Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Pháo Hôi Xinh Đẹp Bị Trừng Phạt

Chương 11: Tân nương quỷ hút máu mắc chứng khát máu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hệ thống lập tức im lặng.

Lộc Khê gọi thêm vài lần, nhưng không nhận được phản hồi.

Lại mất liên lạc rồi sao?

Cậu không khỏi nghĩ rằng, vai trò của mình là kết nối hai nam chính thành một đôi tình nhân.

Nếu giờ không cần chết nữa, liệu có phải sau khi hai nam chính ở bên nhau, cậu có thể sống cuộc đời của mình một cách tự do?

Ánh mắt cậu bừng sáng, lập tức mở ống dinh dưỡng ra uống rồi nằm nghỉ lại.

Cậu cần hồi phục sức lực để có thể sống lâu, tốt hơn.

Lộc Khê không cảm thấy mình có hệ thống có thể trải qua vô số cuộc đời nên coi thường sự sống.

Cậu không có ý định sống mãi mãi, sợ chết là vì sự tôn trọng đối với cuộc sống.

Khi đã đến thế gian, tất nhiên phải sống một cuộc đời nghiêm túc vui vẻ.

Có thể sống, dù khó khăn, cậu cũng không muốn tìm đến cái chết.

Còn về việc những vết thương trên cơ thể có ảnh hưởng đến sức khỏe không, Lộc Khê theo bản năng lờ đi.

Cậu ăn uống no đủ, mệt mỏi rơi vào giấc ngủ, không biết rằng xa ngàn dặm ở trụ sở của tổ chức săn máu, đang xảy ra một cuộc đấu tranh gay gắt vì cậu.

Người trở về tổ chức săn máu, đại nhân Lộc Hạo Mạc bị một thanh niên mắt nảy lửa kéo áo chất vấn.

Mọi người xung quanh gần như đều khuyên can, nói:

“Giản Dật Trần, cậu hãy bình tĩnh, việc hiến dâng Khê Khê cho Hermann là vì hòa bình của hai tộc!”

Dù là vì lợi ích của số đông, cũng không nên dùng một cậu bé yếu đuối vô tội làm vật hy sinh.

“Hermann rất hài lòng với Khê Khê, liên minh giữa hai bên có lợi trăm phần mà không có hại gì!”

Hại gì không có?

Khê Khê trên danh nghĩa là cô dâu của thủy tổ quỷ hút máu. Nhưng ai không rõ, cậu sẽ trở thành một cái túi máu bị tóm gọn.

Một khi bị chối bỏ, kết cục của cậu chỉ có thể là bị hút cạn máu mà chết!

“Đại nhân Lộc Hạo Mạc nghĩa khí đồng ý hy sinh con trai của mình, sao cậu lại có thể bất kính như vậy!”

Giản Dật Trần như muốn nổ tung: “Hảo một cái nghĩa khí, vậy sao các người không tự mình đi!”

Anh cũng từng nghe về chuyện của của Lộc Hạo Mạc và vợ ông ta.

Mọi người đều nghĩ đứa trẻ đã chết trong bụng mẹ, không ngờ lại bị cha ruột che giấu suốt mười tám năm vì bị bệnh khát máu.

Khê Khê chống đối việc về nhà, chắc chắn do cậu đã phải chịu nhiều đau khổ.

Rõ ràng anh đã chuẩn bị chăm sóc yêu thương cậu, nhưng chỉ là vừa ra ngoài làm nhiệm vụ…

“Giản Dật Trần, Khê Khê tự nguyện đến với tộc quỷ hút máu.” Người đàn ông ngồi bên bàn tròn đột ngột lên tiếng, ánh mắt sâu thẳm hơi nâng lên, vẻ mặt bình thản.

Giản Dật Trần ngay lập tức chuyển sự chú ý đến vị ngục trưởng mặt người dạ thú này.

Chuyện Lộc Khê bị gửi đến lãnh thổ của quỷ hút máu, và Kl·es không thể tránh khỏi liên quan.

Anh biết Kl·es có những ý đồ không thể nói với Lộc Khê, đồng thời cảm thấy hắn khinh thường kẻ dị loại như cậu.

Nhưng anh không thể tưởng tượng nổi, người này lại có thể phá hủy thứ nếu không chiếm được.

"Ngày đó tôi nên bắn chết anh!"

"Đủ rồi, Dật Trần! Quyết định cuối cùng là của ta, cậu có định gϊếŧ cả tôi cùng với cậu ấy không?" Ông lão ở trên cao quát lớn.

Ánh mắt của chàng trai lập tức hiện lên vài tia phức tạp, nghiến chặt răng cúi đầu.

"Đệ tử không dám trái lời sư phụ, nhưng cách hành xử của tổ chức hiện nay đã hoàn toàn trái ngược với tín ngưỡng của đệ tử."

Anh là một đứa trẻ mồ côi, sư phụ đã cứu anh, nuôi dưỡng anh. Thậm chí, sư phụ đã đào tạo anh trở thành lãnh đạo thế hệ trẻ của tổ chức săn quỷ hút máu.

Nhưng người đã dạy anh hy sinh quên mình lại bỏ rơi người mà anh phải bảo vệ.

"Đệ tử không còn phù hợp để ở lại tổ chức nữa, nếu có cơ hội trở lại, sẽ báo đáp ân đức nuôi dưỡng của sư phụ."

Anh muốn cứu Lộc Khê ra.

Gánh nặng hòa bình giữa hai tộc, nên do anh gánh vác.
« Chương TrướcChương Tiếp »