Ngây thơ, thuần khiết, vạn người mê thụ × Điên cuồng, cố chấp, phân mảnh công. Lộc Khê bị mất trí nhớ. Hệ thống thông báo cho cậu, vì đã phản bội thần, cậu bị phạt phải vào thế giới luân hồi để đóng v …
Ngây thơ, thuần khiết, vạn người mê thụ × Điên cuồng, cố chấp, phân mảnh công.
Lộc Khê bị mất trí nhớ.
Hệ thống thông báo cho cậu, vì đã phản bội thần, cậu bị phạt phải vào thế giới luân hồi để đóng vai nhân vật pháo hôi.
Những pháo hôi này đều mắc phải các chứng bệnh không thể chữa trị, sống trong bi thương và chết trong thê lương.
Nhưng khi Lộc Khê đến nơi, cốt truyện dường như đã bị phá vỡ, nhưng vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ.
[Tân nương quỷ hút máu mắc chứng thèm máu.]
Tân nương khao khát máu bị nhân loại ghét bỏ, trong đêm tân hôn bị vương giả quỷ hút máu nổi cơn thịnh nộ xé thành từng mảnh.
[Nhị sư huynh u ám mắc chứng thèm da.]
Nhị sư huynh cô độc, vì mê đắm tiểu sư đệ vạn người mê, lợi dụng lúc cậu mê man để làm chuyện bậy bạ, cuối cùng bị giam giữ trong vực sâu không ánh sáng.
[Học bá mắc chứng nước mắt mất kiểm soát.]
Học bá làm làm xằng làm bậy cưỡng ép giáo hoa của trường bên làm bạn trai của mình, cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà, lang thang trên phố.
Đang chờ mở khóa:
[Tiểu công tử không có cảm giác đau trong truyện thời Dân quốc.]
[Thánh tử mắc chứng mù tạm thời.]
[Nô ɭệ câm mắc chứng mất tiếng.]
[Đỉnh lưu mắc chứng kén ăn.]
[Thiên sư bắt ma mắc chứng mù mặt.]
PR một bộ truyện nhà mình mới đào ạaa: Vì Muốn Ăn No, Ta Gả Cho Tân Đế Thể loại: Đam mỹ, Cổ đại , Ngọt sủng , Trọng sinh , Mỹ thực , Làm giàu , Chủ thụ , Cung đình hầu tước , Sảng văn Chúc Tử Linh vừa tái sinh trở về từ mạt thế sau khi chết đói, liền bị tứ hôn cho Lệ Vương Dung Chiêu, người nổi danh hung ác. Dung Chiêu tàn bạo tuyệt tình, gϊếŧ người không chớp mắt. Mọi người đều nói rằng Chúc Tử Linh thật xui xẻo, ai ngờ cậu lại không kìm được nước mắt chảy ra từ khóe miệng: [Tân đế, ngự thiện, bữa ăn hảo hạng… Lại còn có việc tốt thế này sao?] Sau khi thành hôn, Chúc Tử Linh không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ăn. Mỗi lần cùng Lệ Vương dùng bữa— Dung Chiêu: [Hừ, lòng dạ không tốt.] Lấy cớ điều dưỡng cơ thể cho Lệ Vương mà sáng tạo món mới— Dung Chiêu: [Hừ, lời ngon tiếng ngọt.] Lấy lý do cầu phúc cho Lệ Vương mà sai người ra hải ngoại tìm nguyên liệu mới— Dung Chiêu: […Chậc.] “Bản vương biết Vương phi tình cảm khó kìm nén, nhưng cũng nên kiềm chế đôi chút.” “?” Chúc Tử Linh không hiểu gì, liền nhét một miếng điểm tâm vào miệng đối phương. “…” Dung Chiêu nhìn miếng điểm tâm bị cậu cắn một miếng, im lặng một lát, rồi há miệng ăn nốt. Mọi người chứng kiến: ??? Đây là cái gọi là kiềm chế? Về sau, khi thấy món ăn mới mà Chúc Tử Linh sáng tạo ra trở nên nổi tiếng khắp quốc gia, kiếm được vô số tiền bạc; khoai tây và ngô mà cậu tìm được có sản lượng kinh ngạc, cứu sống hàng triệu dân đói… Thuộc hạ của Dung Chiêu cảm thán: [May mà Vương gia chỉ nói miệng thôi. Vương phi như thần tiên hạ phàm thế này thì làm sao có thể kiềm chế? Càng đưa ra nhiều yêu cầu càng tốt!] Nhưng Chúc Tử Linh, người đang được tâng bốc lên trời, lại lo lắng— Giờ đính chính rằng cậu không thèm khát thâ n thể Dung Chiêu, chỉ thèm đồ ăn của hắn liệu còn kịp không? “Thì ra Linh Nhi không có ý với ta, chỉ vì chút đồ ăn mà nhẫn nhịn.” “!” Chúc Tử Linh quay đầu lại, chỉ thấy bạo quân tương lai đang đứng sau lưng, ánh mắt trầm lặng, thần sắc nguy hiểm, trong mắt như có cơn bão máu đang tích tụ. Chúc Tử Linh:… Xong rồi. Mọi người đều nghĩ rằng Chúc Tử Linh sau khi gả cho Lệ Vương sẽ sống rất thê thảm, kết quả chờ mãi, chờ mãi, lại thấy Lệ Vương đăng cơ xưng đế, Chúc Tử Linh được phong hậu bằng nghi lễ hoành tráng nhất, trở thành nghịch lân của bạo quân không thể chạm vào.