quan tài, vài bóng hình từ bốn phương tám hướng tụ lại bên thủy tổ quỷ hút máu.
Khuôn mặt của hắn thêm phần u ám trong màn đêm dày đặc.
Cùng lúc đó, cách đó hàng trăm dặm, một thanh niên đầy máu lượm lại khẩu súng của mình, lảo đảo bước vào khu rừng rậm.
Anh nhanh chóng rút một bình thuốc để che giấu mùi máu, còn vất vả xóa dấu vết của mình.
Nhưng trong bóng cây xanh um, hàng chục ngàn đôi mắt đỏ bỗng nhiên sáng lên.
Hermann nhẹ nhàng bế Lộc Khê ra khỏi quan tài: “Lộc Khê rất thích những món sính lễ của em sao?”
[Phản đối hắn!] Một giọng nói nghiêm khắc vang lên trong đầu.
Lộc Khê hoảng hốt nghe theo lời hệ thống, kiên quyết nói: “Tôi không thích!”
Cậu không hiểu tại sao Hermann lại tha cho mình, nhưng hệ thống chắc chắn là vì lợi ích của cậu.
“Nghịch ngợm." Quỷ hút máu đẹp trai gật đầu nhẹ, nắm lấy cái mũi nhỏ nhắn của cậu, môi đỏ nhếch lên thành một đường cong bí hiểm: "Nói dối thì sẽ phải chịu phạt.”
Cậu không có mà.
Lộc Khê tức giận phồng má, đưa tay yếu ớt ra, muốn đẩy Hermann ra.
Tuy nhiên, đối mặt với một vị vua độc tài, những phản đối yếu ớt của cậu hoàn toàn không có tác dụng.
Hermann ôm cậu, vỗ tay, lập tức hai hình bóng hiện ra trong đại sảnh vắng lặng.
Hai nô ɭệ cúi đầu, quỳ xuống đất, kính cẩn gọi: “Vương, ngài có gì sai bảo?”
“Đem sính lễ của vương hậu tới đây.”
Vương hậu?
Lộc Khê đang cảm thấy bối rối về sự xuất hiện đột ngột của những người đó, nghe thấy từ này, mặt cậu lập tức nhăn nhúm lại.
Cậu dường như đã thấy từ này trong kịch bản tóm tắt mà hệ thống cung cấp. Nhưng đó là cách thủy tổ quỷ hút máu giới thiệu anh trai với bên ngoài…
[Hệ thống, có phải có sai sót ở đâu không?] Lộc Khê hỏi với sự nghi ngờ.
Giọng nói trong đầu im lặng một lúc lâu, lâu đến mức cậu nghĩ hệ thống đã biến mất, hệ thống mới đột ngột ném ra một câu mơ hồ: [Cậu tự cầu phúc đi.]
Lộc Khê không khỏi run rẩy, đành giữ im lặng.
Tại sao phải tự cầu phúc?
Cậu…có phải cậu đã làm hỏng nhiệm vụ thật sự không? Phải làm sao đây…
Lộc Khê hoảng sợ đến mức sắp khóc, trong khi hai nô ɭệ đã nhanh chóng mang hộp đến.
Kl·es chờ họ mở nắp hộp, dẫn theo cậu tiến lên, một tay nhấc lên một đống bảo vật quý giá bên trong.
Lộc Khê không để ý đến tiếng chuông leng keng, mà chỉ nghiêm trọng mím môi.
Cậu nghĩ thà để quỷ hút máu thủy tổ tức giận, để hắn xé xác mình ra thì còn hơn… vì không biết thần sẽ phạt cậu thế nào…
“Lộc Khê muốn dùng món nào?”
Lộc Khê lướt mắt qua các món vàng ngọc lấp lánh trên mặt hộp, cố tình tăng âm lượng, muốn kí©h thí©ɧ Hermann.
“Tôi có thể đã làm rơi một thứ gì đó ở đây, muốn tìm một chút, không có ý thích những… sính lễ này! Anh đừng tự nói tự nghe!”
Cậu tưởng rằng giọng điệu của mình đầy khıêυ khí©h. Nhưng thanh âm của cậu trẻ vừa e thẹn, lại còn nói lắp, thực sự không cảm nhận được sự xúc phạm, ngược lại còn làm tăng thêm vẻ đáng yêu của cậu.
Hermann dừng lại một chút, ánh mắt đen kịt của hắn lướt qua người Lộc Khê. Ngay sau đó, hắn mỉm cười thả lỏng sự kiềm chế: “Vậy em tìm đi, hôm nay nhất định phải lấy ra một món từ trong đó!”
Quá bá đạo…
Lộc Khê ngẩng cao đầu, nghiêm nghị siết chặt nắm tay dọa dẫm: “Đợi tôi tìm thấy, tôi sẽ gϊếŧ anh!”
Vậy nên hãy nhanh chóng xé xác tôi đi!
Tôi chết rồi, ngài sẽ được an toàn!
Hermann cười khẽ hai tiếng, giọng nói đầy ma mị như tiếng thì thầm của nàng tiên cá, khiến tai người ta nóng bừng: “Được, tôi chờ em.”
Lộc Khê không thể tin nổi, cậu mở to mắt.
Tại sao hắn không tức giận?
Có phải hắn thật sự muốn ép cậu làm điều xấu?
Nước thánh có thể gϊếŧ chết quỷ hút máu, Hermann là thủy tôt quỷ hút máu mạnh nhất, thêm một chút vào thực phẩm của hắn chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hắn chắc chắn sẽ bị thương, lúc đó hắn sẽ nổi giận rồi gϊếŧ chết cậu chứ?